Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 14: Tri Thù khả thực nhân nam tử - Hứa địa Bàng Quân mệnh bất toàn




Buổi tối, An Nặc cùng Phó Quốc Hoa tản bộ trên con đường nhỏ cách ngoài thôn không xa.

“Trưa nay anh và ba em đã nói những gì vậy, sao ba em lại đồng ý?” An Nặc hỏi.

“Thế nào, em không hy vọng ba em đồng ý sao?” Phó Quốc Hoa liếc cô một cái.

“Làm sao có thể, em chính là tò mò chứ sao. Anh không phải đã nói có thời gian sẽ kể tỉ mỉ với em sao, giờ không phải có thời gian rồi sao? Anh mau nói đi.” Giọng nói của An Nặc vô cùng ngọt ngào, chỉ cần nghe âm điêu thôi cũng đủ cho người khác thấy cô giống như đang làm nũng.

“Ngày mai anh phải quay lại quân doanh rồi, lần này trở về anh đến gặp trưởng bối nhà em, lần sau trở lại sẽ dẫn em đi gặp mẹ anh. “Phó Quốc Hoa đi ở bên cạnh hỏi: “Em có nguyện ý gả cho anh không?”

Hiện tại mới hỏi có thể hay không đã quá muộn? An Nặc nghĩ, anh khẳng định biết cô nguyện ý gả. Đại khái anh hỏi như vậy chính là tương tự với cầu hôn, dù hình thức câu hỏi giống nhau, cũng tránh khỏi tiếc nuối về sau. Nhìn sắc mặt Phó Quốc Hoa, mặc dù trời quá tối không nhìn thấy rõ, nhưng nhìn dáng vẻ cứng ngắc của anh là có thể khẳng định anh đang đỏ mặt.

“Ừ” An Nặc cũng không muốn quanh co trêu chọc anh, phòng ngừa anh thẹn quá hóa giận.

Trong lòng An Nặc vẫn cảm thấy gặp gia trưởng thì phải thừa dịp gặp sớm, nhưng Phó Quốc Hoa về nhà không thông báo cho cô, cô cũng không chuẩn bị quà tặng gì. Hơn nữa cô ngày mai cũng phải quay trở về bệnh viện, buổi tối còn có ca trực. Anh ngày mai cũng phải quay lại doanh trại rồi. Không có biện pháp, cũng đành phải như vậy trước.

Hai người đi vào trong thôn, buổi tối người ở bên ngoài cũng không ít, cho nên lần này An Nặc ucngx không dám có động tác to gan gì.

Hôm sau, An Nặc trở về bệnh viện, Phó Quốc Hoa cũng thu dọn hành lý trở về doanh trại. Nhưng còn chưa kịp thông báo hỷ, khách không mời mà đến lại tới rồi.

Buổi trưa huấn luyện xong đang chuẩn bị về nghỉ ngơi, lại có người ngăn cản đường đi.

“Anh Quốc Hoa, em nghe nói anh đã có vợ sắp cưới.” Ngăn Phó Quốc Hoa lại là một người con gái cao chừng một metd sáu mưoi lắm (nói chiều cao ra làm gì), chính là cô gái trong đoàn văn nghệ, tên là Tôn Oánh Oánh.

Phó Quốc Hoa hơi nhíu mày, khẽ gật đầu, cũng không muốn dây dưa nhiều với cô. Tránh qua cô định tiếp tục đi về phía trước.

“Phó Quốc Hoa, sao lúc tôi biểu đạt tâm ý của tôi sao anh không nói mình đã có vị hôn thê.” Tôn Oánh Oánh giận.

“Tôi cũng không nói tôi không có.” Lại bị ngăn cản đường một lần nữa, Phó Quốc Hoa có chút mất hứng.

Tôn Oánh Oánh là một lính văn nghệ, là một người có tài, dáng dấp lại đẹp, nên trong đoàn thường được cử làm vai chính, vốn cô coi trọng Phó Quốc Hoa là bởi vì Phó Quốc Hoa đối với cô luôn luôn là sắc mặt không chút thay đổi. Cô nghĩ thầm, Phó Quốc Hoa là một người chính chắn sâu sắc, khác hắn với những binh lính nông cạn hời hợt kia. Ai biết được lần trước Phó Quốc Hoa không nói rõ lý do cự tuyệt. Tôn Oánh Oánh lại tưởng nhầm Phó Quốc Hoa ngượng nên không nhận, hơn nữa còn là cô mở miệng trước. Nếu không phải là Phó Quốc Hoa tuổi tác không lớn cấp bậc cũng không thấp, cô cũng không thèm để mắt đến hắn.

Lúc ấy Phó Quốc Hoa cùng Dương Thanh Mỹ đã kết hôn, mặc dù giữa bọn họ không có tình yêu, nhưng dù vậy hắn cũng rất có trách nhiệm, cho nên Phó Quốc Hoa từ đó trở đi nhìn phụ nữ khác sắc mặt đều không thay đổi. Cũng không phải bởi vì hắn không chú trọng diện mạo, mà là hắn không hề để ý tới.

Lúc ấy vì kết hôn cùng Dương Thanh Mỹ mà hắn không chú ý đến người phụ nữ nào nữa, huống chi giờ cô gái nhỏ kia đã chiếm trọn trái tim hắn, để cho cả tâm trí hắn chỉ có mình cô.

