"Anh
đừng tưởng rằng không có lão đại, anh có thể làm xằng làm bậy, nơi này
còn có tôi, tôi không cho phép anh động nửa sợi lông của Lạc Mật Mật
đấy!"
Tô Trạch dõng dạc, khiến Văn Y đứng ở một bên vui mừng, nhưng đối với Lạc Mật Mật đang đau lòng không có chút tác dụng.
Cô
không quan tâm người khác làm cái gì, cô chỉ quan tâm phản ứng của Lạc
Thiểu Trạch. Hôm nay tất cả đều đã mất đi ý nghĩa, còn làm những thứ này
có hữu dụng gì sao?
Trong đầu đều là tương hồ. Lúc này Lạc Mật Mật đã mất đi linh khí vốn có, giống như là một màn sương bị đánh phờ phạc rã rượi.
Văn
Y đứng ở một bên, vẫn không lên tiếng lại nhìn toàn bộ chuyện xảy ra
trước mắt. Lạc Mật Mật đau lòng bất động, cô hiểu. Bây giờ thấy bạn tốt
của mình bất ổn, mất đi điên cuồng như ngày hôm qua, điều này làm cho cô
rất lo lắng.
Dù thế nào mà nói, Văn Y vẫn không tin tưởng Lạc Thiểu Trạch sẽ bỏ mặc Lạc Mật Mật, huống chi người trước mắt là Tề Nguyên Kiệt.
Tề
Nguyên Kiệt hung hăng trợn mắt nhìn Tô Trạch, cất bước lên trước bắt
được cổ áo của anh, "Chàng trai trẻ, anh không muốn sống rồi hả? Anh
không thấy lão đại của anh đã . mặc kệ, anh còn nháo gì?"
Nói xong, đưa tay đẩy, Tô Trạch lảo đảo nhào tới trên mặt đất.
"Lạc Mật Mật, xem ra hôm nay cô sẽ về tay tôi. Vẫn là ngoan ngoãn nghe lời của tôi, tránh cho chịu khổ."
"Anh
nghĩ như thế nào?" Một tay Lạc Mật Mật vịnh bàn, từ từ nâng lên cặp mắt
mệt mỏi, lộ ra ánh mắt khi dễ cho thấy nội tâm bất mãn.
Nghe những
lời này, Tề Nguyên Kiệt tựa như lấy được lệnh tiễn gà mao, trong lòng
hồi hộp, chỉ cần có thể để cho mình nói điều kiện, chuyện kia không phải
thành công một nửa sao?
Tề Nguyên Kiệt giơ tay lên sờ tóc giả của
mình, một bộ dạng hài lòng, "Tôi muốn cô theo tôi, chỉ cần theo tôi trải
qua đêm đẹp, về sau cô chính là nhân tình của tôi, giữa chúng ta còn
còn có nợ nần sao?"
"Tề Nguyên Kiệt, anh khốn kiếp, lại dám giữa chốn
đông người nói lên yêu cầu như thế, anh thật không biết xấu hổ!" Tô
Trạch từ trên mặt đất bò dậy, tức giận đánh tới Tề Nguyên Kiệt. Nhưng
vừa tới giữa không trung, liền bị người áo đen đỡ được ném về trên đất.
Thì
ra tâm của Đại Ô Quy này vẫn chưa không chết, vẫn còn ở nhớ kỹ chuyện
như vậy, vậy Lạc Mật Mật cô tại sao không thuận nước đẩy thuyền, lần
này, tôi sẽ cho anh chết thảm hại hơn.
Đưa tay đặt ở trong túi hung
hăng ấn xuống một cái, Lạc Mật Mật đột nhiên vọt tới bên cạnh Tô Trạch
đỡ dậy, "Tô Trạch, tôi biết là anh muốn tốt cho tôi, nhưng xin anh không
nên lỗ mãng, đối với anh cùng tôi không có chỗ tốt. Yên tâm, tôi đã gửi
cho cọp mẹ của hắn bản sao lời nói của hắn, không sợ hắn sẽ làm gì tôi,
sớm muộn gì cũng chịu báo ứng."
Thấy ánh mắt khẳng định của Lạc Mật
Mật, Tô Trạch từ từ đứng dậy ngồi lên ghế sa lon bên cạnh. Trấn an tốt
Tô Trạch, Lạc Mật Mật ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt Tề Nguyên Kiệt,
"Tốt, chỉ cần anh dám tôi liền chiều!"
"Mật Mật. . . . . . Không cần!" Văn Y không thể tin được lỗ tai của mình.
Lạc Mật Mật đứng tại chỗ, cũng không quay đầu lại, chỉ là ở phía sau khoát tay ý bảo Văn Y không cần tiến lên.
Tề
Nguyên Kiệt nghe được lời này, kích động không thôi, cả khuôn mặt đều
cười tươi, "Dĩ nhiên tôi dám rồi, tiểu bảo bối, chúng ta đổi địa phương
đi, người ở đây quá nhiều, chúng ta tìm chỗ thanh tịnh ngồi đi! Mang
theo hai con thỏ nhỏ chết kia!"
Lạc Mật Mật tức giận đánh cánh tay
đang duỗi ra của Tề Nguyên Kiệt, "Anh nói cái gì? Không phải là anh đã
đồng ý với tôi sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?"
"Nhưng không giống như cô
nghĩ, nếu đến lúc đó cô lại tới chơi tôi hoặc là chạy trốn, không có bọn
họ tôi chẳng phải là không có cách nào." Tề Nguyên Kiệt cười giả tạo.
"Hèn hạ!"
Tề
Nguyên Kiệt tiếp tục đưa tay, lần này hắn thuận lợi ôm bả vai của Lạc
Mật Mật, liền vui sướng hài lòng đi tới cửa. Người áo đen đi tới bên
cạnh Văn Y cùng Tô Trạch, không chút khách khí đưa bọn họ ra ngoài.
Chỉ có điện thoại di động của Văn Y, không người nào phát giác đã gửi một cái tin nhắn.1