Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 107: Đôi công




La Dật Dương đối xử với người lạ không tốt mấy nhưng khi quen rồi thì lại khác, nói cũng nhiều hơn, còn trượng nghĩa nữa, Biên Nam thấy anh chàng này tính tình rất giống mình, nhưng lỗ mãng hơn mình nhiều.

“Giờ cậu đang ở ký túc xá Triển Phi hả?” La Dật Dương hỏi Biên Nam.

“Ừ, ở đó… trước đã.” Biên Nam gật đầu.

“Tốt đấy, ra khỏi cửa là có thể đánh bóng,” La Dật Dương hâm mộ nhìn Biên Nam, “Ở với ai? Còn giường trống không?”

“Anh định làm gì?” Biên Nam sửng sốt.

“Tôi cũng muốn xin một phòng, vậy thì buổi tối hai chúng ta có thể chơi bóng, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của cậu,” La Dật Dương hơi bị hưng phấn, “Ầy, sao tôi không nghĩ đến chuyện này sớm hơn nhỉ?”

“Anh mau tỉnh lại đi,” Biên Nam liếc sang Khưu Dịch, Khưu Dịch không có phản ứng gì, chỉ là trong mắt mang theo ý cười, Biên Nam huơ huơ tay trước mặt La Dật Dương, “Tôi đâu phải huấn luyện viên riêng của anh, anh xem tôi như người tập chung thật à, với cả anh mà ở ký túc xá chắc mẹ anh tới đập nát Triển Phi quá.”

“Ầy! Cậu thật là…” La Dật Dương thở dài một hơi, nghĩ một hồi lại nhìn Khưu Dịch, “Cậu thật sự không biết đánh tennis?”

“Thật sự không biết,” Khưu Dịch cười nói, “Nếu tôi biết, anh định tới nhà tôi ở sao?”

La Dật Dương cười nửa ngày rồi thở dài: “Muốn tìm một bạn vợt hợp ý sao khó quá.”

Hôm nay Khưu Dịch có ý muốn mời La Dật Dương ăn một bữa để cảm ơn, cả ba vừa ăn vừa nói, mặc dù muốn lôi kéo La Dật Dương nhưng Biên Nam cũng không quá nóng vội, tạm thời tình hình bên lớp dạy thêm cũng không tệ lắm.

Thế nhưng khi nhắc đến công việc của Khưu Dịch, vừa nghe Khưu Dịch bảo đang mở một lớp dạy thêm, La Dật Dương lập tức tỏ ra hứng thú: “Hồi năm nhất tôi còn muốn mở một lớp dạy thêm cùng bạn học, nhưng thủ tục rườm rà quá nên thôi.”

“Vậy ư,” Khưu Dịch cười, “Dùng danh hiệu thủ khoa thi tuyển sinh làm chiêu bài?”

“Đúng thế,” La Dật Dương cũng cười, “Tôi là quảng cáo miễn phí đấy.”

“Hiện tại bên tôi là quy mô nhỏ, tầm mười, hai mươi người,” Khưu Dịch nói, “Muốn mở lớp dạy thêm chính quy phải chạy bên Ủy ban giáo dục, Bộ giáo dục, cả bên cục Công thương và Vật Giá, một đống thủ tục sợ rằng không làm được.”

“Vừa lúc đang nghỉ hè, hai ta có thể cùng chạy,” La Dật Dương nói một cách dứt khoát, “Trước đây tôi từng nghe về quy trình, nên chạy chỗ nào gần như tôi đều biết cả, nếu không được thì… nhờ bố tôi giúp.”

La Dật Dương phấn khởi nói, nói xong Khưu Dịch và Biên Nam đều im re, chỉ nhìn anh ta.

Bấy giờ La Dật Dương mới ngẩn ra: “Ý tôi là, hợp tác làm chung, có hứng thú không? Tôi nhập bọn.”

Khưu Dịch còn chưa mở miệng, Biên Nam đã hỏi: “Anh có tiền không?”

