Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 3: Lễ Giang cứu mỹ nhân - Ô Thủy phùng sư phụ




Qua một lúc lâu, trên đùi không có động tác gì nữa, Phó Quốc Hoa nhắm mắt nghĩ, hắn thật không ngờ được hai người sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này, hắn lôi thôi nhếch nhác được người khác khiêng đến trước mặt cô, cô gái bé nhỏ mỗi ngày mỗi đêm xuất hiện trong tâm trí hắn dường như lại không nhớ hắn, ngay cả câu chào hỏi cũng không muốn nói với mình, nhìn sắc mặt âm trầm của cô, hình như tâm trạng của cô không được tốt.

Phó Quốc Hoa không xác định được cô gái nhỏ kia còn nhớ hắn hay không, cũng không biết nên mở miệng thế nào, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, hóa giải bối rối của mình. Vết thương trên đùi đã được băng bó xong, nhưng cô vẫn chưa đi, hắn biết, vì hắn vẫn cảm nhận được hơi của cô, nhưng hắn vẫn không dám mở mắt ra, Phó Quốc Hoa nghĩ mình từ trước đến giờ vốn không nói nhiều, vậy thì cứ thế nhắm mắt thôi. Đợi cho cô ấy đi là tốt rồi.

Kết quả, không ngờ, hắn nhắm mắt được một lúc liền ngủ mất.

Khi tiếng hít thở đều đều truyền tới, An Nặc đã bị người đàn ông trên giường chọc cho phì cười. Vốn định xử lý vết thương xong sẽ đứng ở bên giường phùng mang trợn mắt nhìn anh, chờ anh mở mắt ra cô sẽ chất vấn anh. Cô cảm thấy, làm một người lính, anh phải có tính cảnh giác cao hơn người thường, lúc nào cũng để ý âm thanh xung quanh mình. Anh tối thiểu cũng phải mở mắt ra nhìn chuyện đang xảy ra chứ, ai biết cô không đợi được anh mắt, lại đợi đến lúc anh ngủ thiếp đi.

Thật ra thì An Nặc suy đoán ngược lại với suy nghĩ của Phó Quốc Hoa, cũng bởi vì anh là quân nhân, hắn có thể phán đoán chuẩn xác tình hình hiện tại không nguy hiểm, cho nên mới buông lỏng cảnh giác lại không cẩn thận ngủ thiếp đi. Cứu hộ mấy ngày liên tục, hơn nữa lúc nào cũng phải ngâm mình trong nước, cả người sớm đã mệt mỏi không chịu nổi.

An Nặc bất đắc dĩ nhìn anh, trên mặt anh râu ria nhô ra không ít, lúc ngủ còn cau mày, cỏ vẻ ngủ không được thoải mái. Quân trang còn chưa kịp đổi lại, trên người còn dính đầy bùn đất, bộ dáng không nhìn ra được chút chỉnh tề nào. Ống quần cũng bị cắt bỏ, trên đùi còn bị cố định lại. Cho dù hình tượng như vậy, An Nặc vẫn cảm thấy đẹp mắt.

Trong giấc ngủ Phó Quốc Hoa lại gặp ác mộng, trong giấc mộng hắn đang ở trong nước cứu người, có lúc hắn ở trên bờ chỉ huy, có lúc lại thấy sắc mặt lạnh lùng của An Nặc, nói với hắn anh là ai vậy. Những hình ảnh này không ngừng luôn phiên xuất hiện trong đầu hắn, hắn muốn giãy dụa ra ngoài, lại kiệt sức không làm được, trên trán bắt đầu chảy mồ hôi. Cuối cùng An Nặc thấy hắn ngủ không yên giấc, không ngừng giẫy dụa, sợ ảnh hưởng đến vết thương mới vỗ vỗ vào người hắn, hắn mới đột nhiên mở mắt.

“Gặp ác mộng sao?” An Nặc vẫn làm mặt lạnh hỏi.

