Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 7: Trò chơi của ác ma bắt đầu




Vận động mạnh suốt cả đêm nên một người cường tráng như Lương Phi Phàm cũng ngủ gục đến khi mặt trời mọc bằng ba cây sào. Trong lúc mơ màng, anh nghe có tiếng người khẽ đi lại ngoài cửa, anh cựa quậy làm Cố Yên đang nằm trong lòng mình cũng thức giấc.

Lương Phi Phàm bị thân thể mềm mại của Cố Yên quấn lấy, anh mỉm cười rướn người hôn lên mặt cô, ôm cô vào lòng dỗ dành bằng những lời ngọt ngào nhất.

Người quản gia thấy trong phòng đã có tiếng động, vội vàng bước tới, khẽ gõ cửa. Lương Phi Phàm kéo chăn che kín cơ thể không mảnh vải của Cố Yên, chỉ còn để lộ ra cái đầu nhỏ bé: “Vào đi.”

Người quản gia vội vàng đưa hai chiếc điện thoại đã đổ chuông liên hồi suốt từ sáng cho cô hầu gái mang vào. Lương Phi Phàm nhận lấy rồi xem, cuộc gọi cho anh là của thư ký Lâm và mấy vị giám đốc cấp cao, chắc là vì lễ ký kết hợp đồng chiều nay, anh vốn định buổi sáng giải quyết từng vụ một nhưng tối qua mùi vị của cô quá ngọt ngào khiến anh thử đi thử lại vẫn không đành lòng dừng lại, hai người vật lộn mãi tới khuya mới ngủ, đến công việc buổi sáng cũng phải lùi lại.

Thử xem cuộc gọi nhỡ trong điện thoại của Cố Yên, tất cả đều đến từ một số lạ không tên, Lương Phi Phàm hơi nhíu mày, cô hầu gái vội vàng lui ra, vừa đi vừa quan sát dấu vết còn để lại trong phòng. Trên nền nhà là đống quần áo quấn vào nhau, trên chiếc bàn thấp nào là nến, nào là thức ăn lộn xộn cả đống, trên giường cũng đã thành một mớ hỗn độn, trên tấm thân lõa lồ của ông chủ là những vết cấu đỏ chót… Yên tiểu thư quả thật là bạo lực, chả trách mọi người đều sợ cô như vậy!

Lương Phi Phàm nhìn dáng vẻ nửa muốn dậy nửa không muốn dậy của Cố Yên, bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh ngồi dậy trả lời điện thoại của thư ký Lâm. Cố Yên mê man một lúc, nghe thấy anh dặn dò công việc một cách chu đáo cô cũng dần dần tỉnh giấc. Cô ngây người nhìn lên trần nhà một lúc rồi mới hạ quyết tâm thức dậy, chui vào trong chăn vừa đấm vừa đá vào lưng anh. Lương Phi Phàm né mãi không được đành phải vội vàng dặn dò công việc rồi gác máy. Anh lôi Cố Yên từ trong chăn ra, đặt ngang lên đùi rồi ôm chặt. Cố Yên nũng nịu khiến phần cơ thể phía dưới của Lương Phi Phàm lại bắt đầu nóng lên.

“Được rồi, được rồi… không chơi nữa… Được rồi, được rồi…” Anh nâng niu cơ thể mềm mại của cô, tối qua đã quấn lấy nhau lâu như vậy rồi, không thể quấy cô thêm nữa. Lương Phi Phàm nhẹ nhàng ôm cô, hạ giọng dọa dẫm lẫn cảnh báo: “Được rồi! Cẩn thận kẻo anh lại ăn thịt em bây giờ.”

Cố Yên quả nhiên im lặng, quàng tay qua cổ anh rồi ngoan ngoãn gục vào lồng ngực anh. Lương Phi Phàm vui sướng, khẽ vuốt rồi hôn lên mái tóc cô, chưa kịp khen cô ngoan thì nụ cười trên môi đã trở nên méo xệch, bởi hàm răng sắc nhọn của cô nhằm đúng chỗ có nốt ruồi đỏ trước ngực anh mà cắn mạnh. Lương Phi Phàm đau quá nằm vật ra kêu lên: “Đồ quỷ sứ!” Cố Yên cắn xong liền đẩy mạnh anh ra rồi trốn về phía sau, anh vòng tay ra sau định tóm lấy cô nhưng tóm trượt. Cô cười tinh nghịch rồi nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm.