“Có chứ,” La Dật Dương suy nghĩ, “Đâu phải mới vô đã là trường học mấy trăm người, ban đầu cần chừng trăm ngàn là được, mỗi người một nửa là xong nhỉ?”

Khưu Dịch liếc nhìn Biên Nam, tiền của cậu gần như đưa hết cho Biên Nam rồi, có bao nhiêu cậu cũng không biết.

“Nghỉ hè xong không phải anh lại đi mất sao?” Biên Nam nói, trong thẻ của cậu tính cả phần Khưu Dịch đưa trong khoảng thời gian này và phần dư lại trước đó thì việc chi một nửa không thành vấn đề.

“Tôi quay về một chuyến có gì khó đâu,” La Dật Dương tặc lưỡi, “Chủ yếu do trước đây ngại phiền nên nghỉ hè mới chạy ra, thật lòng mà nói nếu đổi thành người khác chưa chắc tôi chịu đâu, hợp tác làm ăn, quan trọng nhất vẫn là ấn tượng ban đầu.”

Vì ấn tượng ban đầu của La Dật Dương, bữa cơm này ba người chẳng nói gì khác ngoài chuyện lớp dạy thêm.

La Dật Dương rất nhiệt tình, hơn nữa coi bộ từ nhỏ đến lớn chưa từng va chạm với đời, nếu không phải Khưu Dịch vẫn giữ được bình tĩnh, chắc nói được phân nửa anh ta đã xắn tay áo chạy đi thực hiện ngay.

Cơm nước xong, La Dật Dương trao đổi số điện thoại với Khưu Dịch, sau đó lái xe đưa hai người về nhà Khưu Dịch, cuối cùng thò đầu qua cửa sổ xe nói với Khưu Dịch: “Tiểu Khưu! Tôi nghĩ ra cái gì sẽ gọi cho cậu ngay!”

“Được.” Khưu Dịch gật đầu.

Nhìn La Dật Dương lái xe đi mất, Biên Nam thở phào nhẹ nhõm, suốt đêm nghe La Dật Dương và Khưu Dịch một bên kích động một bên tỉnh táo bàn bạc, người ít dùng não như cậu quả thật theo không kịp, lúc ăn còn cảm thấy như đang nhai các loại thủ tục.

“Tôi thấy nếu cậu không cản, chắc tối nay ổng ép tôi đưa tiền đi thuê mặt bằng luôn…” Biên Nam cảm thán.

“Vậy tốt thôi, làm việc sợ nhất chỉ nói không làm, nói liên tục như kể chuyện nhưng cuối cùng lại mất bóng,” Khưu Dịch duỗi lưng, vỗ vai Biên Nam, “Nếu thật sự bắt tay vào làm, chắc anh ta không có thời gian tìm cậu chơi bóng mỗi ngày nữa.”

Biên Nam định vào nhà Khưu Dịch chơi với Khưu Ngạn một lát, mấy ngày nay được nghỉ, lúc nào Khưu Ngạn cũng chờ mong gặp cậu.

Hai người vừa vào sân, điện thoại Khưu Dịch đã reo lên, Khưu Dịch lấy ra xem thì sửng sốt, là La Dật Dương gọi tới, cậu nhấc máy: “Không phải anh đang lái xe sao?”

“Đang dừng bên đường,” La Dật Dương nói, “Tôi thấy thế này, hay là ngày mai tôi đi tìm mặt bằng trước?”

Khưu Dịch không nín cười nổi, “Chuyện này đã nói với anh rồi mà, không phải tìm đại một căn nhà trống là dùng được đâu, còn phải suy xét nhiều điều kiện khác nữa…”

“Đại hổ tử!” Khưu Ngạn đang ngồi trò chuyện với bà lão hàng xóm dưới giàn nho, thấy Biên Nam thì lập tức hét to bật người nhào tới, “Cứ tưởng hôm nay anh không đến chứ!”

