Mê Cung

Chương 33: Mới vào quân doanh




Sau khi Đỗ Long phân tích xong dùng tay ra hiệu cho Tạ Ba bắt đầu hành động. Hai người thì một người phụ trách nâng chiếc túi, người kia phụ trách buộc túi vào dây thừng. Sau khi hai chiếc túi được cột chặt, Đỗ Long cho Tạ Ba lên trước. Một lát sau bên trên bắt đầu kéo túi, Đỗ Long lại lặn xuống đáy tìm tòi một chút. Đến khi không còn phát hiện tình hình gì khác, xách nốt chiếc túi thứ ba lên mặt nước.

Hai túi lớn kia sau khi được đưa lên bờ lập tức được pháp y mở ra kiểm tra. Chỉ thấy trong đó quả nhiên có hai bộ thi thể. Cùng lúc mở cái túi nước tử thi tràn ra, mùi hôi thối xông lên tới mũi.

Đỗ Long đứng chỗ đầu gió cách thật xa. Hắn nhìn thi thể thuận miệng nói:

- Nhiệt độ dưới đáy nước rất thấp, tốc độ hư thối thi thể tương đối chậm chạp. Xem tình hình hiện tại, bộ tử thi này ngâm dưới nước ít nhất hơn một tháng rồi.

Sắc mặt Hàn Vĩ Quân có chút khó coi, ai nghe thấy trong nước mình dùng có ngâm xác chết, cũng đều cảm thấy ghê tởm cả. Gã hỏi:

- Bây giờ có thể phán đoán được vụ án này mang tính chất gì không?

Đỗ Long nói:

- Người chết hai nam một nữ, thời gian tử vong cách nhau khoảng mười ngày. Tạm thời rất khó phán đoán vụ án này có tính chất gì, có điều chắc chắn không phải hung thủ liên hoàn gây án. Bởi vì có rất nhiều đặc thù không phù hợp với cách thức gây án của hung thủ liên hoàn.

Tạ Ba vừa từ dưới nước lên hiếu kì hỏi:

- Cục trưởng Đỗ, anh từ đâu mà phân tích ra vậy?

Đỗ Long nói:

- Rất đơn giản, thông thường sát thủ liên hoàn giết người trước tiên đều từ bắt đầu mục tiêu giết người dễ dàng trước, hai người chết nam chết trước người nữ, hơn nữa trên người vẫn mặc quần áo. Bất luận nhìn từ loại hình mục tiêu hay phương thức xử lí tử thi đều không giống với những đặc thù của kẻ giết người hàng loạt.

Tạ Ba suy đoán nói:

- Hay là giết người vì tình? Cô gái này thân hình xinh đẹp, hoặc là...trước khi chết đã bị cưỡng hiếp rồi...

Đỗ Long nói:

- Không có chứng cớ đừng nói lung tung. Phân tích từ góc độ tâm lí học phạm tội, đem cởi hết quần áo người chết rồi vứt xác là có rất nhiều trạng thái đấy. Không nhất thiết là bị xâm chiếm.

Hàn Vĩ Quân hỏi Đỗ Long:

- Cậu có nắm chắc vụ án này không?

Đỗ Long gật đầu, nói:

- Hiện tại tôi đã có một vài ý tưởng, vẫn trong quy tắc cũ, nội trong ba ngày tôi bảo đảm phá xong vụ án này. Phần thưởng là, cục trưởng Hàn anh có thể phản ánh lại với bên đập nước một chút, làm cho họ quản lí nghiêm khắc một chút. Đừng mở làng du lịch cạnh đập nước nữa, nước sinh hoạt của cả thành phố Lỗ Tây đều là do nơi này cung cấp đấy.

Hàn Vĩ Quân gật gật đầu, nói:

- Tôi sẽ phản ánh lại với cục trưởng cục thủy lợi, điều này cũng thật là kì cục...vụ án này giao lại cho cậu, tôi về đây!

Hàn Vĩ Quân rời khỏi, Tạ Ba hâm mộ nói:

- Cục trưởng Đỗ, anh thật lợi hại, vụ án này tôi một chút đầu mối cũng không có, vậy mà anh đã hứa trong ba ngày phá được án. Trong thâm tâm anh nắm chắc vậy sao?

Đỗ Long nhìn Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Cậu chắc hẳn có chút ý tưởng chứ?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Cũng có một vài ý nghĩ, tôi thấy kì lạ, sao hung thủ có thể ra giữa đập nước vứt xác?

Hứa Hải thuận miệng nói:

- Dùng thuyền mà...á, tôi hiểu rồi...

Hứa Hải vỗ đầu một cái, nói:

- Tôi thật ngốc, đập nước không phải dòng nước bình thường, người có thể chèo thuyền vận chuyển tử thi ra giữa đập nước để vứt xác tuyệt đối không nhiều. Chỉ cần điều tra men theo manh mối này, hung thủ chẳng phải được đưa vào tầm ngắm của chúng ta sao?

Đỗ Long cười nói:

- Nói rất đúng, chuyện này giao cho hai người đi điều tra. Việc trước tiên là phải hiểu kĩ vấn đề, vừa hỏi vừa quan sát, có phát hiện gì kịp thời báo cáo.

- Vâng!

Hứa Hải và Tạ Ba hưng phấn nhận lời, đứng ra một bên bàn bạc.

- Anh không tự mình điều tra sao?

Thẩm Băng Thanh hỏi:

- Với năng lực của anh, vụ án sẽ được phá nhanh chóng hơn.

