Mê Cung

Chương 34: Chiến thần Cửu vương hồi quân doanh




Vụ án này của Hoàng Nham sở dĩ khó khăn, cũng khó lòng phân tích vụ án, mà rõ ràng ở đó có hiềm nghi quan trọng. Nhưng đối tượng tình nghi có bằng chứng ngoại phạm. Do đó khiến vụ án này lâm vào thế bế tắc.

Đỗ Long cẩn thận xem xong thì tràn đầy tin tưởng đem hồ sơ của vụ án gác sang một bên. Với năng lực của hắn, kẻ tình nghi của vụ án rõ ràng như vậy, thực tại không cần quá quan tâm. Thời gian cần thiết hắn lại bộc lộ tài năng, vạch trần nghi phạm nói dối là được.

Đúng lúc hắn đang nỗ lực làm quen với công việc. Thẩm Băng Thanh gọi điện đến nói:

- Chúng tôi đã điều tra tất cả nhân viên của đập nước. Cũng không phát hiện ra kẻ nào khả nghi cả. Có quyền sử dụng thuyền chỉ có bốn người, bọn họ hàng ngày luân phiên tuần kho. Một người phụ trách lái thuyền, một người phụ trách mò rác. Đối phương đều có thể chứng minh cho nhau, trong thời gian này cũng không phát hiện thấy điều gì bất thường. Về cơ bản tôi loại bỏ khả năng mấy người bọn họ ngụy tạo chứng cớ. Anh xem bây giờ nên làm gì?

Đỗ Long nói:

- Tiếp tục điều tra, xem xung quanh có hộ nhà dân nào dùng thuyền không, một con thuyền gỗ nhỏ cũng đủ để mang vứt xác giữa đập nước. Đúng rồi, gửi cho tôi mã số chứng minh nhân dân của mấy người có quyền hạn sử dụng thuyền. Tôi điều tra xem họ có tiền án tiền sự gì không.

Thẩm Băng Thanh gửi cho Đỗ Long bốn mã số chứng minh nhân dân. Đỗ Long cầm bốn mã số tìm kiếm trên mạng. Phát hiện trong đó có một người từng vì say rượu làm thương người khác mà bị tạm giam. Ba người còn lại rất sạch sẽ.

Bốn người này nhiều tuổi nhất cũng đã năm hai tuổi. Đã làm việc ở đập nước được hơn ba mươi năm. Người trẻ tuổi nhất mới có hai lăm tuổi, thời gian làm việc tại đập nước chưa đến nửa năm. Là con trai của một công chức già làm việc trong đập nước. Thuộc loại tuyển nhân viên, có lẽ khá tin cậy.

Say rượu đánh người và chủ mưu giết ba người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Trong hồ sơ của bốn người này quả thật không thấy có vấn đề gì. Vụ án tạm thời lại đi vào ngõ cụt.

Đỗ Long cầm chiếc ống nghe, tìm đến số điện thoại của trung tâm khám nghiệm tử thi, gọi đến hỏi:

- Pháp y Hứa có đấy không? Tôi là Đỗ Long...

Kí ức của pháp y Hứa về Đỗ Long còn khá mới mẻ. Không nhầm thì chuyện kẻ tình nghi chết trong phòng giam của đại đội trị an ba năm trước gã vẫn chưa quên. Tuy sau khi xảy ra chuyện Cục an ninh Quốc gia đã nói chuyện với gã, cho việc này lắng xuống, nhưng pháp y Hứa có chút suy nghĩ về Đỗ Long. Như hiện tại Đỗ Long đột nhiên quay lại làm Phó cục trưởng, hắn vẫn chưa thích ứng với việc trở lại này.

- Thì ra là cục trưởng Đỗ, không biết cục trưởng Đỗ tìm tôi có gì chỉ bảo?

Hứa Chí Kiệt nói

Đỗ Long cười nói:

- Pháp y Hứa, tôi muốn hỏi một chút, người chết trong vụ án hôm nay bên chỗ đập nước, đã giải phẫu thi thể chưa?

Hứa Chí Kiệt nói:

- Cục trưởng Đỗ, không thể làm nhanh như vậy được, phía trước còn vài thi thể nữa đang phải xếp hàng chờ khám nghiệm.

Đỗ Long nói:

- Vụ án chỗ đập chứa nước khá quan trọng, pháp y Hứa anh có thể kiểm tra trước được không?

Hứa Chí Kiệt nói:

- Vụ án nào cũng quan trọng cả, thi thể vừa đưa đến đã nhanh chóng được giải phẫu kiểm chứng nguyên nhân cái chết. Ba thi thể ở đập nước dù sao cũng đã chết quá lâu rồi, đóng băng trong tủ lạnh cũng không sợ bay mất đâu, đợi một chút đi.

Đỗ Long nói:

- Được thôi, vậy tôi sẽ đợi, anh làm việc đi.

Hứa Chí Kiệt đặt điện thoại xuống có chút đắc ý, có điều rất nhanh gã lại thấy lo lắng. Nói gì thì bây giờ Đỗ Long cũng là Phó cục trưởng rồi, chuyện hắn giao phó bản thân lại ra sức khước từ, điều này...có vẻ không thỏa đáng lắm...