Ăn xong bữa cơm trưa sớm, Lương Phi Phàm phải đến công ty. Cố Yên cũng đang chuẩn bị thay đồ trong phòng, anh vừa đóng cúc áo vừa hỏi vu vơ: “Em đi ra ngoài à?”

“Vâng.” Cố Yên nhón chân với cái áo khoác lông cừu ở ngăn tủ phía trên, Lương Phi Phàm buông chiếc cúc áo trong tay chạy đến giúp cô lấy xuống rồi vòng tay ôm lấy cô: “Đi gặp người mà vừa nói chuyện điện thoại với em đấy à?” Lúc cô vừa tắm gội xong, đang sấy tóc thì số điện thoại lạ ấy lại gọi đến một lần nữa, chính anh đã lấy điện thoại đưa cho cô.

“Người nọ người kia cái gì đâu? Chính là Phương Diệc Thành đấy!” Cố Yên rất ghét cái kiểu thăm dò kín đáo này của anh.

Đương nhiên Lương Phi Phàm đã biết số điện thoại ấy là của ai, bởi cái lần Phương Diệc Thành cho người đến PUB để cứu Cố Yên, sau khi Cố Yên ngủ Lương Phi Phàm đã ấn nhật ký cuộc gọi để gọi lại cho Phương Diệc Thành, dãy số bình thường ấy anh nhìn một lần là nhớ ngay.

“Anh ta tìm em có việc gì thế?”

“Em cũng không biết, anh ta chỉ nói muốn gặp.” Cố Yên tiện tay nhét lại cái áo khoác vào chỗ cũ rồi lại lôi ra một chiếc khác.

Lương Phi Phàm kìm lòng hít một hơi: “Cố Yên… nếu anh nói anh không thích để em đi, như vậy có ích kỷ quá không?”

“Có!” Cố Yên trả lời dứt khoát rồi quay sang bên trái, tới chỗ giá để giày để chọn giày, anh ôm lấy cô không nỡ buông ra.

Thói quen chọn quần áo, giày dép của Cố Yên rất tệ, cứ lấy xuống xem xong không thích là thẳng tay vứt bừa. Đợi cô chọn được bộ quần áo vừa ý thì khắp phòng giống như bị xới tung lên. Mỗi ngày có hai người giúp việc phải mất nửa ngày mới dọn xong đống quần áo của cô. Sau khi dọn ra ở riêng, mỗi ngày cô đều lục tủ quần áo, xong chẳng có ai dọn, đến hôm sau cô lại tìm quần áo trong mớ hỗn độn đó. Sau này về ở với Cố Minh Châu, không biết có phải do bị mắng nhiều quá nên mới đỡ hơn một chút.

Lương Phi Phàm thấy cô chọn loạn cả lên, dù anh biết mỗi lần ra ngoài cô đều như vậy nhưng anh vẫn thấy không thoải mái. Chẳng lẽ đi gặp Phương Diệc Thành thôi mà cũng phải ăn diện như vậy sao? Nhưng do hai người đã bao lần cãi vã vì Phương Diệc Thành, sau khi bình tĩnh lại, anh thấy nguyên nhân vấn đề là do anh chưa thật sự tin tưởng. Nói chung anh có cảm giác không yên tâm, cứ nghĩ đến cảnh đôi thanh niên nam nữ trời sinh một cặp ấy đắm đuối nhìn nhau, anh chỉ hận mình không thể dùng dây thừng trói chặt Cố Yên bên mình, chẳng cho cô đi đâu nữa, ngoài anh ra không được tới gần ai hết.

Nhưng chẳng bao giờ anh có thể trói cô được, đã sắp làm đám cưới rồi, một chút tin tưởng lẫn nhay như vậy mà anh cũng chẳng có thì thật đáng hổ thẹn. Huống hồ đối với Phương Diệc Thành, lập trường của Cố Yên luôn rất kiên định.

