Mày Thử Trốn Nữa Xem

Chương 41: Khen Ngợi




Sau khi chế tạo con rối xong, Xuân Đức lúc này cảm thấy tinh thần tốt hơn hẳn, cảm giác buồn phiền cũng biến mất. Hắn lúc này không khỏi cảm khái. 

“Trong thiên hạ không có gì không thể Sát, lạc thú lớn nhất trong đời chính là Sát sinh, thiên địa chí cao đại đạo chính là Sát đạo.” 

Cũng vào lúc này, ngay khi hắn vừa cảm khái xong thì hắn mới chợt nhớ ra là mình còn chưa biết mấy tên này đến đây vì mục đích gì.

Nhìn con rối mình vừa chế tạo ra, Xuân Đức hỏi:

“ Là ai sai mấy người các ngươi tới đây tìm ta phiền phức?”

Con rối nghe hắn hỏi thì nói:

“ Thưa chủ nhân, ngươi muốn tìm chủ nhân phiền phức tên là Hoa Thiên Lam, là con trai duy nhất của một vị ngoại môn chấp sự, là người bị Nhiễm Quân tiểu thư đánh xuyết chết.”

Con rối nói chuyện phát ra âm thanh rất lạ, âm thanh kia mang theo tiếng nói của bốn người, nghe dụ dị vô cùng.

Nghe đến bị Nhiễm Quân nha đầu đánh tí chết thì Xuân Đức liền nhớ đến một người, chính là cái tên thanh niên xấu số ở trong phòng kiểm tra linh căn. Nhẹ gật đầu Xuân Đức chép miệng nói:

“ Không dám đi tìm nha đầu kia phiền phức, lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta sao, cũng rất thú vị đấy. Không có việc gì làm cùng ngươi chơi đùa một chút cũng được.”

Nghĩ tới điều Xuân Đức lúc này lại nhìn con rối hỏi:

“ Nhiễm Quân nha đầu kia là ai? Ta thấy các ngươi đều rất sợ hãi nàng, bối cảnh của nàng rất lớn sao?”

Con rối hồi đáp:

“ Thưa chủ nhân, Nhiễm Quân tiểu thư là một trong những người thần bí nhất ở Thiên Ma Viện chúng ta, không ai rõ bối cảnh của nàng, chỉ biết bối cảnh của nàng rất lớn, tất cả mọi người đối với nàng đều khách khách khí khí, tôn kính có thừa,dù nàng có giết người cũng sẽ không ai trách phạt.”

Xuân Đức cũng biết ở bên trong Thiên Ma Viện là không thể giết người, nếu giết ngươi sẽ gặp phải trừng phạt rất nghiêm khắc, trừ khi giết mà không ai biết giống như hắn vừa làm,thế nhưng nha đầu kia giết người công khai, có nhân chứng vật chứng nhưng lại không người xử lý như vậy cũng đủ cho thấy hậu trường của nha đầu kia thâm hậu cỡ nào.

Xuân Đức lúc này đột nhiên cảm thấy có cái âm mưu gì đó, hắn thầm nghĩ trong lòng: 

“ Kỳ quái, vì sao luôn có việc quái lạ xảy ra xung quanh ta, mới đầu lúc tuyển nhận liền đã có người đánh chủ ý lên ta, vừa tới đây thì nha đầu kia liền bám lấy, mọi việc đều rất kỳ quái à. Không lẽ lại đụng phải trí đạo cao thủ. Rất có khả năng đám kia trong minh minh lại lần ra được một tia gì đó. Như vậy hiện tại ta có nên trực tiếp rời đi không?”

“ Hừm. Nhưng mà nếu là trí đạo đại năng suy tính ra ta nhất định sẽ trong nháy mắt xuống tay, nào để ta cơ hội sống tới lúc này. Như vậy thì hẳn là có nguyên nhân khác à. Như vậy nguyên nhân rốt cuộc là cái gì đây.”

Nhíu mày suy tư hồi lâu, cuối cùng Xuân Đức thở dài nói:

“ Không đoán ra, có điều cũng chẳng quan trọng lắm,thôi mặc kệ đi, dù sao ta muốn đi ai có khả năng lưu lại ta.”

Hắn vừa dứt lời thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa cùng tiếng quát:

“Ầm ầm…”

“ Nhanh mở cửa, nhanh mở cửa ra, đội chấp pháp đây nhanh mở cửa.”

Nghe được thanh âm này thì Xuân Đức nhếch mép cười lạnh nói:

“ Lại tới mấy con ruồi rồi, thật phiền phức nếu là bên ngoài ta sớm bóp chết rồi.”

Bất đắc dĩ, Xuân Đức nhìn qua con rối của mình vừa tạo ra nói:

“ Giải thể, mặc áo vào rồi ra gặp người.”

