Mê Cung

Chương 6: Mất thủ cung sa




8h tối, cuộc đấu giá bắt đầu, Tô Linh Vân đích thân đảm nhiệm vai trò người bán đấu giá, cô tuyên bố:

- Đầu tiên tiến hành đấu giá là nguyên liệu thô của mọi người tự chọn. Sau khi trải qua giải xong đều thấy được xanh lục rồi, cho thấy công lực cược thạch của mọi người đều rất mạnh. Đồng thời cũng cho thấy trong nguyên liệu thô quặng của chúng tôi xác suất ra màu lục rất cao. Dựa theo thứ tự thời gian mọi người lựa chọn được nguyên thạch thô bắt đầu đấu giá. Đấu giá đầu tiên là một khối nguyên thạch do đích thân ông Chu lựa chọn. Vì để tăng thêm lòng tin của mọi người, cô Lâm Nhã Hân - một cổ đông quan trọng bậc nhất của quặng mỏ cũng tham gia đấu giá. Có thể giành được nguyên liệu tốt không, không những phải xem nhãn lực của mọi người, còn phải xem mọi người có lòng tin với ông Chu không…

Mọi người đều ha ha cười lên, Lý Cương hô to:

- Chúng tôi đương nhiên có lòng tin với ông Chu, mau đấu giá đi. Nếu không có người ra giá thì tôi lấy.

Tất cả mọi người có chút khinh thường liếc nhìn Lý Cương, chỉ dựa vào tài lực của y, cũng dám nói lời nói không biết trời cao đất dày trước các tập đoàn lớn mạnh này.? Đi rửa mặt trước cho tỉnh lại đi nhé!

Tô Linh Vân rất hài lòng với không khí hiện trường, cô cũng là lần đầu tiên làm người bán đấu giá, kích động tới mức mặt hơi có chút đỏ, làn da trắng lộ vẻ hồng làm cô thêm mấy phần kiều diễm, cô cười nói:

- Vậy được, chúng ta bắt đầu đấu giá nhé. Đầu tiên đấu giá là số 108, con số rất cát tường ah. Ông Chu long trọng đề cử, giá khởi điểm là 10 triệu tệ.

Giá khởi điểm này làm mọi người giật mình. Lúc nãy mọi người đều nhìn qua, quả thật ra màu lục, đoán là nguyên liệu hồ lục đế băng chủng, chỉ to hơn nắm tay một chút, bán 5 triệu không thành vấn đề, giá khởi điểm là 10 triệu? Giá này cũng quá cao.

Mọi người lần lượt âm thầm lắc đầu. Tuy nguyên liệu thô mê người, nhưng cũng khắc chế một chút, xem tình hình trước rồi hãy nói.

- 10 triệu… hoan nghênh cô Lâm ra giá, 10 triệu lần thứ nhất… Tô Linh Vân ra sức hét lớn. Làm người bán đấu giá cố nhiên là nên làm như vậy, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, Tề Quang Bưu lại rất khó chịu. Đường đường con gái của Bí thư Thành ủy thành phố Thượng Hải, đường đường tổng tài tập đoàn Linh Phong, càng là thiếu phu nhân tương lai nhà họ Tề, sao có thể tùy tiện xuất đầu lộ diện giữa chốn đông người như thế này? Thật là mất mặt.

Có người bắt đầu tham gia tranh giá, nhưng mọi người tham gia với nhiệt tình không cao. Lúc Chu Dịch Thăng tăng giá tới 15 triệu, thì không có người trả giá thêm. Cái giá này trừ phi bên trong có thể giải ra lục đế vương, bằng không thì không có lời.

Tô Linh Vân rất cao hứng tuyên bố Chu Dịch Thăng đấu giá thắng. Theo quy định, Chu Dịch Thăng giành được nhãn nhiệu, và có thể chiết khấu hai mươi phần trăm trên giá cơ bản.

Lúc mọi người lần lượt đấu giá số hiệu của mình, Đỗ Long cầm nguyên thạch thô của mình đấu giá được tới một bên, tỉ mỉ mài cắt, lau chùi. Không lâu sau một viên Phỉ Thủy pha lê trong suốt giống như nước mùa xuân xuất hiện trong tay hắn.

Lý Cương không có thực lực gì tham gia đấu giá đứng bên cạnh xem Đỗ Long giải thạch. Thấy thế y xin Đỗ Long cho y xem thử Phỉ Thúy, cầm trong tay dùng kính lúp nhìn một cái, y kinh ngạc lên, hô:

- Lục đế vương, đúng là lục đế vương!

Nghe thấy ba từ lục đế vương, mọi người cũng không ngồi yên nữa, ùa lên xem, hội đấu giá cũng vì vậy mà tạm dừng. Nhưng Tô Linh Vân lại càng vui mừng, ra lục đế có nghĩa mở màn rất may mắn. Hơn nữa là đặc biệt may mắn lớn, đây có thể chính là điềm lành đây!

Cô nhìn về phía Chu Dịch Thăng, chỉ thấy Chu Dịch Thăng đang tự tin mỉm cười, ánh mắt của hắn nho nhã dịu dàng, đứng bên trong đám thương nhân trục lợi, thì giống như hạc giữa bầy gà rất cao lớn.

Chu Dịch Thăng dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn cô. Sau khi hai người ánh mắt vừa chạm, nhìn nhau cười. Tề Quang Bưu thấy thế trong lòng lại không vui, y chanh chua nói:

- Vận khí của ông Chu đều luôn tốt như vậy à?

