Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu

Chương 64: Võ lâm Minh chủ




"Lão đạo tuân chỉ. ."

Coi như bệ hạ không phân phó, Phùng chân nhân cũng sẽ không để nửa yêu này làm hại thế gian. Sát khí vây lượn quanh thân nửa yêu, không biết đã dụ dỗ làm hại bao nhiêu người. Vì dân chúng dẹp yên suy nghĩ, Phùng chân nhân nhất định sẽ ra tay.

"Ngự lâm quân đi theo trẫm hồi cung." Nắm cánh tay Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn tiến hai bước về phía trước.

Sau khi Phùng chân nhân đi tới dưới chân núi, liền cùng đám người An Hoằng Hàn mỗi người đi một ngả. An Hoằng Hàn không có giữ lại, bởi vì so với ngự lâm quân trong hoàng cung kia, hắn tin tưởng Phùng chân nhân sẽ có biện pháp tìm ra tung tích nửa yêu.

Trở lại hoàng cung, Lâm Ân lập tức phân phó cung nữ thái giám, chuẩn bị tắm rửa thay quần áo cho bệ hạ.

Ở bên ngoài bị nắng gắt chiếu cả ngày, Tịch Tích Chi cũng cảm thấy cả người dinh dính không thoải mái. Nghe được Lâm Ân nói với cung nữ như vậy, cười tươi như hoa.

An Hoằng Hàn lại bất đắc dĩ lắc đầu, hình như đối với bộ dáng này của Tịch Tích Chi, không hề có sức chống cự.

Bọn họ mới vừa hồi cung, không lâu liền nghe được tin tức nói là Đông Phương Vưu Dục cầu kiến.

Tịch Tích Chi nâng chén nước lên nhấp hai cái, giương mắt nhìn thấy Đông Phương Vưu Dục đang đi tới từ bên ngoài.

Mệt mỏi một ngày, An Hoằng Hàn cũng có chút mệt mỏi. Sau khi nhìn thấy Đông Phương Vưu Dục, sắc mặt không tốt chút nào.

"Thái tử điện hạ, tin tức ngược lại linh thông, trẫm chân trước mới vừa hồi cung, ngươi chân sau đã tới rồi." An Hoằng Hàn khoát tay áo, ý bảo Lâm Ân dâng trà cho hắn.

Mặc dù không hoan nghênh đối phương đến, nhưng lễ cần có, vẫn phải làm đủ rồi. Nếu không truyền đi, không có thể diện chính là Phong Trạch quốc.

"Ban thưởng ghế ngồi." An Hoằng Hàn ý bảo Đông Phương Vưu Dục ngồi ở ghế đối diện.

Đông Phương Vưu Dục giống như không nhìn thấy trên mặt lạnh của An Hoằng Hàn mang theo bất mãn, vẫn duy trì phong độ nhanh nhẹn, theo ý An Hoằng Hàn ngồi vào đối diện.

Nếu bàn về ẩn nhẫn, Đông Phương Vưu Dục tuyệt đối coi như là một nhân vật lợi hại trong đó. Ít nhất quen biết hắn trong khoảng thời gian này, Tịch Tích Chi chưa từng nhìn thấy hắn phát giận, đối với thuộc hạ cũng là cực kỳ tha thứ.

Mặt hiện lên vẻ ngượng nghịu, Đông Phương Vưu Dục nhìn khắp nơi mấy lần, hình như rất là cố kỵ cung nữ thái giám xung quanh.

Chỉ một ánh mắt, một động tác, liền không tiếng động nói cho An Hoằng Hàn biết tiếp theo hắn muốn nói chuyện gì.

An Hoằng Hàn hiểu ý, giơ tay lên, "Đều lui ra đi, trẫm và thái tử điện hạ có chuyện quan trọng muốn nói."

Lâm Ân phục vụ An Hoằng Hàn nhiều năm, há có thể không nhìn ra đầu mối trong đó, vung phủ trần, hét lớn mọi người mau chóng rời đi.

Tịch Tích Chi vừa định đứng lên, đi theo Lâm Ân ra ngoài, ai ngờ bị An Hoằng Hàn đưa tay một phát bắt được.