“Phiền toái, tránh ra.” Phó Quốc Hoa căn bản không muốn cùng người xa lạ bàn luận vấn đề này, nói càng nhiều lại càng nói không rõ ràng.

Nhưng nhìn Tôn Oánh Oánh mặt vẫn cậy mạnh không có ý từ nhường đường, Phó Quốc Hoa cũng không muốn khách khi với cô ta nữa. Đưa tay gạt nhẹ cô sang một bên, còn mình thình nhanh chóng vượt qua người cô.

Tôn Oánh Oánh không hề phòng bị, dưới hành động bất ngờ của Phó Quốc Hoa, cô cắn răng hận hắn muốn chết, cô thích hắn, hắn chẳng những không cảm kích ý tốt lại còn ra tay với cô. Lần đầu tiên cô lâm vào tình cảnh khó xử như vậy, mặc dù bên cạnh không có ai trông thấy, nhưng cũng khiến cô xấu hổ muốn đến muốn chui xuống đất. Dậm chân một cái, cô cố nén nước mắt quay người bỏ chạy đi.

Thật tốt trong cuộc sống mực dù có những việc nhỏ xen giữa, nhưng cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến tâm tình của hắn, xế chiều hôm đó Phó Quốc Hoa liền đem tin mình chuẩn bị kết hôn báo cáo với cấp trên. Điều hắn muốn làm ngay bây giờ chính là muốn cưới An Nặc vào cửa.

Dương Thanh Mỹ quyết tâm gây dựng sự nghiệp quả nhiên đã thành công, chuyện này An Nặc đã sớm biết, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc gì. Cô ta đúng là đã tự lập cho mình một nhãn hiệu riêng. Những ngày sau này của Dương Thanh Mỹ đều rất thuận buồm xuôi gió. Con trai có mẹ chồng lo, chồng lại toàn lực ủng hộ công việc của cô.

Ở cái thời đại cải cách mới mở cửa này, đàn ông buôn bán cũng cần dùng mọi tâm trí để tính toán, huống chi là phụ nữ, lúc này sự ủng hộ của Trương Diệu khiến cô cảm động biêt chừng nào. Bởi vì có Trương Diệu ủng hộ, cô từ từ có sự nghiệp của riêng mình, cô mới bắt đầu hiểu, hành động của cô đối với An Nặc là nhỏ mọn cỡ nào. Mặc dù bây giờ chỉ là một cửa hàng nhỏ, nhưng nếu so sánh giữa người chỉ ở nhà giúp chồng dạy con hay một người làm công nhân ở nhà máy nào đó thì còn tốt hơn nhiều lắm, cô cho là như vậy.

Hơn nữa hiện tại làm ăn, hộ cá thể (cửa hàng nhỏ) cũng được quốc gia khích lệ, cô cũng coi như là hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, cô cảm giác như cô đã thể hiện được giá trị của mình, lòng dạ cũng mở rộng ra rất nhiều, lúc ấy An Nặc là một thầy thuốc, mà cô lại được Trương Diệu nuôi dưỡng ở trong nhà, mặc dù trước kia cô quả thật cảm thấy như vậy là không tệ, tối thiểu không cần đi theo Phó Quốc Hoa sống một cuộc sống khổ sở thiếu thốn, cô càng không ngừng tự nói với mình rằng cô không có sai, không phải theo đuổi hạnh phúc là quyền của mọi người sao? Nhưng khi thấy Phó Quốc Hoa có người tốt hơn cô ở bên cạnh, thì trong lòng cô làm cách nào cũng không cân bằng lại được. Từ bỏ Phó Quốc Hoa, cô cẫn cảm thấy sau này mình nhất định sẽ cao cao tại thượng khiến cho hắn phải ngước lên nhìn cô, thời gian hắn ở trong quân đội không có thời gian chăm sóc cho vợ, hết thời gian nhập ngũ hắn lại muốn làm bộ đội chuyên nghiệp, như vậy cô lại phải sống những ngày tháng cô đơn khổ sở. Cô là người mạnh mẽ, cô không cho phép người khác xem thường cô, lại càng không cam tâm cả đời sống một cuộc sống bình thản, thật may là, Trương Diệu tìm đến cô, mấy ngày đầu khi theo Trương Diệu về nhà, cô ngay cả nằm mơ cũng cười đến khi tỉnh lại.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, thời điểm gặp lại Phó Quốc Hoa hắn đã lên chức thượng tá trong quân đội, mà chồng cô người không mở miệng khen người khác bao giờ nay lại mở miệng khen người một người phụ nữ khác, mà người phụ nữ đó lấy thân phận là một bác sĩ, xuất hiện trước mặt cô. Chính cô không thể không thừa nhận, cô gái đó so với cô tốt hơn nhiều.

Áp lực đó đã khiến cô ngày đêm phiền muộn, cô thế nào cũng không ngĩ ra, người đàn ông cô từ bỏ, không có cô cuộc sống trôi qua lại tốt hơn, còn tìm được một người phụ nữ khác so với cô còn tốt hơn.

Một lần cô thiếu chút nữa không thể điều chỉnh tam tình của mình, cô bị chìm đắm trong sự ghen ghét không thể tự thoát ra được, nhưng khi có sự nghiệp của riêng mình, giờ nghĩ lại An Nặc cùng Phó Quốc Hoa, cũng không hẳn làm cho người ta khó chịu như vậy. Dù sao người nào sống tốt hơn bây giờ cũng chưa nói trước được, cô còn chưa có bắt đầu cố gắng không phải sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.