Mê Cung

Chương 8: Đêm động phòng hoa chúc




Vài ngày sau Đỗ Long lại tới thành phố Thụy Bảo, lấy thân phận của Chu Dịch Thăng cùng Lâm Nhã Hâ, và Tô Linh Vân gặp nhau. Hôm nay xã Mãnh Tú sẽ tổ chức nghi lễ khai trương quặng Phỉ Thúy, những gương mặt lớn trong giới đều ùn ùn kéo tới, bao gồm cả Trần thị Trần Tử Giang.

Sở dĩ quặng mới của xã Mãnh Tú thu hút được nhiều gương mặt lớn trong giới như vậy là vì có nhiều nguyên nhân, trong đó Tô Vân Linh và Chu Dịch Thăng là một trong những nhân vật có danh tiếng, quan trọng hơn là Tô vân Linh đã từng tạo được danh tiếng lớn. Ngoại trừ việc tuyên truyền ngọc Quan Âm chỉ là đồ giả và cao thủ cắt ngọc chính là Chu Dịch Thăng ra, Tô Vân Linh còn lấy danh tiếng quặng Phỉ Thúy xã Mãnh Tú phát rất nhiều thiệp mời, đồng thời còn gửi tặng một ít hàng thô đã được Đỗ Long chọn lựa.

Chính vì những hàng thô cao cấp đó khiến các thương nhân ham lợi chen chúc nhau như vậy, thậm chí một số người không được phát thiệp mời cũng đi tới hội trường chiêu đãi, mãnh liệt yêu cầu được tham gia nghi thức khai trương mỏ quặng xã Mãnh Tú.

Một nghi thức khai trương quặng nhỏ không ngờ khiến cho bầu không khí nóng lên như vậy, đây đúng là sức quyến rũ của cược thạch. Tất cả mọi người đều biết ngay sau khi nghi lễ khai trương kết thúc sẽ tổ chức bán đấu giá, mặc kệ có cướp được gì hay không, ít nhất thì phải tham gia mới có cơ hội.

Tô Vân Linh chỉ phát ra chưa đến hai mươi cái thiệp mời, nhưng cuối cùng người tới xã Mãnh Tú xe xếp thành một hàng dài, ít nhất cũng có bốn mươi doanh nghiệp lớn nhỏ trong ngành tới tham dự.

Đường xã Mãnh Tú đã được hoàn thiện, bên cạnh con đường xã có trạm kiểm tra, nhân viên trạm kiểm tra không hề thu phí. Bọn họ đặc biệt đối phó với xe quá tải, một khi phát hiện xe quá tải, lập tức giữ xe, phạt tiền, vậy nên bên cạnh đường quận cách trạm kiểm soát không xa có một trạm vận chuyển. Thứ vận chuyển không phải là "vận khí", chỉ là đem những thứ trên xe có trọng tải nhỏ chuyển đến xe có trọng tải lớn. Vì kiểm soát xe quá tải rất chặt chẽ nên hệ thống đường xã Mãnh tú được duy trì rất tốt, ven đường còn treo băng rôn dự án thí điểm của thành phố Thụy Bảo.

Nhìn đường được mở rộng như thế này, Đỗ Long không khỏi nhớ lại cảnh lần đầu tiên hắn và Thẩm Băng Thanh lái xe tới nơi này báo danh, mới có năm rưỡi mà cảm giác như đã mấy năm vậy.

Và cũng có rất nhiều có cùng tâm trạng giống hắn, Tô Linh Vân đi cùng Tề Quang Bưu giới thiệu con đường này trước kia như thế nào, Tề Quang Bưu không có hứng thú lắm, y ngáp một cái, nói:

- Trung Quốc thật sự là rất lạc hậu rồi, ba mươi năm trước nước Mỹ so với Trung Quốc tốt hơn nhiều.

Tô Linh Vân lạnh mặt nói:

- Vậy anh về nước Mỹ đi thôi, tại sao phải chạy đến Trung Quốc chịu khổ vậy?

Tề Quang Bưu cười khan một tiếng, nói:

- Chuyện này không phải vì em sao? Chỉ cần em ở đâu, Địa ngục cũng biến thành Thiên Đường.

Tô Vân Linh không lên tiếng, trong lòng đối với Tề Quang Bưu vô cùng thất vọng, anh ta còn không bằng cả Triệu Ngọc Hoa, càng không bằng Chu Chí Viễn. Nếu không phải có gia tộc họ Tề làm chỗ dựa, Tề Quang Bưu cũng không là cái gì, Tô Linh Vân cũng sẽ không thèm để ý tới anh ta.

Đoàn xe đi vào xã Mãnh Tú, cảnh vật biến hóa trước mắt khiến Đỗ Long kinh ngạc. Chỉ thấy xã Mãnh Tú đã chia thành hai nửa cũ và mới, khu mới được xây dựng trên nền đất ruộng cũ giá thấp, bây giờ đó là một khu xây mới tinh, các xe lớn liền đỗ ở bên phải đường của khu mới.

Lâm Nhã Hân biết cảm xúc của Đỗ Long rất sâu đậm, dù sao hắn cũng đã từng chiến đấu ở nơi này, cô cầm tay Đỗ Long, nói:

- Tất cả mọi chuyện đều là công của anh, không có anh vốn không có xã Mãnh Tú mới.

Đỗ Long lắc đầu, nói:

- Cố gắng của mọi người đều rất quan trọng, tôi chỉ là thúc đẩy một chút... Xuống xe đi, thật sự muốn đến xem đồn công an mới...