An Hoằng Hàn nhướng lông mày, ánh mắt liếc ghế ngồi bên cạnh, coi như không lên tiếng, ánh mắt kia cũng nói cho Tịch Tích Chi là phân phó nàng ngồi xuống.

Tịch Tích Chi đứng cũng không được, ngồi cũng không xong. Lòng nói, các ngươi muốn chuyện, sao nhất định phải giữ nàng? Nàng cũng không muốn biết quá nhiều bí mật, đặc biệt là về tranh đấu gay gắt giữa hai người An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục.

Vì sống thêm vài năm, Tịch Tích Chi chỉ muốn không để ý đến chuyện bên ngoài.

"Tịch cô nương, chuyện này người cũng biết, cho nên không cần tránh." Đông Phương Vưu Dục rất thức thời khuyên, tiếng nói chuyển một cái, lại nói với An Hoằng Hàn: "Bệ hạ, hôm nay bản điện hạ tới quấy rầy bệ hạ, chỉ vì muốn biết tung tích quốc sư. Quốc sư đã mất tích nhiều ngày, mắt thấy gần đây lấy được một chút manh mối, bản điện hạ cực kỳ gấp gáp muốn tìm được ông."

Nếu không phải bởi vì Từ quốc sư mất tích quá kỳ lạ, hắn còn không đến mức gấp gáp. Kể từ khi biết Từ quốc sư rơi vào tay yêu tinh, hắn chưa từng ngủ một giấc ngon, vẫn lo lắng Từ quốc sư có an toàn hay không.

Nếu không phải hôm nay An Hoằng Hàn không thông báo hắn cùng nhau đi tới vực Đoạn Tràng, hắn nhất định sẽ đi theo. Ở trong cung lo lắng chờ đợi hồi lâu, mới đợi được An Hoằng Hàn trở lại, hắn chỉ muốn biết được rốt cuộc Từ quốc sư thế nào rồi.

"Bệ hạ có bắt được hồ yêu?" Cân nhắc dùng từ, Đông Phương Vưu Dục mở miệng nói. Hắn đoan chánh ngồi ở trên ghế, cả người tôn quý, mặc dù trong lòng gấp gáp, nhưng bề ngoài lại không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nóng lòng nào.

Có thể lấy tình cảm của mình, khống chế đến trình độ này, tương đối không dễ dàng

Tịch Tích Chi vụng trộm giơ ngón tay cái lên, quả thật là một cao nhân. Nếu sau này lúc hắn lên làm vua Luật Vân Quốc, như vậy cũng có thể tưởng tượng được những ngày sau này của Luật Vân Quốc.

“Làm thái tử điện hạ thất vọng, hồ yêu đã chạy trốn, cũng không thể giải cứu quốc sư của ngươi trở về. Trong một tháng nay, Từ quốc sư tạm thời sẽ không có nguy hiểm tánh mạng.” An Hoằng Hàn nói xong mấy câu nói đó, miệng khép lại, hình như không muốn nhiều lời.

Trong nháy mắt, Đông Phương Vưu Dục ở đối diện liền nhíu mày, vốn tưởng rằng bệ hạ ra tay có thể cứu về quốc sư, không ngờ cuối cùng là kết quả này. Chỉ là câu nói kia của bệ hạ ‘trong một tháng, tạm thời sẽ không có nguy hiểm tánh mạng’ là có ý từ gì?

Đông Phương Vưu Dục vừa định mở miệng hỏi thăm, không ngờ lại tiếp xúc được ánh mắt lạnh thấu xương của An Hoằng Hàn, rất thức thời ngậm miệng lại. Bộ dáng muốn nói lại thôi không muốn để chô hắn biết. Mặc dù Đông Phương Vưu Dục không hiểu có chuyện gì, nhưng không nghi ngờ chút nào, nếu mình tiếp tục hỏi nữa, An Hoằng Hàn tuyệt đối sẽ không khách khí với mình.

