Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu

Chương 17: Truy tìm




Cuộc vui đêm giao thừa đến quá nửa đêm mới giải tán, lúc này phòng môn đã đóng cửa, đám đệ tử đành phải ở nghỉ trong võ quán, Lý Trân dẫn theo Tửu Chí và Trương Lê đi về nhà mình, cho dù uống thêm vài chén, nhưng đêm nay thấy rất vui vẻ thoải mái, có thể nói đêm nay là đêm giao thừa vui vẻ nhất mấy năm gần đây rồi.

- Lão Lý, Tiểu Tế không tới quả thật đáng tiếc quá.

- Cái này cũng không có cách nào, làm Ngự y trong cung là như vậy mà, người khác thì nghỉ ngơi còn họ thì bận rộn.

- Đúng vậy, vốn dĩ ngươi chỉ cho hắn làm vài ngày Ngự y, nhưng tên Tiểu Tế này lại mê cái nghề này, cứ nghĩ xem, mỗi ngày thăm khám bệnh cho cung nữ, lại xoa xoa bóp bóp, nếu là tôi thì tôi cũng thích ý chứ.

Nghe Tửu Chí nói có vẻ thú vị, ba người đều ha ha cười lớn.

Đi đến cửa lớn, thấy Lý Tuyền dùng cái cuốc đang đào đào cái gì trong sân, ba người thấy hiếu kỳ nên cùng đi tới:
- A tỉ, tỉ đang làm gì vậy?

Lý Tuyền không thèm ngó ngàng tới bọn họ, liền đem đôi giày cũ cũ của phu quân chôn vào cái hố vừa được đào lên, Tửu Chí gãi gãi đầu nói:
- Giao thừa năm ngoái mẫu thân của ta cũng làm vậy, ta hỏi sao lại chôn giày rách vậy, mẹ ta nói làm như vậy thì ta có thể làm quan được.

Lý Trân cười nói:
- Ta có đôi ủng viền trắng dường như cũng đã cũ rách rồi, không biết có nên chôn không nữa?

- Ta đã thay đệ chôn nó rồi, chôn ở dưới gốc cây đào trong sân ý.

Lý Tuyền vẻ tức giận nói:
- Bên cái giếng nước trong sân của đệ ta đã đặt hai cái túi, một túi là hai mươi bảy hạt vừng, một túi là hai mươi bảy hạt đậu, qua giờ tý đệ nhớ phải vứt hai túi đó xuống giếng đó.

- Sao lại làm thế?

- Trừ bệnh dịch.
Lý Tuyền trả lời một câu chắc nịch.

- A tỉ, dường như tỉ đang có chuyện gì không được vui.

Lý Trân liếc nhìn sắc mặt của Lý Tuyền một lát, rất thận trọng hỏi:
- Tỷ phu vẫn chưa về sao?

- Tốt nhất hắn chết ở ngoài đừng có vác mặt về là được.

Lý Tuyền cầm cái cuốc lên, quay người rồi đi, lúc này, bên ngoài vang lên những tiếng vó ngựa và bánh xe đang đi tới, ngay sau đó có người tới gõ cửa:
- Xin hãy mở cửa ra, Tào tiên sinh đã về.

Lý Tuyền vội vàng chạy đến mở cửa, Lý Trân cũng đi tới cửa, chỉ thấy một người đang dìu Tào Văn say mèm đi tới:
- Phu nhân, Tào tiên sinh chỉ uống có ba chén rượu thế mà ông ấy đã say mèm như thế này rồi.

Lý Tuyền hơi cau mày lại, nàng biết tửu lượng của chồng mình rất kém, vội vàng tiến tới đỡ Tào Văn, lúc này phía sau vang lên giọng một phụ nữ trẻ tuổi:
- Thật ngại quá, là do chúng ta không chăm sóc chu đáo rồi.

Đám người lúc này mới phát hiện phía sau còn một thiếu phụ ăn mặc quý phụ, dung mạo đẹp đẽ, tóc được chải cao, chiếc trâm gài đầu lóe lên những tia sáng, nàng tiến lên một bước hành lễ nói:
- Không ngờ Tào tiên sinh lại uống say thế này, phụ thân sai ta tiễn ông ấy về, ta có kim bài của phụ thân nên có thể mở được cổng phường.

Lý Tuyền cũng biết người phụ nữ này, là Võ Đinh Hương con gái của Võ Tam Tư, lần trước Tào Văn bị con báo làm cho khiếp sợ, nàng ấy cũng tới đây, mặc dù trong lòng Lý Tuyền không thấy thoải mái lắm, cảm thấy Võ cô nương này có vẻ nhiệt tình hơi thái quá, nhưng người ta đã nói rất rõ ràng rồi, mở cổng phường thì cần phải có kim bài, nàng vội vàng cúi người xuống cảm tạ:
- Đa tạ Võ cô nương.

