Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu

Chương 52: Sa lưới




Thầy giáo Nhan đi ra ngoài liếc mắt nhìn, đúng là trời đất âm âm u u.

Nhan Như Y cầm thìa nhỏ lên, bắt đầu ăn cho xong món canh thịt vị ớt do căn tin trường trung học đệ nhị cấp nấu, mùi vị quen thuộc gợi lên nàng rất nhiều kỷ niệm thời còn đi học."Nôn ——"

Mới ăn được vài hớp, chợt cô ném muỗng xuống bàn, che miệng chạy nhanh vào phòng vệ sinh!

"Nôn. . . . . . Nôn. . . . . . Nôn. . . . . ."

Liên tiếp vài âm thanh nôn mửa trong phòng vệ sinh vang lên!

Nhan Như Y một tay đỡ vách tường, một tay vuốt ngực không ngừng nôn, đem tất cả thức ăn trong dạ dày nôn đến mật xanh mật vàng. Cô thở dốc, kiệt sức nhẹ cử động người.

"Như Y, con làm sao vậy? Như Y?" Cha Nhan gõ cửa!

Nhan Như Y vội vàng lấy nước tẩy sạch vết bẩn trên mặt, mở cửa phòng vệ sinh. Hướng cha cười cười, để cho người khác xem ra cô không có chuyện gì."Cha, con không sao, chắc mấy ngày trước ở bên ngoài có thể ăn phải thức ăn không sạch sẽ rồi!"

"À? Vậy phải đến bệnh viện kiểm tra một chút đấy!" Cha Nhan rất lo lắng nói.

"Con nhớ rồi cha, chiều rảnh rỗi, con sẽ đi!" Nhan Như Y thuận miệng lên tiếng, sau đó ngồi vào trong ghế!

Nhìn thức ăn trên bàn không có chút khẩu vị.

Thầy giáo Nhan buổi chiều còn có lớp, buổi trưa nhất định phải ngủ một giấc."Vậy con cố gắng ăn hết bữa đi, rồi đem dọn dẹp. Cha đi ngủ!"

Nhan Như Y gật đầu một cái."Con biết rồi cha!"

Hài lòng, cha Nhan trở vào phòng, không có cha giám thị, Nhan Như Y buông lỏng rất nhiều!

Tay của cô cũng không tự giác đặt lên trên bụng, trên mặt cũng xuất hiện vẻ dịu dàng trước nay chưa có, nơi này đã có tiểu sinh mệnh được một tháng rồi. Cô từng cảm giác vô dụng, cũng từng bàng hoàng, thậm chí còn từng có ý niệm níu giữ anh lại.

Cô thậm chí đã đi vào phòng giải phẫu, nhưng cuối cùng cô vẫn không nỡ bỏ.

Dù sao, đây là một tiểu sinh mệnh, cô làm sao có thể bóp chết tiểu sinh mệnh quý giá này? Đây là đứa bé của anh cùng cô!

Cho nên dù đúng dù sai, cô quyết định lưu lại đứa bé này! Vô luận tương lai sẽ phải đối mặt khó khăn như thế nào, cô đều cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, cô tin tưởng mình có năng lực mang theo đứa bé này, sống tốt ngay trong xã hội này!

Nhìn thức ăn cha mang về, nghĩ đến bảo bảo trong bụng, Nhan Như Y dù hiện tại không đói bụng cỡ nào, vẫn phải cầm cái muỗng lên tiếp tục ăn.

Sau đó vừa ăn, vừa yên lặng thầm thì với bảo bảo trong bụng. ‘Bảo bối, ngàn vạn lần không được gây chuyện, phải ngoan ngoan ăn cơm, như vậy mới có thể khỏe mạnh, khang kiện . . . . . . Giống như cha, con sẽ rất đẹp trai! ’

Có đứa bé, quả nhiên người mẹ có thêm động lực cùng dũng khí. Vì đứa bé, nhất định phải sống tích cực, cố gắng kiếm tiền, cố gắng hướng lên, chủ yếu hơn chính bản thân cũng nỗ lực vui vẻ!

Bỏ qua một bên chút chuyện không vui này, Nhan Như Y nhìn ngắm điện thoại, tưởng tượng dáng vẻ nhảy dựng của Hoắc Doãn Văn khi nhận được tin nhắn mình sắp làm cha. Tưởng tượng thấy vẻ mặt của anh khi đọc tin nhắn, không tự chủ cô nở nụ cười!

Cô lại sờ sờ bụng, tâm sự với đứa bé bên trong: "Bảo bảo, thật ra thì cha con cũng rất kém cõi, có đúng hay không? Tinh thông nhiều ngôn ngữ như vậy, duy chỉ có Trung văn không tốt! Có phải không yêu quê hương không, có muốn cùng mẹ khi dễ ông ấy không?"