Tịch Tích Chi cũng đoán được An Hoằng Hàn không muốn nói chuyện nửa yêu cho Đông Phương Vưu Dục. Đây dù sao cũng là chuyện phát sinh trong Phong Trạch quốc, huống chi thân phận nửa yêu này không rõ, mục đích gì càng thêm không có người biết, bại lộ quá sớm, dễ dàng bứt dây động rừng.

“Thái tử điện hạ tạm thời an tâm, trong vòng một tháng, Từ lão đầu sẽ không xảy ra chuyện. Chúng ta chỉ cần trong thời gian này tìm ra........tung tích của hồ yêu, sẽ có cơ hội tìm Từ lão đầu về”. Không dám nói ra hai chứ ‘nửa yêu’, nhớ lại một chút nửa yêu và hồ yêu vốn là cá mè một lứa, chỉ cần tìm được một người trong bọn họ, khẳng định sẽ có tung tích của Từ quốc sư.

Đông Phương Vưu Dục chỉ đành phải thở dài, đứng lên nói: “Như vậy bản điện hạ chỉ có thể yên lặng đợi tin tốt của bệ hạ, hôm nay không còn sớm, bản điện hạ sẽ không quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi.”

Vốn An Hoằng Hàn cũng không hoan nghênh hắn, nghe nói như thế, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, khẽ gật đầu với hắn.

“Từ lão đầu người hiền có trời phù họ, thái tử điện hạ không cần quá mức lo lắng.” Tịch Tích Chi có thể làm, chỉ là tận lực an ủi hắn. Quan hệ của hắn và Từ quốc sư chắc hẳn là không tệ, nếu không cho dù Từ lão đầu chính là quốc sư, Đông Phương Vưu Dục cũng sẽ không thể tận tâm tận lực như thế.

“Hi vọng như thế, nếu có thể cứu quốc sư về, Đông Phương Vưu Dục ta sẽ không tiếc bất kỳ giá nào.” So với đám huynh đệ tỷ muội có liên hệ máu mủ trong hoàng cung kia, sự tồn tại của Từ quốc sư với hắn càng thêm trọng yếu. Ông không đơn thuần chỉ là quốc sư Luật Vân quốc, còn là sư tôn của hắn.

Sư tôn gặp nạn, hắn làm sao có thể ngồi yên không để ý đến?

“Trẫm hiểu tâm tình của ngươi, nhưng chỉ có thể từ từ tìm kiếm manh mối.” Mặc dù An Hoằng hàn chính là đế vương một nước, nhưng hắn cũng không thể thần tốc xử lý tất cả mọi chuyện. Ví như con chồn ở bên cạnh này, không phải mình còn phải thuần dưỡng một thời gian sao?

“Bệ hạ nói đúng lắm, bản điện hạ cáo lui trước.” Đông Phương Vưu Dục là tự mình biết mình, biết được An Hoằng hàn cũng không hoan nghênh mình, thi lễ, xoay người thối lui khỏi Bàn Long Điện.

Chân của hắn mới vừa bước ra Bàn Long điện, Tịch Tích Chi liền không nhịn được mở miệng hỏi thăm tính toán của An Hoằng Hàn.

“Chúng ta tra như thế nào đây?” Lúc nửa yêu biến mất, một chút đầu mối cũng không lưu lại, tìm ra được, đó chính là mò kim đáy biển.

Nhưng An Hoằng Hàn cũng không lộ rõ vẻ mặt sốt ruột, trật tự mạch lạc nâng chén trà lên, nhấp một ngụm. “Nửa yêu này bắt đi Từ quốc sư, không phải là đối nghịch với trẫm? Chúng ta chỉ cần chờ đợi, hắn sớm muộn sẽ hiện thân lần nữa.”

Có một số việc có một, sẽ có hai. Mục đích của nửa yêu, đù bọn họ nói không biết, nhưng sau này hắn chắc chắn xuất hiện lần nữa ở trước mặt của An Hoằng Hàn.

Suy nghĩ một chút đúng là như vậy, Tịch Tích Chi gật đầu một cái.

“Đi tắm.” An Hoằng Hàn đứng lên nói.