- Vậy ta xin cáo từ.

Võ Đinh Hương hành lễ rồi lại cười cười gật đầu với Lý Trân sau đó quay người lên ngựa từ từ rời khỏi.

Lúc này, quản gia Lâm thúc đi tới, giúp Lý Tuyền đỡ Tào Văn đi vào trong nội viện, Lý Trân cũng trở về phòng của mình, lúc này, Tửu Chí lại nói một câu chẳng đâu vào đâu cả:
- Cổng phường đâu phải là cổng thành đâu, có nhất thiết phải dùng kim bài của Võ Tam Tư không.

...

Bên ngoài Phượng Nghi Điện, Ngự y Thâm Nam Mậu dẫn theo đệ tử vội vàng bước đi đến tẩm cung của hoàng đế. Đêm nay là đêm giao thừa, không phải là buổi trực của Thẩm Nam Mậu, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi vừa giáo huấn cho y một trận, lệnh cho y đêm nay phải trực.

Thẩm Nam Mậu nhớ tới mấy ngày trước Thượng Quan Uyển Nhi đã nói với y vài điều, trong lòng y quả thật có chút gì đó bất an không yên, đêm nay không biết xảy ra chuyện gì nữa? Trong lòng y vừa có chút kỳ vọng vừa có chút lo lắng.

Y bước rất nhanh tới trước tẩm phòng của Võ Tắc Thiên, quay đầu dặn dò với đệ tử Diêu Hi:
- Con đứng đây đợi ta, có việc gì ta sẽ kêu con.

- Dạ!

Diêu Hi khoác hòm thuốc lên vai đứng ở ngoài cửa đợi, lúc này, đúng lúc Thượng Quan Uyển Nhi bước từ trong phòng ra, nheo mắt với Thẩm Nam Mậu rồi cười nói:
- Thánh thượng đang đợi ngươi ở trong phòng, ngươi phải hầu hạ người cho tốt đó.

- Bỉ chức biết rồi ạ!

Thẩm Nam Mậu cầm những dụng cụ mát xa bước vào trong, nhiệt độ trong phòng so với bên ngoài ấm áp hẳn, phảng phất những hương thơm, có tám vị cung nữ đang đứng bên chiếc phù dung rộng lớn, Võ Tắc Thiên đang nằm trên chiếc giường vô cùng mềm mại, trên người đắp một tấm lụa gấm mỏng, người khép hờ mắt dường như đang đợi một cái gì đó.

Lúc này, Thẩm Nam Mậu rửa sạch tay, dùng khăn mềm lau khô, rồi tiến tới trước giường quỳ xuống khẽ nói:
- Bệ hạ, vi thần tới để mát xa cho bệ hạ!

Đôi mắt đang nhắm nhờ của Võ Tắc Thiên liền mở trừng trừng ra, nhìn kỹ Thẩm Nam Mậu một lúc, cười nói:
- Làm phiền Thẩm ngự y nghỉ ngơi rồi, hôm nay người Trẫm thấy đau nhức, ngươi mau xoa bóp cho ta đi.

- Tuân chỉ!

Thẩm Nam Mậu vén tay áo lên, đôi tay thò vào trong chăn, người y khẽ chấn động, vẻ mặt bỗng chốc nóng bừng lên, vội vàng cúi đầu xuống, rất cẩn thận vuốt ve xoa bóp thân thể cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên ngắm mắt lại hưởng thụ cảm giác dịu dàng đầy nam tính của Thẩm Nam Mậu, bà đã ghét bỏ sự thô lỗ của Tiết Hoài Nghĩa, lúc này bà ta càng thích sự tận tâm cản thận của Thẩm Nam Mậu hơn.

Không lâu sau, đôi mắt quyến rũ của Võ Tắc Thiên dần dần nóng bỏng lên, đôi mắt nóng bỏng của bà ta liếc nhìn Thẩm Nam Mậu, một bàn tay ngọc ngà cầm lấy cổ tay y.

- Bệ... hạ!
Giọng của Thẩm Nam Mậu run lên.

Hai vị cung nữ vội vàng bước tới sau lưng Thẩm Nam Mậu, xoẹt một tiếng rồi kéo tấm vải dài dưới đất lên.

Diêu Hi cứ đi đi lại lại quanh cửa phòng, kiên nhẩn đợi sư phụ bước ra, lúc này, một vị quan cung vội vàng bước ra, đem một viên ngọc đưa cho Diêu Hi nói:
- Diêu thiếu lang, sư phụ ngươi sai ngươi đem viên ngọc bích này đưa cho sư mẫu của ngươi.

Trong lòng Diêu Hi sợ hãi, cầm lấy viên ngọc hỏi:
- Sư phụ ta không ra sao?

