Mê Cung Đỏ

Chương 108: Đại gia đình Thanh Điểu




Minh Quang là một trong những đệ tử nhỏ tuổi nhất của chùa Bồ Đề, ngoại trừ Tiểu Tịnh Trần ra. Tình cảnh của cậu ta có chút giống với tình cảnh của Bạch Hi Cảnh năm đó, đều bị cha mẹ đưa lên núi. Thế nhưng, cậu ta ngược lại cũng không có chứng bệnh khuyết thiếu nhân tính gì cả. Cậu bạn nhỏ Minh Quang chắc chắn là một thiếu niên tốt. Chỉ có điều, cậu ta mang bệnh từ khi còn trong trứng nước, từ nhỏ thân thể đã không được khỏe. Vì vậy, cậu bạn nhỏ Minh Quang liền bị cạo trọc đầu.

Gia thế của Minh Quang khá tốt, ở Thượng Kinh cũng được coi trọng. Ông nội, bà nội lớn tuổi đưa cậu ta lên chùa Bồ Đề. Chùa Bồ Đề không thể so sánh được với những ngôi chùa nổi tiếng, ở đó không có những động tác võ thuật đẹp mắt để biểu diễn cho người khác ngắm, mà từng quyền, từng cước một đều là đánh thật sự. Sau vài năm duy trì luyện tập, Minh Quang dứt khoát khỏe mạnh trưởng thành, lại trở thành thế hệ hố người thứ ba của Thượng Kinh.

Đừng nhìn vào vẻ ngoài thuần khiết, đáng yêu với đôi mắt to, đen láy, linh động như một em bé của Minh Quang, thực ra cậu nhóc này đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi. Lúc cậu ta lên núi, Tiểu Tịnh Trần vẫn chưa xuất hiện. Mãi đến hai năm sau, em gái sơ sinh ngay cả chuyện bài tiết cũng không hiểu mới được phương trượng sư phụ ôm về nhà. Bé gái sơ sinh mỗi ngày đều bô lô ba la nói tiếng ngoài hành tinh, gặm lấy đầu ngón chân của mình, chơi đùa với bàn tay nhỏ bé của mình. Ngoại trừ phương trượng sư phụ, không ai chịu được sự ồn ào của cô bé.

Có thể nói, Minh Quang là người mắt trừng trừng chứng kiến cô bé từ một cục bột đẹp như ánh mặt trời bé con lớn lên trở thành vị tiểu sư thúc hung tàn đánh quét cả chùa không chút giảm giá nào.

Sự trưởng thành của Tiểu Tịnh Trần đã tạo thành bóng ma trong lòng không thể lường được của Quang Minh. Bạn có thể hiểu được cái cảm giác của một đứa trẻ sáu tuổi tập võ, mười tuổi đã có chút thành tựu, vừa mới cho rằng bản thân có thể trong lúc thiếu niên mà đánh toàn thiên hạ, không có địch thủ lại bị một cô nhóc bé nhỏ hai tuổi rưỡi quyền đấm cước đá, bò lăn bò càng trên đất không?

Đó tuyệt đối là một sự thoải mái vặn vẹo đó!!

Sự kính nể của Minh Quang dành cho Tiểu Tịnh Trần tuyệt đối được xây dựng trên việc bản thân cậu ta hết lần này đến lần khác bị cô bé miệng còn hơi sữa tặng cho vài cú đấm đá. Lúc mới bắt đầu, cậu ta cảm thấy rất nhục nhã và hổ thẹn, tự cho rằng bản thân một người lớn đã mười tuổi (?!) không nên chấp nhặt với một đứa trẻ mới hai tuổi. Thế nhưng, lúc cậu ta yếu đến mức không thể đỡ nổi một chiêu khi đấu tay đôi với cô bé thì cậu ta dứt khoát vứt bỏ vũ khí, khóc ròng chạy đi tìm sư phụ tố cáo. Sau đó, mắt trừng trừng nhìn thấy sư phụ ôm bé con đó, cười híp cả mắt mà tán thưởng một câu: “Tiểu sư đệ thật lợi hại!”