Phó Quốc Hoa lắc đầu một cái: “Không có, chắc là do quá mệt thôi.”

An Nặc gật đầu: “Thần kinh của anh khẩn trương cao độ mấy ngày liền, hiện tại chưa thể tỉnh táo rõ ràng, là chuyện thường, hai ngày nữa sẽ không có vấn đề, chắc là mấy ngày nay anh gặp áp lực rất lớn?” vừa nói vừa cầm một chén nước đưa cho anh.

An Nặc đua nước cho hắn, hắn liền nhận lấy. Phó Quốc Hoa tỉnh dậy có chút khát nước, vì vậy cầm lấy cốc nước liền uống một ngụm to. Sau khi uống xong đem cái cốc trả lại cho An Nặc. An Nặc nhận lại cốc cũng không nói gì xoay người để xuống cái bàn bên cạnh. Đợi đến lúc cô quay lại sắc mặt liền thay đổi, cô trợn mắt nhìn anh ói: “Phó Quốc Hoa, anh được lắm!”

Phó Quốc Hoa vừa định mở miệng, nhưng lúc này An Nặc lại quay mặt đi chỗ khác, cô đang nhìn ra ngoài cửa lều xem có ai ở gần đó không, nhưng bên ngoài không có ai chú ý đến bọn họ. Cô lại quay lại nhìn anh chằm chằm. Trong đôi mắt tràn đầy bất mãn.

Phó Quốc Hoa dĩ nhiên không hiểu tại sao An Nặc lại đột nhiên nổi giận. Không thể làm gì khác hơn là bày ra bộ mặt vô tội.

An Nặc nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh lại càng giận hơn, xoay người muốn đi. Phó Quốc Hoa mặc dù không biết tình huống ra sao, nhưng vẫn kéo tay cô lại, rốt cục cô giận hắn vì chuyện gì. An Nặc thấy Phó Quốc Hoa kéo mình, cơn giận cũng vơi đi một phàn, quay lại hỏi hắn: “Anh không phải đang giả bộ không biết em sao, kéo em làm gì?”

Phó Quốc Hoa kéo tay của cô lại, nắm tay cô trong lòng bàn tay, tay cô vừa nhỏ vừa trơn mượt, vừa mền mại, trong lòng bàn tay lành lạnh, không phải người xưa thường nói tay đông ấm hạ mát là người có thân thể tốt hay sao. Cảm giác được nắm tay của cô thật là thích. “Anh giả bộ không biết em lúc nào?” Đối với cơn giận bộc phát của An Nặc, Phó Quốc Hoa liền nghiêm túc lại, vẻ mặt nghiêm chỉnh giải thích, sắc mặt cũng âm trầm lại, nhưng An Nặc không sợ sắc mặt này của anh.

“Anh còn mạnh mồm, lúc nãy khi hai binh lính kia khiêng anh tới, anh đã giả bộ không quen em…em không biết có phải anh không muốn cho người trong quân đội biết quan hệ của hai chúng ta hay không, nên em cũng không giám chào hỏi anh. Giờ anh còn nghi ngờ em.” Lúc An Nặc nói chuyện môi còn chu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hếch lên, có vẻ như tức giận nhưng cũng giống đang làm nũng.

Phó Quốc Hoa có chút buồn cười, cô gái nhỏ này nhìn thì giống như trưởng thành rồi, nhưng tính khí lại không lớn lên chút nào. Buông lỏng tay cô ra, hắn dựa lại về đầu giường. Trên tay còn giữ nhiệt độ của anh, An Nặc cảm thấy trên mặt mình nong nóng, mặc dù trước kia kinh nghiệm gì cũng đã từng trải qua, nhưng cô vẫn thấy thẹn thùng, không phải vì động tác này, mà bởi vì trước mặt người này.

Nhìn Phó Quốc Hoa lại im lặng, An Nặc lại thấy tức giận, nghĩ thầm, người này, hỏi hai ba câu anh mới đáp lại một câu. Cô phải em anh một lần mới được.