Con rối nghe hắn nói vậy thì cởi hết lớp thịt trên người ra, sau đó nhanh chóng tiến hành phân tách khung xương, biến thành bốn cái khung xương phân biệt, tiếp đó bọn nó lại lấy mấy lớp thịt khoác lên người.

Thoáng cái bên trong phòng lại nhiều ra thêm 3 người, Xuân Đức nhìn thấy một màn như vậy thì cười nói:

“ Công nhận thú vị, vừa có thể phân tách lại vừa có thể kết hợp, đáng tiếc bây giờ cực hạn của ta cũng chỉ là bốn bộ mà thôi. Sau này lại nghiên cứu làm sao có thể dung nhập nhiều thi cốt lại với nhau hơn mới được.”

“ Ầm..”

Xuân Đức đang đánh giá mấy thứ mình vừa làm ra thì cửa phòng bị người mạnh mẽ phá hư, cánh cửa bị người đạp văng ra xa xa, bay tới ngay phía dưới chân Xuân Đức thì mới dừng lại, cùng lúc đó một đám đông mấy chục người hùng hùng hổ hổ xông vào trong phòng.

Cầm đầu đám người này là một tên thanh niên bộ dáng cao gầy, ánh mắt híp híp nhìn như một con rắn độc, cả người hắn bao trong hắc bạo, trên người tản mạn ra khí tức âm lãnh. 

Hắn quét mắt nhìn trong phòng một lượt, sau đó nhìn Xuân Đức lớn tiếng quát:

“ Nơi này…”

Hắn mới vừa mở miệng nói ra được hai từ thì bắt gặp ánh mắt vô cảm của Xuân Đức nhìn sáng, vừa chạm đến ánh mắt kia của Xuân Đức tên thanh niên lời ra đến miệng lúc này đều nuốt ngược vào trong.

Cả thể xác cùng linh hồn của hắn lúc này đều đang run rẩy, hắn không biết hiểu cảm giác đó như thế nào nữa, hắn giống như ngửi thấy được mùi vị tử vong vậy, hắn cảm thấy nếu mình còn nói thêm một lời nào nữa thì ngày này sang năm chính là ngày dỗ đầu cả hắn.

Cúi đầu thật sâu, mãi sau một lúc lâu,sau khi đã lấy lại bình tĩnh thì hắn mới hỏi:

“ Đại nhân, không biết nơi đây là chuyện gì xảy ra?”

Giọng điệu hắn mềm yếu, kèm theo sự run rẩy nhè nhẹ. Có điều người ở nơi đây không ai dám cười hắn, không những không dám cười mà trong lòng còn kính nể hắn phải phần, dưới ánh mắt của Xuân Đức ngươi nơi đây đều không dám nhúc nhích huống gì là nói chuyện, tên thanh niên kia có thể mở miệng nói chuyện đã là rất giỏi.

Xuân Đức đối với đám cặn bã này cũng không có bao nhiêu hứng thú, sau khi dọa cho mấy con tạp ngư này một hồi thì hắn cũng thu hồi ma uy(long uy) của bản thân. Dù sao đùa nghịch mấy con cá tạp cũng không có quá nhiều ý nghĩa nên hắn đùa một chút, dọa cho đám này sau không dám tới làm phiền hắn nữa là được.

“ Không có việc gì, luận bàn cùng với nhau một chút, đồ đặc bị hủy mà thôi, việc này ta sẽ nói với ông chủ nơi đây, các ngươi có thể ra về. Các ngươi tiện thể mang đi bốn người bọn họ đi, bọn họ có thể làm chứng, có việc gì cũng tiện thể báo cáo lên trên.”

Tên thanh niên áo đen nghe vậy thì như chút được gánh nặng, hắn lúc này chắp tay nói:

“ Cảm ơn đại nhân đã thấu hiểu, như vậy mấy người bọn tiểu nhân không quấy rầy đại nhân nữa.”

Tiếp đó đám người chấp pháp giả mang theo bốn con rối của Xuân Đức rời đi. Người ở bên ngoài thấy chấp pháp đội rời đi cũng nhanh chóng tản ra, ai về phòng người nấy.

Về phần Xuân Đức, sau khi mọi người tản đi thì hắn đi ra ngoài, tới gặp ông chủ nơi này đổi một căn phòng, đồng thời bồi thường một chút ma thạch.

Hắn đối với ma thạch cũng không có nhu cầu nên lúc tiêu phí cũng rất hào phóng, tiện tay liền ném một bịch lớn, dù sao ma thạch đối với hắn cũng giống như rác vậy, đặc biệt là ma thạch hạ phẩm cùng trung phẩm.

Ông chủ nhận được ma thạch nhiều như vậy thì bao nhiêu buồn phiền cũng đều bị quét sạch, thái độ đối với Xuân Đức lại ân cần lên mấy phần.

Không lâu sau đó, một căn phòng tốt nhất liền đã được chuẩn bị, Xuân Đức vào trong, khép cửa phòng, ngủ một giấc cho tới ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.