May Mà Em Cũng Thích Anh

Chương 45: Rượu ngon. (Số học lão sư mời lên giường *Gần H*)




Triệu Tử Thiêm đẩy Lương Đông ra bước xuống giường dìu hắn về phòng của mình tránh để Lương Thập Niệm tỉnh dậy. Lương Đông tửu lượng rất tốt, đây có lẽ lần đầu tiên cậu thấy hắn say mà đi không vững như vậy. Hồi học đại học Lương Đông cũng từng uống say một lần rồi chạy đến phòng cậu tỏ tình, nhưng lúc ấy hắn vẫn còn đứng rất vững, sau nụ hôn kia liền tỉnh táo lại chạy về phòng luôn. Triệu Tử Thiêm nghĩ đến quá khứ trước đây liền khẽ mỉm cười, Lương Đông ở bên cạnh loạng choạng hại cậu khó khăn lắm mới có thể mở cửa phòng đẩy hắn vào bên trong.

Cánh cửa phòng vừa đóng lại Lương Đông lập tức đem Triệu Tử Thiêm ép vào góc tường, cúi đầu xuống dùng sức mà mút mạnh lấy môi cậu, hai tay hắn cũng bao lấy mặt cậu cố định giữ chặt. Triệu Tử Thiêm bị mùi rượu nồng nặc kia làm cho khó thở, cậu cố gắng đẩy Lương Đông cách xa mình một chút rồi thở hổn hển. Lương Đông không còn mấy tỉnh táo, nhưng hắn vừa nhìn thấy lồng ngực phập phồng, cánh môi khẽ mở gấp gáp thở dốc kia, lại nghe thấy tiếng ô ô vô cùng quyến rũ thị giác, tâm tình hắn lại nhịn không được mà trực tiếp đưa tay muốn cởi đi áo phông mỏng manh trên người của Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm nghe thấy xoạt một tiếng, giây tiếp theo áo của mình đã không còn nguyên vẹn, quần của cậu cũng đang bị Lương Đông dùng cách cởi không khoa học kia muốn xé rách ra nữa. Triệu Tử Thiêm bực bội chống cự, có điều càng chống cự bao nhiêu thì Lương Đông lại càng dùng sức bấy nhiều, hắn nắm lấy hai tay cậu khóa chặt ở trên đầu rồi lại cúi người ngậm lấy điểm nhỏ trước ngực kia.

Triệu Tử Thiêm khổ sở, trước ngực bị Lương Đông mút đến đau nhức muốn hỏng, cậu lại không dám quá lớn tiếng sợ người trong nhà sẽ phát hiện ra, cuối cùng chỉ còn cách nhỏ giọng muốn thức tỉnh Lương Đông:

“Đông… ưm… ngưng a… anh say rồi”

Lương Đông buông hai tay Triệu Tử Thiêm xuống, hắn luồn tay vào phía bên trong đũng quần cậu cầm lấy Tiểu Thiêm Thiêm mà điên cuồng xoa nắn. Triệu Tử Thiêm bị nắm vật quan trọng trong tay liền mất đi nửa phần chống cự, sức chịu đựng cũng dần mất đi, khó khăn lắm mới có thể cắn chặt môi không phát ra tiếng kêu quá lớn:

“Đông… đừng… anh đừng như vậy”

Lương Đông mơ hồ nghe được đối phương nói không muốn, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy tức giận, một tay nắm lấy Tiểu Thiêm Thiêm, một tay vòng về phía sau mông của cậu thăm dò vào động nhỏ kia, miệng ở trên vẫn không quên cắn mút hết bên này đến bên khác trước ngực của Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm run rẩy cố gắng chống đỡ cả người, tay nhỏ đặt ở trên vai Lương Đông cũng dùng sức níu lấy, móng tay cơ hồ để lại dấu vết ở trên lưng hắn. Lương Đông dừng lại một chút, nhanh chóng cởi dây lưng kéo quần xuống rồi vội vã xoay người Triệu Tử Thiêm lại, để cho cậu đối diện với bức tường lớn phía trước.