“Đợi lát nữa người của anh tới, em sẽ nói với bọn họ là em biết anh.” An Nặc đứng tại chỗ cho hai tay vào trong túi áo, lười biếng nói.

Phó Quốc Hoa liền híp nửa mắt: “Nói thật.” “Vậy bọn họ hỏi quan hệ của hai ta là gì thì em trả lời thế nào?”

“Vậy em liền nói cho bọn họ biết em là vị hôn thê của anh.”

An Nặc kế sách của cô đã thành công rồi, Phó Quốc Hoa nghe được lời của cô mắt cũng mở hết cỡ, vội vàng lên tiếng: “Cô gái nhỏ, em sao có thể nói bậy bạ như vậy?”

An Nặc vừa nghe thây anh nói vậy, xem ra cô còn chưa dồn được anh đến bước đường cùng, được thôi: “Em nói bậy lúc nào, chúng ta hai năm trước đã nói chuyện này rồi, anh quên rồi sao? Hay là anh ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi phải không?”

“Làm gì có…..Anh cũng lớn tuổi rồi, còn em chỉ là một cô gái trẻ tuổi, ở nơi này làm ầm lên, về sau em làm sao lấy chồng được.” Vừa nói sắc mặt Phó Quốc Hoa vừa nghiêm túc lại, sắc mặt này nếu binh sĩ của hắn nhìn thấy, sẽ biết bọn họ lại phải chịu đau khổ rồi, nhưng An Nặc lại không nghĩ như vậy, cô không sợ anh.

Không nhìn sắc mặt của anh, An Nặc tiếp tục nói to: “Em sẽ lấy, sao em có thể không lấy được chồng, anh chừng nào cưới, em liền gả lúc đo. Ban đầu anh cũng không nói không đồng ý, giờ nếu dám bội tình bạc nghĩa, em sẽ đi tìm lãnh đạo các anh tố cáo.”

Phó Quốc Hoa nhớ tới thời điểm hai năm trước An Nặc nói với hắn lời này, hắn chỉ cho cô lúc ấy bồng bột nói ra, mấy ngày sau sẽ quên đi. Nên lúc ấy hắn quả thật không có cự tuyệt, nhưng đáng nhẽ cô cũng nên hiểu, đó chỉ là chuyện thuận miệng nói ra mà thôi. Theo suy nghĩ của anh, ở trường đại học của cô chắc phải có rất nhiều nam thanh niên trẻ tuổi theo đuổi cô, sau đó cô sẽ có câu chuyện tình yêu tốt đẹp với họ, sau đó tốt nghiệp rồi kết hôn. Lặng lẽ nhìn cô một chút, vẫn là khuôn mặt nhỏ bé lớn chừng bằng bàn tay, giờ tức giận mà khuôn mặt hồng hồng, lông mi cong vút hai mắt trợn tròn, còn có làn da trắng nõn, dù ở nơi đâu cũng là một cô gái xuất sắc, chả nhẽ trong trường học không có người theo đuổi cô sao? Dĩ nhiên không thể. Vậy sao cô còn cố chấp với hắn như vậy, Phó Quốc Hoa không thể không thừa nhận, hắn có chút động lòng, hắn thích An Nặc, thích đến nỗi không thể kìm nén lại được, nhưng hắn đã 30 tuổi rồi, lại từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, còn cô lại đang trải qua thời gian tươi đẹp nhất của thời con gái, nếu hắn dao động, có phải sẽ tạo lại một bi kịch hay không, hắn cũng không biết được.

Phó Quốc Hoa đang suy nghĩ, An Nặc lại tiếp tục mở miệng: “Em cũng đã đợi anh hai năm rồi, anh bây giờ lại không muốn chịu trách nhiệm phải không, nếu hôm nay anh không nói rõ ràng, em liền, em liền đi ra ngoài cửa khóc.”

