Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu

Chương 41: Ma Hoàn vô giới




Dư Tư Nhạc suy nghĩ rất hỗn loạn, những hình ảnh nhỏ trước kia xuất hiện lần nữa, làm đảo lộn suy nghĩ của cô.

Hận anh hai lừa gạt cô? Không, cô không hận được, vì tất cả những chuyện anh hai làm cũng là vì cô. Hơn nữa nói một cách chính xác, anh hai không lừa cô, mà là.....Đang gạt cô?

Cô nhớ rõ, cô từng hỏi anh hai, không phải bởi vì ở trường học Tưởng Oánh Oánh tìm người đối phó cô, cho nên mới cố ấy đánh sập công ty Trữ Dịch, muốn báo thù cho cô.

Lúc ấy anh hai trả lời cô thế nào?

Anh nói: "Em nghĩ rằng như thế?"

Lúc ấy Dư Tư Nhạc lựa chọn tin tưởng "không phải!"

Nếu không phải Khâu Mẫn cố ý lừa gạt Dư Tư vào trong vòng này, có lẽ anh Hứa sẽ không làm những chuyện nhắm vào Khâu Mẫn. Nếu không phải cô và Tưởng Oánh Oánh có mâu thuẫn, công ty nhà họ Tưởng sẽ không gặp phải cảnh phá sản.

Vì sao cô cảm thấy...Sau khi cô trọng sinh, luôn gây nhiều phiền phức cho anh hai?

Cô chậm rãi bước vào nhà vệ sinh, muốn tạt nước lạnh vào mặt, làm cho mình tỉnh táo một chút.

Nước chảy từ trong vòi nước ra, Dư Tư Nhạc vừa cúi đầu, muốn rửa mặt.

Phía sau đột nhiên có người đè đầu cô xuống, đánh một cái thật mạnh vào gáy cô.

Phần cổ bị đánh mạnh, ý thức của Dư Tư Nhạc dần dần mất đi.

... ...... ...... ....

Nửa giờ sau.

Du Lăng Thần tháy Dung Húc trở về, mở miệng hỏi: "Cô ấy đâu?"

"Di vệ sinh rồi." Đối mặt với Du Lăng Thần, Dung Húc không khống chế được lòng mình, đặc biệt khi cậu ta phát hiện ra cậu ta có một chút tình cảm với Dư Tư Nhạc, cậu ta càng không muốn gặp Du Lăng Thần.

"Nhìn thấy cậu một bộ dáng ủ rũ như vậy, nếm mùi thất bại rồi hả?" Du Lăng Thần nhếch môi cười lạnh.

"Không.......Tôi không nói cho cô ấy biết chuyện 'anh yêu cô ấy'." Dung Húc nở nụ cười: "Anh cũng đừng cao hứng quá sớm, sự thật anh hại chết Khâu Mẫn, và chuyện Tưởng Quốc Lương bị phá sản, tôi đã nói cho cô ấy biết hết rồi."

Con ngươi của Du Lăng Thần co rút lại.

"Nếu cậu đủ thâm sâu, vậy sau khi nói những lời này, sẽ không đắc ý khoe khoang với tôi." Đáy mắt của Du Lăng Thần hiện lên ý lạnh: "Đây là nguyên nhân cậu bị bắt làm tù binh cũng không vào được lòng con gái."

Mười phút sau, Tiểu Nhạc vẫn chưa trở lại hội trường khách sạn.

Du Lăng Thần hơi sốt ruột, Dung Húc đã đứng ngồi không yên.

Hai mươi phút sau, Tiểu Nhạc vẫn chưa trở về.

Hai người ngày càng sốt ruột.

Du Lăng Thần đột nhiên đứng lên, cất bước đi về phía nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh đựa chi ra phòng riêng của nam và nữ, Du Lăng Thần và Dung Húc đứng bên ngoài.

Dung Húc không để ý hình tượng đối với nhà vệ sinh, cậu ta gọi tên Dư Tư Nhạc vài lần, bảo cô đi ra.

Nhưng bên trong căn bản không có phản ứng.

Du Lăng Thần thấy có chuyện không đúng, nơi đáy mắt lộ ra một tia lạnh như băng khiến cho người khác sợ hãi.

Rất nhiều người hiếu kỳ đến xem, Tiêu Hề Nhi vẫn mặc váy cưới đi đến: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tiêu tiểu thư, cô vào xem Tiểu Nhạc có ở bên trong không?" Du Lăng Thần nói.