Làm người bồi tắm, Tịch Tích chi sớm quen mỗi ngày đều tắm rửa chung với An Hoằng hàn. Cùng nhau đi vào ai trì tắm rửa, từng đợt nhiệt khí nhẹ nhàng vây quanh hai nguời. Dù gì bây giờ Tịch Tích Chi cũng là hình dáng con người, ao nước vừa khéo qua đầu vai của nàng, vừa động một chút đã phải sặc một ngụm nước.

Lúc ở trong nước, Tịch Tích chi không dám lộn xộng quá mức, đôi tay khoác lên bên cạnh ao, duy trì tư thế ngâm nước thoải mái.

An Hoằng Hàn nhìn nét mặt thoải mái của tiểu hài tử, tâm tình cũng dần dần chuyển biến tốt.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện nửa yêu, khó tránh khỏi sẽ liên tưởng đến tiểu hài tử này rốt cuộc cũng sẽ phi thăng. Vì giữ nàng ở lại bên cạnh mình, mình có nên sử dụng biện pháp hay không? Càng nhìn tiểu hài tử này, An Hoằng Hàn càng thêm không buông tay được.

Ai cũng biết Vân Chồn, chính là vật sở hữu của hắn. Nếu là vật của hắn, như vậy thì đừng nghĩ thoát khỏi bên cạnh hắn.

Dựa vào vách tường trên ao trì, An Hoằng Hàn ngồi nghỉ ngơi ở đối diện Tịch Tích Chi, thỉnh thoảng mở đôi mắt ra nhìn hai mắt tiểu hài tử, đề phòng nàng không cẩn thận ngủ, sau đó trượt vào trong ao trì.

Ngày trôi qua thật sự nhanh, đảo mắt lại qua hai ngày.

Mỗi ngày Tịch Tích Chi đều sống cuộc sống giống như con heo nhỏ, mỗi ngày chỉ phụ trách ăn ngủ, được An Hoằng Hàn nuôi đến trắng trẻo mập mạp

Nằm ỏ trên giường êm, một đầu tóc màu ngân bạch của Tịch Tích Chi xộc xệch khoác lên đầu vai.

Giờ phút này, An Hoằng Hàn đang chấp bút xử lý chính vụ, hình như phát hiện cái gì, động tác trong tay dừng lại, ngược lại nhìn về phía Tịch Tích Chi, “Buồn bực? Nhàm chán?”

Nhìn nét mặt buồn đến chết của tiểu hài tử, An Hoằng Hàn không nhịn được bật cười, quả thật là một con chồn không thể rảnh rỗi.

Có thể không nhàm chán sao? Cả ngày cuộc sống đều là ba điểm trên một đường thẳng, không phải lâm triều, chính là Ngự Thư Phòng, hoặc chính là Bàn Long điện. Trải qua cuộc sống mỗi ngày đều nhìn An Hoằng Hàn, hắn không buồn bực, Tịch Tích Chi cũng buồn bực.

Ở trên giường nệm lăn hai vòng, Tịch Tích Chi điềm đạm đáng yêu nhìn An Hoằng Hàn, ánh mắt kia như muốn nói..........Ta muốn ra ngoài.

Lâm Ân ở một bên nhìn, trực tiếp thán phục bộ dáng nũng nịu này của Tịch cô nương, có thể trực tiếp giết người trong nháy mắt. Nhìn đám cung nữ xung quanh đi, mỗi một người đều nhìn chằm chằm Tịch cô nương không tha. Nếu không phải thân phận địa vị đặt ngay trước mắt, nói không chừng hai cung nữ này đã sớm nhào tới, ra sức nhéo gương mặt của Tịch cô nương.

Hình như phát hiện cái gì, ánh mắt của An Hoằng Hàn quét mọt vòng trong Ngự thư phòng. Ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp làm cho người ta lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Toàn bộ mọi người rùng mình một cái, bị dọa đến lập tức thu hồi ánh mắt của mình, lại không dám nhìn sang Tịch cô nương bên kia.

“Trẫm xử ký chính vụ sắp xong rồi, như vậy liền đi Ngự Hoa Viên dạo một chút.” Khép lại tấu chương trong tay, An Hoằng Hàn đi ra từ sau thư án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.