Mê Cung Đỏ

Chương 50: Đây là vũ khí bí mật




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

Gió thổi rung cây, thổi rung cờ vải cũng thổi bay vàng mã trong chậu, tro giấy bay thành một vòng xoáy trên không trung.

Nhìn thấy vòng xoáy này hai mắt Phương Minh sáng lên, dịch chuyển bàn khỏi vị trí trung tâm rồi đặt biển trúc lên trên, phía trên biển trúc đã phủ đầy gạo nếp mới.

“Âm dương lưỡng tương cách*, có chuyện không thể nói, tiền giấy hóa thành bút, lời nói theo bút ra.”

*Âm dương lưỡng tương cách: cách biệt âm dương, ý chỉ một người sống, một người chết không thể giao tiếp.

Tay phải của Phương Minh ấn trên mặt biển trúc, mà khi cậu vừa nói xong thì tro giấy đột nhiên bay tới phía biển trúc, sau đó như hoa tuyết rơi xuống bên trên gạo nếp.

Lần này Phương Minh lựa chọn gạo nếp còn mới, trắng tinh, nhưng khi những tro giấy rơi xuống thì gạo nếp dần dần biến đen, trong chớp mắt khi tro giấy tiêu tán thì những hạt gạo nếp đen này cũng hợp lại nối liền với nhau, hình thành từng cái chữ Hán.

Một màn này khiến Trương Tề cùng Đại Trụ trợn mắt há hốc mồm.

Phương Minh nhìn những hạt gạo nếp hóa thành chữ Hán, nhíu mày, lập tức cười khổ: “Yêu cầu này có chút cao nha.”

Đại Trụ đọc không hiểu chữ mà gạo nếp biến thành nhưng Trương Tề lại hiểu, đây đều là chữ cổ đại phồn thể, là một nhà khảo cổ học đương nhiên anh ta cũng đã nghiên cứu loại chữ này.

Đưa hồn!

Đây là hai chữ mà gạo nếp biến thành, nhưng Trương Tề lại không hiểu ý của hai chữ đó.

“Có thể đổi điều kiện?”

Phương Minh nói, nhưng lúc này cuồng phong gào thét, thổi tới hai người Đại Trụ cùng Trương Tề không thể mở mắt ra nổi, mà toàn bộ gạo nếp kia cũng muốn rơi xuống.

“Cô đã sống hơn ngàn năm, tự có Âm Phủ Minh Ti mang cô đi đầu thai chuyển thế, cần gì phải hồ đồ tạo dựng thêm một đoạn nghiệt duyên?”

Phương Minh lại thuyết phục, điều kiện của cô ta có chút quá phận, cậu không thể đồng ý.

Đúng lúc này, ở vị trí trung tâm của gạo nếp xuất hiện một vòng màu hồng, vòng màu hồng này ban đầu chỉ là một điểm, sau đó hóa thành một mảnh, cuối cùng toàn bộ gạo nếp đều hóa thành màu hồng.

“Linh hồn huyết thệ?”

Vẻ mặt Phương Minh lần đầu tiên lộ ra rung động, sau đó lại thở dài một hơi: “Tôi có thể thử, nhưng không chắc có thành công hay không.”

Sau khi Phương Minh nói câu này, cuồng phong tiêu tán, toàn bộ lầu hai lại khôi phục yên tĩnh.

Gạo nếp cũng khôi phục lại màu sắc lúc ban đầu, nếu như không phải trên gạo nếp vẫn còn tro giấy, chắc chắn Đại Trụ cùng Trương Tề sẽ nghĩ những gì bọn họ vừa nhìn thấy đều là ảo tưởng.

Trương Tề muốn nói gì đó, chỉ là vừa hé môi lại nhớ tới lời Phương Minh nhắc nhở, vội vàng ngậm miệng lại.

“Hiện tại có thể nói chuyện.”

Phương Minh nhìn Trương Tề, cậu biết Trương Tề muốn hỏi điều gì, trực tiếp giải thích: “Hai chữ vừa nãy anh cũng có thể hiểu, đây là yêu cầu của chủ mảnh ngọc Như Ý. Đưa hồn, chính là đưa cô hồn phách.”

“Đưa cô hồn phách? Vẻ mặt Trương Tề vẫn mê mang.

