Mày Thử Trốn Nữa Xem

Chương 32: Thân Thế




Hôm nay ngồi trong phòng quá nóng, đám nữ nhân liên tục kháng nghị với ma ma tổng quản thế là lớp học được dời đến lương đình giữa liên trì ở ngự hoa viên để đón gió.

Các nàng ngồi ở lan can được sơn đỏ trong lương đình, xếp thành hàng ngang sát bên cạnh nhau. Trên tay mỗi người đều cầm một cây quạt liên tục phe phẩy không thì cũng là khăn tay để thấm mồ hôi nếu cần.

Hôm nay mỗi người được phát một quyển xuân cung đồ rồi nhìn vào đó nghe ma ma tổng quản giảng giải.

Đám nữ nhân đều là đỏ mặt muốn nhìn lại không dám nhìn. Sẫm Hảo Nguyệt thì sớm được được học môn sức khỏe và giới tính ở trường rồi. Cái này ở hiện đại là chuyện bình thường cơ mà.

Thế nên nàng là người đầu tiên mượn vai của Tưởng Lộ bên cạnh làm gối rồi ngủ mất. Tưởng Lộ cũng là không muốn học nên gục vào vai Quân Tử Lan bên cạnh. Quân Tử Lan sớm cũng đã gục vào vai của Mạch Nhiễm Thuần đi gặp Chu công từ thuở nào. Mạch Nhiễm Thuần vẫn nghiên trang dùng khuôn mặt đỏ bừng cúi xuống không dám nói gì.

Thế là mặc kệ ma ma tổng quản đang nhìn vào sách của chính mình liên tục hao hơi tốn nước bọt giải thích không ngừng miệng. Các nàng tựa vào vai người bên cạnh dùng sách che mặt ngủ.

Đến khi ma ma tổng quản phát hiện thì cũng là lúc tan học rồi. Sẫm Hảo Nguyệt không học cũng không sao bởi vì Sất Vưu Thần vốn là không có khả năng viên phòng. Nhưng hai nữ nhân kia ngủ liền bị khiển trách một trận.

Lúc nãy Sất Vưu Thần cũng có cố ý bước đến chỉ là thấy nàng che sách lên mặt ngủ hắn cũng không còn biết nói gì nữa.

Thời gian cứ trôi qua như vậy cho đến khi hoàng thượng lại mở một cuộc thi cho mọi người thi triển tài năng thế là mọi người đều đến Luyện Quân khu. Đáng lẽ Sất Vưu Thần được miễn không cần tham gia nhưng hắn lại xuất hiện với lý do cổ vũ vương phi tương lai.

Sẫm Hảo Nguyệt lửa giận bừng bừng hừ hừ vài cái, đúng là giả dối, quá giả dối rồi. Ngoài mặt cứ nhiên là cùng nàng rất thân thiết nhưng thực chất chính là chống đối với nàng, trên đường có gặp nhau cũng xem như không thấy.

Sất Ngạo Lang vận một thân cẩm bào bước đến trước mặt Sẫm Hảo Nguyệt thách thức: “Hảo Nguyệt, ngươi ở Luyện Quân khu học hơn mười năm cũng nên phô diễn chút tài nghệ cho mọi người xem đi. Nếu ngươi thắng ta thua ngươi một món đồ.”

Sất Duệ Kỳ cũng bước đến mỉm cười rạng rỡ như nắng ấm: “Đúng a, A Nguyệt lâu rồi chúng ta không tỷ thí, chọn ngày chi bằng hôm nay.”

“Bổn tiểu thư cam bái hạ phong.” Sẫm Hảo Nguyệt bày vẻ hoàn khố khẽ khom người. Nàng không muốn cùng hắn đấu đâu chẳng vui vẻ gì cả.

“Hảo Nguyệt sao lại khiêm tốn như vậy?” Sất Ngạo Lang nhếch môi xem thường hoàn khố nữ trước mặt.