Cuối cùng Cố Yên cũng đã chọn được quần áo, giày dép vứt cả lên giường. Cô quay lại ôm lấy anh chàng đang chau mày suy nghĩ với vẻ khó chịu ở đằng sau: “Đồ ích kỷ, đã suy nghĩ xong chưa nào? Em và Phương Diệc Thành hẹn gặp ở khu số bảy – Thành Đông đấy, món kem ở đó rất ngon, anh có muốn em đưa đi cùng không?”

Nghe giọng điệu lừa bịp của Cố Yên, Lương Phi Phàm không nín được cười, anh ấn vào mũi cô rồi ôm thật chạt: “Không đi, chồng của em còn bận kiếm tiền để mua cho em thật nhiều kem.” Buổi chiều anh cũng thực sự bận nhiều việc, hơn nữa, anh cũng nên học cách để cô tự do.

“A, hôm nay thùng dấm to hết ghen rồi à?” Cố Yên tròn mắt kinh ngạc không biết thật giả ra sao.

Lương Phi Phàm càng cười lớn, ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô rồi chăm chú nhìn cô: “Anh biết trước kia anh đã quá ích kỷ, anh nhất định sẽ sửa dần dần, sẽ học cách che chở em. Có thể anh chưa thể thích ứng ngay được, có thể đôi lúc anh vẫn ngang ngược khiến em phải buồn… Cho nên, dù có chuyện gì đi nữa, em cũng phải nói cho anh biết, nói cho anh biết suy nghĩ của em, chúng ta chắc chắn sẽ chọn được cách thích hợp nhất để chung sống, có phải không nào? Hơn nữa, chúng ta vẫn còn cả đoạn đường dài để cùng nhau trải qua cơ mà.”

Anh bộc lộ tình cảm từ đáy lòng mình thật sâu sắc và dịu dàng. Cố Yên thấy sống mũi cay cay, cô không biết phải nói gì, chỉ khẽ “vâng” một tiếng rồi quay lại thay quần áo. Lương Phi Phàm cũng im lặng giúp cô kéo khóa và chỉnh lại áo, rồi ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc và má cô. Cơn gió nhẹ buổi trưa mang theo hương vị của ánh mặt trời ấm áp luồn qua khe cửa vào phòng, cả căn phòng yên lặng, tình yêu đẹp như đã được thời gian mài giũa, thật lung linh.

Phương Diệc Thành vẫn rất nho nhã, lúc Cố Yên tới, anh đã ngồi ở ghế và nhâm nhi tách trà, mắt nhìn ra cửa sổ như đang suy nghĩ chuyện gì.

“Anh đã gọi một ly sò tuyết đường phèn cho em rồi đấy, em xem có dùng thêm gì nữa không?” Anh kéo ghế cho Cố Yên rồi đưa cô thực đơn. Cố Yên vừa ăn xong nên lắc đầu không gọi thêm gì.

“Anh tìm em có việc gì thế? Muốn tặng quà cưới cho em à?” Tâm trạng Cố Yên đang rất vui, cô vừa cười vừa nói đùa với anh,

Cánh tay đang rót trà của Phương Diệc Thành hơi run nhưng rồi trở lại trạng thái bình thường, anh nở nụ cười ấm áp: “Em quyết định cưới vào ngày nào?”

“Ngày Mười lăm tháng sau.”

Phương Diệc Thành nhìn lá trà nổi lên trong ly, khẽ thở dài: “Anh ta cũng thật khéo.” Ngày Mười lăm tháng Mười cũng là sinh nhật Cố Yên.

“Ngoài phong bì ra em còn muốn quà gì nữa?” Anh cũng chẳng biết có thứ gì mà Lương Phi Phàm không thể mua cho cô nên hỏi thẳng xem cô thích cái gì, chỉ cần cô nói ra, dù có lên trời hay xuống biển anh cũng sẽ đi tìm bằng được.

Cố Yên cười mắng: “Phương Diệc Thành, anh đúng là không thật lòng chút nào, quà thì đương nhiên là em muốn anh tặng em một món thật bất ngờ rồi.”

“Ha ha!” Anh cười. “Được, anh nhất định sẽ tặng em một món quà bất ngờ. Việc chuẩn bị đám cưới Lương Phi Phàm lo hết à? Anh thấy chú Cố có vẻ nhàn rỗi, ngày nào cũng ngồi uống trà, đánh cờ với cha anh.” Phương Diệc Thành nhấp một ngụm trà, đầu hơi cúi dưới cái bóng của khung cửa nên không nhìn rõ vẻ mặt.