Tiểu Đông Đông như muốn nổ tung được đưa vào nơi dập lửa, động nhỏ phía bên trong của Triệu Tử Thiêm giống như dùng sức hút lấy hắn, khiến cho hắn nhịn không được càng dùng sức hơn, một tay lắm lấy eo Triệu Tử Thiêm, một tay ở phía dưới Tiểu Thiêm Thiêm bao lấy vuốt lên vuốt xuống.

Triệu Tử Thiêm thở hổn hển, lưng bị Lương Đông ép đến mỏi nhừ, cánh tay run rẩy đặt ở trên tường cũng chơi vơi sắp không giữ được nữa:

“Đông… em sắp… ngã mất…”

Lương Đông mạnh tay bóp chặt lấy Tiểu Thiêm Thiêm, khiến cho Triệu Tử Thiêm ngay lập tức đau đến mức phát ra tầng mồ hôi mỏng trên trán, cậu lắc đầu đưa tay xuống phía dưới muốn đẩy tay Lương Đông ra:

“Ưm… a… Đông đừng… em đau…”

Lương Đông bị men rượu che kín mọi suy nghĩ, hắn hiện tại không tỉnh táo nữa, chỉ nghe được tiếng kêu kích thích kia của Triệu Tử Thiêm liền làm cho hắn thêm dùng lực bóp lấy thứ cứng rắn phía dưới của cậu. Triệu Tử Thiêm đau đến nhăn mặt hô hấp khó khăn, phía sau liên tiếp bị công kích, phía trước lại bị bóp chặt như vậy, đầu ngón chân bắt đầu quặp chặt lại, hai tay cố gắng nắm chặt lấy cổ tay kia của Lương Đông ô ô thở dốc:

“Không Đông… anh đừng như vậy… ô ô… đau quá”

Lương Đông phát ra tiếng thở dốc trầm khàn, hắn cúi đầu cắn mạnh vào vành tai mỏng của Triệu Tử Thiêm. Mấy chỗ mẫn cảm trên người của Triệu Tử Thiêm cứ liên tiếp bị Lương Đông tập kích, cảm giác vừa đau đớn vừa khoái cảm cứ đánh úp về phía cậu, khiến cho cậu muốn thật nhanh ngất đi cũng không thể được. Hai người dính sát lại với nhau, hơi rượu nồng nặc cùng mùi vị hoan ái ngập tràn trong căn phòng nhỏ, mồ hôi ướt át chảy ra khắp cả mọi nơi trên cơ thể của hai người. Triệu Tử Thiêm cố gắng chống đỡ cánh tay đang run rẩy kia vào tường để không bị ngã:

“Đông… mau thả em ra… ưm… để em đi…”

Lương Đông nghe thấy lời nói kia của Triệu Tử Thiêm liền giống như bị chọc đúng chỗ không thể chọc, hắn rút Tiểu Đông Đông ra khỏi người Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp thở dốc đã bị Lương Đông mạnh mẽ kéo về phía giường lớn đẩy cậu ngã lên đó. Hắn không cho cậu cơ hội xoay người bỏ chạy, đã trực tiếp nâng hai chân cậu lên để Tiểu Đông Đông dễ dàng tiến vào động nhỏ kia.

Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông ép buộc đến mức mồ hôi chảy cản trở cả tầm nhìn chỉ còn biết cầu xin tha thứ:

“Đông… không thể được… em không thể nữa…”

Lúc này Lương Đông mới trầm giọng lên tiếng ép buộc:

“Còn nói để em đi, anh nói cho em biết… em vĩnh viễn không thể rời xa anh”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu dùng sức đẩy tảng đá đang đè trên người mình ra nhưng vô ích. Lương Đông đưa tay nắm lấy cằm của Triệu Tử Thiêm không cho phép cậu lắc đầu:

“Nói yêu anh”

Triệu Tử Thiêm hốc mắt đỏ ửng, trong mắt cũng rưng rưng chứa lệ nóng:

“Đông… anh say rồi:”

Lương Đông thật sự say rồi, cho nên mới bị men rượu kia che lấp tầm nhìn, cho nên mới không nhìn thấy Triệu Tử Thiêm đang khóc, hắn giống như một con thú giữ lớn tiếng gầm gào:

“Nói yêu anh, nói yêu anh mau lên”

Triệu Tử Thiêm bị tiếng quát kia làm cho hoảng sợ, khóe miệng run run khó khăn bật ra một câu:

“Yêu anh…”

Lương Đông giật mình phát hiện ra Triệu Tử Thiêm đang hoảng sợ, hắn vội vã ngồi dậy kéo Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên đùi mình ôm chặt lấy cậu vào lòng:

“Đại Thiêm đừng khóc, anh xin lỗi, là anh không tốt, em đừng tức giận, đừng khóc…”’

Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông ôm chặt cứng đến mức khỏ thở muốn đẩy hắn ra, Lương Đông lại cứ tưởng Triệu Tử Thiêm muốn rời xa mình cho nên càng dùng sức ôm chặt lấy cậu:

“Đại Thiêm, anh sai rồi, em đừng rời đi…”

Khó khăn lắm Triệu Tử Thiêm mới có thể kiếm lại được một chút không khí, cậu hiện tại đúng là không thể còn sức lực nào nữa mà nói chuyện với Lương Đông. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm không nói thì vô cùng lo sợ, lo sợ Triệu Tử Thiêm tức giận hắn:

“Đại Thiêm, em đừng im lặng, em đừng khóc, là lỗi của anh, lỗi của anh…”

Triệu Tử Thiêm yếu ớt đưa tay lên chạm vào má Lương Đông khẽ nói:

“Được rồi, em không tức giận, anh mau bỏ em ra”

Lương Đông thả lỏng Triệu Tử Thiêm ra một chút, để cho cậu có thể thoải mái hơn. Hắn đưa tay lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán cậu, sau đó lại cảm thấy có lỗi vô cùng đau lòng hôn lên khắp mọi nơi trên gương mặt của Triệu Tử Thiêm. Mỗi một nụ hôn kia đều vô cùng dịu dàng, vô cùng nhẹ nhàng mà đi lướt qua gương mặt cậu. Triệu Tử Thiêm có cảm giác giống như Lương Đông đang tự trách bản thân cho nên cậu liền khẽ mỉm cười một cái cho hắn yên tâm:

“Em không sao”

Lương Đông cúi xuống hôn lên môi của Triệu Tử Thiêm, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng cậu khẽ mút mát yêu thương:

“Đại Thiêm, anh thật rất yêu em”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy rồi, nhưng mà cậu vẫn muốn nghe nhiều hơn nữa:

“Hả”

Lương Đông chạm tay vào chóp mũi của Triệu Tử Thiêm:

“Yêu em, thật sự rất yêu em”

Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười cọ cọ vào lòng ngực Lương Đông nhắm mắt lại, cuối cùng cứ như thế mà chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm và Lương Đông vẫn còn chưa chịu tỉnh, có lẽ Lương Đông vì say rượu, Triệu Tử Thiêm cũng bị Lương Đông ngày hôm qua làm đến quá mệt mỏi mà mắt không thể mở ra được.

Lương Thập Niệm bước xuống phòng nhìn thấy mẹ Triệu đang làm bữa sáng thì cười hì hì đi đến trên bàn ăn ngồi nói chuyện với mẹ Triệu:

“Bà ngoại”

Mẹ Triệu vẫn tập chung nấu đồ ăn sáng chỉ ừ một tiếng. Lương Thập Niệm có một chút e dè cuối cùng vẫn hỏi một câu thế này:

“Bà ngoại không thích con sao?”