“Nhớ anh không!” Biên Nam ôm nhóc hôn một cái rõ kêu, “Nói chuyện gì với bà thế?”

“Bà kể chuyện cho em nghe,” Khưu Ngạn kéo Biên Nam qua ngồi xuống ghế cạnh bà lão, “Mình nghe chung nha.”

“Kể chuyện gì vậy?” Biên Nam hỏi.

“Tây Sương Ký.” Khưu Ngạn nói.

*Tây Sương Ký là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông (1295-1307), miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy.

“Ấy dà,” Biên Nam bật cười, nhìn bà cụ, “Bà ơi bà đang dạy nó cách yêu hả?”

“Tại nó cứ đòi bà kể chuyện mãi,” Bà cụ cười hồi lâu, “Đột nhiên bảo kể bà cũng không nhớ ra chuyện gì để kể, đành kể chuyện này cho nó, thằng nhóc này gì cũng biết, đâu cần dạy.”

Khưu Dịch vẫn đứng trong sân gọi điện thoại, chủ yếu là La Dật Dương nói, thỉnh thoảng Khưu Dịch mới chen vào đôi câu, Biên Nam nghe một lát cũng không nghe được gì, bèn lấy ấm đi rót chút trà, ngồi tán dóc với bà cụ.

Nói chừng hai chục phút, bà cụ bảo muốn về nghỉ, Khưu Dịch vẫn chưa gọi điện xong.

Biên Nam tựa vào ghế chán chường chơi trò đoán chữ với Khưu Ngạn, Khưu Ngạn có cuốn sách đố chữ, hẳn là nhóc đã học thuộc hết mấy câu đố trong đó, lần lượt hỏi bắt Biên Nam đoán.

Vốn dĩ tối nay não Biên Nam đã bị đảo loạn, liên tiếp mấy chữ đoán không ra, bị Khưu Ngạn cười nhạo một trận.

Cậu hơi căm tức lườm Khưu Dịch, đợi đến khi Khưu Dịch đưa mắt qua nhìn cậu, cậu mới gằn giọng nói: “Nói mẹ gì cả tiếng đồng hồ.”

“Không được nói tục nha.” Khưu Ngạn nằm sấp trên người Biên Nam, nói.

“Anh hai em đáng ghét chết được.” Biên Nam tặc lưỡi.

“Thì anh chơi với em nè, em không có đáng ghét đâu.” Khưu Ngạn nói.

“Em cũng đừng chơi nữa,” Biên Nam nhìn đồng hồ, “Nên đi ngủ rồi, hôm nay làm xong bài tập hè chưa?”

“Làm xong từ sớm rồi, em để trên bàn đó,” Khưu Ngạn chỉ vào nhà, “Nhật ký cũng viết rồi luôn.”

“Vậy đi ngủ đi,” Biên Nam vừa ôm vừa xách Khưu Ngạn tới cạnh ao, “Đánh răng rửa mặt.”

Khưu Ngạn rửa mặt xong vào ngủ, Khưu Dịch mới cúp điện thoại, đặt mông ngồi cạnh Biên Nam kêu một tiếng: “Hầy!”

“Nói chuyện vui nhỉ?” Biên Nam liếc mắt.

“La Dật Dương nói cũng nhiều thật.” Khưu Dịch day ấn đường.

“Không biết,” Biên Nam lắc ghế, “Tôi chưa từng nói nhiều thế với ổng.”

Khưu Dịch im lặng, nghiêng đầu nhìn Biên Nam, khóe miệng nhếch lên, “Ghen hả?”

“Biết thế hôm nay nên mời ổng một tô miến chua cay cho xong chuyện!” Biên Nam tặc lưỡi mấy tiếng, “Kỳ nghỉ hè này đặc sắc thật.”

“Vậy bảo anh ta thôi bỏ đi, không cần anh ta nữa, dù sao cũng không phải tôi muốn lôi kéo anh ta.” Khưu Dịch cười nói.