Sẫm Hảo Nguyệt không trả lời mà xoay người bước đến ngồi cùng soái gia gia. Sẫm Chỉ Dĩ kinh ngạc nói: “Đại tỷ chưa đánh đã nhận thua rất mất mặt nha.”

“Bổn tiểu thư chính là biết đánh không lại nên sớm nhận thua đỡ mất mặt.” Sẫm Hảo Nguyệt nhàn nhạt đáp trả rồi đưa miếng lê lên miệng thong thả cắn.

“Sai, chưa đánh đã nhận thua không hợp với tính cách của đại tỷ.” Sẫm Hỉ Mộc phản bác.

Sẫm Hảo Nguyệt không chút lưu ý vẫn nhàn nhã dùng trái cây.

Sẫm Bí Uy nghe được liền hỏi: “Nguyệt nhi vì sao không tiếp nhận khiêu chiến?” Hắn đương nhiên biết có lý do khiến nàng làm vậy.

“Sất gia có gì cho người ta lấy.” Sẫm Hảo Nguyệt bĩu môi phản bác. Bọn họ cũng không có bảo vật khiến nàng để mắt đến.

Khi lý do vừa ra khỏi cái miệng nhỏ của Sẫm Hảo Nguyệt mọi người đồng thời chảy vô số vạch đen trên trán. Đây là phải có bảo mới tiếp nhận lời thách đố. Lại nói Sất gia chính là hoàng tộc, làm sao không có đồ để lấy được chứ.

Sẫm Hảo Lân liền gợi ý một số món báu vật Sất Ngạo Lang có nhưng tiểu tỷ tỷ dường như không để mắt đến. Sẫm Chi Dĩ cùng Sẫm Hỉ Mộc cũng ở bên khuyên nàng nên tiếp nhận khiêu chiến.

Sẫm Minh Kiệt tức giận khẽ mắng: “Các ngươi toàn chìu hư tôn nữ của ta.” Nói xong lại quay sang tôn nữ nói nhỏ: “Chẳng phải đang cùng hắn đấu giá món gì sao? Vậy liền lấy món đó đi.”

Mọi người nghe xong trên trán liền xuất hiện thêm một giọt mồ hôi to đùng. Đây là ai chìu hư Sẫm Hảo Nguyệt a!

Sẫm Hảo Nguyệt nghe được mắt cũng lóe sáng nàng hướng hạ nhân một bên phân phó: “Nói với Lưu cố vấn ta không muốn mua vật đó nữa, nhưng bảo nàng nâng cao giá.” Rồi lại cao giọng hướng ngoài nói: “Bổn tiểu thư chỉ chấp nhận khiêu chiến khi các ngươi chịu thua một món bảo vật.”

“Được.” Sất Ngạo Lang cùng Sất Duệ Kỳ cao hứng đáp ứng.

Hoàng thượng cũng là vẻ mặt xem náo nhiệt vỗ tay nhiệt tình. Hắn cũng muốn xem nàng có thực sự là hoàn khố không.

Sẫm Hảo Nguyệt bước ra cầm cung tên nói thể lệ cuộc tỷ thí: “Hôm nay chúng ta thi xạ kỵ, chuẩn bị một bia bắn, tên của người nào trúng hồng tâm nhiều nhất sẽ thắng.”

“Được.” Trăm miệng một lời đáp ứng.

Nói xong cả ba leo lên ngựa cầm lấy cung tên bắt đầu bắn.

Chỉ thấy tên liên tục bị bắn vào bia. Sất Ngạo Lang liên tục bắn trúng hồng tâm. Sất Duệ Kỳ dùng nội lực bắn làm mũi tên của Sất Ngạo Lang liên tục bị chẻ làm đôi. Sẫm Hảo Nguyệt lại cố ý bắn chen vào khiến mũi tên của hai tên đó liên tục rơi xuống.