Viên quan cung nở nụ cười kỳ quái nhìn cậu một cái nói:
- Ngươi không cần phải hỏi nhiều như vậy, đêm nay sư phụ ngươi phải ở lại đây, ngươi mau đi đi.

Dù gì Diêu Hi cũng đã ở trong cung một thời gian, cũng hiểu được không ít chuyện, vội vàng cầm viên ngọc khoác hòm thuốc rời khỏi cung.

...

Đêm giao thừa chắc chắn sẽ khiến không ít người khó vào giấc ngủ được, trong chùa Bạch Mã cách phía đông thần đô Lạc Dương chừng hai mươi dặm, một cây đèn cao chừng mười trượng đặt sừng sững trên núi thổ phía sau chùa, ánh đén sáng trưng chiếu rọi khắp nơi, ngay cả cách mười dặm cũng có thể nhìn thấy.

Tiết Hoài Nghĩa mặc một tấm cà sa vàng, đầu đội mũ, tay cầm một cây pháp trượng bằng vàng đứng dưới ánh đèn, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phái thành Lạc Dương phía xa xa, vốn dĩ hôm nay y định trở về Lạc Dương để tạ tội với Võ Tắc Thiên, cùng bà đón đêm giao thừa, đêm giao thừa năm nào hai người họ đều ở bên nhau như vậy.

Nhưng y không thể nào ngờ được rằng, buổi trưa lúc y đang chuẩn bị xuất phát, y nhận được tin tức cấp báo từ Lạc Dương tới, tâm phúc của y, thị ngự sử Vương Hoằng Nghĩa vì tội khinh quân phạm thượng mà bị cách chức điều tra, đồng thời thánh thượng cũng hạ chỉ, trách y quan thúc tăng nhân không nghiêm, miễn chức Tả vệ đại tướng quân của y.

Đây giống như một đòn cảnh cáo, khiến Tiết Hoài Nghĩa choáng váng, y không thể nào ngờ được sự việc lại diễn ra nghiêm trọng như vậy, khiến y hoảng loạn không tĩnh tâm được.

Thẳng thắn mà nói, Tiết Hoài Nghĩa không phải là người phản ứng chậm chạp, nhưng thói quen cũng không phải là thứ gì tốt đẹp gì, bao nhiêu năm nay, y đã quá quen với sự dung túng của thánh thượng, quen với thói muốn làm gì thì làm, ngay cả vụ án Vi Thập Thương nghiêm trọng như vậy mà y cũng đã làm qua mà không hề bị bất cứ một hình thức xử phạt nào.

Cho nên sau khi vụ án Vi Thập Phương bị vạch trần, y cũng chẳng thèm để ý xem thế nào, trái lại còn phái vài trăm võ tăng ngăn cản việc vận chuyển hoàng kim từ Tung Nam Quan, đó chính là của cải của y nên y không muốn số vàng đó lọt vào tay kẻ khác, y cũng biết rằng vụ này thì thánh thượng cũng chỉ tức giận y chút thôi, sau vài ngày thì sẽ lại triệu hồi y về để hầu hạ thôi.

Với cái thói quen đó khiến y như bị mờ mắt, nên tự nhiên y trở nên ỉ lại.

Cho đến khi y biết rằng mình đã bị cách chức Tả vị đại tướng quân thì y mới tỉnh ngộ ra, vụ án Vi Thập Phương không phải là chuyện nhỏ, thánh thượng cũng đã bắt đầu không còn tín nhiệm y nữa rồi, tăng nhân chùa Bạch Mã hoành hành ngang ngược bên ngoài, làm xằng làm bậy, bao nhiêu năm nay đều đã như vậy rồi, nhưng lần này không những có người công khai sát hại ba mươi vị tăng nhân của y mà y còn bị giáng chức nữa.

Ý thức được vụ việc không được ổn, Tiết Hoài Nghĩa cũng bắt đầu thấy sợ hãi lo lắng, lúc này y luống cuống không biết phải làm sao, nếu cứ vội vàng trở về như vậy không biết có phải chịu nhục gì không nữa?

Vì muốn cho thánh thượng chú ý, y đã cố tình thắp một ngọ đèn cao cả trăm trượng đêm giao thừa, thánh thượng chắc sẽ nhìn thấy, vậy thì có khi nào người lại nhớ nhung đến bản thân mình mà triệu hồi mình về cung không nữa?

Ít ra Tiết Hoài Nghĩa cũng đã có chút kỳ vọng như vậy, chỉ có điều y nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng, lúc này, trên giường với thánh thượng cùng hưởng thụ lúc này không phải y mà đã có người đàn ông khác rồi.

- Sư phụ, đêm muộn gió lạnh, chúng ta nên trở về chùa thôi!
Đệ tử tâm phúc Minh Trị của Tiết Hoài Nghĩa khẽ khuyên nhủ.