Mẹ Triệu dừng tay quay lại hả một tiếng, Lương Thập Niệm nghiêng đầu mở ra đôi mắt to ngây thơ:

“Bà ngoại không thích con có đúng không? Cho nên bà ngoại mới không muốn nói chuyện với con có phải như thế hay không?”

Mẹ Triệu có điểm chột dạ, thật ra thì người bà không thích là Lương Đông, cho nên tránh không được bà có điểm xa cách với Lương Thập Niệm. Nhưng mà Lương Thập Niệm quả thật là một đứa nhỏ lễ phép, không có chỗ nào làm cho bà chê được, vì vậy mà khi Lương Thập Niệm hỏi câu hỏi kia mẹ Triệu liền lắc đầu đáp:

“Không phải, bởi vì bà còn đang bận nấu ăn”

Lương Thập Niệm nghe thấy thế liền mỉm cười nhảy xuống ghế:

“Thế thì tốt quá, bà ngoại không phải là không thích con”

Mẹ Triệu khẽ mỉm cười:

“Ừ”

Tuy rằng đứa nhỏ này không phải cháu ruột của bà, nhưng mà một tiếng bà ngoại kia của Lương Thập Niệm cũng là cho mẹ Triệu cảm thấy thật ngọt ngào. Lương Thập Niệm đi đến đứng bên cạnh mẹ Triệu nói tiếp:

“Bà ngoại có đôi mắt đẹp giống như là ba nhỏ vậy, đôi mắt thực là đẹp nha”

Mẹ Triệu thất thần một chút, người ngoài ai cũng nói Triệu Tử Thiêm có đôi mắt giống bà, ngay cả một đứa nhỏ lăm tuổi cũng nhận ra được điều này. Lương Thập Niệm mỉm cười tươi rói:

“Con rất thích ba nhỏ, ba cũng đã mua một căn nhà rất lớn cho ba nhỏ rồi, căn nhà lớn đó sau này có con, bà cùng ba nhỏ ở trong đó, nếu như bà ngoại cùng ông ngoại muốn cũng có thể đến chơi. Nhưng mà ba nói đến bây giờ ông bà ngoại vẫn chưa chịu giao ba nhỏ cho ba, cho nên ba nhỏ vẫn chưa thể về căn nhà lớn đó ở với hai ba con con được, bà ngoại đến khi nào mới chịu giao ba nhỏ cho ba con a?”

Mẹ Triệu thất thần nghe những lời nói kia của Lương Thập Niệm, sau đó bà liền xoay người tiếp tục nấu đồ ăn sáng vừa làm vừa nói:

“Thập Niệm, con không muốn có mẹ sao?”

Lương Thập Niệm nghe thấy thế liền nhíu mày lo lắng, đưa một ngón tay lên miệng suỵt một cái ý muốn nói mẹ Triệu nhỏ tiếng một chút:

“Bà ngoại đừng nói, ba nhỏ không thích bị người khác gọi là mẹ đâu”

Mẹ Triệu quay lại phía sau nhìn một bộ dạng hốt hoảng kia của Lương Thập Niệm thì buồn cười khó hiểu:

“Ai nói cho con chuyện này?”

Lương Thập Niệm thành thật đáp:

“Là ba dậy con, ba nói nếu như để ba nhỏ nghe thấy người khác gọi ba nhỏ là mẹ thì ba nhỏ sẽ không vui, ba nhỏ tức giận sẽ rời đi”

Mẹ Triệu im lặng một chút rồi hỏi tiếp:

“Ba con còn dậy con những gì nữa?”

Lương Thập Niệm vừa suy nghĩ vừa trả lời:

“Ba còn nói không được hôn trộm ba nhỏ, nếu như để ba nhỏ phát hiện ra thì ba nhỏ sẽ không vui, nhưng mà con thấy ba thỉnh thoảng sẽ lại hôn trộm ba nhỏ nữa, ba cũng thật hư. Ba còn nói con không được hôn môi ba nhỏ, bởi vì nếu như con hôn môi ba nhỏ thì ba sẽ không thoải mái, nhưng mà con thấy ba nhỏ ở trên TV cũng đã hôn mấy dì ở đó, con vì sao lại không được hôn môi ba nhỏ đây?”

