[MĐTS] Cuối Cùng Là Cố Nhân Về

Chương 57: Cầu Hôn




_ Còn 1 việc nữa, chuyện này khá lâu rồi thưa Chủ Tử. - dừng 1 hồi lâu như đang thu thập tài liệu nào đó, tên hắc vệ lên tiếng.

_ Chuyện gì? - anh càng nhíu mày hơn, không ngờ chỉ trong vòng 1 tháng anh lo làm việc không quan tâm cô, thì cô lại bị xảy ra quá nhiều chuyện như vậy.

_ 1 tháng hơn, trường của tiểu thư có tổ chức đi ngoại khóa, ở đó, Tiểu thư đã bị Lam tiểu thư mưu tính hạ sát, nhưng tình hình lại ngược lại - hắn đọc đến đây, môi như muốn cười nhưng cố nghẹn.

_ Là sao? - anh mở mắt ra, Mưu sát cô? Nhưng tình hình ngược lại?.

_ dạ thưa, có vẻ tiểu thư rất giỏi võ thư chủ tử - hắn ngập ngừng.

_ Võ? Cô ấy biết võ sao? - anh càng trợn tròn mắt nhìn về phía trước xe.

_ Dạ vâng! Theo như ám vệ cho biết, trong lúc tiểu thư bik Lam tiểu thư tát 1 bạt tay, máu trong miệng có chảy ra, nhưng tiểu thư lau đi, sau đó ra 1 đòn làm cho Lam tiểu thư nằm xuống, tuy là đòn đơn giản nhưng dưới kinh nghiệm của bọn ám vệ,thao tác của tiểu thư cực kì chuẩn xác, nhẹ như bay và đòn này được tính toán rất hay vì Lam tiểu thư vốn là thiên kim chưa bao giờ bị đánh nên đòn này ra không hề gây thương tích chỉ là để cảnh cáo nhưng lại là cái khiến Lam tiểu thư sợ đến điến người. - tên thuộc hạ trình báo rất rõ.

_ Vậy sao? Tốt. Mau tìm ra cô ấy cho ta - anh khẽ cười, sau đó ra lệnh cho tên thuộc hạ.

" Cừu con! Xem ra Em còn rất nhiều bí mật anh chưa biết. Quả thật vợ của anh là người đa tài".

anh trầm tư suy nghĩ.

Sau đó anh lái xe về công ty, kêu Hồng Nghi vào phòng.

_ Hồng Nghi tiểu thư, thân sau sẽ là em rể tương lai của chị tôi có đôi lời muốn nói. - Viên Phúc Khang lạnh giọng nhìn Hồng Nghi đứng trước mặt

_ Viên thiếu?! - Hồng Nghi sửng sốt.

_ "...." anh im lặng, đôi mắt màu hổ phách của anh tỏ vẻ rất tức giận

_ Khang! em đã yêu anh từ lần đầu tiên nhìn thấy hình của anh, anh có biết rằng em vui đến chừng nào khi biết được anh sẽ là vi hơn phu của em không?, ướt mơ làm cô dâu của anh đã 14 năm, vì anh em tự lánh xa các người đàn ông khác, xa ba mẹ năm 8 tuổi niềm động lực sống của em chỉ có anh, nghĩ để anh em không thiết liều mình học ngày học đêm, đậu được những bằng cấp thật cao chỉ để có thể mệnh danh xứng lứa vừa đôi với anh, em đã hi sinh tất cả gia đình, bạn bè chỉ để nguyện cuộc đời này sống cùng anh, Khang, em đang tự bảo vệ cho tình yêu của em, điều đó là sai sao? - Lúc này Hồng Nghi dường như mất bình tỉnh, cô biết mọi chuyện cô làm đã bị lộ, cô hít 1 hơi dài, lạnh giọng xuống nói ra tâm tư của mình.

_ Chuyện đó là chuyện của cô, tôi không quan tâm. Mau CÚT đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy hạng người như cô xuất hiện trước mặt tôi - Anh quát lớn, tâm tư đã không tốt, còn nghe những lời nói của Hồng Nghi, cô ta hại cả chính em gái mình.

" Khang! anh đừng trách em " cô không nói ra, những thù hận trong người càng tăng cao khi nghe anh tuyệt tình như vậy, cô nguyện sẽ trả thù, trả thù cho cuộc sống suốt 14 năm của cô nay đã đỗ sông đỗ bể, nếu cô không có được thì chẳng ai có được.

Cô không nói gì, chỉ im lặng sau tiếng quát của anh cô quay lưng đi ra, anh trong này như 1 kẽ lên cơn điên, " Khốn khiếp " anh tự chửi, sau đó quay lại miệng lạnh " Theo dõi cô ta 24/24 ", ở gốc tối trong căn phòng có 1 sự xê dịch nhẹ như không. Không ai biết được, tòa nhà 100 tầng của anh có tới 2000 ám vệ đứng quay quoanh ở các nơi gốc tối, chỉ riêng tầng thứ 100 là không có ám vệ,vì đó là nơi riêng tư của anh, cũng không ai biết được anh có tầng đó.

