Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 1-2




Để lên tinh thần cho toàn thể giáo viên trước năm học mới, nhà trường quyết định tổ chức một chuyến đi du lịch, địa điểm là núi Thiên Tịch, một ngọn núi nằm ở phía bắc của thành phố. Để chuẩn bị cho chuyến đi này, từ mấy hôm trước La San đã hào hứng kéo Tiểu Lộ đi mua sắm những vật dụng cần thiết. Chuyến đi chỉ kéo dài 2 ngày, cũng không nhất thiết phải chuẩn bị nhiều đồ đạc, thế nhưng La San vẫn muốn thỏa sức mua sắm một phen, đợi đến khi năm học mới bắt đầu, cả cô và Tiểu Lộ đều rất bận rộn, làm gì có thời gian ăn chơi nhàn nhã như thế này chứ.

Cả một ngày đi khắp các tầng của trung tâm thương mại, cả hai cô gái đều tay xách lỉnh khỉnh túi to túi nhỏ, chân mỏi muốn rã rời thế nhưng ai cũng háo hức. La San mua được một đôi giày thể thao rất đẹp, kiểu dáng không chỉ lạ mắt mà đeo vào cũng vô cùng thoải mái, có nó chuyến đi leo núi lần này của cô sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều. Tiểu Lộ nhìn La San đầy vẻ khinh thường, cô ngàn đời chung thành với giày cao gót, ai như cô bé kia, mới mua được một đôi giày thể thao đã mừng cỡ đó.

Hai cô gái đều đã mệt mỏi, La San chỉ muốn nằm xuống ngay lập tức, nghĩ đến bây giờ còn phải bắt taxi về nhà là cô lại thấy mệt hơn. Ngày cuối tuần, lại vào thời điểm gần đến năm học mới nên người đi mua sắm rất đông, muốn đón taxi quả không phải chuyện dễ dàng. Họ đã đứng đợi một lúc lâu rồi mà chưa đến lượt, cứ thế này thì không biết đến bao giờ mới về đến nhà nữa.

La San đang tính gọi điện thoại nhờ Đường Vũ đến đón, nhưng lại ngại anh còn có việc bận nên cô lại thôi. Chắc chỉ chờ thêm một lát nữa là có xe rồi, cô đành an ủi mình như vậy. Bên cạnh cô, Tiểu Lộ cũng dần mất hết kiên nhẫn, xe ơi, mày đâu rồi. Đang chán nản suy nghĩ, bỗng nhiên điện thoại reo, là Đường Vũ, La San vội vàng bắt máy, nhìn điệu bộ của cô, Tiểu Lộ không khỏi trêu ghẹo một tiếng:

“Cậu làm gì mà phải nhanh nhanh chóng chóng như vậy, điện thoại có chạy mất đâu mà lo”.

Không để ý đến thái độ của Tiểu Lộ, La San vẫn vui vẻ nghe máy:

“Alo, anh gọi cho em có chuyện gì vậy”.

“Em mua được gì rồi, sắp xong chưa”. Đường Vũ hỏi đầy quan tâm.

“Em mua xong rồi, có mua cho anh một chiếc áo, lát nữa về anh thử xem có đẹp không”. Hồi nãy đi ngang qua của hàng bán đồ nam, La San nhìn thấy một chiếc áo sơ mi rất đẹp, thế nên cô không ngần ngại mua nó dù tiếc tiền muốn chết, mấy tháng tiền lương của cô đấy.

“Em với Tiểu Lộ có bắt được xe để về không, hôm nay cuối tuần, có lẽ bắt taxi cũng không dễ đâu”.

“Em đang đợi xe”. La San ủ rũ trả lời.

Nghe tiếng nói bỗng chốc ỉu xìu của cô, Đường Vũ chợt bật cười, mỗi lần than thở chuyện gì với anh, cô đều dùng giọng điệu đó.

“Hai đứa bọn em tìm quán cafe nào vào ngồi một lát, anh đến đón tụi em, bây giờ mà đợi xe thì lâu lắm”.

“Nhưng anh có bận chuyện gì không? Chắc đợi một lát nữa là có xe thôi”. La San vừa nói vừa nhìn một hàng dài trước mắt, trong đầu thầm nghĩ không biết một lát nữa là mấy tiếng nữa đây.

“Ngoan, em tìm chỗ ngồi nghỉ đi, khi nào đến anh sẽ gọi”. Nói xong Đường Vũ cũng cúp máy.

***

Tiểu Lộ vừa khuấy ly café vừa nhìn La San than thở:

“Sau này mình có lấy chồng cũng phải lấy người như chồng cậu trở lên, chỉ một tiêu chí không bằng là ngay lập tức loại ngay”.

“Cậu cứ làm quá lên, ai mà chẳng như Đường Vũ chứ”.

Cô vừa nói xong câu đó, nhìn Tiểu Lộ biểu cảm giống như muốn giết người đến nơi, La San vội vàng đưa hai tay bảo vệ cái cổ của mình.

“Cậu đó, ai cũng tốt như chồng nhà cậu, vậy sao mình đi xem mắt không biết bao nhiêu lần, sao chẳng gặp được ai vậy, toàn gặp mấy cực phẩm nhân gian không à”.