Mẹ Triệu buồn cười, đứa nhỏ này đúng là ngây thơ nhất thiên hạ:

“Như vậy ba con đối xử với Đại Thiêm có tốt hay không, có bao giờ bắt nạt Đại Thiêm hay không?”

Lương Thập Niệm rất nhanh lắc đầu:

“Không có đâu, ba rất cưng chiều ba nhỏ, lần ấy ba còn đưa ba nhỏ đi du lịch Pháp cũng không cho con đi nữa. Ba ở trên bàn ăn sẽ giúp ba nhỏ gắp đồ này nọ, còn đi lấy nước đến cho ba nhỏ uống, còn có chọc cho ba nhỏ cười. Ba nhỏ cười nên rất là đẹp, giống như là thiên thân vậy”

Mẹ Triệu khẽ thở dài giống như nghe thấy con mình không bị bắt nạt thì yên tâm:

“Con rất thích Đại Thiêm sao, sau này nếu như thế nào cũng thích Đại Thiêm chứ?”

Lượng Thập Niệm quyết đoán gật đầu:

“Con rất thích ba nhỏ, con sẽ bảo vệ ba nhỏ, không để ai bắt nạt ba nhỏ”

Mẹ Triệu cười nhẹ đưa tay xoa đầu Lương Thập Niệm rồi nói:

“Đi gọi ba con xuống ăn sáng đi”

Lương Thập Niệm chạy lên lầu mở cửa phòng của Triệu Tử Thiêm, mắt thấy Lương Đông đang ôm Triệu Tử Thiêm ngủ cậu liền rón rén đi đến giường âm thầm quan sát. Sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó liền chậm rãi nhảy lên giường nằm xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm mở chăn lên nằm vào đó ôm lấy người bên cạnh.

Lương Thập Niệm gác chân nhỏ qua người của Triệu Tử Thiêm, trùng hợp gác qua phía dưới của cậu, tay của Lương Đông đang cầm lấy Tiểu Thiêm Thiêm liền cảm thấy có cái gì đó động chạm liền mở mắt phát hiện ra quỷ nhỏ kia như thế nào lại nằm bên cạnh dính sát lấy Triệu Tử Thiêm, hắn nhíu mày khẽ quát:

“Thập Niệm, con muốn làm gì?”

Lương Thập Niệm cũng nhỏ giọng đáp lại:

“Bà ngoại nói xuống ăn sáng”

Lương Đông gườm gườm lạnh giọng:

“Bỏ cái chân thối của con xuống mau”

Lương Thập Niệm nâng chăn nhìn xuống phía dưới, Lương Đông thấy vậy liền vội vàng ngăn cản lại Lương Thập Niệm:

“Thập Niệm, con muốn làm gì đấy hả?”

Triệu Tử Thiêm giống như là bị làm phiền liền khẽ ưm ưm nhíu mày, hai người nằm bên cạnh thấy vậy liền hít thở cũng không dám, tất cả đều đình chỉ động tác không muốn Triệu Tử Thiêm tỉnh giấc. Lương Thập Niệm không biết học từ ai mà còn đưa tay lên ngực Triệu Tử Thiêm vỗ vỗ giống như là muốn dỗ cậu ngủ.

Lương Đông mắt thấy cái móng cẩu kia chạm vào điểm nhỏ trước ngực của người ta liền xù lồng gạt tay Lương Thập Niệm xuống:

“Thập Niệm con có thôi ngay không hả, mau rời giường cách em ấy xa một chút đi”

Lương Thập Niệm vội vàng ôm chặt lấy người của Triệu Tử Thiêm không muốn rời:

“Tại sao a, ba thật là vô lý đó, ba ôm ba nhỏ thì được con vì sao không được a?”

