Mê Hoặc Đích Ngưu Lang

Chương 5




Cậu ta nở nụ cười rất tươi, nhìn vô cùng hạnh phúc. Đúng vậy, nụ cười của hạnh phúc! Tôi chưa bao giờ thấy hắn cười như vậy trước đây cả. Nụ cười ấy đẹp đến mê hồn, sự lạnh lùng thường ngày như đang được hơi ấm của nắng làm cho biến mất. Tôi ngẩn ra mất mấy giây mới hoàn hồn lại được. Đẹp quá! Sau đó thì mẹ tôi và hắn trò chuyện với nhau xuyên suốt bữa cơm luôn, thi thoảng lại lấy tôi ra làm đề tài trêu trọc!! Nhưng với cái kiểu ít nói của mình cậu ta chỉ chăm chú lắng nghe mẹ tôi, đôi khi lại lễ phép trả lời vài câu hỏi vu vơ của mẹ. Nhưng tôi để ý thấy hắn thật sự rất vui, mỉm cười khá nhiều lần, ánh mắt hắn nhìn mẹ tôi chứa đầy sự thân thương và cảm mến, ánh mắt ấy cứ như người thân dành cho nhau vậy

" cạch "

- Nguyên, con sao vậy?? - mẹ lo lắng hỏi

- Không có gì đâu mẹ, con vuột tay.. - tôi mỉm cười trả lời, lúng túng nhặt đôi đũa bị mình đánh rơi để lên bàn - Đũa con... cũng dơ rồi, con đi lấy đôi khác.

Nói rồi tôi đẩy ghế bước xuống bếp, lúc đi không ngừng vò đầu bứt tai. Từ bao giờ? Từ bao giờ mà tôi lại để ý đến hắn nhiều như vậy? Để ý từng nụ cười, cử chỉ của hắn. Lúc nhận ra thì cũng trượt tay làm rơi cả đũa. Hay là tại đột nhiên hôm nay cậu ta cư xử hơi khác mọi hôm nên đâm ra tôi tò mò mà để ý như vậy không nhỉ? Cũng phải lắm, đó chỉ là một phản ứng bình thường và vô cùng tự nhiên của con người thôi mà. Duyệt!

Lúc quay trở lại bàn tự nhiên tôi cảm thấy có điều gì đó hơi.... bất thường! Không biết lúc tôi không coa ở đây mẹ tôi đã nói cho hắn những gì mà trông cậu ta có vẻ khá là bối rối, gương mặt có hơi ửng đỏ lên nữa chứ, mẹ thì chống cằm tủm tỉm cười. Tôi dụi mắt đến suýt lòi cũng khó tin được là mặt hắn đang đỏ, nhưng dụi xong thì mọi biểu hiện của cậu ta lại đâu vào đấy bình thường. Bữa cơm trôi qua vô cùng êm đẹp....

_______________________________________________ ☆☆☆☆ __________________________________

- Cô không cần con phụ thật sao? - hắn liếc nhìn đống chén dĩa trong bồn rửa, ái ngại hỏi

- Thiệt! Chứ ai mà lại để khách tới phải dọn dẹp bao giờ, con cứ về trước đi, khỏi lo! - mẹ gật đầu đầy kiên định

Hắn nghe vậy thì cũng đành chịu, cúi đầu chào mẹ tôi đầy phép tắc

- Nếu vậy chào cô con về, cảm ơn cô vì bữa cơm!

Đấy, tưởng thế là xong! Nào ngờ tôi lăng xăng định lao vào phụ mẹ xử lí đống chén dĩa kia thì mẹ phũ phàng kéo ra, bảo tôi phải tiễn hắn ra cửa thì mới phải phép. Tôi méo mặt nhìn mẹ song cũng đành nghe theo. Lúc đi, tôi và hắn chẳng nói với nhau lời nào cho tới khi bước khỏi cửa, tôi nhoẻn miệng cười:

- Bái bai hén!

Toan quay vào nhà thì khuỷu tay tôi bị hắn nắm lại. Hơi ngạc nhiên một chút, tôi tròn mắt hỏi:

- Gì nữa đây?

- Tôi muốn nói với cậu một chuyện quan trọng!

Nhìn điệu bộ nghiêm túc của người phía trước mà tôi không khỏi tò mò, liền đáp:

- Cậu muốn nói gì?

Hắn nhích về phía tôi gần hơn một chút, đôi mắt nâu tuyệt đẹp nhìn tôi không chút ngập ngừng khiến tôi bất giác.... chột dạ! Bất chợt, cậu ta nhẹ nhàng nắm lấy cằm tôi nâng lên ngang tầm mắt hắn, dịu dàng nói:

- Tôi thích c....

- ANH KHÔI ƠIIIIIIIIIII ! ! ! ! ♡♡♡♡

Câu nói ngay lập tức bị bỏ dở bởi một tần suất âm thanh mạnh vô đối thủ không rõ từ đâu cắt ngang khiến hắn bất chợt khựng lại, vài vạch đen chảy dài bên trán. Đột nhiên, một cô gái phi như bay tới ôm choàng lấy cổ cậu ta đầy bất ngờ khiến hắn chới với suýt ngã ra sau. Cô nàng này coi bộ vui lắm à nha, giọng nói có đôi ba phần nũng nịu xuyên qua tai tôi:

- Anh đi đâu cả buổi chiều làm em tìm mãi thế?? Thiếu điều xém lật luôn cái thành phố này luôn đấy, hên mà em tình cờ bước qua đây thì thấy anh!!! A, mà chị đây là...

OH MY GOD!!!!

NGỌC LY!!!!

Cái khoảnh khắc cô gái đó quay mặt về phía tôi khiến tôi kinh ngạc đến chẳng thể nào nói nên lời. Cô nhóc nhìn thấy tôi thì ánh mắt hằn lên vẻ bực bội liền chỉ tay về phía tôi:

- Tại sao lại là chị???

- Hể?

- Đừng có giả ngây với tôi?? Tại sao chị lại dám rủ rê anh Khôi của tôi hả???

Hả? Ai rủ rê ai? Cô bé này sao chưa tìm hiểu căn nguyên vấn đề gì hết đã nhanh chóng kết án một người trong sáng như tôi rồi. Aixxx, sao mà phiền phức quá vậy nè! Đúng là cái gì liên quan đến tên đáng ghét này đều rắc rối cả. Hắn sau một hồi cố gắng cũng đã giữ được thăng bằng bởi cái ôm đầy thân thiết kia, nhanh chóng nhìn sang tôi rồi quay sang Ngọc Ly hỏi với giọng có chút bực bội:

- Em tìm anh có việc gì không?

Nghe câu hỏi của " người trong mộng ", cô nhóc liền quay ngoắt 180 độ khiến tôi suýt choáng khi trưng ra bộ mặt dễ thương trời phú của mình mà ngọt ngào trả lời:

- Em tính rủ anh đi xem phim đó mà!! Nhưng do tìm anh nên chắc đã muộn mất suất đầu rồi - Nói rồi cô nhóc vui vẻ khoác tay hắn lôi đi - Không sao! Mất suất đầu còn suất sau, giờ ta đi anh nhé, em thích bộ phim này lắm!!!

- Nhưng....

- Ok! Nào, ta đi thôi!

Tôi đơ mặt nhìn hắn bị cô nhóc kéo tay rời đi một cách nhanh chóng. Bất chợt một cơn gió nhẹ cuốn theo chiếc lá khô lướt qua làm tôi bừng tỉnh, vội đóng cửa rồi quay vào nhà...

contiep....

chương lần này hơi ngắn, mong mọi người thông cảm!!! $_$

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.