Mê Cung

Chương 48: Bắt ra khỏi ôn nhu hương




Do xác nạn nhân bị đập nước cuốn trôi giờ đã nổi lên mặt nước, vậy nên Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh triệu hồi tất cả nhân viên hình sự của bản án vẫn còn đang bận việc ở bên ngoài về, trong lúc cuộc họp đang diễn ra Đỗ Long để Nhạc Băng Phong chứng minh cho mọi người thấy thông qua hệ thống đám mây an ninh đã tra ra được manh mối.

Nhạc Băng Phong dùng máy chiếu để hiển thị quá trình tra án bằng máy tính bảng. Hiệu quả không thể nghi ngờ của hệ thống đám mây an ninh làm cho người ta ngạc nhiên và thán phục, mọi người đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng thần kỳ trong tay của Nhạc Băng Phong, rất muốn cầm lấy để thử một chút.

Đỗ Long khụ lên một tiếng, thu hút lại sự chú ý, hắn nói:

- Từ Microblog của nạn nhân Lâm Tĩnh Di, chúng ta có thể phỏng đoán được vụ án cách đây hơn hai năm về trước chính là do bốn người bọn Lâm Tĩnh Di tạo nên, ít nhất thì hung thủ Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm đã nghĩ như vậy, cho nên bọn họ đã bí mật mưu đồ tạo ra vụ án sát này, mục đích chính là thay cha báo thù, nếu không phải là túi rác đựng thi thể của Lâm Tĩnh Di bị vỡ ra khiến thi thể trồi lên mặt nước, thì phải hơn mười năm sau khi thanh ứ đập chứa nước mới có thể phát hiện được thi thể, đến lúc đó vụ án này đúng là vụ án không có đầu mối rồi.....

Tạ Ba cười hì hì nói:

- Cái này gọi là lưới trời tuy thưa mà khó lọt, hoặc là ông trời có mắt, làm chuyện xấu thì không thể trốn khỏi sự nghiêm trị của pháp luật đây.

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Tuy nhiên hiện tại chúng ta vẫn không thể biết được tại sao Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm biết được người gây ra chuyện chính là bọn người Lâm Tĩnh Di, nhưng tình hình Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm đã sát hại Lâm Tĩnh Di ba người bị hại thì không nghi ngờ gì nữa, phó đội trưởng Thẩm từng đề xuất lập tức bắt giữ hai gã hung thủ, nhưng mà tôi cảm thấy việc này vẫn là thả chúng thì tốt hơn.

Tất cả mọi người đều nhìn với ánh mắt đầy nghi hoặc, Đỗ Long giải thích nói:

- Bởi vì trước mắt những chứng cứ chúng ta đang có vẫn chưa đầy đủ, vì không thể để cho phần tử phạm tội có cơ hội nói dối, đề nghị của tôi là tạm thời án binh bất động, Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm chắc chắn sẽ không dừng tay đâu, bởi vì hành vi phạm tội bại lộ, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách mau chóng ra tay với mục tiêu cuối cùng, đạt tới mục đích báo thù hoàn toàn của bọn chúng, chỉ cần bảo vệ tốt cho Lưu Tuyết Tân, theo dõi thật kỹ hai kẻ nghi phạm, dùng kế ôm cây đợi thỏ, thì có thể bắt nghi phạm dễ như trở bàn tay rồi.

Ý kiến của lãnh đạo thì mọi người không tiện phản đối, tuy nhiên Thẩm Băng Thanh lại nói:

- Như vậy thì Lưu Tuyết Tân có thể bị nguy hiểm hay không?

Đỗ Long mỉm cười nói:

- Băng Thanh, cậu không tin tôi hay là không tin vào mọi người? Chỉ cần phái người linh hoạt đi theo dõi, thì sẽ không kinh động mục tiêu, lúc cần thiết chúng ta vẫn có thể áp dụng cách thay đổi người, là có thể cam đoan tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn rồi.

Ngay lập tức không có dị nghị gì nữa, Thẩm Băng Thanh sắp xếp bốn điều tra viên đi theo dõi Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm, mặt khác phái hai điều tra viên âm thầm bảo hộ Lưu Tuyết Tân, những người khác thì có thể bỏ vụ án này, đi điều tra các vụ án khác.

Sau khi tan họp Đỗ Long nhìn Nhạc Băng Phong cười nói:

- Băng Phong, em cứ giám sát ba mục tiêu di động mọi lúc mọi nơi, phát hiện có tình hình gì thì lập tức báo cho anh biết, có vị Nữ Gia Cát này trấn thủ, bọn người Vương Chấn Hưng có mà chạy đằng trời.

Nhạc Băng Phong nói:

- Yên tâm, sớm đã theo dõi bọn chúng rồi, nhưng mà nếu bọn chúng dùng số điện thoại khác thì em hết cách đấy.

Đỗ Long lắc đầu, nói:

- Đúng vậy, ba nhà kinh doanh lớn này cũng thật là làm càn, nhà nước đã ba lần năm lượt yêu cầu dùng tên thật để đăng ký số điện thoại, bọn họ vẫn còn đem bán số lượng lớn thẻ điện thoại trả trước vô danh, phàm là những kẻ muốn làm chuyện xấu, đều phải chuẩn bị vài cái trong người....

Thẩm Băng Thanh nói:

- Các người cứ từ từ mà trò chuyện nhé, trong tay tôi còn mấy bản án, đi trước phá án đây.