Tiết Hoài Nghĩa vốn đã chán ngấy đàn bà rồi, lúc này y lại có chút hứng thú với tiểu hòa thượng có diện mạo thanh tú kia, y nuôi dưỡng mười hai tiểu hòa thượng dung mạo tuấn tú, qua một thời gian y đã biến mười hai tiểu hòa thượng thành mười hai kim cương hộ pháp, Minh Trị chính là một trong số đó, được y vô cùng sủng ái, nên những lời nói của Minh Trị y đều nghe răm rắp.

Tiết Hoài Nghĩa cũng cảm thấy lạnh tới mức hai chân cứ run lên bần bật, y ngẫm đi ngẫm lại thấy cũng phải, nếu có thánh chỉ tới triệu hồi y thì cũng sẽ tới nội viện nên Tiết Hoài Nghĩa liền gật gật đầu, y được đám tăng nhân đỡ xuống trở về chùa.

Phật cung mà Tiết Hoài Nghĩa ở nằm chính giữa chùa Bạch Mã, có diện tích hơn hai trăm mẫu, hoàn toàn dựa vào diện mạo của điện Dao Quang mà xây dựng, cung điện khí thế hùng vĩ, những trụ cột đều được sơn son thếp vàng, dưới ánh nắng càng khiến cho ngôi điện trở nên hoa lệ, ánh sáng chói lọi, xung quanh đình cách đều được xây dựng rất tinh xảo, hồ quang lay động, cây cao bóng cả.

Những đồ bên trong đều được lựa chọn những thứ tinh xảo xa hoa, có khi còn hoa lệ hơn cả hoàng cung, những thứ mà Tiết Hoài Nghĩa được Võ Tắc Thiên ban cho có thể chất thành núi.

Lúc rảnh rỗi, Tiết Hoài Nghĩa thường dẫn theo mười hai hộ pháp chơi đùa trong đám bảo vật kia, nhưng đêm nay cho dù là đêm giao thừa nhưng hắn cũng không còn tâm trạng nào để vui vẻ nữa.

Trong thiền phòng, Tiết Hoài Nghĩa khoanh tay đi tới đi lui, trời cũng đã tối lại, vẫn không nhận được bất cứ tin tức nào của thánh dụ, lúc này y cũng không còn tơ tưởng tới hi vọng nào nữa rồi.

Vấn đề hiện tại là, làm sao y có thể xoay chuyển cục diện được đây, chịu lỗi nhận tội thì y sẵn lòng, ngay cả từ bỏ chức Lũng Hữu đại tổng quản y cũng bằng lòng, nhưng vấn đề là y phải làm thế nào?

Không biết có nên quay trở lại hoàng cung luôn hay không, hay là cứ đợi thánh chỉ triệu hồi đây?

- Trụ trì, đệ tử cảm thấy...

Minh Trị đứng bên cạnh vẻ hàm súc nói:
- Trước tiên chúng ta nên làm sáng tỏ kẻ địch đang ở đâu, và ai sẽ là người giúp chúng ta.

Minh Trị tên tục là Lý Minh, vốn là một thư sinh, đọc qua không biết bao nhiêu sách thánh hiền, không giống như đám tiểu hòa thượng thô lỗ kia, cũng biết hóa giải sự tình, cho nên nhận được sự sủng ái rất đặc biệt của Tiết Hoài Nghĩa.

Một câu nói của gã đã làm Tiết Hoài Nghĩa tỉnh ngộ, đúng vậy, không biết kẻ địch của chúng ta là ai nữa?

Kẻ địch của y đương nhiên là Thượng Quan Uyển Nhi, không phải nghi ngờ gì nữa, luôn muốn trừ khử mình để tiến thân, xảy ra vụ ám sát ở Đông Thú khiến hai người họ kết thành thâm thù khó mà hóa giải được.

Nhưng Tiết Hoài Nghĩa đột nhiên phát hiện, y cho rằng người có thể giúp đỡ được bản thân mình như Lai Tuấn Thần, Thái Bình công chúa, Võ Tam Tư... dường như ai nấy đều giữ thái độ trầm mặc.

Y chậm rãi phía trước cửa sổ, nhìn thật lâu vào cây đèn đang sáng rực trên gò núi kia.

- Không thể ngồi chờ chết được!

Lúc này Tiết Hoài Nghĩa đã hạ quyết tâm, y không thể trầm mặc như vậy được nữa, nhất định y phải làm điều gì đó, nhất định phải để Thượng Quan Uyển Nhi biết, đối đầu với y không phải đơn giản như vậy đâu.

Lúc này Tiết Hoài Nghĩa nhớ tới một người, trong đầu y bắt đầu suy tư, không biết có nên lấy người này để khai đao không nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.