[MĐTS] Cuối Cùng Là Cố Nhân Về

Chương 45: Ngủ Chung




Mọi chuyện cứ thế trôi qua nay đã 4 ngày rồi cô và anh không hề nói chuyện với nhau, bên này cô nghĩ rằng sẽ làm anh giận nếu gọi điện thoại, sẽ làm phiền anh nếu như nhắn tin, còn anh thì công việc 4 ngày không ngủ, thức để kiểm duyệt tài liệu, nên cũng đã quên lấy lời hứa của mình sẽ gọi cho cô mỗi tối.

4 ngày nay thật sự là cực hình đối với Hồng Nhi, vô trường dù thật rất vui vẻ với bạn mới nhưng lại bị ánh mắt ganh ghét của các bạn nữ khác chỉ vì Lãnh Xuân Phong cho cô mượn khăn mui xoa để lau nước mắt, cô lại không màn đến chuyện này, lòng cô giờ đây chỉ nghĩ đến Viên Phúc Khang. Cô thật sự nhớ anh đến chết, 4 ngày nay đêm nào cô cũng đem 3 đến 4 cái áo của anh quấn quoanh người mình, để cảm giác lấy hơi ấm của anh, mùi hương của anh, như thế cô mới có thể ngủ.

6h am Ring ring. Tiếng rung tin nhắn điện thoại của cô. Cô lười biếng mở mắt dậy, cầm điện thoải mở lên một số khá lạ, số của nước ngoài, tin nhắn là 1 hình ảnh, Viên Phúc Khang đang ôm lấy eo của chị gái cô trong 1 quán bar, hình ảnh này làm cho cô gái mê ngủ này, thật sự tỉnh đến 200% bán cầu não phải não trái gì đều được hoạt động, cô không dám tin vào bức ảnh, cô lại muốn vị tha, cô nhớ đến buổi yến tiệc cô làm nghệ sĩ Dương Cầm, cũng thấy anh và chị gái khoát tay nhau, lúc này cô đang tự dặn lòng rằng " Ngốc! đã nói là tin anh mà, cái này chắc là vì công việc rồi "

Cô gạt bỏ hình ảnh ra khỏi đầu liện điện thoại nằm xuống ngủ tiếp, nhưng lại không như cô muốn, bức ảnh đó lại hiện trong đầu cô, thật sự buồn thiểu não mà. Lên lớp, tâm trạng cô khá là mệt mỏi, buồn bực với bức hình cứ quay vòng vòng trong đầu của cô.

3ngày sau lại có 1 tin nhắn nữa gửi đến cô vào lúc 12h đêm, không phải là 1 tấm hình mà là 5 tấm hình nhìn thấy, chị gái và anh đang khoát tay nhau đi dạo trên con đường rất đẹp của nước mỹ, trong họ như cặp vợ chồng thực thụ. có cả hình ảnh anh lấy tay để lên miệng cô lấy mẫu bánh mì xuống, cảnh này thật tình tứ.

2 ngày sau nữa lại 1 tin nhắn nữa gửi đến cô vào 4h chiều. Cô khi mở ra nhìn vào bức hình thì điện thoại đã rơi xuống đất, mặt kính vở nát vì bộ rơi rất mạnh. Bức hình anh đang ôm Hồng Nghi trước cửa nhà hàng sang trọng.