Nói xong liền co người lên ghế, úp mặt xuống đầu gối, bày ra bộ dáng rất đau lòng, thật ra thì cô vẫn đang nhìn lén biếu hiện của Phó Quốc Hoa, tính toán bước tiếp theo nên làm gì để có thể bắt anh vào tròng.

Thật ra, Phó Quốc Hoa biết cô đang giả bộ, hắn cũng cảm thấy có chút buồn cười, có thể hắn hơi lớn tuổi, An Nặc tính tình tinh quái khiến cho hắn muốn cưng chiều cô, che chở cho cô. Đầu óc của hắn ngổn ngang, căn bản không thể suy nghĩ được gì, tâm tư của hắn luôn nghĩ về cô, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết hắn không thể làm vậy. Hắn sợ mình buột miệng nói đồng ý, nên chỉ có thể ngồi đó trầm mặc.

An Nặc nhìn nét mặt anh từ rối rắm dần bình tĩnh lại, biết không thể đùa giỡ được nữa, hết cách rồi, chỉ có thể châm lên một cây đuốc thôi. Vì vậy làm bộ giận đùng đùng từ trên ghế xuống, hướng về phía anh hừ hừ một tiếng, nói: “Được rồi, anh khá lắm.” Sau đó vén rèm đi ra ngoài, chỉ là cô đi không bao lâu, đi một vòng qua khu lều trại sau đó trở về. Vén rèm lều Phó Quốc Hoa lên, hướng vào bên trong rống: “Phó Quốc Hoa, sau đợt cứu tế này, nếu anh còn không kết hôn với em, em liền đi tìm mẹ anh, nói anh bội tình bạc nghĩa, không chịu trách nhiệm!” Sau khi nói xong vừa tức vừa vội vàng chạy ra khỏi lều.

Lần này, sau khi An Nặc rống giận tất cả mọi vật xung quanh đều trở nên im lặng mấy giây, sau đó liền trở lên hỗn loạn.

Thì ra bác sĩ An Nặc là vị hôn thê của Phó đội trưởng, không trách được cô ấy lại chạy tới tận đây cứu tế. Hơn bữa vị hôn thê của Phó đội trưởng thật là xinh đẹp, giống như người từ trong thùng sữa bò ra vậy, cô ấy thật trẻ trung, Phó đội trưởng đúng là có phúc khí, nghe nói bác sĩ Tiểu An còn thúc giục Phó đội trưởng mau chóng kết hôn nữa, thật sự không nhìn ra Phó đội trưởng lại có giá trị thị trường tốt như vậy, thất là nhân tài. Bác sĩ Tiểu An xinh đẹp như vậy, vừa là bác sĩ, lại trẻ tuổi, bọn họ nếu có được nửa phúc khí của Phó đội trưởng thì đi ngủ cũng phải mỉm cười. Lúc này phải nên khuyên nhủ Phó đội trưởng, mau chóng lấy bác sĩ về nhà mới có thể yên tâm được.

Trong lều ngoài lều tất cả đều đang thảo luận chuyện vừa mới xảy ra, vốn bọn họ thấy bác sĩ Tiểu An uất ức ở bên ngoài lều đi tới đi lui, nghĩ thầm ai dám làm cho cô bị uất ức, vì vậy liền chú ý đến hành động của cô, ai biết cuối cùng cô lại chạy đến lều của đội trưởng Phó Quốc Hoa rống lên những lời như vậy, lúc này mọi người mới hiểu ra sự tình.

Phó Quốc Hoa sau khi nghe thấy những lời rống giận của cô, biết chắc người bên ngoài đều nghe thấy hết rồi, chắc tất cả mọi người đều đã hiểu lầm. Nhưng sao ở trong lòng hắn lại có cảm giác nhẹ nhõm muốn thở phào đây?”

Thấy sự hỗn loạn bên ngoài lều, bác sĩ Tiểu An người khởi xưởng mọi chuyện đang núp ở một góc cười trộm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.