Đến cùng chính là tên của nàng nằm trên bia nhiều nhất. Sẫm Hảo Nguyệt đắc ý cười ha ha. Mọi người bên dưới đồng loạt kinh ngạc, đây là hoàn khố nữ sao?

Hoàng thượng cũng là vô cùng sửng sốt: “Ngươi không phải hoàn khố?”

“Người ta chưa từng bảo bản thân là hoàn khố nha, là do các ngươi tự nói người ta lại lười giải thích.” Sẫm Hảo Nguyệt nói xong liền hướng Sất Ngạo Lang nói: “Ta muốn lược ngà voi ở Vĩnh Bảo Tề.”

Sất Ngạo Lang hừ một tiếng nói: “Đó cũng chẳng phải là của bổn vương, ngươi đòi thứ khác đi.” Hắn cũng biết bản thân đang cùng Sẫm Hảo Nguyệt tranh mua thứ đó. Chỉ là kết quả còn chưa phân cơ mà.

Ngay lúc này có hạ nhân bước đến thông báo gì đó với Sất Ngạo Lang, mặt hắn càng ngày càng đen trừng mắt với Sẫm Hảo Nguyệt: “Ngươi là cố ý.”

“Ngươi đang nói gì, bổn tiểu thư không hiểu nha.” Sẫm Hảo Nguyệt vờ ngốc mỉm cười lơ đãng nhìn sang hướng khác.

Chuyện chính là Sất Ngạo Lang thành công mua được cây lược với giá cao nhưng lại phải mang lược đến Sẫm phủ đưa cho Sẫm Hảo Nguyệt. Đấy chính là tin tức khiến hắn tức đến suýt ngất.

Sẫm Hảo Nguyệt nhìn sang Sất Duệ Kỳ cao ngạo nói: “Oan gia, bổn tiểu thư hôm nay vui vẻ liền cho người nợ.”

“Được.” Sất Duệ Kỳ ma mãnh cười. Hắn cùng Sẫm Hảo Nguyệt chính là cố ý.

Sất Vưu Thần ở trong cổ kiệu nhìn thấy thanh thanh sở sở nhưng cũng không nói gì. Trong mắt có chút tức giận lại mím chặt môi kiềm nén. Đây là cùng nam nhân liếc mắt đưa tình, trước mặt vị hôn vương gia là hắn.

Hoàng hậu vui vẻ gọi Sẫm Hảo Nguyệt đến đông cung trò chuyện. Hóa ra trước giờ danh hoàn khố kia đều là do bịa đặt mà ra nha. Lần này Tiêu hiền phi bỏ lỡ nhưng nàng lại bắt được một nhi tức tốt.

Sẫm Hảo Nguyệt lần đầu được hoàng hậu triệu kiến cũng là ngạc nhiên không thôi. Bản thân cùng hoàng hậu đến đông cung, nhìn đến cánh trí trông thật là đẹp chỉ là dường như hoàng hậu rất không thích cảnh trí đó.Tiến vào tẩm điện cực kỳ xa hoa lộng lẫy không hề giống như tin đồn rằng hoàng hậu thất sủng.

Hoàng hậu vui vẻ cho người dọn thiện cùng nàng dùng. Ngoài ra còn nói rằng Sất Vưu Thần rất chú ý nàng hy vọng nàng cũng chiếu cố hắn nhiều hơn, bởi hắn không tiếp thu sự chiếu cố của nàng ta.

Sẫm Hảo Nguyệt nghe xong liền rất xúc động. Rõ ràng Sất Vưu Thần là hài tử của tiên hoàng hậu nhưng lại được đương kim hoàng hậu này thật sự yêu thương, nhưng hắn lại không hề tiếp nhận. Hắn chỉ toàn lạnh nhạt cự tuyệt thôi.

Thế là nàng quy kết tên đó bệnh đến tâm trí không được bình thường. Người duy nhất yêu thương hắn, hắn lại không hề quan tâm tự cô lập bản thân. Quả không đáng a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.