Mê Cung

Chương 52: Cô nương kia có tình lang




Nếu trên đời này có thần linh, Đỗ Long ít ra cũng có thể tính là bán tiên. Đỗ bán tiên tràn đầy niềm hy vọng trở về nhà. Sau khi mở cửa đầu tiên mắt liếc nhìn tủ giày, sau đó lại thất vọng, vì tủ giày trống rỗng không thấy giày của Nhạc Băng Phong.

Đỗ Long phát hiện cửa phòng ngủ đang đóng, xoay người tiến đến, cửa đã khóa từ bên trong. Hắn lắc đầu cười khổ, lấy từ trong túi quần ra công cụ nhỏ mở cửa, chỉ thấy bên trong tối như mực, Bạch Nhạc Tiên đã tắt đèn ngủ.

Đỗ Long biết Bạch Nhạc Tiên cũng chưa ngủ say, hắn tay chân nhẹ nhàng cầm bộ quần áo mới đi vào phòng tắm tắm rửa đi ra, sau đó sờ lần trên giường bế Bạch Nhạc Tiên ôm vào lòng.

Bạch Nhạc Tiên kháng cự vùng người một cái, Đỗ Long ôm cô thật chặt. Bỗng nhiên Bạch Nhạc Tiên xoay người để đầu vùi vào trước ngực hắn, nức nở không thành tiếng, áo phông trước ngực Đỗ Long rất nhanh ướt một khoảng lớn.

- Cũng là anh không tốt…

Đỗ Long đau lòng nói.

Bạch Nhạc Tiên dùng lực nhéo lên người hắn một cái. Đỗ Long da thịt dày, không sợ cô nhéo, nhưng hắn lại cố ý làm bộ như đau oa oa kêu lớn. Tay của Bạch Nhạc Tiên quả nhiên đã nhẹ một chút, Đỗ Long hôn mái tóc của cô, cái trán, vành tai. Đột nhiên Bạch Nhạc Tiên ngẩng đầu lên, nói với Đỗ Long:

- Anh Long, yêu em…

Đỗ Long ra vẻ ngạc nhiên nói:

- Hôm nay không phải em đến ngày đèn đỏ sao?

Bạch Nhạc Tiên cắn một cái lên vai hắn, Đỗ Long giả vờ kêu lớn, Bạch Nhạc Tiên giận giữ nói:

- Anh một chút cũng không quan tâm em, ngay cả ngày đèn đỏ của em là ngày nào cũng không biết…

Đỗ Long vội hỏi:

- Ai nói? Anh cố ý trêu em đó. Trước kia ngày của em là đến ngày 15 hàng tháng, ngày 21 hết. Anh đi hai năm rưỡi rồi, bởi vì anh nghĩ, nội tiết của em không đều, ngày đèn đỏ đã chậm không sai quá mười ngày, bây giờ là…

Bạch Nhạc Tiên xấu hổ đánh vào ngực hắn mấy cái, nói:

- Anh là đồ lưu manh!

Tay của Đỗ Long sờ soạng phía dưới áo ngủ của cô, cười hì hì nói:

- Bởi vì người đẹp yêu lưu manh, cho nên anh mới là tên lưu manh đó, cũng không nên trách anh…

Trên người Bạch Nhạc Tiên ngoài bộ đồ ngủ ra không có cái gì cả, cơ thể mềm mại của cô dưới bàn tay vuốt ve của Đỗ Long nhanh chóng ấm lên. Không bao lâu cô liền chủ động xoay người, chổng mông quỳ bên cạnh Đỗ Long, tùy ý Đỗ Long ngắm nghía vuốt ve đôi chân thon dài như ngọc, cùng với cặp mông tròn đầy đặn của cô…

Đỗ Long nghiêng dựa vào đầu giường, hai tay ôm thân thể của Bạch Nhạc Tiên vuốt ve không muốn rời tay, đồng thời hưởng thụ kỹ thuật thổi tiêu ngày càng hoàn hảo của Bạch Nhạc Tiên, hắn cảm thán nói:

- Tiên nhi, anh yêu em… Cho dù có người đem tất cả người đẹp trong thiên hạ đến đổi với anh, anh cũng sẽ không đổi…

Bạch Nhạc Tiên vui mừng ngẩng đầu, nháy mắt hỏi:

- Thật không?

Đỗ Long dịu dàng gật đầu, nói:

- Thật.

Bạch Nhạc Tiên nhún nhún cái mũi, nói:

- Anh không tiếc nhiều người đẹp như vậy mới là lạ?

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Anh sẽ giải cứu các cô ấy ra từ tay tên đại ma đầu đó… Không ngờ lại đem người đẹp ra làm vật phẩm trao đổi, không là đại ma đầu thì là cái gì?

Bạch Nhạc Tiên bĩu môi, nói:

- Nhân tiện anh còn có thể là trung gian kiếm lời bỏ túi riêng đúng không? Nếu thân thể đại ma đầu đó là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp thì sao?

Đỗ Long biết cô ám chỉ Nhạc Băng Phong, vì vậy cười ha hả nói:

- Anh sẽ bắt cô ta đến làm chị em với em được không?

