Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 8: Đã đăng kí “phiếu cơm dài hạn”




Cô quay đầu lại nhìn bức tranh bị tách rời khỏi mảnh thuỷ tinh lần nữa, trong nụ cười bất đắt dĩ lộ ra lạnh nhạt cùng hờ hững: "Hỏng rồi, bỏ đi."

"Vậy có thể tặng cho tôi không?"

Anh mắt lạnh như băng của cô thoáng qua một chút kinh ngạc, tò mò quan sát người đàn ông trước mặt, tây trang màu đen, buổi tối lại đeo kính đen, có lẽ cũng là người bên trong của nhân viên bảo vệ.

"Anh thích nó, có thể mang nó đi." Cô thản nhiên mở miệng, ít nhất số phận nó có thể khỏi rơi vào thùng rác.

"Cám ơn!" Người đàn ông nhặt bức hoạ trên mặt đất lên, thận trọng cầm trong lòng bàn tay, sải bước đi về phía khách sạn .

Cô cũng không nán lại lâu, vội đi tới hướng nơi đầu đường. Ban đêm, nơi này vẫn vô cùng nhộn nhịp như trước, ánh đèn tựa như ban ngày muôn màu muôn vẻ. Trong tiệm rất yên tĩnh, chỉ có một nhân viên vẫn còn ở trông chừng, những người khác đều tan ca hết. Sau khi để người làm rời khỏi, bản thân thu dọn lại một chút. Nhìn kỹ từng bức tranh một treo trên vách tường hành lang triển lãm, mặc dù không thể nói dốc hết tâm huyết nhưng toàn bộ đều là mình dùng cả tâm sức vẽ cả ngày lẫn đêm, mỗi một bức đều là tình cảm chân thành của cô.

Dừng chân lại trước một bức tranh, trong ngôi nhà kính trồng hoa ngời sáng, một người đàn ông lẳng lặng nhắm mắt lại, ánh mặt trời chiếu vào trên người anh, những đoá hoa lặng yên vây quanh anh, anh bừng sáng không giống như những người đàn ông ở nhân gian, chẳng qua là chìm vào thế giới thần tiên.

Chợt có chiếc áo ấm áp khoác lên người cô, quay đầu lại thấy khuôn mặt quen thuộc, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên cảm kích.

"Trễ như vậy không thấy cô trở về, tôi rất lo lắng. Sao vậy? Lại nghĩ tới anh ấy?" Giọng nói trầm thấp tràn đầy buồn bã, nhìn theo ánh mắt cô. Bức họa này đúng là báu vật của cửa tiệm, mặc dù có nhiều người trả giá cao bao nhiêu, cô cũng không chịu bán.

Ánh mắt cô ôn hòa nhìn bức tranh, trong đầu suy nghĩ rồi lại khẽ lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khung ảnh lồng kính, nhỏ giọng nói: "Không nhớ lắm, chỉ suy nghĩ đơn giản một chút. Nếu nói rất nhớ, có đôi khi tôi cũng không rõ lắm rốt cuộc anh ấy thực sự có tồn tại hay không, hay chỉ là tôi muốn hư cấu ra như vậy."

Tay anh an ủi vỗ vỗ vai cô, hít một hơi sâu. Đứng kề vai, ánh mắt đều dừng lại trên bức họa, giống như người đàn ông đang sống thực ngay trước mắt, cho tới bây giờ vẫn không rời đi, chỉ ngủ mà thôi.

"Thật ra, đã hai năm rồi. Cô cũng nên buông xuống, Đường Diệc Nghiêu gọi cho tôi nói Magic Capital tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cô trở về tham gia cắt băng khánh thành."

Đôi hàng mi Ninh Tự Thuỷ khẽ run, lâu rồi không nghe được cái tên này, cũng lâu rồi không nghe được mọi thứ về thành phố đó phát triển ra sao.

"Anh thông báo cho thầy tôi biết để trở về, tôi rất bận, không có thời gian."

Hoàng Hách Nhiên nhíu chặt mày, đôi mắt nghi ngờ nhìn vẻ mặt bình tỉnh của cô, không nhịn được lạnh lùng đứng lên nói: "Ninh Tự Thủy, cô còn chưa buông được hay sao? Còn không chịu trở về, rốt cuộc cô đang sợ cái gì? Lúc Liên đi cô không dám quay về, là cô sợ người khác nói cô quá bạc tình, vậy giờ đây? Thời gian đã qua lâu như vậy rồi, cô còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian nữa? Bao nhiêu người đang chờ cô trở về để bắt đầu một lần nữa!"

Cả người cô đứng lại, xoay người đi tới bên bàn, chớp đôi mắt: "Hách Nhiên đừng ép tôi, thật ra bây giờ không phải rất tốt sao? Tôi có cửa hàng triển lãm tranh, cùng với Liên, không thể phủ nhận trong lòng tôi vẫn hiện hữu một người, tôi đã từng đồng ý cho anh ấy ba đời, không thương tổn chỉ có yêu nhau. Chỉ có lúc này, trong lòng tôi mới có thể hảo hảo yêu anh ấy, không xa cách, không có thương hại. Lại có thể cùng với Liên, như thế được rồi."