Nhà vệ sinh nữ, bọn họ là đàn ông nên không tiện đi vào.

Tiêu Hề Nhi nhíu chặt đôi mi thanh thú, cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc. Sau khi gật đầu, đi vào trong nhà vệ sinh.

Không quá hai phút, cô ta đi ra nói: "Bên trong không có ai."

Làm sao có thể? A Bưu dẫn đầu bốn người vệ sĩ không thể tin được, bọn họ vẫn luôn canh giữ bên ngoài, cũng không trông thấy tiểu thư đi ra.

Cả người Du Lăng Thần lạnh như băng, sau khi mọi người đứng xung quanh nhìn thấy sắc mặt của anh, đều lùi về sau vài bước.

"A Bưu, trong vòng nửa tiếng, các người có thấy nhân vật nào khả nghi từ trong nhà vệ sinh đi ra không?" Du Lăng Thần ổn định lại tinh thần, cũng không trách cứ nhóm vệ sĩ, mà nói: "Có lẽ Tiểu Nhạc đã bị người ta bắt cóc."

Câu nói sau cùng, giọng điệu của anh càng thấp.

Tiếng nói này, rõ ràng tuyên bố với những người khác, người đàn ông này đang rất khó chịu.

A Bưu kinh ngạc đến sắc mặt cũng thay đổi, có thể loại bỏ một người ra vào nhà vệ sinh, dù sao Dư Tư Nhạc cũng lớn như vậy, muốn biến mất trước mặt bọn họ, chuyện này rất khó."

"Tôi nhớ ra rồi, có một người dì phụ trách dọn rác trong nhà vệ sinh, từ bên trong đi ra." A Bưu vỗ một cái thật mạnh vào đầu, tựa như rất hận bản thân, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội cứu tiểu thư.

Du Lăng Thần nghiêm mặt nhìn những người đứng xung quanh.

Dù sao chuyện này cũng xảy ra ở tiệc cưới của Tiêu Hề Nhi, làm sao cũng không tránh khỏi có liên quan với nhà họ Tiêu, ông Tiêu lập tức nói: "Tôi gọi khách sạn đưa băng ghi hình ra, Hề Nhi, con hỏi vài người bên bộ phận vệ sinh đi."

Có thể hỏi ra được mới lạ!

Sự kiện bắt cóc lần này với tai nạn xe lần trước do bị hắc dầu nhất định là do một người gây ra.

Lần trước hung thủ không để lại sơ hở, lần này nhất định cũng sẽ không.

Chỉ còn chờ đợi hung thủ chủ động liên hệ với mình......

Du Lăng Thần hơi nhếch môi, liếc nhìn Dung Húc, nếu không phải cậu ta khiến Tiểu Nhạc có tâm trạng không tốt, làm cho hung thủ có cơ hội ra tay khi có một mình Tiểu Nhạc chứ?

Rất nhiều người rời đi, đi vào phòng quan sát nhìn.

Hung thủ ngụy trang rất khá, mặc quần áo vệ sinh, trên mặt đeo khẩu trang, hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt mũi.

Tiêu Hề Nhi đến bộ phận vệ sinh điều tra, người bên bộ phận vệ sinh kiểm tra thấy thiếu một bộ quần áo.

Rõ ràng đã bị hung thủ lấy trộm.

"Mình tôi có cách tìm được Tiểu Nhạc, ông Tiêu tiếp tục ăn mừng lễ cưới đi, đừng để khách đợi lâu." Du Lăng Thần hơi nhướng mày, hàm chứa hơi thở nguy hiểm.

Lúc này, không có ai dám sờ vào lông mày của anh.

Ông Tiêu nói không nên lời phản bác nào: "Tổng giám đốc Du có gì cần nhà họ Tiêu giúp đỡ thì cứ mở miệng, nhà họ Tiêu chúng tôi tuyệt đối sẽ không từ chối."

Du Lăng Thần chào tạm biệt mọi người, mặt lạnh rời đi.

Vinh Diệu Huy đến bên cạnh cháu trai, ánh mắt ông ta mang theo tia trách cứ: "Con và Du tiểu thư đã nói những gì? Sao cô ta có thể mất tích? Con là người cuối cùng mà cô ta gặp mặt, con biết điều này có nghĩa gì không?"

Từ ánh mắt của người khác nhìn cậu ta, Dung Húc đã đoán được.

Cậu ta trở thành người khả nghi nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.