" Chủ tử, đã tìm ra tiểu thư " - điện thoại anh vang lên, anh nhất máy, đầu dây bên kia lên tiếng.

_ Chỗ nào! - ánh mắt của anh có chút vui mừng nhưng miệng lại phung ra 2 chữ rất lạnh.

Sau khi biết được nơi ở của cô, do sơ xuất của Lãnh Xuân Phong, tối đó đã đến thăm cô, bị ám vệ theo kịp nên đã lộ nơi cô đang ở. Anh đi như bay xuống tầng, chui thẳng vào chiến siêu xe thể thao, phóng nhanh hơn mũi lao đi về nơi cô đang trốn.

Nơi này, cô gái nhỏ kia đang buồn đến mất đi ý thức, cô cứ ngồi bên khung cửa sổ, ngắm ra ngoài, căn nhà không cao, chỉ vọn vẹn 2 tầng, phòng cô ở tầng 2, nhưng lại có thể nhìn ra được 1 khoảng công viên nhỏ của khu phố, nơi bọn trẻ đang vui đùa, cô khẽ mỉm cười nhớ đến công viên Đầm Sen nơi cô đã dẫn anh đi, Thật vui lắm, cô vừa cười, nước mắt lại tuông rơi vô thức, Cô nhớ anh rồi.

Đang suy nghĩ mong lung về anh, thì chợt thấy 1 siêu xe lao như bay rồi đứng lại trước cửa nhà, cô tròn mắt nhìn " Anh đã tìm được nơi cô ở rồi sao? Sao nhanh quá vậy? " ý thức của cô bổng chóc trở lại.

Anh bước ra khỏi xe, đống cửa xe, sau đó đứng nhìn căn nhà, thoáng nhìn lên khung cửa sổ thấy được thiên thần của anh đang ngồi 1 mình trên đó lặm thin nhìn anh. Anh như nhẹ cả người khi đã tìm được cô. Anh bước đến vừa bấm chuông vừa nhìn lên cô, cô đứng dậy đi xuống, dù sao cô cũng muốn xuống gặp anh để nói rõ và cũng là để bớt nhớ anh. Cô chạy thật nhanh xuống lầu, đứng trước cánh cổng, cô không mở chỉ đứng nhìn anh có chút lạnh lùng " Anh đến đây làm gì? " cô dù rất vui khi gặp anh nhưng nghĩ lại những diễn biến hôm qua, lòng cô cảm thấy không thể tha thứ được.

_ Hồng Nhi, về đi, mọi việc chỉ là hiểu lầm thôi. Anh và chị em không có quan hệ gì cả - anh cầu khẩn, Giám đốc băng trôi, Ban chủ lãnh khốc trong anh đâu mất rồi

_ Hiểu lầm? - Cô nhíu mày.

_ Đúng vậy...Bảo bối về với anh! - Anh nhăn mặt, tỏ vẻ bi thương.

_ Quay về? quay về rồi để tôi lại tiếp tục ngồi 1 mình ở 1 só nào đó rồi nhìn anh cùng chị 2 vui vui vẻ vẻ đi chào khách, nói thiệt sự, nhìn 2 người như cặp vợ chồng mới cưới, đang dẫn nhau đi chào hỏi quan viên 2 họ - cô nhếch miệng, khoanh 2 tay trước ngực nhìn đi nơi khác.

_ Em ghen à! - Anh nghe những lời cô nói hiểu được tâm tình của cô rồi.

_ Ừ thì.... thì.... thì.... thì ghen đó.... sao. anh vui vẻ quá, đâu nhớ gì đến em. - Cô bị nói trúng tim đen, kháng cự.

_ Hiihihi, bảo bối à, chỉ vì thế này thôi mà em lại bỏ nhà đi à, thật là hư - anh cười sau đó đưa tay vào bên trong do thanh sắc nằm dọc nên anh lòn tay qua được nhéo lấy má của cô.

_ Em thật sự thấy mình không phù hợp với anh, lúc trong tiệc anh không hề quan tâm đến em. Những lời dèm pha thật sự em không thể nào bỏ qua, em đã rất dau anh có biết không? - cô buồn, gụt mặt xuống, nói nhỏ.

_ Bảo bối à, em đau 1 còn anh đau tới 10, anh chạy khắp nhà kiếm em nhưng không thấy, anh lao xe ra đường kiếm em cả đêm em có biết rằng anh không thở được hay không, đến khi biết được nơi em ở anh mới thở phào nhẹ nhõm, bảo bối, ngoan, về nhà đi - anh yêu chìu, cưng cô.

_ Không! em muốn ở đây 1 thời gian nữa, em có nhiều việc suy nghĩ không thông. Em cần nơi yên tỉnh ; khi nào suy nghĩ được rồi em sẽ gọi cho anh - cô biết r8a2ng anh rất yêu thương nhưng cô còn vướng mắt chị 2 mình.