"Có được hay không chỉ tự mình cô biết." Hoàng Hách Nhiên lạnh lùng mở miệng, tức giận không chỗ phát tán, hít sâu một hơi: "Nếu đã như vậy, cô cũng sẽ không muốn biết rốt cuộc anh ta còn sống hay chết?"

Ngón tay cầm gói đồ của Ninh Tự Thuỷ rõ ràng cứng đờ, vẻ mặt thoáng qua một chút mất tự nhiên, giọng nói hờ hững: "Không quan trọng."

Bất luận anh ấy còn sống hay chết, đều không quan trọng; dù thế nào đi nữa anh ấy vẫn ở trong lòng tôi, cho tới bây giờ đã yêu anh như vậy, không có chia cách, không có thương hại, không có những hiểu lầm kia, chỉ có tuân theo.

Một chút yêu, đều không thể nào bền vững theo thời gian.

Có vài người, hai bên không thể cùng quên nhau.

Giúp nhau trong lúc hoạn nạn, không phải cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.

"Vậy cũng được, tôi sẽ giúp cô thoái thác lời mời kia, giao cho Chiêm tiên sinh xử lý." Hoàng Hách Nhiên không ép cô nữa đưa ra quyết định, để cho cô sống tiếp những ngày yên bình như thế. Không bị người ngoài quấy nhiễu, hảo hảo yêu Kỷ Trà Thần, cùng với Liên thật tốt.

Ninh Tự Thuỷ cảm thấy gần đây dường như có người đang âm thầm theo dõi mình, nhìn lại cũng không thấy bất kỳ ai. Hay do Hoàng Hách Nhiên nói vì ảnh hưởng còn lưu lại, tưởng là sai sao.

"Ninh tiểu thư." Một nam thanh niên đi tới, trong tay còn cầm bức hoạ có tên cô.

Ninh Tự Thuỷ cảm thấy nhìn rất quen, rất nhanh nhớ ra: "Anh là người đã nhặt bức tranh của tôi hôm nọ."

Người thanh niên gật đầu, lần này không đeo kính đen, một đôi đồng tử màu đen lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn chung quanh một vòng nói: "Bức hoạ của cô vô tình được tiên sinh nhà tôi thấy, anh ấy rất thích, nên tôi hỏi thăm gần đây được chỗ của cô, muốn mua mấy bức nữa."

Ninh Tự Thuỷ hơi bất ngờ, tuy rằng cô vẽ rất khéo, nhưng còn kém xa so với những danh gia khác. Không nghĩ tới sẽ có người yêu thích, vui mừng. Gật đầu: "Được, anh qua xem một chút coi thích bức nào khác không."

Ánh mắt ra hiệu về phía cửa hàng, tiếp đãi, mình thì xoay người đi vào phía sau phòng vẽ, tiếp tục chuyên tâm vẽ tranh.

Từ ngày đó về sau, mỗi tuần người thanh niên sẽ đến mua một bức tranh, mỗi lần ở lại không lâu, nói cũng không nhiều, chỉ nói là tiên sinh nhà anh ta thích nên mua. Ninh Tự Thuỷ có chút không tin, rốt cuộc người đàn ông đó như thế nào lại thích tranh của mình?

Có thể trong lòng người đó cũng có một vết thương, nếu không cũng sẽ xem không hiểu ý nghĩa trong mỗi bức tranh.

*************

Cô gái đi giày cao gót, vào gian phòng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cảnh sắc trong mỗi bức tranh không khỏi nhíu mày. Xoay người nhặt cái chăn trên ghế sa lon lên, đi đến ban công. Lúc này xuyên qua kính thủy tinh mới tìm được người đàn ông ngồi xe lăn đang ngắm phong cảnh, mang chăn trải trên hai chân anh. Giọng nói bất đắc dĩ: "Bức hoạ đều được một mình anh mua hết rồi, vẫn không có ý định gặp cô ấy sao?"

Mày kiếm người đàn ông nhếch lên, chỉ loáng thoáng phiền muộn, bộ dáng anh tuấn, môi mỏng hơi nhếch lên, tiếng nói khàn khàn: "Cô ấy nhất định sẽ không muốn gặp tôi."

Vả lại bây giờ bộ dạng mình thế này, phải đứng trước mặt cô ấy như thế nào .

"Thiếu gia, cô ấy yêu anh đấy. Không quay về, chẳng qua là không biết làm sao trở lại bên cạnh anh mà thôi. Nếu như anh không chủ động nữa, chẳng lẽ muốn phí thời gian cả đời như vậy sao?" Trong giọng nói cô tràn đầy thê lương cùng thương tiếc: "Nửa đời trước hai người đã bỏ lỡ quá nhiều, tôi thật sự không đành lòng nhìn các người tiếp tục bỏ lỡ như vậy . . . . . ."

Anh không nói lời nào nữa, đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn nơi xa, như đang tìm kiếm gì đó, lại giống như đang suy nghĩ điều gì. Hồi lâu mới mở miệng, trong giọng nói không che giấu được mệt mỏi: "Tôi mệt rồi, cô đẩy tôi về phòng nghỉ ngơi đi."