Bạch Nhạc Tiên oán hận đánh một cái lên con người xấu xa kia, Đỗ Long a ơ một tiếng, lập tức cơ thể nhào về phía trước muốn né cái đánh của Bạch Nhạc Tiên, giống như con sói già xấu xa gục nhào vào một con thỏ trắng… Giơ súng thép dữ tợn lên, đâm xuyên vào con thỏ trắng…

Sau một trận đại chiến hả hê vui vẻ, Bạch Nhạc Tiên nhão như bùn nằm trong lòng Đỗ Long. Đỗ Long hôn tóc cô, hỏi nhỏ:

- Tiên nhi, nói cho anh biết nha, em cùng Băng Phong nói chuyện gì? Sao anh vừa đi khỏi, hai người liền vừa nói vừa cười?

Bạch Nhạc Tiên bĩu môi, nói:

- Đều là chuyện bí mật của con gái chúng em, không nói cho anh biết.

Trong nháy mắt Đỗ Long liền cảm ứng được nội dung cuộc đối thoại của các cô, quả nhiên cô bé ngốc Bạch Nhạc Tiên này định hy sinh chính mình để tác thành cho Đỗ Long và Nhạc Băng Phong. Lòng Đỗ Long dấy lên một chút khó chịu, hắn đau lòng nói:

- Cô bé ngốc, em vẫn phân biệt bên này bên kia với anh. Anh cảnh cáo em, bọn em bất luận là ai đều không được dùng cách hy sinh bản thân tác thành cho đối phương. Bằng không, bất luận thỏa thuận của bọn em là cái gì đều vô hiệu như nhau. Cho dù em có chạy tới chân trời góc biển, anh cũng sẽ bắt em trở lại. Em là của anh, đời này, kiếp sau trải qua một trăm năm em vẫn là người phụ nữ của anh!

Nghe Đỗ Long nói hống hách đến ngang ngược vô lý, Bạch Nhạc Tiên xúc động bật khóc, cô nghẹn ngào nói:

- Anh là tên bại hoại, đúng là đã cho em uống thuốc, nếu không em làm sao biết rõ anh không phải người tốt còn có thể yêu anh? Nếu như vậy, anh cho nhiều thuốc một chút thi tốt rồi, tại sao khiến em phải chịu kiểu đau khổ nửa đời này…

Đỗ Long cười khổ nói:

- Nếu anh thật sự có thuốc, em thực sự nguyện uống sao?

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Nếu như anh có thuốc thật, em mang cho Nhạc Băng Phong uống, mang cho chị Hân của anh uống, để các chị ấy đều quên béng mất anh, để tránh cho mọi người phiền não. Lại cho anh uống một chén, anh vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình em.

Đỗ Long không khỏi tức cười, hắn ôm Bạch Nhạc Tiên nói:

- Anh không cần uống thuốc cũng đã bị em mê hoặc hoàn toàn rồi. Kiếp này anh là của em. Chỉ cần em bằng lòng, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau…

Lúc Đỗ Long cố gắng chấn an Bạch Nhạc Tiên, Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình sớm đã đi tới chỗ Đỗ Long chỉ định lẳng lặng ngồi chờ.

- Tiểu Đình, em cảm thấy chủ nhân nói là sự thật sao? Anh ấy thật sự thần thông như vậy sao?

Phó Hồng Tuyết vuốt vuốt mặt nạ Miêu Nữ trong tay, hỏi về phía Âu Dương Đình.

- Em không biết…

Trong tay Âu Dương Đình là mặt nạ Bạo Phong Nữ, cô nói:

- Còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua không? Hôm nay em đã đi điều tra riêng một chút, tối hôm qua người bị đánh thương vẫn còn nằm trong bệnh viện hôn mê. Y nổi tiếng cờ bạc chẳng ra gì, hôm qua lúc y lại đi đánh bạc bị chủ nợ chặn lại, y vất vả lắm mới chạy trốn đến một ngõ hẻm nọ… Em xem xét đi xem lại đều không thấy có chút nào là đóng kịch.

Phó Hồng Tuyết ngạc nhiên nói:

- Vậy sao? Như vậy nói chủ nhân có khả năng thần thông là thật?

Âu Dương Đình thản nhiên nói:

- Hy vọng vậy… Bằng không chúng ta nhất định phải chết…

Hai người im lặng. Đúng lúc này, hai tên lưu manh lén la lén lút từ xe bên cạnh đi qua, liếc mắt nhìn vào trong xe. Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình nghiêng người nằm xuống, chưa bị bọn chúng phát hiện.

- Chính là bọn chúng, chủ nhân đúng thật là thần cơ diệu toán, không sai một giây.

Phó Hồng Tuyết xúc động nói.

Đợi hai tên lưu manh đó đi xa, Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình lặng lẽ xuống xe. Sau khi đã giấu xe, không bao lâu hai kẻ kia lại quay lại. Bọn chúng núp ở phía sau một cột điện thoại, sau đó trên đường một người trung niên mập mạp xách túi ngân nga hát đi tới.

Lúc người trung niên kia đi ngang qua cột điện thoại, hai tên lưu manh đột nhiên nhảy ra, hai con dao nhỏ dí lên cái cổ mập mạp, bọn chúng lạnh nhạt quát:

- Đưa tiền ra, đừng nghĩ giở trò, nếu không làm thịt ông ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.