Đỗ Long giữ lấy bờ vai Băng Thanh nói:

- Tôi bây giờ là lãnh đạo rồi, không thể cái gì cũng ôm đồm hết được, những người ở dưới sao có thể lập công đây? Cả đời Gia Cát Lượng cái gì cũng quản, từ khi sống đến lúc chết đi cũng chẳng nuôi dưỡng được nhân tài nào cho nhà Thục cả. Tôi không muốn sống mệt mỏi như vậy.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Nói cũng phải, anh luôn luôn ưa thích nhàn hạ, bồi dưỡng thêm vài người anh lại có thêm nhiều thú vui nhàn nhã rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy thì sao chứ? Người tôi bồi dưỡng nếu giống cậu thì có thể một mình đảm đương rồi, đó không phải việc tốt sao?

- Ai là người anh bồi dưỡng chứ?

Thẩm Băng Thanh liếc mắt nhìn hắn nói:

- Vụ án này anh thật sự bỏ mặc ư?

Đỗ Long nói:

- Đó cũng không phải, vấn đề tôi đang suy nghĩ là...nếu như hung thủ biết được nơi hắn vứt xác đã bị chúng ta phát hiện, hắn có lập tức lẩn trốn không?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Rất có khả năng, bởi vì ba người bị giết rất có thể đều có mối quan hệ với hắn. Tử thi bị phát hiện, hắn sẽ rất nhanh bị bại lộ. Đổi lại là tôi tôi cũng sẽ cao chạy xa bay rồi.

Đỗ Long vỗ vai Thẩm Băng Thanh nói:

- Được rồi, tôi đã không còn chuyện gì nữa, tôi đi tạm xe về nhà tắm rửa thay quần áo. Có tiến triển gì thì liên lạc bất cứ lúc nào.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Anh vẫn dám tắm rửa nước này sao? Cẩn thận càng tắm càng hôi.

Đỗ Long hơi thảng thốt, cười khổ lắc lắc đầu, quay người bước đi. Thẩm Băng Thanh nói quả không sai, đây thực sự là vấn đề hao tâm tổn trí.

Về đến cục công an thành phố Lỗ Tây, trong phòng làm việc của mình, Đỗ Long bắt đầu những công việc hàng ngày của hắn.

Trở thành phó cục trưởng, sự việc cần quản lí bỗng nhiều hơn. Đỗ Long từ từ lí giải rõ ràng, công việc dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn chủ yếu quản lí mảng hình sự, tương đối thành thục.

Đội hình sự có bốn Đại đội phó, bọn họ chia nhau trông coi bốn khu vực của thành phố Lỗ Tây. Chủ yếu điều tra hung thủ giết người và những vụ án gây thiệt hại nghêm trọng khác. Trong đó Thẩm Băng Thanh quản lí khu vực phía bắc và vùng lân cận. Tương đối mà nói vùng này khá giàu có, quy hoạch và trị an tương đối tốt. Trần Chiết Binh quản lí vùng phía đông, trong phạm vi quản hạt có khá nhiều tổ chức chính phủ và khu vực phố thương nghiệp. Hoàng Nham quản lí phía nam, tình hình trong phạm vi quản hạt tương đối phức tạp, hiệu xuất gây án khá cao. Phó đại đội trưởng quản lí phía tây là Để Kiến Quân, vùng phát triển bên đó tương đối nhiều. Nhân viên phức tạp, cũng là khu vực xảy ra nhiều vụ án.

Đỗ Long phát hiện một chuyện khá thú vị. Tuổi tác của thành viên đại đội hình sự thành phố Lỗ Tây đều rất trẻ. Trần Chiết Binh xem ra là lớn nhất mà cũng mới có ba nhăm tuổi. Để Kiến Quân ba mươi ba tuổi, Hoàng Nham mới hai chín tuổi. Người phía dưới đều rất trẻ, bình quân tuổi tác toàn thể đại đội hình sự vẫn chưa đến hai bẩy tuổi. Xem như tương đối thấp rồi, trẻ hóa đội ngũ có chỗ tốt của trẻ hóa, có điều quá trẻ tuổi cũng tồn tại vấn đề non nớt kinh nghiệm và nhiều cái khác.

Đỗ Long tỉ mỉ xem lại tư liệu của mỗi người một lượt. Hắn cần phải nhanh chóng ghi nhớ đặc điểm và tên gọi của từng người. Như vậy mới triển khai tốt công việc, đặc biệt là mấy người đội phó, tư liệu của bọn họ Đỗ Long đều đã xem hai đến ba lần.

Đỗ Long phát hiện Hoàng Nham là một tay hình sự rất có tiềm năng. Tình trạng trị an ở khu vực phía nam phức tạp, tỉ lệ xảy ra án cao. Trước đây luôn đứng đầu trong bốn khu vực. Một tháng gần đây, tỉ xuất phá án của phía bắc vượt lên trên, phía nam đành phải đứng thứ hai.

Đỗ Long tỉ mỉ xem lại các vụ án trong tay của Hoàng Nham trước đây, trong đó có một vụ thu hút sự chú ý của Đỗ Long. Đó là một vụ án nhìn vào thì rất phổ thông, một cô gái bị phát hiện chết trong một hẻm nhỏ tối đen. Di động, ví tiền, các vật phẩm khác trên người cô gái đều biến mất. Vì vậy khi mới bắt đầu vụ án này được định hình là giết người cướp của. Nhưng sau đó không lâu có tình tiết mới thể hiện vụ án này có ẩn tình. Vì trả lại lẽ công bằng cho người chết và người nhà họ, Hoàng Nham đã bỏ rất nhiều công sức vào vụ án này, nhưng từ đó đến nay vụ án này vẫn không có tiến triển lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.