thật sự 5ngày rồi, 5ngày rồi cô không ngủ, không ăn, không nói, không cười. cô bị ám ảnh bởi những bức hình này. nó làm cô mất đi tinh thần rất nhiều, điện thoại bể, cô cũng không muốn sửa, vì sửa rồi lại phải nhận tin nhắn hình ảnh thân thiết của anh và chị mình kia. Cô rơi vào trạng thái khủng hoảng, cô thật lại không khóc, cô đang tự an ủi bản thân mình, cô hứa rằng cô không ghen, cô hứa rằng cô sẽ tin anh, nhưng những hình ảnh vừa rồi làm cô không thể nào không nghĩ đến, cô nhìn chiếc vòng trên tay, hôn thất thần hôn lấy chiếc vòng, sau đó đi vào nhà tắm, lấy xà bông tuột lấy chiếc vòng, 5 ngày nay cô không ăn uống gì nên cô đã ốm đi đến 2 kg, cổ tay cũng nhỏ lại, chiếc vòng bị nới lõng, nên 30 phút miệt mài cô cũng đã kéo được chiếc vòng ra khỏi cổ tay mình. Cô đi vào phòng, kéo học tủ trang điểm ra, bỏ chiếc vòng vào đó, sau đó cô đi qua phòng trước kia được sắp đặc cho mình để ngủ, cô thật sự không muốn nghỉ đến, cô muốn được yên tỉnh, bình tỉnh.

Mỹ 11h30 trưa. Sau gần 1 tuần, cuối cùng anh cũng đã có thể thở được 1 chút, anh ngồi tựa lưng trên ghế sofa nằm nghĩ, lúc này anh mới chợt nhớ đến đã nhiều ngày không gọi điện thoại cho cô, nhưng nhìn đồng hồ lúc này thì chắc cô đang còn học, nên không thể gọi điện thoại cho cô, nhưng anh thật sự muốn nghe tiếng của cô, liền quay người lại, kéo trong hộc tủ cô anh ra 1 sợi dây tai phone cùng 1 chiếc điện thoại màu đen, anh gắn tai phone lên tai rồi mở điện thoại, im lặng ngồi nghe, nhưng đã 5 phút trôi qua, anh không hề nghe động tỉnh gì, anh lấy làm lạ, liền mở điện thoại gọi cho cô, nhưng " số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được ". Lúc này anh bắt đầu lo lắng, liền gọi về nhà, quản gia Trần bắt máy.

_ Hàn Hồng Nhi đâu? - anh lạnh giọng hỏi.

_ Dạ thưa thiếu gia! Tiểu thư đang ngủ. - Quản gia Trần cung kính trả lời.

_ Hôm nay là ngày đi học, giờ này phải ở trường, sao lại ở nhà ngủ - Anh gắt vọng.

_ Dạ thưa! tiểu thư mấy ngày nay không hiểu sao không ăn uống gì, chỉ ở trong phòng, không đi học được 3 ngày rồi, lúc trưa tiểu nhân có lên xem, thấy tiểu thư bị sốt cao nên đã mời bác sĩ, hiện tại tiểu thư đã được truyền dịch và đang an giất. - Trần quản gia cung kính trả lời.

_ Vì sao lại sốt cao? - lo lắng của anh lên tột độ.

_ Dạ thưa! bác sĩ bảo, do bị cú sock nào đó nên tiểu thư bị rơi vào trạng thái trầm cảm nhất thời. - ông có vẻ rung khi nghe giọng nói của anh đã chuyển đổi

_ Cú sock? ở trường đã xảy ra chuyện gì sao? vì sao điện thoại cô ấy lại không gọi được - anh hỏi tới tấp.

_ Dạ điện thoại của tiểu thư 5 ngày trước đã bị bể màng hình, tiểu nhận bảo mang sửa nhưng tiểu thư lại bảo không cần. Ở trường mọi việc vẫn bình thường, các bạn của tiểu thư thấy cô không đi học cũng đã gọi đến hỏi thăm - ông nhẹ giọng trả lời.

_ Vì sao không nói cho tôi biết - Anh chấp vấn Trần quản gia.

_ Dạ thưa! Tôi có gọi nhưng thư ký Hàn bảo thiếu gia đang hợp nên lại thôi - ông trả lời sự thật.

_Khi cô ấy dậy, hãy gọi cho tôi, để tôi nói chuyện với cô ấy - anh vừa nói vừa xoa 2 bên thái dương của mình, thật sự rất mệt mỏi.