Bé con hí ha hí hửng cười, để lộ hai hai lúm đồng tiền xinh xắn, giọng bi bô nhìn về phía Minh Quang, nói: “Lên núi bốn năm mà còn kém như thế này, cậu có mặt mũi đối diện với Phật Tổ sao?”

Minh Quang: “…” Cậu ta sai rồi, cậu ta thật sự sai rồi. Cậu ta không nên trông chờ vào việc vị sư phụ cuồng cục bột nhỏ này sẽ ra mặt cho cậu ta mà!

Từ đó về sau, cuộc sống trong chùa Bồ Đề của Minh Quang liền đầy ắp máu tanh và nước mắt. Cùng với điều đó là võ nghệ của cậu ta càng ngày càng tiến bộ. Cuối cùng, cậu ta quả nhiên đã trở thành một người đứng đầu trong nhóm thiếu niên. Thế nhưng cậu ta không chút nào cảm thấy đắc ý, tự cao. Bởi vì cậu ta biết rằng, dù cho là hiện tại thì cậu ta ước chừng vẫn chưa thể tiếp được sức lực từ một cú đấm của tiểu sư thúc, đáng tiếc, tiểu sư thúc đã xuống núi, cậu ta không có cơ hội kiểm nghiệm nữa rồi.

Cuối cùng, Phật Tổ đã nghe thấy lời khẩn cầu mỗi ngày mỗi đêm của cậu ta, một lần nữa đưa tiểu sư thúc đến bên cạnh cậu ta. Thế nhưng...

Vì sao trong khoảnh khắc nhìn thấy tiểu sư thúc khi đó, cậu ta lại hoàn toàn không hề có ý tưởng phân cao thấp với cô bé, mà lại kẹp chặt mông đít, nhấc cao xương hông muốn quỳ xuống vậy?

Một tiếng “Tiểu sư thúc” của Minh Quang đã đánh trúng tất cả mọi người tại hiện trường. Càng bất ngờ hơn là, Tiểu Tịnh Trần vậy mà lại hai tay chắp hình chữ thập để trước ngực, cúi mình đáp lễ, cả khuôn mặt thành kính mà nói: “A di đà Phật. Nhiều năm không gặp, võ thuật của sư điệt lại có sự tiến bộ, Phật Tổ sẽ rất vui mừng!”

Quần chúng: “…”

“Phụt“. Trong một vùng trầm mặc với thiên lôi cuồn cuộn phía trên, một tiếng phì cười đã khiến chỉ số thông minh bị sét đánh của quần chúng giật mình tỉnh giấc.

Một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở vị trí đầu tiên chính giữa đám người bên phía Vệ Thủ nắm lỏng bàn tay, chống ở bên môi của mình cười đến cực kỳ vui vẻ. Khóe mắt, lông mày cong cong của anh ta vậy mà lại khiến cho cả đại sảnh sáng sủa lên một chút. Anh ta lẳng lặng nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần và Minh Quang, nói: “Hai người thật thú vị!” rồi quay sang nhìn Vệ Thủ, nói: “Không giới thiệu một chút sao?”

Bàn tay buôn thõng bên hông của Vệ Thủ bỗng nhiên nắm thật chặt, môi mỏng của cậu cũng mím lại, sít chặt thành một đường thẳng, không hề hé răng. Thế nhưng may mà lúc bình thường cậu cũng trầm mặc ít lời thế này, người đàn ông kia ngược lại cũng không để ý mà quay đầu bắn tầm mắt về phía Tống Siêu.

Tống Siêu đang nỗ lực ấn chặt miệng vết thương chảy máu trước ngực. Cậu rất muốn làm như không chú ý đến ánh mắt của người đàn ông kia. Nhưng mà, cậu biết không tránh được, Vệ Thủ là một cái bình hồ lô có nắp, ngoại trừ em gái Tịnh Trần thì không ai có thể bắt cậu ta mở miệng. Nếu như ngay cả Tống Siêu cũng không nói mà để cho em gái kia giành trước. Vậy thì dựa vào năng lực tư duy logic và phương thức suy nghĩ kỳ quái như ở ngoài hành tinh của mình, có trời mới biết cô bé sẽ nói ra những lời lẽ kinh sợ gì.