Đồn công an mới thoạt nhìn còn hùng mạnh hơn đại đội trị an thành phố Lỗ Tây, tòa nhà được xây năm tầng trước có sân lớn sau có bãi đỗ xe, Đỗ Long cảm thán vạn phần. Nhớ ngày đó đồn cồn an xã Mãnh Tú điều kiện khó khăn tới mức nào, so với bây giờ đúng là trên thiên đường.

Lâm Nhã Hân nhỏ giọng nói với Đỗ Long:

- Trong đồn công an có một phòng vinh danh, bày rất nhiều thứ liên quan tới anh, từ trước tới nay anh là trưởng đồn công an tuyệt vời nhất của xã Mãnh tú, anh có muốn đến xem một chút không?

Đỗ Long cười nói:

- Vậy sao? Thật sự là xấu hổ rồi, tôi hoàn toàn vô dụng... Không có gì tốt đẹp...

Đỗ Long lắc đầu đi mất, cũng không ai biết hắn từng trở lại...

Mọi người ở xã Mãnh Tú chỉ cần chỗ nghỉ ngơi đơn giản, nhưng xã Mãnh Tú có một tòa nhà mới xây gọi là ‘Thủy Tinh cung’ làm mọi người quan tâm, vì vật liệu sử dụng để xây Thủy Tinh cung hoàn toàn từ đá trắng nghiền lấy trong núi Lôi Minh, xử lí thành ‘tấm pha lê’ mờ. Tòa nhà trong ánh mặt trời càng thấy ánh lên trong suốt, màu sắc thơ mộng, Thủy Tinh cung thật sự là một mê cung ba chiều, rất nhiều người lớn và trẻ em leo lên bò xuống, chơi đùa rất vui vẻ, chẳng những rèn luyện thân thể, mà còn khiến việc giải trí của quần chúng càng thêm phong phú.

Mọi người rất hứng thú với ‘vật liệu tinh thể’ mới này, nghe nói ‘gạch tinh thể’ do đá tảng kết hợp với Phỉ Thúy tạo nên, bọn họ liền không nói câu thứ hai mà cùng nhau đi thẳng đến núi Lôi Minh.

Nhớ ngày trước bọn Đỗ Long tìm mấy ngày mới đi đến chân núi Lôi Minh, bây giờ đường làng quy hoạch bằng phẳng rộng rãi, chỉ cần đi ô tô ba tiếng đồng hồ là đã tới gần núi rồi.

Lâm Nhã Hân đưa mọi người đi thăm nhà máy vật liệu đá thủy tinh, nhìn thấy các thiết bị sản xuất tiên tiến, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, chỉ có Tề Quang Bưu bĩu môi khinh thường, có lẽ anh ta cho rằng mấy thứ này nếu là ở nước Mỹ đã sớm bị vứt bỏ.

Thứ khiến mọi người chú ý chính vẫn là quặng Phỉ Thúy, khi họ biết được núi Lôi Minh xa xa đó chính là mỏ quặng, thì tất cả mọi người đều vui mừng.

Khai thác quặng ở núi Lôi Minh thì địa hình tương đối cao hơn nữa khá bằng phẳng, nhưng chỉ cần có mưa nhỏ thôi cũng có thể gây lũ, không thể có sơ xuất nhỏ nào.

Tô Linh Vân và Lâm Nhã Hân là hai cô chủ xinh đẹp của mỏ quặng, hai cô chủ trì nghi thức khai trương ngắn gọn, sau đó có người đưa tới một cái thùng, bên trên có một cái nút lớn màu đỏ. Tô Linh Vân và Lâm Nhã Hân cùng nhau đưa tay đặt lên cái nút, gây sự chú ý sau đó cùng nhau đè xuống.

Tất cả mọi người nhìn núi Lôi Minh xa xa, chỉ thấy trên núi lóe lên một tia sáng, sau đó khói đặc bốc lên mù mịt, rất nhanh mọi người đều cảm thấy mặt đất rung lên, ngay sau đó có tiếng nổ mạnh truyền tới.

- Dùng thuốc nổ để khai thác, sẽ không làm hỏng Phỉ Thúy chứ?

Tề Quang Bưu tỏ vẻ hiểu biết như người trong nghề hỏi.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Đá trên núi tương đối dễ vỡ, chúng ta dùng thuốc nổ cũng không nhiều, chủ yếu làm chấn động nham thạch lỏng là chính. Chỉ cần nham thạch lỏng bị chấn động, nó sẽ tự lăn ra một cách dễ đàng, so với chi phí tốn kém lên núi khai thác, cho dù có chút tổn thất cũng có thể chấp nhận.

Trần Tử Giang sốt ruột nói:

- Nói những thứ này làm gì? Người ngoài đừng đến giúp vui, nguyên liệu thô đâu? Không phải bán đấu giá sao? Mau đưa nguyên liệu thô ra cho mọi người đấu giá đi.

Lâm Nhã Hân nói:

- Mọi người bình tĩnh một chút đừng vội, nguyên liệu thô sẽ nhanh chóng được đưa đến trước mặt mọi người...

Tiếng ầm ầm vọng đến, không giống lần trước, mọi người cùng quay lại nhìn lên núi. Chỉ thấy rất nhiều hòn đá cả lớn lẫn nhỏ từ trên núi lăn ra xuống, nhỏ nhất cũng bằng cái thớt, lớn thì so với một căn phòng có lẽ còn lớn hơn. Nhiều hòn đá uy nghi vội vã lăn xuống núi, mọi người thấy cảnh lạ, tuy biết rằng rất an toàn, nhưng vẫn không thể không sợ hãi.

Sau khi tất cả mọi người bình tĩnh trở lại, chỉ nghe Tô Linh Vân cười nói:

- Nguyên liệu thô mới tinh rất nhanh sẽ được đưa đến trước mặt mọi người, ai trả giá cao nhất sẽ được, mọi người cố lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.