“Đại cục làm trọng,” Biên Nam tỏ ra nghiêm túc, “Tôi hy sinh chút cũng không sao.”

“Rồi,” Khưu Dịch ngáp một cái, “Hôm nay cậu về ký túc xá hả?”

“Ừ, ngày mai Triển Phi tổ chức thi đấu, trước đó đã đánh một vòng sao, không ngờ còn có vòng hai,” Biên Nam thở dài, “Mời cả khách quý nữa, đài truyền hình cũng muốn tới ghi hình.”

“Vậy tôi phải ôm TV chờ tin tức mới được.” Khưu Dịch cười nói.

“Nhanh thôi, cậu xem ghi hình của trận trước tôi đấu chưa, lên hình nhìn tôi như tên ngốc vậy.” Biên Nam nhíu mày.

“Cậu chơi bóng rất đẹp trai, ngốc chỗ nào?” Khưu Dịch nhìn Biên Nam.

Biên Nam lắc tay, “Đừng nói chơi bóng, lần trước tôi xem đúng lúc nghỉ giữa hiệp, tôi đang lau mồ hôi, trông cứ như trùm xóm núi xuống núi cướp lương thực vậy…”

Khưu Dịch không nói gì, tựa vào ghế cười cả buổi.

“Cười đi cười đi,” Biên Nam thở dài, đứng dậy nhảy nhảy, “Tôi về ký túc xá đây, lịch trình ngày mai của cậu thế nào?”

“Như bình thường thôi, dạy thêm, nhận vài học sinh, ngày mai tôi phải trò chuyện đôi chút để xem mẫu giáo nên dạy gì,” Khưu Dịch đứng dậy hôn khóe miệng Biên Nam, “Mai để nhị bảo tới xem cậu thi đấu được không? Nghỉ hè nó cứ quanh quẩn trong nhà một mình mãi cũng không hay.”

“Được chứ,” Biên Nam nói, “Tôi đón nó hay cậu đưa nó tới?”

“Để nó tự đi đi, nó biết đón xe nào,” Khưu Dịch nói, “Không thì mai tôi nói với anh Lý, nhờ ảnh lúc lái xe chở nó qua hộ cũng được.”

Những năm trước Triển Phi đều tổ chức thi đấu, năm nay làm khá hoành tráng, mượn dịp tuyên truyền quảng bá, nghe Cố Vĩ nói nửa năm sau còn định tổ chức một giải cúp Triển Phi gì đó trong thành phố.

Buổi sáng Biên Nam chưa ra khỏi ký túc xá đã nghe được tiếng ồn ào dưới lầu.

Cậu đến hành lang nhìn xuống, lầu dưới ký túc xá là kho hàng, nhân viên công tác đang chuẩn bị bố trí khán đài, băng rôn, bàn ghế, từng thùng nước chất đống dưới lầu.

Đấu vòng hai xem như trình độ tương đối cao, có vài học viên cho vào trường Thể thao cũng không hề lép vế, học viên đến xem và khác giả rất nhiều.

Biên Nam thay quần áo dạo quanh sân bóng một vòng, Triển Phi mời công ty chuyên nghiệp đến tổ chức và chuẩn bị, không cần hỗ trợ gì.

Đang định gọi điện thoại hỏi Khưu Ngạn đi chưa thì Khưu Ngạn đã gọi đến: “Đại hổ tử, em đang ở ngoài cổng Triển Phi nè!”

“Ơ, mới giờ này đã đến rồi à?” Biên Nam vội chạy ra cổng.

Vừa ra thì thấy Khưu Ngạn đang đứng trước quầy lễ tân ngửa đầu nói chuyện với cô nàng tiếp tân.

“Nhị bảo!” Biên Nam gọi.

“Em tới tìm ảnh.” Khưu Ngạn chỉ chỉ Biên Nam, nói với cô tiếp tân.

“Em của anh hả,” Cô nàng cười hỏi, “Dễ thương quá.”