Vậy là Tống Siêu từ bỏ việc đè ép vết thương, dáng vẻ bất cần nhún vai, ánh mắt liếc về hướng Tiểu Tịnh Trần, nói lời như để cho người đàn ông kia nghe: “Anh không phải vẫn luôn hiếu kỳ vì sao tôi và Vệ Thủ lại bị khai trừ khỏi quân đội sao? Chính là vì cô ấy!”

Người đàn ông giật nhẹ đầu lông mày, cả mặt kinh ngạc, vừa đủ thể hiện sự hứng thú và hiếu kỳ của bản thân.

Tống Siêu mím môi một chút, nói: “Chúng tôi và cô ấy là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quen biết mười ba năm. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy muốn đi làm lính. Tôi và Vệ Thủ liền từ bỏ đại học trọng điểm có tiếng mà theo chân cô ấy cùng tham gia vào quân đội. Kết quả là vừa mới ở trong quân hơn nửa năm, cô ấy nói đi liền đi, ngay cả một lời cũng không nói với chúng tôi. Tôi và Vệ Thủ cảm thấy... thật không đáng!”

Ba chữ cuối cùng như cắn răng nghiến lợi mà thốt ra, khiến cho bất kỳ ai cũng nghe thấy hận ý mãnh liệt trong đó.

Giữa “Cảm giác thật không đáng” và “Bị khai trừ khỏi quân đội” đến cùng có quan hệ nguyên nhân kết quả quan trọng thế nào, thì đều cần sự bổ não của quần chúng thính giả rồi.

Cảm ứng đến sự bổ não của cả hiện trường, đồng chí Tống Siêu tỏ ra rất đau gan, cậu chỉ có thể lẳng lặng ngậm nước mắt ngẩng đầu nhìn trời... à không, nhìn trần nhà!

Nói một câu thật lòng thì, hai người Vệ Thủ và Tống Siêu cũng thật quá khổ mà. Bên cạnh cô em gái này mười ba năm, mấy tiếng thanh mai trúc mã cũng không hề dễ gọi. Có lẽ lúc mới bắt đầu, bọn họ vì Bạch Hi Cảnh mới trở thành bạn chơi của Tiểu Tịnh Trần. Nhưng theo từng năm một trưởng thành bên nhau, tình cảm của hai người họ liền thay đổi về chất.

Từ tình cảm thuần khiết giữa những đứa trẻ, đến sự yêu thích giữa nam và nữ. Cùng với sự lắng đọng, lên men của thời gian, bất tri bất giác nó đã như rượu ngon tỏa hương nồng đậm.

Thế nhưng, Vệ Thủ và Tống Siêu đều biết được, bọn họ không xứng với Tiểu Tịnh Trần. Không phải là do bọn họ không tốt, mà trái lại, bọn họ rất ưu tú, có thể nói là rồng phượng trong loài người. Đáng tiếc, em gái vẫn cứ đơn thuần này lại có một người cha dũng mãnh. Trừ phi hai người có đủ năng lực để đứng ngang hàng với Bạch Hi Cảnh, nếu không bọn họ vĩnh viễn không có khả năng đạt được sự thừa nhận của Bạch Hi Cảnh mà có được cơ hội viết lên một khúc ca tình yêu đẹp đẽ với con gái của anh.

Tống Siêu và Vệ Thủ cũng rất rõ ràng, với bản lĩnh gây họa đơn thuần của Tiểu Tịnh Trần, không có thế lực khổng lồ như Bạch Hi Cảnh thì căn bản không bảo vệ nổi cô bé.

Không thể không nói, tất cả những hành động tùy ý làm xằng của Tiểu Tịnh Trần, tất cả những câu “A di đà Phật” đều được xây dựng trên sự bảo hộ từ quyền lực tuyệt đối nằm trong tay Bạch Hi Cảnh.