Không biết có phải bảo bảo trong bụng thật nghe hiểu lời của cô hay không..., cô cảm thấy trong bụng giống như có một chú cá nhỏ tựa như nhẹ nhàng di động, cũng có khả năng là ảo giác.

Chỉ là, điều này cũng đủ khiến cô cảm động rồi.

Lưu lại bảo bảo, là một quyết đinh đúng rồi!

Đang lúc ấy, lịch vạn niên trong phòng vang lên âm thanh báo giờ."Bây giờ là ngày mười hai tháng năm năm 2008, 13 giờ đúng!"

Nằm trên giường, Nhan Như Y không tự chủ lại buồn ngủ , ừ, không có công việc, cô rất thanh nhàn, muốn ngủ đi nằm ngủ. Ừ, bụng còn chưa nhìn rõ, cô còn có thể nán lại ở nhà một vài ngày, đợi đến lúc bụng lớn một chút, cô có thể đi đến Thành Đô, suy tính tìm công việc mới ——

Nghĩ đi nghĩ lại, cô liền ngủ mất!

************************* ************************

Ngày mười hai tháng năm, thứ hai!

Nhìn thời gian trên điện thoại di động, chân mày Hoắc Doãn Văn không khỏi nhíu lại, còn năm ngày nữa, anh và Sở Tinh Nhiễm chính thức trở thành vợ chồng?

Nhưng hiện tại đầy trong đầu anh đều là Nhan Như Y, cô như đang nhăn mày, đang nở nụ cười trước mắt của anh!

Sao tự nhiên lại nghĩ đến cô? Tim của anh càng ngày càng phiền, sau lại chuyển thành kinh hoảng, giống như có sự tình không tốt sẽ xảy ra!

Mí mắt phải của anh lại bắt đầu nhảy dựng lên, nhảy đến đau nhức!

Mắt trái nhảy tài mắt phải nhảy tai!

Hoắc Doãn Văn theo bản năng dụi dụi con mắt, trong lòng là rối một nùi. Anh tại sao cảm thấy khủng hoảng, rốt cuộc là nơi nào, người nào muốn xảy ra chuyện gì? Trong đầu của anh tất cả đều là Nhan Như Y!

"Yêu cầu Trợ lý Triệu phụ tá vào gặp tôi ——" Hoắc Doãn Văn cầm điện thoại lên, ra lệnh cho thư ký!

"Dạ ——"

Không lâu, Trợ lý Triệu đi vào."Hoắc tổng, anh tìm tôi?"

Hoắc Doãn Văn chạy tới, kéo tay anh về phía bộ salon."Anh Triệu, anh gọi cho Phụ tá Nhan một cuộc điện thoại, hỏi thăm tình hình của cô ấy giúp tôi!"

Trợ lý Triệu như thế nào lại không hiểu rõ tâm tư của Hoắc tổng, rõ ràng rất quan tâm lại không muốn mất mặt. Nghĩ tới Hoắc tổng cùng với Nhan Như Y, Trợ lý Triệu trong lòng cũng rất khó chịu, rõ ràng hai người yêu nhau như vậy, yêu đối phương cũng được đối phương đáp lại, tại sao muốn ở chung một chỗ cứ khó khăn như vậy?

Còn có mấy ngày nữa Hoắc tổng sẽ phải kết hôn, cứ như vậy kết hôn, vậy thì thật là cả đời tiếc nuối. Đặc biệt rõ ràng giữa bọn họ nhiều ân ái, nhiều kỷ niệm như vậy. Trợ lý Triệu, không nhịn được mở miệng nói."Hoắc tổng, anh thật muốn cùng Sở tiểu thư kết hôn sao? Tôi biết rõ những lời này thân là trợ lý như tôi đây không có tư cách hỏi, nhưng là, tôi cũng muốn hỏi!"

Hoắc Doãn Văn gật đầu một cái, hiểu Trợ lý Triệu đang lo lắng cái gì, anh vỗ vỗ vai trợ lý Triệu."Anh trước giúp tôi hỏi cô ấy một chút, tôi muốn biết cô ấy hiện tại như thế nào!"

Trợ lý Triệu cầm điện thoại, nhìn anh."Hoắc tổng, tôi hi vọng anh có thể cùng phụ tá Nhan hạnh phúc đến đầu bạc!" Bởi vì phụ tá Nhan thật quan tâm Hoắc tổng, mà anh cũng thật lòng quan tâm mến yêu phụ tá Nhan!

Nói xong, anh nhìn thời gian trên điện thoại, không tự chủ đọc lớn."Hai giờ 3 phút chiều!" Theo đó, điện thoại cũng vừa thông!

Đang trong giấc mộng, Nhan Như Y nghe được tiếng điện thoại, vội vàng thức tỉnh, mò tìm điện thoại, khi thấy phía trên xuất hiện số điện thoại, cô nhất thời hoang mang, rồi lập tức tỉnh táo lại. Cô trở mình ngồi dậy, tiếp điện thoại."Dạ, anh Triệu ——"

"Phụ tá Nhan, nghe nói em trở về Tứ Xuyên rồi hả?" Trợ lý Triệu vừa nói, vừa nhìn Hoắc Doãn Văn!

