Mê Cung

Chương 39: Bị ăn đậu hũ




Nhạc Băng Phong nói:

- Cái này hơi phức tạp một chút. Hai cái điện thoại vẫn để cùng nhau chứ?

Đỗ Long nói:

- Tôi nghi ngờ là thời gian để cùng nhau khoảng nửa giờ hoặc là cũng không đến nửa giờ đâu.

Nhạc Băng Phong nói:

- Vậy thì có chút khó rồi. Nếu như số cung cấp dịch vụ mà không giống nhau thì lại càng khó tra. Còn có điều kiện sàng lọc nào không?

Đỗ Long nói:

- Số điện thoại kia khoảng 8 giờ 20 phút ngày hôm đó có nhận một cuộc điện thoại, vị trí hơi lệch về hướng bắc ở chỗ giao nhau giữa đoạn đường Đức Thụy thành phố Lỗ Tây và đường Bính Ngọ. Thời gian nói chuyện chắc hẳn không lâu, nhiều nhất là khoảng một phút.

Nhạc Băng Phong nói:

- Tôi tra thử xem.

Nhạc Băng Phong tra một lúc, nói:

- Tra được rồi, có hai số, một số gọi đến và một số nhận. Hai số này rất gần với vị trí địa lí của hai số của Lâm Tĩnh Di, nhưng đều là số vô danh, hơn nữa ba số này đã tắt máy rồi, không thấy sử dụng nữa. Nếu muốn tìm manh mối của hung thủ từ đây thì có chút khó.

Đỗ Long nói:

- Ý của cô là hung thủ vẫn luôn bám theo Lâm Tĩnh Di?

Nhạc Băng Phong nói:

- Nên nói là hung thủ dẫn Lâm Tĩnh Di đi, xe của hắn đại khái là ở phía trước xe của Lâm Tĩnh Di… nửa phút. Đây là thời gian chênh lệch điện thoại của họ chuyển đổi cùng sóng.

Đỗ Long nói:

- Tốt lắm. Băng Thanh, quay lại ngay lập tức, đến trung tâm giám sát đội cảnh sát giao thông.

Quay lại trung tâm giám sát, rất nhanh bọn Đỗ Long đã tìm được một chiếc xe khả nghi. Đó là một chiếc xe có rèm che rất bình thường. Hình ảnh quay được đêm đó rất mờ, không nhìn rõ nhãn hiệu của xe, nhưng giá chắc là không quá 100 nghìn. Chiếc xe này từ đằng sau nhanh chóng vượt lên trên xe của Lâm Tĩnh Di, sau khi vượt qua thì thả chậm tốc độ, luôn đi trước xe của Lâm Tĩnh Di khoảng 300 mét. Người lái xe có một đặc điểm rất rõ, đó chính là kẻ đội mũ che nắng, giống với người đàn ông đội mũ che nắng thần bí từng xuất hiện trong khách sạn.

Còn một chứng cứ nữa có thể chứng minh người này rất khả nghi. Đó chính là chiếc xe này dẫn đầu cả đoạn đường, chỉ rời khỏi trạm thu phí Thành Nam nhanh hơn xe của Lâm Tĩnh Di khoảng 5 phút, cơ bản là giống với quỹ đạo sóng điện thoại của Nhạc Băng Phong.

Mặc dù người đàn ông thần bí đó không bị quay tới gương mặt nhưng lại quay được biển số xe, đồng chí đội cảnh sát giao thông tra dãy số kia một chút, nói:

- Đây là biển số xe giả, biển số thật là một chiếc Lifan 520, hoàn toàn không giống với kiểu xe của chiếc xe này.

- Tên này thật là giảo hoạt.

Manh mối trong tay lại bị đứt đoạn nhưng Đỗ Long lại cười. Hắn móc hai bao thuốc ra cho những cảnh sát giao thông đã giúp mình mấy lần, nói:

- Vất vả cho mọi người rồi. Cái xe giả mạo này vẫn cần mọi người tiếp tục cố gắng tìm ra. Đợi đến khi phá được án rồi, tôi sẽ mời mọi người đi ăn cơm.

Phó Cục trưởng trẻ tuổi hòa ái dễ gần như vậy, hắn lại là anh hùng. Những người có mặt đều nhận được sự cổ vũ to lớn, sôi nổi tỏ ý:

- Không thành vấn đề, Phó Cục trưởng Đỗ yên tâm đi ạ! Chúng tôi sẽ dốc toàn lực đối phó, bắt được cái xe này.

Ròi khỏi đội cảnh sát giao thông, Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Đỗ Long, tôi phát hiện ra là ông càng ngày càng biết mua chuộc lòng người đấy. làm quan lớn quả nhiên là khác với trước đây.

Đỗ Long nói:

- Nhưng tôi lại cảm thấy mình không khác gì so với trước đây, chỉ là góc độ mọi người nhìn tôi khác đi thôi. Được rồi, ông nói bây giờ chúng ta nên làm gì đây?

Thẩm Băng Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Tôi thấy là chúng ta nên đến chỗ tên kia tắt máy ba chiếc di động tìm một chút, không chừng lại có phát hiện gì mới.

Đỗ Long nói:

- Sáng mai thì đi. Dù sao đồ vật cũng không mọc chân mà chạy mất được.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Không phá được án tôi không ngủ được. Tôi gọi thêm hai người, đem thêm hai con chó nữa, xem thử có thể tìm được cái gì không.