“Ừ, khá thích tennis, có thi đấu nên gọi nó tới xem,” Biên Nam xoa đầu Khưu Ngạn, “Anh dẫn em vào nhé.”

“Dạ,” Khưu Ngạn gật đầu, quay lại nói với cô tiếp tân, “Lát nữa em ra tìm chị nói chuyện nha.”

“Ừ,” Cô tiếp tân cười không ngừng, “Nếu em tới mà chị không có đây thì gọi cứ cho chị.”

“Vâng ạ!” Khưu Ngạn nói.

“Khưu Tiểu Ngạn,” Biên Nam nắm tay nhóc vừa đi vừa cười, “Em hỏi số người ta hả?”

“Dạ,” Khưu Ngạn bỏ điện thoại vào túi xách, cẩn thận kéo khóa túi, “Em thấy đông người quá, sợ lát nữa anh không rảnh chơi với em nên mới xin số chị ấy, có chuyện thì tìm chỉ giúp.”

“Giỏi quá ta, vậy mà cũng nghĩ ra được,” Biên Nam khen ngợi từ đáy lòng, “Muốn ăn gì, anh dẫn em đi mua chút gì ăn trước, lát nữa có thể vừa xem vừa ăn.”

“Khô bò, cá kho ớt, sữa chua, ô liu xí muội, đậu hũ khô, sôcôla…” Khưu Ngạn nói liền tù tì, không thèm ngừng để thở nữa.

“Lặp lại lần nữa.” Biên Nam dừng bước, ngồi xổm trước mặt nhóc.

“Anh bắt chước anh hai em,” Khưu Ngạn cười hì hì, tựa vào người Biên Nam, “Sữa chua và khô bò, được không anh?”

“Được, đi nào.” Biên Nam cười nói.

Mua đồ ăn cho Khưu Ngạn xong, Biên Nam dẫn nhóc qua sân bóng, Khưu Ngạn phấn khích ngó đông nó tây, “Đại hổ tử hôm nay anh có đấu không?”

“Anh hả, anh không đấu, nhưng anh và các huấn luyện khác sẽ thi đấu biểu diễn, chủ yếu là các học viên tranh giải,” Biên Nam lấy di động gửi tin nhắn báo cho Khưu Dịch biết Khưu Ngạn đã đến nơi, “Lát nữa anh phải qua xem học viên của anh và anh Vĩ, anh tìm một chị gái chơi với em được không?”

“Dạ.” Khưu Ngạn không sợ người lạ, gặp ai cũng trò chuyện được với người ta.

Biên Nam nhìn bốn phía, gọi với qua đường chạy bên kia, “Hoan ngốc!”

Lý Hoan Hoan chạy tới: “Biên đen! Gì đấy?”

“Trông chừng nhóc này giùm anh.” Biên Nam xoa đầu Khưu Ngạn.

“Được,” Lý Hoan Hoan khom lưng nhìn Khưu Ngạn, “Xinh quá, con anh hả?”

“Con ảnh sao trắng được như em,” Khưu Ngạn đưa khô bò trong tay đến trước mặt Lý Hoan Hoan, “Chào chị, em tên Khưu Ngạn, chị ăn khô bò không?”

“Cảm ơn nha,” Lý Hoan Hoan lấy một miếng khô bò vừa ăn vừa cười với Biên Nam, “Bé này đâu ra vậy, chơi vui đấy.”

“Em của bạn anh,” Biên Nam nói, “Em từ từ chơi với nó đi, chừng nào chơi không nổi thì gọi anh.”

Sau khi Lý Hoan Hoan dẫn Khưu Ngạn đi, Biên Nam mới gọi cho Cố Vĩ, bây giờ lộn xộn thế này cậu tìm mãi chẳng thấy Cố Vĩ đâu, cũng không biết nên làm gì. Hồi đấu vòng một có không ít người tập luyện ở sân bóng bên cạnh, hôm nay thấy đài truyền hình tới nên chạy đi xem thi đấu cả rồi.