_ Dạ! thưa thiếu gia. - ông cung kính đáp

Sau khi cúp máy, anh nhấn nút gọi Hồng Nghi vào. Cô mở cửa đi vào, bộ đồ công sở mặc trên người khuyến cô rất quyến rủ, 1 tuần nay không có Hồng Nhi nhưng Hồng Nghi lại rất giống nên anh coi Hồng Nghi là Hồng Nhi để 1 phần đỡ nhớ cô.

_ Dạ! Thưa giám đốc gọi tôi - trong giờ làm việc, công tư phân minh, cô nhẹ nhàng hỏi

_ Vì sao Trần quản gia gọi cho tôi, cô lại không báo lại? Vậy mấy ngày nay Hồng Nhi cũng có gọi cho tôi đúng không? - Anh lạnh giọng, tức giận gầm nhẹ với cô

_ Dạ thưa lúc Trần quản gia gọi là lúc đó tôi đang thu sếp tài liệu và vội vàng đi hợp, với quản gia cũng không nói gì tôi nghĩ không quan trọng nên đã không nói, còn về Hồng Nhi, con bé không hề gọi điện đến đây. - Lúc đầu hơi run vì sợ lộ âm mưu, nhưng sự đời khóe léo khuyến cô nhanh chống lấy lại tin thần, trả lời anh như mình chẳng biết gì.

_ Từ nay về sau, dù tôi có đang hợp, Quản gia của nhà hay Hồng Nhi gọi, cô phải lập tức báo cho tôi không được để như ngày hôm nay, Hồng Nhi đang sốt cao ở nhà, cô có biết không? - Anh thật sự tức giận vì vẻ mặt bình thường của Hồng Nghi, nhíu màu gặng nói

_ Sao? Hồng Nhi bị sốt? tôi không biết, tôi thật sự xin lỗi - Cô biết rằng những tấm hình đó đã làm cho Hồng Nhi sốt nhưng vẫn giả vờ không hay không biết.

_ Đi ra đi - Anh tức giận, không muốn nhìn mặt cô ta nữa nên đã quay lưng lại đuổi Hồng Nghi ra.

_ Alo! Dạ thưa thiếu gia, tiểu thư đã tỉnh tôi sẽ đưa điện thoại cho ngài nói chuyện với tiểu thư - quản gia gọi điện thoại lại cho anh, khi nghe tin người hầu bảo Hồng Nhi đã tỉnh.

_ Được! - anh khá vui vì cuối cùng cũng được nói chuyện với cô, nhưng thật sự giận khi cô bị bể điện thoại mà không sửa để anh không liên lạc được.

_ Chào! Anh khỏe không? -giọng nói yếu ớt của cô, khàn khàn cố gắng cất giọng.

_ Còn hỏi anh à, em sao không giữ gìn sức khỏe vậy hả? - anh trách mắng.

_ À! Con người lúc bệnh lúc mạnh mà anh. - cô cười khổ, nhớ đến hình ảnh của anh cùng chị gái cô thật sự không muốn nói chuyện.

_ Em thật sự rất quá đáng! - anh khá tức giận vì câu nói lạnh này của cô.

_ Em quá đáng? Sao bằng anh? khụ khụ khụ - Cô nghe anh trách mắng, không cam lòng liền cố hét lên được gần hết câu thì cơn ho kéo dài.

_ Sao lại là anh? điện thoại em không liên lạc được? sao không sửa, anh muốn liên lạc cũng không được, ai là người quá đáng đây - anh không chịu thua, dù cô bệnh anh rất lo nhưng cũng không thể nào để cô tự ý như vậy được.

_ Anh đã có chị 2 bên cạnh rồi, không cần lo đến em, em mệt rồi em ngủ đây. - cô bắt đầu khóc nghẹn nhưng vẫn không muốn anh biết liền muốn tắt máy, không là sẽ lộ ra rằng cô đang khóc.