“Làm gì có chứ! Mấy tháng nay Lương Phi Phàm đều rất bận, anh ấy nói muốn để dành thời gian để đi hưởng tuần trăng mật, chỉ có thể tranh thủ chút ít thời gian ngoài giờ tới hỏi han một tí thôi. Việc bố trí, sắp đặt cho đám cưới là do Lý Vi Nhiên và Kỷ Nam phụ trách, Dung Nham lo khách khứa, Tần Tống và Trần Ngộ Bạch lo chương trình hôn lễ, còn rất nhiều việc phải lo, chị Minh Châu cũng hay tới giúp. Còn em thì chỉ làm mấy việc lặt vặt và cho ý kiến thôi.”

Cố Yên nhắc đến việc trọng đại của mình mà có vẻ như vui buồn lẫn lộn. Lương Phi Phàm thương cô bận rộn, bảo rằng làm gì có chuyện cô dâu phải lo những thứ này, cứ để bọn họ lo là được rồi. Nhưng cô thích như thế, tâm trạng khi sắp đi lấy chồng khiến người ta cảm thấy bận rộn, giống như tất cả những thứ tốt đẹp cần phải tích tụ từng chút một để rồi dần hình thành một khối, đánh dấu từng bước chân đến bến bờ hạnh phúc. Dù rằng, những ý kiến cô đưa ra thường khiến Dung Nham và mọi người thở dài ngao ngán. Trời đã sinh Cố Yên sao còn sinh mấy người bọn họ để phải chịu khổ sở cơ chứ!

Cố Yên nghĩ rằng anh chỉ hỏi qua vậy thôi nên cô chỉ than thở vậy. Phương Diệc Thành bỗng nhiên cười thành tiếng, có lẽ anh đã ở quan trường lâu rồi nên quen cách nói chuyện có bước ngoặt, nhưng đây lại là Cố Yên… Xem ra hai người họ càng ngày càng cách xa nhau.

“Chú Cố không đồng ý chuyện kết hôn của hai người đúng không?” Phương Diệc Thành không cười nữa mà hỏi thẳng vào vấn đề.

Cố Yên cau mày, “vâng” một tiếng: “Mấy hôm nay em muốn đến gặp cha để nói chuyện nhưng sức khỏe ông không tốt, có nhiều chuyện ông nhìn nhận rất bi quan và suy nghĩ quá nhiều.”

“Chỉ thế thôi sao?” Phương Diệc Thành không tỏ vẻ bất ngờ, anh nhìn thẳng vào mắt Cố Yên, kín đáo thăm dò. Tâm trạng cô bị kích động liền đổi giọng gay gắt, quẳng cái muỗng sứ trong tay vào bát, giọng nói lanh lảnh khiến người nghe phát sợ: “Chẳng lẽ còn thế nào nữa? Rốt cuộc thì anh muốn nói gì? Cứ úp úp mở mở thấy ghét!”

Phương Diệc Thành bị cô công kích, thở dài một tiếng, anh đã quá quen với việc Cố Yên cứ nói được vài câu là xù lông lên rồi: “Em biết lý do chú Cố phản đối đám cưới của em không? Ý anh là suy nghĩ thật trong lòng ông ấy.”

“Chẳng phải là đem em ra trao đổi với Phi Phàm để cha được cứu ra hay sao? Không cần phải giấu em, nếu lúc đó có nói cho em biết thì em cũng tình nguyện làm vậy để cứu cha. Tình huống lúc bấy giờ, lẽ nào chị ấy còn có cách khác sao? Hơn nữa, anh dựa vào đâu mà trách chị ấy chứ? Lẽ nào anh cho rằng, bảy năm qua, nếu không có Lương Phi Phàm thì em vẫn đợi anh sao?” Cố Yên ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, hếch chiếc cằm nhỏ lên cao.

Cô cứ tưởng lần trước cô đã nói đủ rõ ràng với anh rồi, cứ tưởng rằng lần nay anh hẹn gặp cô là thành tâm chúc phúc cho cô. Anh làm cô tức chết đi được, anh vẫn còn muốn ngáng chân, sao anh không nghĩ xem, tất cả những chuyện này chẳng phải do chính anh ta gây ra hay sao?