“Con người có ngàn vạn cách chết, nhưng vẫn nằm trong ba loại: Thọ chung, bệnh chết, đột tử. Loại thứ nhất không cần phải nói nhiều, chính là chúng ta vẫn thường nói chết vì tuổi già, loại thứ hai thì cũng tương đối bình thường, chỉ có loại thứ ba đột tử là đặc thù nhất.”

Có một điều Phương Minh không nói, nghề của cậu liên hệ với kiểu người chết thứ ba này nhiều nhất.

“Cô gái kia bị người ta dìm nước mà chết. Vì sao người cổ đại lại có hình phạt nhét vào lồng heo mà dìm xuống nước này? Chính là bởi nếu như chết đuối, mà sau khi chết không thể vớt được thi thể lên thì hồn phách cũng sẽ theo thi thể chìm dưới đáy nước, chín kiếp không thể rời đi, cũng không thể quay lại thế gian.”

“Người cổ đại muốn dùng phương pháp này để trừng trị những kẻ làm bại hoại thuần phong mỹ tục, những cô gái không biết liêm sỉ, khiến những cô gái này vĩnh viễn bị dìm dưới đáy nước chịu nỗi khổ lạnh lẽo.”

Lời nói của Phương Minh khiến Trương Tề há hốc miệng, chưa bao giờ anh ta nghe thấy có chuyện như vậy, mà Đại Trụ đứng một bên lại lộ ra vẻ mặt không cam lòng: “Thật sự quá tàn nhẫn, đã giết chết người thì thôi đi, còn không cho người ta đầu thai chuyển thế nữa.”

“Đó là tư tưởng của thời đại, triều Đường còn tốt, tới triều Tống nhất là sau Nam Tống, khi tư tưởng của Chu lão phu tử Lý Học được thành lập, lúc đó đối xử với phụ nữ mới càng thêm nghiêm khắc.”

Phương Minh giải thích cho Đại Trụ, nhưng đương nhiên kiến thức của Đại Trụ nữa vời, lấy trình độ văn hóa của cậu còn không biết Chu lão phu tử là ai, càng không biết Lý Học chỉ cái gì.

“Ý của ông chủ Phương là muốn nói cô gái kia muốn chúng ta cứu hồn phách của cô ta từ trong nước ra?” Trương Tề cũng không ngốc, rất nhanh đã đoán được ý của Phương Minh.

“Không đơn giản như vậy.” Phương Minh nhìn Trương Tề lắc đầu: “Tôi đã nói người bị chết đuối nếu không vớt thi thể lên thì hồn phách sẽ bị giam trong nước chín kiếp, cũng là nói tới chín trăm năm. Nhưng mà hiện tại cách thời Đường đã hơn 1000 năm, hồn phách của cô gái đó cũng sớm đã có thể thoát khốn rời đi.”

Trên đời này không có chuyện gì là tuyện đối, Thiên Đạo cũng vậy, mọi thứ đều có cực hạn, mà chín kiếp chính là cực hạn này, đương nhiên cũng có một số tình huống đặc biệt tồn tại.

“Nguyên nhân hồn phách cô ta không chịu rời đi cũng rất đơn giản, lúc trước cô ta đã từng cùng chủ của bộ hài cốt này kết xuống linh hồn huyết thệ, sau khi kết lời thề này hồn phách hai người sẽ bị ràng buộc, nếu có thể cùng nhau thông qua trải nghiệm dưới âm phủ thì kiếp sau có thể nên duyên vợ chồng.”

“Còn có lời thề lợi hại như vậy sao?” Đại Trụ hiếu kỳ: “Không phải vẫn nói sau khi lên cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà sẽ quên hết tất cả sao?”

“Đúng là người bình thường qua cầu Nại Hà thì phải uống canh Mạnh Bà, kiếp trước chính là kiếp trước, sẽ không có liên quan gì tới kiếp này, nhưng nếu cậu đi qua núi đao, xuống biển lửa, chịu nỗi đau trăm con côn trùng cắn xé, chịu nỗi đau rút gân lột da mà sống sót thì có thể không cần uống.”

Lời nói của Phương Minh khiến Đại Trụ im lặng, nói đùa cái gì vậy, lúc sống đã chịu đủ gian nan, tới lúc chết còn phải chịu nỗi khổ như vậy nữa, thật đúng là ăn no rửng mỡ mà.