_ Em nói cái gì? em giờ đây đang không tin anh đó hả? Hồng Nhi, lời hứa của em em đã nuốt lời rồi hay sao HẢ? - anh trong trạng thái đang mệt mỏi áp lực, lại nghe cô như vậy, thật sự anh không kềm lòng, cơn tức tăng cao, anh quát cô trong điện thoại.

_ Em không quên, nhưng em thấy anh thật sự rất hạnh phúc bên chị ấy, nên anh không cần quan tâm đến em làm gì. - Cô nức nghẹn, cũng giận tức theo.

_ Em thấy? Sao em lại thấy? - anh nhíu mày, khó hiểu câu nói của cô.

_ Nếu anh nói vậy là anh đã rất hạnh phúc bên chị 2 đúng không? - cô nói, thật sự rất đau lòng.

_ Em muốn nghĩ sao thì tùy, anh đang rất mệt mỏi, em thật không hiểu cho anh còn nói anh này nọ, ok em muốn hiểu sao thì em hiểu anh không có tâm trí đâu mà giải thích với em, phiền phức quá đi - Anh giận dữ trong điện thoại, mọi tội lỗi đều tại cô.

_ À Em phiền anh! Xin lỗi, vậy em cúp máy đây, chúc anh vui vẻ! - Cô nghe được câu nói tức giận của anh, tim cô như tan thành tro bụi. Không muốn nói thêm. Cô chỉ để lại câu nói chào rồi cúp máy.

_ Shit! Em bị gì vậy hả, Hồng Nhi ơi! Em sao lại như thế. - Nghe cô nói, lòng anh thật không kềm được, liện điện thoại nát báy, rồi mắng lớn.

Bên ngoài này Hồng Nghi đã nghe được tất cả, ánh mắt khá vui vẻ, lòng cũng rất vui vì mục đích của mình cũng đã đạt được, sắp lịch cho anh thật dày, không có thời gian để mà điện thoại cho Hồng Nhi, bên cạnh đó nhờ người chụp lại những tấm hình cô cố tình ôm anh, và cố tình say để anh ôm cô chụp lại rồi gửi cho Hồng Nhi, anh làm việc mệt mỏi, lại nghe Hồng Nhi oán trách, tình yêu cũng sẽ rạng nức theo. Kế hoạch của cô thật hoàn mỹ

_ Alo! Ba mẹ, con Hồng Nhi đây, con nhớ ba mẹ, con muốn về huhuhuhu.! - cô lấy điện thoại, quay số cực quen thuộc, sau đó khóc nức nở trong điện thoại.

2 ngày sau. Hàn Nguyên Thành và Nguyễn Hồng Linh đã có mặt tại nhà của Viên gia, vốn cũng muốn đến thăm con gái lớn nhưng nghe người trong nhà nói rằng cô đã theo Viên Phúc Khang ra nước ngoài công tác, 2 tháng nữa mới về. Phần thấy Hồng Nhi tiều tụy như vậy, Nguyên Thành cũng hiểu phần nào vấn đề, nên ông gặp trực tiếp Viên Phúc Hạo người bạn tri kỹ của mình, để nói về việc sẽ đem Hàn Hồng Nhi về lại quê nhà để chăm sóc.

Tình ruột thịt ông không thể thắng nổi nên Viên Phúc Hạo đã đông ý cho Hàn Nguyên Thành đưa cô thiên thần nhỏ về lại quên nhà, nó sẽ giúp cô mau trấn tỉnh.

Thu dọn đồ đạt, cô lấy những đồ trước kia của mình, để lại hết những cái áo sơ mi của Viên Phúc Khang, sau đó rời khỏi nhà. Cùng ba mẹ ra sân bay, bay về nước.

Viên Phúc Khang không hề hay biết gì, chỉ lâu lâu mở điện thoại định vị thì thấy vị trí vòng tay luôn nằm ngay nhà mình nên phần lòng cũng yên tâm, nhưng anh nào biết, 5 ngày cô đã xuống 2kg và đã tháo chiếc vòng kia ra được 1 tuần lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.