“Tôi đang ở trong văn phòng,” Cố Vĩ nghe máy, “Bây giờ không có chuyện của chúng ta, cậu qua tiếp khách quý với tôi đi.”

“Khách quý? Khách quý đang ở văn phòng hả? Không phải đã thu xếp cho qua phòng họp nghỉ ngơi sao?” Biên Nam ngạc nhiên, làm gì có chuyện mời đến rồi ném ở văn phòng chứ.

“Chỉ có một vị khách quý ở đây thôi, cậu tới đi, cậu quen đấy.” Cố Vĩ nói xong cúp máy.

Quen?

Biên Nam vắt óc nghĩ cũng không biết mình quen vị khách quý nào, huấn luyện viên trường Thể thao? Tuyển thủ từng so tài?

Bất kể là huấn luyện viên hay tuyển thủ, đoán chừng cậu cũng không có gì để nói, cảm thấy hơi bị oải.

Biết thế chẳng gọi Cố Vĩ làm gì.

Bây giờ văn phòng không có ai, mọi người qua sân bóng cả rồi, văn phòng của Cố Vĩ và vài huấn luyện viên trẻ ở đầu bên kia hành lang, Biên Nam vừa bước qua thì thấy một người ngồi đối mặt với cửa.

“Má?” Cậu trợn tròn mắt, dụi dụi mấy cái mới đi vào, “Dương Húc?”

Dương Húc nghe vậy thì tặc lưỡi chứ không trả lời.

“Anh Dương? Sao anh lại ở đây?” Biên Nam nhìn Dương Húc mặc quần áo thể thao, trong văn phòng ngoại trừ Cố Vĩ chỉ có Dương Húc, cậu không dám tin vào mắt mình, “Anh là khách quý?”

“À,” Dương Húc vẫn biếng nhác như trước, cười một tiếng, “Khách quý.”

“Cái gì? Anh là khách quý? Tới làm bánh bà xã hả?” Tuy biết Dương Húc cũng chơi tennis nhưng Biên Nam thật sự không ngờ Dương Húc sẽ là khách quý, đã bao năm không chạm vợt rồi, kỹ thuật chắc chắn không bằng làm bánh bà xã.

“Nói gì vậy,” Cố Vĩ ngồi một bên cười ha ha, “Biên Nam trò chuyện với anh Dương một lát đi, tôi ra ngoài dạo.”

“Vâng.” Biên Nam gật đầu, đặt mông ngồi xuống ghế.

Nếu là người khác cậu sẽ không muốn tiếp, mắc công phải tìm chủ đề nói chuyện, nhưng nếu là Dương Húc thì thoải mái hơn nhiều, mỗi tội cậu hết hồn cả buổi vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Cố Vĩ đi rồi, Biên Nam nhích lại gần Dương Húc, “Có phải anh trả tiền xin đến không? Triển Phi không đủ tiền mời khách quý đáng tin cậy à?”

“Miệng cậu thiếu đòn thật,” Dương Húc nhìn Biên Nam, “Hỏi huấn luyện viên Thạch của các cậu đi.”

“Ổng mời anh tới?” Biên Nam nhất thời muốn gọi điện thoại hỏi La Dật Dương xem hai người này có quan hệ gì.

“Ờ,” Dương Húc cười, “Hôm nay tôi sẽ đánh với anh ta một ván.”

Biên Nam sửng sốt, lát sau mới ngả ra ghế, “Vậy anh tiêu chắc rồi, anh mà đánh với Thạch Giang khác gì tìm ngược, ổng có bị thương thì vẫn dễ dàng đối phó với đầu bếp làm bánh như anh.”

Dương Húc cười nửa ngày rồi mới thở dài một hơi, đổi chủ đề: “Cậu làm ở đây thế nào?”

“Tạm ổn,” Biên Nam gãi đầu, “Làm việc cũng thuận tay, quan hệ cũng khá.”