Phương Diệc Thành ngồi im nhìn cô hồi lâu rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ với ánh mắt sâu lắng: “Anh làm sao dám nghĩ như thế… Nói như vậy có nghĩa em đã biết chuyện này rồi à? Và em cũng không trách chị ấy. Em không trách chị ấy… Ha ha, Cố Yên, quy chuẩn tha thứ của em thật là… khác người.” Thì ra sự tha thứ không phân biệt trắng đen, không có trái phải để tranh cãi, tội ác tày trời hay là một chuyện vặt vãnh đều chỉ dựa vào trái tim cô.

“Nếu như em đã biết rồi thì anh cũng chẳng còn gì để nói. Ý chú Cố là muốn anh đến làm thuyết khách.” Anh xoay xoay cái ly trong tay, cười nhạt: “Nhưng anh làm gì có bản lĩnh thuyết phục được em chứ? Em luôn cứng đầu như vậy.” Anh lại nhìn cô bất lực. “Anh hẹn em ra đây, trước tiên là muốn biết rốt cuộc em đã biết rõ sự việc hay chưa. Ngoài ra, anh cũng muốn trực tiếp gặp em để nói lời chúc mừng, cuối cùng thì em cũng tìm được hạnh phúc thực sự cho mình.”

Lúc này Cố Yên đã vơi cơn giận nên cảm giác cũng đỡ hơn, nghe anh nói thản nhiên như vậy, cô bĩu môi không nói.

“Coi như anh vẫn còn tỉnh táo, đến nước này rồi, chẳng thể thay đổi được gì đâu. Chỉ có điều, Cố Yên, tình trạng của chú Cố không được lạc quan lắm đâu, loại thuốc mới đang sử dụng rất tốt, nhưng giờ là thời điểm tốt nhất để phẫu thuật.” Anh nói rất tha thiết.

“Anh cũng đã khuyên ông, nhưng cũng giống như em nói, sự cố chấp cuả chú Cố đúng là khiến cho một người cố chấp như cha anh phải phục sát đất. Cố Yên, anh không có ác ý gì đâu, anh chỉ muốn nói hôn sự của em và Lương Phi Phàm không thể chỉ hoãn lại một thời gian sao?” Anh bình thản nói. “Nếu em đi gặp chú Cố để nói chuyện, cứ coi như chú ấy đồng ý thì cũng sẽ bị chấn động về tâm lý, điều này không tốt cho tình trạng sức khỏe hiện nay của chú ấy. Hơn nữa, cũng chưa chắc đã mất bao lâu, tại sao lại không nhanh tay loại bỏ phiền phức chứ, thực ra anh cũng biết những điều này không nên do anh nói ra. Chẳng qua là hiện giờ chú Cố và Cố Minh Châu cứ như nước với lửa, anh chỉ là nghĩ cho bệnh tình của chú Cố mà thôi!”

Cố Yên chép miệng, lặng im nghe anh nói, đặt tay trái lên vai phải một cách vô thức: “Em hiểu!” Tai cô đã bắt đầu mềm ra, Phương Diệc Thành nói một hồi và lại còn nói rất có căn cứ khiến cô dao động khá nhiều. Đành rằng đám cưới thì vẫn sẽ tổ chức, nhưng chậm một chút cũng có gì to tát đâu nhỉ? Chỉ e Lương Phi Phàm sẽ lại không vui. Nghĩ đến vẻ khó chịu của Lương Phi Phàm, Cố Yên lại nhoẻn miệng.

Phương Diệc Thành gật đầu, hai người im lặng hồi lâu.

“Vừa rồi em… ở… Diệc Thành, anh đừng giận em nhé, mấy hôm nay em thấy cha và chị Minh Châu cãi nhau mà đầu óc em cứ quay cuồng, tâm trạng rất buồn bực.” Cố Yên nghiêng đầu khuấy bát sò tuyết đang dần mở ra, nhẹ nhàng xin lỗi anh.

Phương Diệc Thành lấy một chiếc ly rót trà cho Cố Yên: “Cái con bé ngốc này, anh làm sao có thể tính toán với em mấy chuyện này chứ? Có lúc nào nói chuyện mà em không ngang ngược như vậy đâu!” Anh đẩy ly trà về phía Cố Yên, cô nhận lấy rồi nhấp một ngụm, mím môi cười, thực ra Phương Diệc Thành rất giống một người anh.