Đỗ Long nói:

- Vậy ông đi đi. Cái đó chắc là không bị ném quá xa đâu, cứ tìm trong khoảng 20 mét ven đường dọc theo quốc lộ ở vùng lân cận cơ sở là được rồi. Không cần kéo lưới quá lớn đâu, lãng phí sức người sức của.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Được, tôi nghe ông. Phó Cục trưởng đại nhân, ngài mau về với vợ đi.

Đỗ Long cười nói:

- Tên tiểu tử nhà ông dám giễu cợt tôi à? Chán sống rồi mà. Tôi xuống xe ở đây, ông đi làm việc đi. Nếu như Bạch Nhạc Tiên gọi điện cho ông thì ông cứ nói là tôi đang bận ở chỗ khác, không biết lúc nào mới về được. Hiểu chưa hả?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tôi không giúp ông lừa gạt người khác đâu. Ông không về đi mà còn đi lêu lổng ở chỗ quái quỷ nào thế?

Đỗ Long nói:

- Đúng là không có tình anh em gì cả. Thôi được rồi, tùy ông thôi. Tôi xuống xe trước đây.

Thẩm Băng Thanh dừng xe lại nói:

- Nếu Bạch Nhạc Tiên có hỏi thì tôi sẽ nói là ông quay về phòng làm việc tìm dữ liệu, bị vạch trần hay không tôi cũng mặc kệ đấy.

Đỗ Long cười nói:

- Cũng không khác nhau mấy đâu. Được rồi, tôi đi đây, nhớ lời tôi nói đấy, không cần lãng phí quá nhiều thời gian giăng lưới. Đêm hôm khuya khoắt thế này không ai muốn vào rừng quá xa đâu, đặc biệt là tên vừa mới giết người.

- Biết rồi, thật là lắm mồm.

Thẩm Băng Thanh trách móc.

Đỗ Long cười ha hả, “bang” một tiếng đóng cửa xe lại, nhìn Thẩm Băng Thanh đi xa dần. Đỗ Long đứng lại một lúc rồi lấy di động ra gọi. Một lát sau một chiếc xe lặng lẽ lái đến, dừng lại ở trước mặt hắn.

Cửa kính xe trượt xuống, Phó Hồng Tuyết mỉm cười duyên dáng nói:

- Sư huynh, mau lên xe đi.

Đỗ Long lên xe rồi mới phát hiện ra Âu Dương Đình đang lẳng lặng ngồi ở ghế sau. Cô cúi đầu nói:

- Sư huynh.

Đỗ Long cười nói:

- Cô cũng đến à? Tình hình công tác gần đây thế nào rồi?

Âu Dương Đình nói:

- Vẫn tốt ạ. Cảm ơn sư huynh quan tâm.

Đỗ Long nói:

- Nghe nói trong hai năm qua các cô đã lập được không ít công. Sao không bộc lộ bản thân đi?

Âu Dương Đình nói:

- Chắc là không có đâu, nếu không đã bị xã Đoàn Kết thanh trừ từ lâu rồi. Nhưng mà cũng lâu rồi bọn em không nhận nhiệm vụ, cũng không biết là tại sao nữa.

Đỗ Long cười nói:

- Có gì lạ đâu. Các cô không nhận lệnh không phải là do đang dừng hoạt động, tiếp tục tiếp cận tôi sao? Vậy các cô tiếp tục chăm sóc tôi đi.

Âu Dương Đình bĩu môi, cúi đầu. Đỗ Long biết cô bé này không nghe lời giống như Phó Hồng Tuyết. Để sau này làm việc thuận tiện hơn một chút, hắn thấy có lẽ nên dùng chút thủ đoạn để thu phục hoàn toàn các cô.

- Phía trước rẽ trái.

Đỗ Long nhìn đồng hồ, chắc là vẫn còn kịp.

Phó Hồng Tuyết không hỏi nguyên nhân. Cô dựa theo chỉ dẫn của Đỗ Long, lái xe vào một khu dân cư. Địa hình ở đây hơi khó đi, đủ thể loại nhà cửa đứng sừng sững, phố lớn ngõ nhỏ ngang dọc.

Đỗ Long bảo Phó Hồng Tuyết đỗ xe ở ven đường, hắn rút điếu thuốc ra, thuận miệng hỏi:

- Có biết tại sao lại đến đây không?

Phó Hồng Tuyết nhìn xung quanh một lát nói:

- Chủ nhân, vì sao ạ?

Đỗ Long nói:

- Năm phút sau sẽ có người chết ở đây. Các cô là cảnh sát, không cần tôi nhắc phải làm những gì đấy chứ?

- Thật á?

Phó Hồng Tuyết kinh ngạc hỏi lại một câu. Chỉ thấy trên đường tối đen như mực, xa xa mới có một cái đèn đường, thỉnh thoảng có người đi qua. Làm gì có dấu hiệu bào cho thấy sắp có người chết ở đây?

Đỗ Long nói:

- Tin hay không đợi lát nữa sẽ biết thôi. Chuẩn bị ra tay cho tốt, những người đó có đao trong tay nhưng chắc là không làm khó được các cô đâu.

Trong xe bắt đầu tràn ngập khói thuốc. Âu Dương Đình ho khan một tiếng, Phó Hồng Tuyết đang định giơ tay mở cửa sổ xe thì Đỗ Long nói:

- Đừng mở, tắt đèn xe đi.

Phó Hồng Tuyết đành phải tắt đi. Đỗ Long áp sát từ phía sau, hắn nhìn Âu Dương Đình qua gương chiếu hậu, phun khói ra mờ nhạt nói:

- Có chút khói thuốc mà cũng không chịu được thế này thì làm sao làm nô lệ của tôi được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.