Hứa Chí Kiệt chần chừ một lúc, cuối cùng quyết định làm chuyện mình nên làm. Gã gọi thực tập sinh đến, mặc áo phòng hộ và đeo khẩu trang xong xuôi, bắt đầu kiểm nghiệm thi thể nạn nhân nam vừa được mang tới. Người nhà của tử thi nghi ngờ người chết bị trúng độc. Cần phải được tiến hành nhanh chóng xét nghiệm máu và dịch dạ dày. Không phải gã cố ý tranh cãi với Đỗ Long, thi thể được đưa đến hôm nay cũng nhiều hơn một chút, khách quan mà nói, ba bộ thi thể khu vực phía bắc thật đúng là không quá cấp bách.

Trong khi mấy người pháp y Hứa đang bận rộn, Đỗ Long đột nhiên từ bên ngoài bước vào. Hứa Chí Kiệt ngẩng đầu lên nhìn, giật thót tim, giọng gã khó chịu cất lên qua chiếc khẩu trang mỏng:

- Cục trưởng Đỗ, sao anh lại tới đây?

Đỗ Long cười nói:

- Nghe nói hôm nay nơi đây khá bận rộn, cho nên tôi đến giúp một tay. Đừng quên tôi có chứng nhận tư cách pháp y, cho tôi trang phục, găng tay bảo hộ còn cả công cụ khám nghiệm tử thi nữa. Ba bộ thi thể ở đập nước đâu? Anh có hai trợ thủ đúng không? Điều sang cho tôi một người đi...

Hứa Chí Kiệt thấy Đỗ Long hừng hực khí thế, gã nói:

- Cục trưởng Đỗ, cái này là không đúng quy định mà. Tuy anh có chứng nhận tư cách, có điều...anh không phải pháp y đăng kí tuyển dụng trong cục của chúng tôi. Anh không có tư cách khám nghiệm tử thi ở đây.

Đỗ Long nói:

- Chỉ cần anh đồng ý, thì không có vấn đề gì rồi. Cứ coi tôi là pháp y khách mời đi, thế nào, anh không hoan nghênh à?

Hứa Chí Kiệt cười khổ, nói:

- Hoan nghênh, sao có thể không chào đón đây? Tiểu Lý, cậu đi làm trợ thủ giúp cục trưởng Đỗ một tay, cục trưởng Đỗ là cao thủ trong giới pháp y. Cậu phải học tập cho tốt...

Tiểu Lý rõ ràng có chút không vui, trong khi cậu ta thoáng chần chừ do dự thì trợ thủ khác của Hứa Chí Kiệt bực bội nói:

- Để tôi đi.

Nói xong người trợ thủ đó đi đến phía Đỗ Long. Cậu ta...nên nói là cô ấy...ngẩng đầu nhìn Đỗ Long, đôi mắt đen láy quyến rũ kia ẩn chứa chút tình ý. Đúng là không nói hết được sự thân thuộc.

Đỗ Long hơi sửng sốt, sau đó hắn cười không lên tiếng, lắc lắc đầu, hắn nói:

- Xin hỏi cô đây tên gọi là gì? Con gái rất ít người làm pháp y....

Vị nữ trợ thủ này chính là Kỉ Quân San, cô đối diện với ánh mắt sáng quắc của Đỗ Long, không kìm nổi nóng bừng mặt, cô cúi đầu nói:

- Là vì tôi thấy thích...tôi đi lấy đồ cho anh...

Kỉ Quân San tìm đến cho Đỗ Long một bộ trang phục bảo hộ, còn có mặt nạ, khẩu trang, găng tay...vv. dưới sự giúp đỡ của cô, Đỗ Long khoác lên người mấy thứ đồ cồng kềnh này, sau đó mang thi thể người phụ nữ lên bàn khám nghiệm.

Cầm lấy dao, búa, cưa và những dụng cụ khác, Đỗ Long giải phẫu tử thi một cách thành thục. Tuy bắt đầu chậm hơn so với Hứa Chí Kiệt, nhưng gần như hoàn thành công việc cùng lúc. Trong lúc Đỗ Long gọi Kỉ Quân San mang công cụ đến để khâu thi thể lại thì Hứa Chí Kiệt nói:

- Khoan đã...để tôi xem xem.

Hứa Chí Kiệt đi tới, Tiểu Lí cũng cùng bước đến. Hứa Chí Kiệt vừa nhìn xác chết nữ, chỉ thấy Đỗ Long làm rất gọn gàng, một chút cũng không ướt át bẩn thỉu. Đối với người chết tác động thương tổn ở mức thấp nhất, đây là sự tôn trọng rất lớn với nạn nhân.

Hứa Chí Bình gật gật đầu, nói với Tiểu Lý và Kỉ Quân San:

- Nhìn đi, đây chính là cao thủ, không hổ là đệ tử của Lý Vân Lâm và sư đệ của Trần Tư...đáng tiếc, vừa rồi đáng lẽ nên để cô cậu qua xem.

Đỗ Long cười nói:

- Pháp y Hứa quá khen rồi, chỉ cần pháp y Hứa đồng ý, sau này còn nhiều cơ hội quan sát mà.

Hứa Chí Kiệt nghi hoặc nói:

- Cục trưởng Đỗ, tôi có chút không hiểu, người bình thường đối với cái nghề pháp y này mà nói là một mực trốn tránh, lúc trước khi Cục trưởng Ngô còn quản lí đội hình sự, ông ấy chưa từng tới chỗ này. Tại sao anh không những không né tránh, ngược lại bộ dạng lại có vẻ rất thích thú?

Đỗ Long cười nói:

- Bởi vì tôi thích... Tốt lắm, tiểu Kỉ, cô đem hai thứ đồ này đến phòng Kĩ thuật điều tra. Làm phân tích độc tính và điều tra rõ nguồn gốc. Được rồi, các anh cứ từ từ làm việc, tôi đi tắm trước...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.