Hai người nói chuyện phiếm thêm một lúc, Phương Diệc Thành thấy không còn sớm nữa, anh cũng có việc nên phải đi. Trong đầu Cố Yên có chút bấn loạn, cô nói muốn ngồi lại thêm lát nữa.

“Có chuyện gì cứ tìm anh nhé!” Anh với tay lấy chiếc áo khoác vắt lên cánh tay, nở nụ cười ấm áp.

Cố Yên mỉm cười gật đầu.

Anh đi chậm rãi ra ngoài, tay đã đẩy lên cửa lại quay đầu lại hỏi thêm một câu: “Tại sao từ trước tới giờ em không hỏi anh, bảy năm qua anh ở đâu, tại sao không quay lại tìm em?”

Cố Yên nghiêng người dựa vào ghế, không chút ngạc nhiên: “Ồ! Vậy thì, bảy năm qua anh ở đâu? Làm những gì? Tại sao không nhắn nhủ gì cho em?”

Phương Diệc Thành đứng cách cô không quá hai mét nhưng nụ cười giống như đang ở một nơi cách xa cô cả hàng vạn năm ánh sáng, cảm giác xa cách đến nỗi đời này khó mà vượt qua được: “Năm thứ nhất, anh liên tục trốn khỏi nhà, liên tục đi tìm em, rồi liên tục bị bắt trở lại. Đang từ vị trí đầy vinh quang của người có công lao đặc biệt trở thành trò cười của nhà họ Phương. Từ năm thứ hai đến năm thứ năm, anh đi miền Nam, không từ một thủ đoạn nào để leo lên dù có phải lợi dụng mạng lưới quan hệ mà trước kia anh khinh thường nhất. Bởi vì cha anh nói, đàn ông muốn có thứ mà bây giờ mình không có được thì chỉ có một con đường duy nhất là quyền lực. Cũng giống như vô số lần trước kia, anh rất tin tưởng ông ấy, Đến năm thứ năm, cuối cùng anh cũng có thể được coi là có máu mặt, anh vừa sợ lại vừa mong muốn trở về. Lúc đó anh biết em đã ở bên Lương Phi Phàm, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.” Mắt anh rực sáng như đốm lửa khi hồi tưởng lại quá khứ. “Hôm đó cũng là sinh nhật em. Em và anh ta đốt lửa trên đỉnh núi, anh ở dưới chân núi nhìn lên suốt đêm. Khi trời sáng, em dựa vào lưng anh ta đi xuống núi, chẳng cần phải ở trong mơ, nụ cười của em vẫn đẹp nhường nào, anh chẳng biết phải bước tới như thế nào, còn mặt mũi nào để đối diện với em… Cũng giống như năm đó, anh lại lạc lõng trong niềm tin vững chắc của hai chúng ta thưở nhỏ, ngày hôm sau anh trở về phương Nam. Hai năm còn lại, anh toàn tâm toàn ý suy nghĩ, làm thế nào để đối diện với em lần nữa?”

Anh cười thật dịu dàng, cũng giống như buổi chiều của mười năm về trước, chàng trai mặc áo đen tuấn tú đưa những ngón tay thon dài ra ôm lấy cô, cười dịu dàng gọi tên cô, dũng cảm tiến tới chiếm lấy trái tim cô.

“Anh cứ nghĩ em sẽ đợi anh, cũng giống như anh đợi em, cho nên anh lại xuất hiện trước mặt em.” Anh khẽ cười và kể lại với giọng nói hơi run.

Bảy năm trời đằng đẵng hóa ra chỉ cần vài câu nói đã hết. Trong vở kịch đã hạ màn này, anh đã sai vì cho rằng thời gian chẳng qua cũng chỉ qua đi thôi, nhưng anh lại bỏ quên không tính đến thứ quan trọng nhất – trái tim cô.

Cố Yên khẽ cười rồi cúi đầu uống trà. Phương Diệc Thành cũng mỉm cười rồi mở cửa bước nhanh ra ngoài.

Hóa ra đây chính là cảnh giới của sự mở lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.