_ Không có gói ôm cừu con, làm sao anh ngủ? - anh bắt đầu nhẹ giọng hơn, nhằm mục đích nịn.

_ Thì mua 1 cái, nhé lông cừu non, ôm là được rồi - cô nhìn anh, không để mắc lừa nữa.

_ Ấy! gói ôm cừu này có mùi hương rất đặc biệt, không có gì có thể thay thế đâu nha, ngoan theo anh về nào - anh càng lúc càng không giống mình.

Cô cười hài lòng với câu nói của anh, nên đã đưa tay mở chìa khóa, mở cửa ra, đi về phía anh thì thoáng 1 chốc cô thấy bóng đen tới gần, phán ứng nhanh đá kẽ đó ra nhưng không may trậm trễ dù đá được nhưng anh vận bị chém 1 dao ngay bả vai, máu tuông ra làm áo sơ mi màu vàng của anh đã chuyển sang màu đỏ cam.

_ Khang! Anh có sao không? Khang? - cô hoảng hốt tay đầy máu.

_ Không! anh không sao - anh ôm bã vai mình, dù là nhiều lần bị thương nhưng lần này tên kia chém khá mạnh nên vết thương sâu làm anh đau tê buốt.

_ Em đưa anh đến bệnh viện. - cô hối hả vội vả cực kì.

_ Em làm gì biết chạy xe, bình tỉnh nào! - anh nhăn mặt nhìn cô vì quá đau.

Sau khi nói xong anh búng tay 1 cái từ trong bóng đen đi ra 1 vệ sĩ, đi lại hướng cô và anh cuối đầu sau đó đi lên ghế tài ngồi chờ chỡ anh đến bệnh viện.

Cô tròn xoe mắt nhìn, từ đâu ra vậy? rõ ràng nơi đó không có ai mà? cô dù đang trong trạng thái sợ hải nhưng vẫn kịp sau nghĩ, nhưng rồi quay lại đưa anh lên xe nhanh chóng.

_ Xin lỗi ngài, bọn tiểu nhân chậm trễ hại ngài phải bị thương, bọn tiểu nhân đợi lệnh của ngài. - Tên ám vệ trong phút chốc sơ hở đã để cho tên kia chém phải anh 1 nhát đã đoán trước được hậu quả.

_ Tự biết làm gì! - anh lạnh giọng không nhìn tên ám vệ đó chỉ nhìn cô sau đó lấy tay không bị thương lau đi những giọt nữa mắt của cô.

_ Dạ bọn tiểu nhân cảm ơn người, tên hại người đã được đưa đến nơi - Trong quy định của ám vệ, việc bảo vệ chủ nhân mà để chủ nhân bị thương như vậy sẽ chỉ có 1 tội chết, nên tổn cộng 15 người đã trong tư thế sẳn sàn.

Sau 10 phút, anh đã được đưa đến bệnh viện sau klhi băng bó, khâu đên 20 mũi, anh bước ra, tỉnh như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn cô thiên thân nhỏ đang ngồi ở ghế chờ, mắt có chút kinh sợ, mếu máo cuối mặt xuống, anh bước đến quỳ xuống tay không bị thương đưa lên mặt cô, lau lấy mấy giọt nước mắt của cô. Yêu chìu đến không tưởng.

_ Hồng Nhi ngoan, em xem anh đã không sao, đừng sợ, đừng khóc nữa - anh dịu dàng nhìn cô nói.

_ Huhuhu! tại em bướng bỉnh, tại em cố chấp hại anh bị như vậy huhuhuhu em xin lỗi huhuhu - cô ôm lấy anh khóc nức nở khóc quá trời khóc.

_ Ngoan ngoan, không sao, chúng ta về nhà thôi. - Anh dù bị cô ôm chạm phải vếch thương hơi đau nhưng mà được sự quan tâm của anh, thể xác có chút thương tổn cũng đáng, ai bảo anh lại lơ đãng cô làm gì, giờ đây hậu quả này là phải thôi, trừng phạt anh mà.

Về nhà, cô không cho anh làm bất cứ thứ gì, do bị thương tay phải cho nên hầu hết mọi sinh hoạt của anh toàn 1 tay cô lo lắng trừ việc tắm rửa. Cô đã đến trường xin bảo lưu số điểm, năm sau mọi chuyện xuông xẻ cô sẽ đi học lại. Cô cũng hỏi anh về chị gái mình, anh nói đã cho cô ấy đi công tác 1 thời gian, không nói với cô là anh đã đuổi cô ấy đi.

Để đảm bảo an toàn cho cả 2, đêm tối, anh và cô cùng bí mật đi đến hòn đảo của anh mua cho cô, 2 người tạm lánh nạn ở đó 1 thời gian, chờ xem tình hình thế nào rồi mới quay lại 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.