Thời điểm khi biết tin Tiểu Tịnh Trần im hơi lặng tiếng rời khỏi quân đội, Vệ Thủ và Tống Siêu không thể nói là không tức giận, nhưng cảm xúc thương tâm và khó chịu càng nhiều hơn, và cả cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Nếu như tiếp tục ở bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, thì đầu của bọn họ đều vĩnh viễn phải cúi thấp trước mặt Bạch Hi Cảnh. Không đuổi theo cô bé cùng nhau rời khỏi quân đội, chưa chắc đã không phải là một biện pháp tranh thủ cơ hội lớn hơn.

Bởi vì có sự tồn tại của hai con cá sấu lớn là Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng, Hoa Hạ sớm đã không còn là một khối sắt thép theo xã hội chủ nghĩa thời kỳ Chiến quốc nữa. Chỉ cần có đủ dã tâm và thủ đoạn, thêm vào một chút hệ thống giao thiệp đặc thù, vậy chưa hẳn là không thể giành được một ví trí nào đó.

Thật không khéo, quân đội, vừa hay lại là thánh địa mà bàn tay của hai con cá sấu khổng lồ này chưa thể vươn tay vào trong được.

Hành động nằm vùng lần này chính là một trong những cơ hội tuyệt hảo của bọn họ. Hai người đã chuẩn bị trước tư tưởng không thành công cũng thành nhân rồi, bọn họ thậm chí còn chuẩn bị xong cả di thư. Có một điều duy nhất mà bọn họ không nghĩ đến là, khi mình đang ở nơi đẳng cấp xa xỉ này lại còn có thể đụng phải em gái Tiểu Tịnh Trần.

Bạch Hi Cảnh không thể nghi ngờ là người giàu có nhất Hoa Hạ. Anh đã nỗ lực để đập hết những đồng tiền mình kiếm được vào người Tiểu Tịnh Trần, cho cô bé ăn đồ ngon nhất, mặc đồ đẹp nhất, chơi thứ tốt nhất. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không mang con gái mình đến những động đốt tiền như thế này. Để cho anh dùng tiền xây lại một tòa cung điện giống y hệt Phù Sinh Vị Yết còn thực tế hơn một chút.

Cho nên nói, sự xuất hiện của Tiểu Tịnh Trần tại nơi đây tuyệt đối là một tình huống ngoài ý muốn, bất ngờ có chút lớn. Mà càng bất ngờ hơn nữa là, một em gái khoác vẻ đáng yêu biến hình thành hộ pháp còn không đủ, vậy mà còn có người khổng lồ xanh hung tàn với vẻ ngoài thiếu niên non nớt. Mẹ nó, thật sự không nên bắt nạt người khác thế này, Phật Tổ à!

Sự bổ não đầy hấp dẫn của Tống Siêu hiển nhiên dẫn dắt niềm hứng thú nồng nhiệt của người đàn ông. Anh ta hiếu kỳ nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, nói: “Có thể cho tôi biết, vì sao cô lại rời khỏi quân đội không? Theo hiểu biết của tôi, người Hoa Hạ luôn có sự sùng bái mù quáng dành cho quân đội, không phải sao?”

“Bởi vì tôi không thích.” Tiểu Tịnh Trần một tay quệt nước mắt, cây ngay không sợ chết đứng nói tiếp: “Ở đó tôi không cảm thấy vui vẻ, dĩ nhiên là muốn rời đi.”

Ánh mắt người đàn ông có chút lóe lên, giọng nói nhẹ đến mức nghe như tiếng nỉ non, cảm thán: “Quả đúng là... thích gì làm nấy nhỉ!”

Tiểu Tịnh Trần đột nhiên lùi lại phía sau hai bước, đứng đối diện với người đàn ông. Dáng đứng cô bé thẳng tắp, biểu cảm trên mặt vẫn ngây ngô và đáng yêu như cũ. Nhưng những người quen thuộc với cô bé đều biết. Cô bé đang bày ra trạng thái cảnh giác cao độ. Mà nguyên nhân có thể khiến cô bé đưa ra loại trạng thái này chỉ có một. Đó là: cô bé cảm nhận được sự thù địch của đối phương.

Mà kẻ địch này từ đâu đến, không nói cũng biết được!