Nhan Như Y giống như đang đứng trước mặt anh Triệu, gật đầu một cái, nói."Đúng vậy, em đang ở nhà!"

"Gần đây như thế nào?"

"Tốt vô cùng, nhưng mà rất mệt mỏi. Cha em bây giờ đang làm chủ nhiệm một lớp mười hai, chuẩn bị thi đại học! Mấy ngày nay ở nhà cho học sinh học thêm đấy!" Nhan Như Y chủ động kể lể!

"Nha. . . . . . Ha ha, tổ chức cho học sinh học thêm tốt vô cùng, nhất định kiếm không ít tiền!" Những lời này là Trợ lý Triệu tự do phát huy.

"Nơi nào mà kiếm tiềm, đều là nghĩa vụ, không thu lấy một phân tiền của học sinh!" Nói tới chỗ này, Nhan Như Y vì cha cảm thấy kiêu ngạo, thầy giáo giống cha cả nước trên dưới sợ rằng đều tìm không ra tới mấy người đấy!

"Ha ha, thật là người tốt, hiện tại Trung Quốc liền thiếu nhiều thầy giáo tốt như vậy!"

"Ha ha ——" Như Y cười cười không nói gì. Cô biết, điện thoại này nhất định là Hoắc Doãn Văn nhờ Trợ lý Triệu hỏi thăm, nói không chừng anh đang đứng bên cạnh để nghe! Sắc trời ngoài cửa sổ càng lúc càng u ám, mà lúc này đây Nhan Như Y chợt muốn ăn vặt thứ gì đó. Mới vừa rồi ở trong mộng, cô đang mơ đến ăn gì đó, sau khi tỉnh lại liền không ngừng nuốt nước miếng!

Mắt thấy trời sẽ mưa, cô hiện tại đi ra ngoài mua chắc không còn kịp nữa!

Phụ nữ có thai chỉ sợ rất kỳ quái, muốn ăn cái gì liền nhất định phải ăn được, nếu không liền chịu không được!

"Anh Triệu, em bây giờ có chút việc phải làm, nếu như có chuyện anh gọi điện cho em nhé ——"

"Nhất định!"

"Vậy thì tốt, gặp lại!" Cùng Trợ lý Triệu phụ tá nói lời tạm biệt, cô cúp điện thoại, sau đó liền vội vàng mặc quần áo vào, chuẩn bị ra cửa ——

Mà lúc này đây trên vách tường, đồng hồ thạch anh điểm 2g.

*********************************************

"Cô ấy hiện tại vẫn ổn chứ?" Hoắc Doãn Văn hỏi một cách gấp gáp, anh muốn xác định nỗi sợ hại thình lình xảy ra cùng với cô ấy không có quan hệ!

"Tốt vô cùng, nghe cách nói, cô ấy đang ở nhà, hơn nữa tâm tình của phụ tá Nhan giống như không tồi!" Trợ lý Triệu thành thật trả lời.

"Tôi hiểu rồi, anh có thể đi ra ngoài!" Hoắc Doãn Văn nét mặt chợt chuyển thành bình tĩnh. Biết cô rất tốt, anh cũng nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng ở bên trong lòng của anh vẫn có chút không thoải mái!

Thì ra anh kết hôn, đối với cô thật không sao cả, thì ra cô một chút cũng không vì mất đi anh mà khổ sở!

Như vậy những chuyện xảy ra giữa bọn họ tính là quan hệ gì?

Anh trong lòng Nhan Như Y được coi là người gì?

Anh ngồi thừ trên ghế sofa, trong ánh mắt lộ ra khổ sở và tức giận, anh tự chất vấn cô, anh Hoắc Doãn Văn rốt cuộc bị coi là cái gì?

Ngay sau đó, anh chạy về bàn làm việc, ngồi vào ghế dựa, kéo con chuột mở ra biểu tượng cá nhỏ!

"Online sao?" Anh gõ gõ mấy chữ!

Đang muốn ra cửa, Nhan Như Y nghe được âm thanh truyền tới từ máy vi tính, cô lại lộn trở lại vào trong phòng, nhìn tin tức vừa đến."Uncle, anh vừa online à?"

"Ừ, rất vui mừng gặp lại cô, có chút chuyện muốn hỏi?" Lúc này Hoắc Doãn Văn giương gương mặt tức giận, đôi môi mím chặc, ánh mắt trở nên rất sắc bén! Hôm nay, anh nhất định phải hỏi cho rõ!

"Chuyện gì à?" Nhan Như Y liếc nhìn thời gian hiển thị dưới góc phải máy vi tính trước mặt, là 14g15!

Mà lúc này, cô căn bản sẽ không biết, cô sắp gặp một đại nạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.