Tô Linh Vân điềm nhiên nói:

- Anh muốn chọc tôi cười à? Lời nói đùa này quá thấp hèn rồi. Cược thạch nếu chỉ dựa vào may mắn, tài sản nhiều nữa cũng không đủ đền. Lời nói này may mắn chỉ có tôi nghe, bằng không không khéo bị người ta cười chê…

Tề Quang Bưu khó chịu nói:

- Anh thật sự không hiểu, tại sao trong mắt em thì anh cái gì cũng không biết? Không biết thì anh có thể lấy được bằng thạc sĩ quản lý của đại học Yale sao? Không biết mà anh có thể quản lý tài sản trên cả trăm tỷ?

Tô Linh Vân điềm nhiên nói:

- Anh biết đại học Cambridge tại sao vẫn không mở học viện kinh tế không? Vì đại học Cambridge cho rằng học viện kinh tế không đúng tí nào, chỉ biết dạy ra một số người hám lợi. Trước đây tôi cũng từng cho rằng thành công tôi đạt được vốn do nỗ lực và thiên phú của chính bản thân. Chính là ông Chu cảnh tỉnh tôi, lúc này tôi mới hiểu rõ, sở dĩ tôi thành công, chỉ là do tôi sinh đúng vào gia đình. Anh cũng nên tự suy xét lại một chút, rốt cuộc là gia tộc vinh danh anh, hay là anh vinh danh gia tộc?

Tề Quang Bưu bực tức nói:

- Được, tôi cái gì cũng sai, tôi trong mắt em căn bản chẳng đáng một xu. Nếu tên họ Chu tốt như vậy, sao em không gả cho hắn?

Tô Linh Vân trong nháy mắt tức giận đỏ mặt, cô giận dữ trừng mắt với Tề Quang Bưu, nhất thời không nói ra lời. Tề Quang Bưu ý thức được mình nói sai rồi, y vội nói:

- Tiểu Vân, anh không phải cố ý, anh chỉ là… quá yêu em…

Tô Linh Vân lạnh lùng nhìn gã một cái, đợi bình tĩnh lại cô mới nói:

- Yêu không thể trở thành cái cớ nói không lựa lời, anh nên tự suy xét lại chút đi.

Nói xong Tô Linh Vân liền không để ý tới Tề Quan Bưu nữa, cô đi về phía Chu Dịch Thăng, tỏ ý chúc mừng hắn. Tề Quang Bưu thấy tuy rất không vui, nhưng cũng đành kìm chế không vui đi theo tới chúc mừng Chu Dịch Thăng.

Đỗ Long cười híp mắt vỗ vai Tề Quang Bưu, nói:

- Tiểu Bưu ah, có cần tôi chọn một khối nguyên liệu tốt cho anh không? Mời ông Vương đích thân chạm khắc một chút, tặng cho tiểu Vân làm tín vật đính ước nhé!

Cách xưng hô tiểu Vân làm Tề Quang Bưu càng khó chịu, gã cười khan nói:

- Không cần, tôi đã tặng tín vật đính ước cho tiểu Vân rồi. Chính là sợi dây chuyền kim cương cô ấy mang bên người. Đó là bảo vật gia truyền của nhà chúng tôi, có tiếng tinh mỹ ảo diệu. Nghe nói là kim cương hoàn mỹ năm đó Tống Mỹ Linh ra giá cao để mua còn nặng tới 106 cara. Sau đó mời thợ giỏi nhất thời đó dùng bạch kim làm thành hoa tai hình ngôi sao…

Trần Tử Giang khoa trương cười:

- Ha…ha… vậy thì kỳ lạ rồi. Nhà họ Tưởng vẫn chưa xuống dốc, sợi dây chuyền kim cương mà Tống Mỹ Linh yêu thích sao có thể rơi vào tay nhà họ Tề chứ? Chẳng lẽ hai nhà họ Tưởng Tề sau này vô năng như vậy? Tống Mỹ Linh chưa chết được bao nhiêu năm, vật bà ấy yêu thích trở thành bảo vật gia truyền của nhà họ Tề rồi à?

Trần Tử Giang nói tràn đầy ý mỉa mai châm chọc, mặt của Tề Quang Bưu liền giận tím, gã căm tức nói:

- Đây là năm đó ông nội tôi cưới bà nội tôi, năm đó cũng là chuyện chấn động một thời, anh không tin có thể đi kiểm tra tờ báo cũ năm đó. Dưới trước mặt đông đảo mọi người, anh nói bậy cái gì?

Trần Tử Giang bĩu môi, nói:

- Cái gì? Vậy tôi cũng phải đi về hỏi thử ông nội tôi. Thời buổi này người giả mạo lừa bịp nhiều, không chừng có người đang lừa người cũng rất khó nói.

Tề Quang Bưu nắn nắn nắm tay muốn xông lên đánh người. Tô Linh Vân vội vàng ngăn lại, Tề Quang Bưu cả giận nói:

- Tiểu Vân em tránh ra, anh phải đánh nhừ tử thằng khốn này!

Tô Linh Vân vừa xấu hổ vừa tức giận nói:

- Anh lại gây sự nữa! Gây sự nữa thì trở về Mỹ cho tôi!

Tề Quang Bưu oán hận trừng mắt nhìn Trần Tử Giang, dứt khoát xoay người đi, Trần Tử Giang tự đắc cười. Loại người như Tề Quang Bưu căn bản không đủ tư cách làm đối thủ của y, y cũng hoàn toàn không xem trọng mối quan hệ thông gia sau này của nhà họ Tô và nhà họ Tề, vì y có thể nói là không chút đố kỵ. Trong lòng y, Tô Linh Vân có lẽ còn phải cảm ơn y, nếu không như vậy, Tô Linh Vân làm sao biết Tề Quang Bưu là bao cỏ vô năng chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.