Bất ngờ là người đàn ông lại một lần nữa cười đến mức tản ra ánh sáng. Thật là một động vật nhỏ nhạy cảm mà!

Người đàn ông nâng bước lên, có ý muốn tiếp cận Tiểu Tịnh Trần, thế nhưng chân anh ta vừa mới chuyển động, phía góc bên cạnh đột nhiên có một hình bóng chen vào, vừa hay ngăn cách ngay giữa anh ta và Tiểu Tịnh Trần. Người đàn ông híp mắt một cái, nhìn vào trong đôi mắt đen đến mức không thấy đáy của người đó, cảm giác thoải mái khắp người anh ta lập tức nhạt đi, nói: “Chị Thất? Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu!”

Chị Thất có chiều cao hơn một mét bảy mươi, ở trong hàng ngũ nữ giới đã được xem như rất cao. Nhưng so sánh một người đàn ông cao trên mét tám mà nói, chị ta vẫn còn hơi thấp một chút. Thế nhưng không sao, nữ giới có một ưu thế mệnh danh là giày, cao, gót!

Chị Thất đứng trên một đôi giày có phần gót như trụ chống trời, không chút áp lực nào mà phóng thẳng tầm mắt nhìn người đàn ông. Ngón tay thon dài của chị ta chống cằm, như cười như không, nói: “Cũng vậy. Anh Sở Nhâm Địch, không ngờ đường đường một người là Giáo phụ như anh lại có thể tự hạ thấp mình, bước vào Thượng Kinh của Hoa Hạ. Tôi nghĩ rằng những lão già kia nhất định sẽ rất có hứng thú với anh đấy.”

Dường như không nghe thấy sự uy hiếp trong ngữ khí của chị Thất, Sở Nhâm Địch mở rộng vòng tay, tỏ vẻ tùy tiện mà nói: “Tôi trước nay chưa hề nghĩ bản thân có thể che được mắt cô. Hoa Thất Đồng, tôi biết khi tôi bước vào biên giới Hoa Hạ thì đã bị cô nhìn chằm chằm rồi. Vậy thì sao chứ, tôi vẫn có thể đến được đây cơ mà.”

Hoa Thất Đồng phá lên cười trước sự đắc ý của Sở Nhâm Địch.

Sở Nhâm Địch: Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Hoa Thất Đồng ngược lại nghĩ thế này: Không dẫn sói vào nhà, sao có thể bức cho chó nhảy tường!

“Cái đó...” Một giọng nói mềm mại, như hương xôi gạo nếp đột nhiên từ từ bay đến, hướng sự chú ý của mọi người. Tiểu Tịnh Trần vâng theo nguyên tắc của bé ngoan, giơ tay lên phát biểu: “Tôi muốn hỏi một điều, anh có biết một người tên là Sở Tân Bảo không?”

Sở Nhâm Địch bỗng sững người, như đang suy nghĩ điều gì mà nhìn Tiểu Tịnh Trần, rồi đáp: “Quen biết, đó là chú của tôi, là Giáo phụ nhiệm kỳ trước, hai mươi năm trước đã sớm qua đời rồi.”

“Hả?” Tiểu Tịnh Trần cũng ngớ người, hoang mang túm lấy cái đầu trọc của mình. Minh Quang cũng mơ màng nói: “Tiểu sư thúc, tên tục gia của sư huynh Minh Bảo hình như đúng là Sở Tân Bảo mà, anh ấy chết khi nào thế? Sao con lại không biết nhỉ?”

Trên đầu của Tiểu Tịnh Trần cũng xếp đầy dấu chấm hỏi, nghiêm túc trả lời: “Tôi cũng không biết nữa!”

Minh Quang kinh hồn nắm lấy ống tay áo của Tiểu Tịnh Trần, môi mím chặt thành hình dấu ngã, rưng rưng: “Lẽ nào sư huynh Minh Bảo chính là m… maaaa???”

Sở Nhâm Địch câm nín. Giả vờ, giả vờ cái em gái mấy người, giả vờ là bị sét đánh đấy, mợ nó!

Quần chúng: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.