Mỗi lần nhắc đến chủ đề này là Tiểu Lộ lại than thở mãi không thôi. Cô ấy đã 24 rồi mà còn chưa có bạn trai, thế nên cứ đến cuối tuần là phải đi xem mắt, nếu không mẹ cô ấy nhất định sẽ không để yên. Mới đầu còn hào hứng, càng về sau Tiểu Lộ càng luyện được công phu thâm hậu, gương mặt ngàn năm không đổi, tươi cười lịch sự nhưng lại lạnh lùng xa cách, cứ như vậy ứng phó với đủ mọi đối tượng xem mắt.

***

Sáng thứ 5, trời trong nắng nhẹ, chuyến du lịch thường niên của trường La San bắt đầu.

Cô và Tiểu Lộ ở chung một phòng, khách sạn ngay dưới chân núi, cảnh sắc xung quanh tươi mát, nếu ai không thích leo núi vẫn có thể đi dạo xung quanh. Hơn nữa ở đây còn có suối nước nóng, sân golf, spa, nói chung là đáp ứng đủ mọi hoạt động vui chơi giải trí của tất cả các tầng lớp.

Chẳng mấy khi có dịp ra khỏi thành phố ồn ào nên mọi người đều rất hào hứng. Vừa bỏ ba lô xuống giường, Tiểu Lộ ngay lập tức kéo La San ra bên ngoài đi dạo với mọi người trong khoa.

Lúc hai người bước ra khỏi phòng thì cửa căn phòng phía đối diện cũng được mở ra. Là Vu Vận Linh và Lý Vu. Đúng là oan gia ngõ hẹp, hai người La San không muốn gặp nhất lại ở ngay phòng đối diện. Nhìn thấy các cô, Vu Vận Linh ngay lập tức tươi cười:

“Chúng ta ở đối diện nha, đúng là có duyên thật đấy, có muốn ra ngoài đi dạo chung không?”.

“Chúng tôi có hẹn với mấy người trong khoa, muốn đi loanh quanh một chút”.

Tiểu Lộ nói, chủ yếu là muốn bọn họ hiểu là hai người các cô đã có tụ riêng rồi.

“Thế thì đi chung luôn đi, càng đông càng vui mà”. Thái độ của Vu Vận Linh thật là nhiệt tình quá đáng khiến La San và Tiểu Lộ không biết nói gì hơn, đành cùng bọn họ đi chung.

Từ nãy đến giờ La San vẫn để ý Lý Vu, cô biết chuyện cô đạt giải thưởng lần trước đã khiến cho Lý Vu vô cùng bất mãn, từ nãy đến giờ Lý Vu vẫn vô cùng lạnh lùng, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái. Trái ngược hẳn với mọi khi, mỗi lần gặp La San là cô ta lại tíu tít khoe chồng mình thế này, chồng mình thế kia. Nếu cô ta đã như vậy thì La San cũng chẳng thèm để ý làm gì, từ từ thì mọi chuyện cũng sẽ qua.

Lịch trình của buổi du lịch đã được lên kế hoạch từ sớm, buổi chiều sẽ là thời gian mọi người sinh hoạt tập thể, đại loại là những trò chơi vận động nhằm mục đích thắt chặt mối quan hệ đồng nghiệp với nhau, buổi tối là biểu diễn văn nghệ giữa các khoa. Sáng hôm sau mọi người sinh hoạt tự do, nghỉ ngơi một lúc, đến buổi chiều sẽ lên xe quay lại thành phố. Mặc dù kế hoạch là vậy, nhưng những ai muốn đánh lẻ cũng không thành vấn đề, chỉ cần viện lý do mệt mỏi gì gì đó, trốn trong phòng một lúc, khi nào thấy tình hình ổn thì muốn đi đâu thì đi. Mọi người đều là người trưởng thành nên nhà trường cũng chẳng quản chặt mấy chuyện đó làm gì.

Chính vì cái luật ngầm bất thành văn đó mà chiều hôm đó, La San cùng với Tiểu Lộ lén lút chạy ra ngoài chơi. Trước khi đến đây, La San đã tìm hiểu trước, ở lung chừng dãy núi Thiên Tịch có một hồ nước rất đẹp, đây được coi là bí mật chưa được công khai của dãy núi này. Nghe nói hồ nước đó tuy không rộng lắm nhưng cảnh sắc xung quanh lại vô cùng tuyệt diệu, mỗi khi có ánh nắng chiều vào, mặt hồ sẽ như một thấu kính khổng lồ, khúc xạ ra những tia sáng cô cùng lung linh huyền diệu. Chỉ những người dân địa phương mới biết về nó, hầu hết khách du lịch đến đây chỉ dừng lại ở việc leo núi, ngắm cảnh sắc bình yên xung quanh mà thôi.

La San đã chuẩn bị rất cẩn thận, cô đã tìm được bản đồ dẫn đến hồ nước xinh đẹp này ở trên mạng, cô còn mang theo cả la bàn để thuận tiện cho việc tìm đường. Hơn nữa lại có Tiểu Lộ đi cùng nên cô vô cùng yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.