Những lời cô khuyên hoàn toàn bị ngăn lại, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi."

Hiện tại, rốt cuộc anh có thể hiểu được chút cảm nhận của cô, gác lại những tổn thương kia giữa bọn họ, Liên Phượng Vũ đã mất, thời gian hai năm, hai chân tàn phế, mặc dù trong lòng yêu càng lúc càng sâu hơn, giờ phút này cũng chỉ có thể như một đứa bé luống cuống, không biết phải làm thế nào xuất hiện trước mặt cô, càng không biết phải làm sao cầm tay, thậm chí ngay cả tư thế ôm cũng không được.

Cô đắp chăn cho anh, xoay người đi đến phòng khách, nhìn những bức tranh kia, dường như trong mỗi một nét vẽ được người hoạ sĩ trút xuống những bi thương cùng vết thương lòng, chính mình là người bình thường cũng có thể cảm nhận được huống hồ là thiếu gia. Anh sợ mình không có cách nào xua đi u ám và lạnh lùng trong lòng cô sao?

Ninh Tự Thuỷ đang ngây người vẽ suốt cả một ngày trong phòng, lúc đi ra mới phát hiện đèn đã mở sáng rực; dường như mất đi một bức tranh treo trên vách tường, không khỏi nhíu mày hỏi "Hôm nay người thanh niên kia lại tới nữa sao?"

"Không phải!" Cửa hàng trưởng lại gần, vẻ mặt si mê, bộ dáng thần bí nói: "Hôm nay đi mua tranh là người đàn ông ngồi xe lăn đấy, chỉ có điều dáng dấp anh ta thật là cực kỳ đẹp trai! Đáng tiếc lúc cô vẽ tranh không muốn bị người khác quấy rầy nếu không tôi nhất định gọi cô cùng xem. Tôi thật sự chưa thấy qua người đàn ông nào có khí thế như vậy."

Xe lăn?

Lông mày Ninh Tự Thuỷ hơi nhíu lại, trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ. Nhìn ánh sáng phản chiếu qua cửa sổ thủy tinh, như tấm gương soi hiện ra vẻ mặt mệt mỏi của mình. Cửa hàng trưởng vẫn còn nói lải nhải bên tai: "Ánh mắt của anh ta thật sắc bén, nhưng nhìn rất đẹp. Như ngọc thạch đen, màu đen tỏa sáng. . . . . . Tóm lại đẹp trai ngây người. . . . . ."

Ngọc thạch đen?

Nghe được từ này, chợt hiện lên đầu tiên trong đầu chính là khuôn mặt Kỷ Trà Thần, chỉ ấn tượng đôi mắt anh như ngọc thạch đen. Nhẹ nhàng lắc đầu, xua đi hình ảnh trong đầu, nghĩ rằng sao anh có thể thường xuyên đến đây.

"Tôi hơi mệt, muốn trở về. Của tiệm giao cho cô rồi."

"Không thành vấn đề, cô mau về nghỉ ngơi đi." Cửa hàng trưởng xem thường, biết rõ tính cách nhạt nhẽo của cô, bất quá mình suy diễn mà thôi.

Ninh Tự Thuỷ cũng không bước nhanh về, ngược lại đi chầm chậm, bóng dáng gầy gò hoà vào trong biển người cũng không để mắt tới, thậm chí có thể hoàn toàn bị che khuất. Những ngọn đèn lóe lên phối hợp lẫn nhau như dòng sông kim cương lóng lánh khắp bầu trời, người chung quanh bỗng nhiên tuôn ra như thuỷ triều, trong khoảnh khắc gió thổi qua mặt đó, có một cảm giác khác lạ. Cũng như sự tối tăm trước đó, trong nháy mắt ngoái đầu nhìn lại, tiếng nhạc vang lên cách đó không xa, ánh sáng hoàn toàn chiếu vào ngũ quan khuôn mặt cô.

Trong khoảnh khắc đó, thấy khuôn mặt quen thuộc.

Ngày nhớ đêm mong, nhưng cũng không xuất hiện trong mộng, khuôn mặt chỉ có thể tìm thấy trong trí nhớ, giờ đây hiện ra trước mắt. Bên tai là tiếng nhạc dịu dàng cùng tiếng nước, cách biển người, ánh mắt anh cũng đồng thời nhìn qua. . . . . .

Hai người nhìn nhau, hai bên đều không nhận ra nhau.

Toàn bộ bóng đèn trên thế giới trong một đêm như tắt hết, chỉ còn lại một ánh đèn chiếu sáng hai bên, càng giống như ảo ảnh, không chân thật như vậy.

Thời gian ngừng lại tại thời điểm này không còn chuyển động nữa, tất cả mọi người, tất cả sự tình đều không còn tồn tại, có loại ảo giác như cảm giác bên trái chỗ trái tim hay không, lại bắt đầu đập lên lần nữa.

Tiếng tim đập rộn ràng bao phủ, chỉ một mình cô hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.