“Giờ đang ở ký túc xá?” Dương Húc cầm tách uống một hớp trà.

“Ừ,” Biên Nam gật đầu, “Ba người, phòng lớn lắm, đi làm không cần dậy sớm chạy tới chạy lui.”

“Giờ cũng không còn qua chỗ tôi phơi nắng nữa,” Dương Húc duỗi chân, lười biếng nói.

“Trời nóng muốn chết,” Biên Nam bật cười, “Nhớ bọn em hả? Hay là bọn em không tới anh không có thu nhập?”

“Đúng rồi, phải dựa vào mấy đồng mỗi tháng của hai cậu để trả tiền điện nước và tiền nhà đấy.” Dương Húc nói.

Biên Nam ngồi trong văn phòng trò chuyện với Dương Húc một lát thì Cố Vĩ gọi tới, bảo cậu qua giúp trọng tài chuẩn bị.

“Cậu đi đi, tôi đi dạo một lúc.” Dương Húc nói.

Biên Nam chạy qua phòng họp lấy chai nước cho Dương Húc: “Chán thì gọi cho em, không thì qua sân bóng tìm em nói chuyện.”

“Ngày nào chả chán.” Dương Húc phất tay.

Biên Nam ra khỏi văn phòng chạy qua sân bóng, vừa ra đến hành lang thì đụng phải Thạch Giang, coi bộ chuẩn bị vào văn phòng.

“Anh Thạch,” Cậu lên tiếng chào, “Em qua kia phụ giúp.”

“Ừ,” Thạch Giang nhìn thoáng vào văn phòng, “Hôm nay cậu và Tiểu Lý có một trận?”

“Phải ạ, Cố Vĩ nói là buổi chiều,” Từ ngày chạm mặt Thạch Giang ở nhà Dương Húc, Biên Nam vẫn còn hơi ngượng ngùng, cậu nhấp chân liên tục nhằm tỏ vẻ mình đang rất bận.

“Cách đánh của cả hai rất giống nhau,” Thạch Giang nhìn Biên Nam, “Được rồi cậu đi đi.”

Đi ngang qua một sân trống, Biên Nam thấy Khưu Ngạn và Lý Hoan Hoan, hai người đánh bóng cũng ra dáng lắm.

Biên Nam gọi Khưu Ngạn một tiếng: “Nhị bảo!”

“Nhìn em nè!” Thấy Biên Nam, Khưu Ngạn hưng phấn nhún nhảy, “Nhìn em tiếp bóng nè!”

Lý Hoan Hoan phát bóng, bóng bay tới trước mặt Khưu Ngạn, Khưu Ngạn dùng hai tay cầm vợt tiếp được bóng.

“Giỏi quá! Giỏi quá trời luôn!” Lý Hoan Hoan hét lên.

“Hoan ngốc em học ngành mầm non hả?” Biên Nam cười hỏi.

“Bị anh phát hiện rồi, mục tiêu của em là sinh một ổ bé con!” Lý Hoan Hoan cười đáp.

Biên Nam cũng cười, bảo Khưu Ngạn chơi vui vẻ rồi chạy qua sân thi đấu.

Sinh một ổ bé con?

Nếu giống như Khưu Ngạn, chỉ một đứa đã ăn không tiêu rồi.

Có điều… chuyện sinh một ổ cậu và Khưu Dịch khỏi cần quan tâm.

Biên Nam đột nhiên thấy hơi rầu rĩ, sau này chỉ có hai ông già chống gậy ngồi trong sân nhìn nhau chán ngán đấu võ mồm… chẳng có ai phụng dưỡng.

Đâu có phải.

Biên Nam nhướn mày, bảo Khưu Ngạn sinh thêm mấy đứa rồi mượn một đứa là được.

Nghĩ đến đây, Biên Nam thấy mình rất ngốc, cậu cười ha ha suốt một đường chạy tới ghế trọng tài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.