Sau khi Thẩm Băng Thanh đi rồi thì Đỗ Long liền vuốt ve Nhạc Băng Phong, Nhạc Băng Phong giữ tay hắn lại, nói:

- Đừng có làm càn, sẽ bị người khách nhìn thấy đấy, từ khi chúng ta gặp mặt tới giờ còn chưa nói chuyện, anh không muốn biết tại sao em lại tới đây à?

Đỗ Long cười nói:

- Cái này mà cũng phải hỏi à? Nhất định là vì anh mà tới rồi.

Nhạc Băng Phong nhún nhún cái mũi xin đẹp tinh nghịch nói:

- Anh đừng có tự tô vẽ , thật ra em không phải vì anh mà tới đâu.

Đỗ Long nói:

- Anh chả tin.

Nhạc Băng Phong ngạo nghễ nói:

- Em vì mở rộng cơ sở ứng dụng của hệ thống đám mây an ninh mà tới đó, thành phố Lỗ Tây là một trong mười điểm thí nghiệm hệ thống đám mây an ninh của toàn nước. Em là trưởng phòng an ninh mạng ngoài ra còn có thêm một danh hiệu chính là giáo viên phụ đạo hệ thống đám mây an ninh của cục công an thành phố Lỗ Tây, trước tiên em sẽ dạy một đội cảnh viên đã được chọn cách sử dụng hệ thống đám mây, sử dụng hệ thống đám mây để cho thuận tiện cho công việc của bọn họ.

Đỗ Long cười nói:

- Đây là chuyện tốt đây, khóa học đầu tiên của em anh sẽ tới đầu tiên để cổ động!

Nhạc Băng Phong nói:

- Vậy thì không được, tài nguyên để dạy trước mắt còn có hạn, anh học nhanh như vậy lại dễ tiếp thu, hơn nữa sẽ chỉ phá hư trật tự lớp học nên chắc chắn là không được tham gia huấn luyện.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy thì anh sẽ tới nhà em, em cứ từ từ mà bắt tay anh làm theo từng bước.

Nhạc Băng Phong ở trước mặt Đỗ Long cũng không nghiêm mặt được bao lâu, cuối cùng cô không kìm nổi liền bật cười, nói:

- Anh đúng là kẻ vô lại!

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Cũng được, cũng được, cứ quyết định vậy nha, đúng rồi, bọn người Vương Thăng đi cùng em tới đây à? Mấy người đến? Xem ra ba em rất lo lắng cho em đấy, thật ra có anh bảo vệ, làm gì mà phải làm phiền tới bọn người Vương Thăng cơ chứ.

Nhạc Băng Phong hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Anh không biết xấu hổ à, cái ba em sợ chính là có người lấy danh nghĩa công làm mưu cầu lợi riêng, lần trước em với Nhạc Tiên bị bắt cóc, anh dám nói vụ này không có chút cố ý nào?

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Cái này....Đều đã qua lâu rồi, còn nhắc tới việc này làm gì nữa? Dù sao thì kết quả không phải vẫn rất tốt đó sao?

Ngón tay của Nhạc Băng Phong gõ hai cái lên mặt máy tính bảng, cô nói:

- Anh cũng biết hệ thống đám mây an toàn của chúng ta rất mạnh, có một lần em rất tò mò muốn dùng nó để tính toán về vụ bắt cóc kia, anh đoán xem thế nào?

Lưng của Đỗ Long bắt đầu đổ mồ hôi, hắn cười ha hả nói:

- Cái này mà cũng tính được à? Nó tính ra cái gì thế?

Nhạc Băng Phong nói:

- Nó không biết nói, nhưng nó tính ra kết quả làm cho em hiểu được một việc, cái vụ án bắt cóc đó quả thật có rất nhiều sơ hở, có người hiển nhiên cố ý trì hoãn thời gian, che dấu chân tướng, vì chính là muốn làm theo ý của mình.

Đỗ Long cười khổ nói:

- Em muốn bắt anh đi ngồi tù à? Vậy thì bắt đi, chết ở trong tay của em, anh chẳng có gì phải tiếc nuối cả.

Nhạc Băng Phong nhìn hắn rồi than nhẹ một tiếng, nói:

- Thật là không thể hiểu nổi, sao mà em lại đi thích kẻ vô lại này.... Bây giờ sai cũng đã sai rồi, em còn có cách gì nữa chứ? Cũng chỉ có thể lấy chồng thì theo chồng, gả cho chó thì theo chó thôi.....

Đỗ Long cười nói:

- Thế này mới đúng chứ, cả đời người trong nháy mắt thì đã hết rồi, sống trên đời cái quan trọng nhất chính là phải vui vẻ....

Lúc Đỗ Long dang tay ra ôm lấy Nhạc Băng Phong thì cô quay người tránh ra, Nhạc Băng Phong nói:

- Đừng có làm càn, vẫn còn nhiều chuyện để làm kia kìa, anh với Bạch Nhạc Tiên đều có nói qua rồi phải nấu đồ ăn ngon cho em ăn đấy, không được nuốt lời đâu đó, em đi làm việc của em trước, bọn anh cứ bàn bạc đi, xem xem sẽ tiếp đón em như thế nào đây.

Nhạc Băng Phong nhẹ nhàng đi khỏi, Đỗ Long lắc đầu cười, Nhạc Băng Phong lần này xem ra là muốn ở lại thành phố Lỗ Tây lâu đây, nếu giải quyết tốt quan hệ của cô với Bạch Nhạc Tiên, những ngày tháng của tương lai thật đúng là làm cho người ta mong chờ đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.