“Loại lời thề này không phải sau khi chết mới chịu khổ mà lúc sống cũng vẫn phải chịu, mà để có thể kết xuống lời thề này cũng không dễ dàng gì.”

Đại Trụ với Trương Tề không biết khó khăn để kết thành lời thề nhưng cậu lại biết rõ, đây không phải là nỗi thống khổ mà người bình thường có thể chịu đựng đấy!

“Ông chủ Phương, vậy cuối cùng nữ quỷ kia muốn chúng ta làm gì?” Trương Tề không nhịn được hỏi.

“Cô ta muốn chúng ta tìm được quỷ hồn của chủ bộ hài cốt, sau đó cho hai linh hồn đoàn tụ với nhau, cũng nhau tiến tới Âm Phủ khảo nghiệm.”

Đây mới là mục đích chân chính của quỷ hồn, cái gọi là đưa hồn cũng chính là đưa hồn của người đàn ông này tới trước mặt cô.

“Nữ quỷ này cũng thật là si tình, nhiều năm như vậy cũng không thể quên được tình cảm với người đàn ông kia.” Đại Trụ cảm động.

“Vậy ông chủ Phương, ông có cách nào bắt hay diệt cô ta không?”

Trương Tề vừa nói xong đã thấy Phương Minh dùng ánh mắt kỳ lạ vô cùng nhìn anh, trên mặt lúng túng rồi lại hậm hực giải thích: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

“Thế giới có quy tắc của thế giới, cho dù là dương gian hay là Âm Phủ thì nữ quỷ kia cũng không chủ động hại người, thậm chí người ta còn không chủ động quấn lấy anh, thứ mà anh gặp phải chỉ là oán sát, là do ý niệm tham lam của anh hình thành, có quan hệ gì với nữ quỷ kia đâu?”

Lời của Phương Minh mang theo vẻ chế nhạo: “Giống như anh nhìn thấy trong vườn nhà người ta có cây táo xanh, tham lam nên chạy tới trộm, không may lại bị ngã từ trên cây táo xuống, không lẽ anh còn định chạy đi tìm chủ nhà kiện sao? Trách người ta trồng cây táo xanh trong nhà?”

Trương Tề trầm mặc, bị lời nói của Phương Minh làm cho xấu hổ cúi gầm mặt.

Không quan tâm tới Trương Tề nữa, Phương Minh hít sâu một hơi: “Nếu như đã đồng ý với cô ấy, dù kết quả có như thế nào đi nữa cũng phải thử một lần.”

Chiêu hồn, nếu là chiêu hồn của người 1000 năm trước đã tiến vào Âm Phủ thì Phương Minh không làm được, nhưng nếu quỷ hồn của người đàn ông này cũng giống như cô gái kia chưa tiến vào Âm Phủ thì còn có khả năng.

Bình thường chiêu hồn cần phải có ngày sinh tháng đẻ, nhưng hiển nhiên là không thể nào có ngày sinh tháng đẻ của người trước mặt này, cũng may là còn có hài cốt của anh ta ở đây.

“Đại Trụ, lấy hoàng biểu* cậu mua được tới đây đi.”

*Hoàng biểu: cũng là tờ giấy có màu vàng

Hoàng biểu khác giấy vàng, mặc dù cả hai đều có màu vàng nhưng mà màu vàng của hoàng biểu phải đậm hơn một chút, chất lượng cũng tốt hơn nhiều.

Đặt hoàng biểu lên bàn, Phương Minh bắt đầu gấp từ một góc của tờ giấy cho tới khi nó có hình dáng của một cây kem thì mới dừng lại.

Một cái, hai cái, ba cái… Gấp tới lúc đủ 36 cái mới ngừng.

Sau đó Phương Minh lại lấy bút lông nhưng lần này cậu không dính mặc thủy mà lại dính chu sa, viết chữ và phù hào lên hoàng biểu thứ nhất, sau đó cứ cách hai hoàng biểu thì lại viết một lần, mỗi lần viết chữ cùng phù hào không giống nhau.

Sau khi hoàn thành Phương Minh cầm 36 tấm hoàng biểu này đi tới trước mặt hài cốt, ngồi xổm xuống, đặt chậu than bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.