Lương Đông hít một hơi thật sâu cố gắng không bùng phát, hắn nhìn thấy Lương Thập Niệm ôm Triệu Tử Thiêm chặt cứng thế kia liền lo lắng nếu như hắn mạnh tay gỡ Lương Thập Niệm ra rất có thể sẽ làm cho Triệu Tử Thiêm tỉnh giấc mất:

“Lương Thập Niệm, ba nhắc con nghe một lần cuối vợ của ba không được cướp, nếu như con bây giờ không nghe lời ba buông em ấy ra thì khi ba trở về sẽ để con ở nhà bà nội, không cho con sống chung cùng với em ấy nữa”

Lương Thập Niệm bị Lương Đông dọa sợ liền suýt chút nữa khóc vội vàng mà luyến tiếc buông Triệu Tử Thiêm ra đứng xuống dưới giường. Lương Đông coi như là hài lòng nghiêm giọng nói Lương Thập Niệm đi ra ngoài:

“Được rồi con xuống nhà nói bà ngoại đợi một chút, ba cùng em ấy chuẩn bị xong sẽ xuống ngay”

Lương Thập Niệm trước khi đi vẫn còn không quên hỏi Lương Đông:

“Lúc trở về con có phải sẽ vẫn được ở cùng với ba và ba nhỏ hay không?”

Lương Đông trợn mắt:

“Còn không mau đi, kẻo ngay cả nhìn mặt em ấy ba cũng không cho con nhìn đó, ở đó mà đòi hỏi”

Lương Thập Niệm a một tiếng rồi vội vã chạy ra ngoài đóng cửa lại, Lương Đông nhìn cánh cửa phòng đóng lại rồi mới buông xuống mọi cảnh giác, hắn từ sau vẫn là nên khóa cửa lại thì hơn. Lương Đông dịu dàng quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm, mắt thấy sóc nhỏ nhà mình vẫn ngủ đến ngoan ngoãn như thế kia liền vô cùng hài lòng, cần cổ màu lúa mạch còn có vết ửng đỏ ngày hôm qua do hắn để lại, Lương Đông giống như nghĩ ra điều gì đó liền kéo chăn để sang một bên, thế là Triệu Tử Thiêm lúc này chính là lõa lồ ở trước mắt con lừa háo sắc nào đó.

Lương Đông đôi mắt giống như gắn một cặp bóng đèn phát sáng kinh người, nhìn qua thật sự còn tưởng muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Tử Thiêm vào bụng. Lương Đông đột nhiên nắm lấy tay Triệu Tử Thiêm chạm vào Tiểu Đông Đông của mình, chỉ là đơn thuần chạm nhẹ vào thôi liền khiến cho Tiểu Đông Đông bắt đầu căng cứng dựng thẳng. Lương Đông khẽ thở dốc nhìn về phía Tiểu Thiêm Thiêm, hắn cảm thấy trên người Triệu Tử Thiêm cái gì cũng bé bé xinh xinh vô cùng đáng yêu, ngay cả Tiểu Thiêm Thiêm cũng không ngoại lệ.

Lương Đông chạm vào Tiểu Thiêm Thiêm vuốt nhẹ một cái, ngón tay chạy sâu xuống phía dưới tiến tới động nhỏ của cậu, ngón tay đó còn do dự ở ngoài không biết có nên tiến vào hay không. Triệu Tử Thiêm cảm thấy phía dưới nhột nhột liền mở mắt ra nhìn, đập vào mắt cậu chính là hành động kỳ lạ của Lương Đông hiện giờ. Triệu Tử Thiêm lạnh giọng hỏi:

“Anh muốn làm gì?”

Lương Đông giật mình thu tay lại, nhưng bàn tay nắm lấy tay Triệu Tử Thiêm đặt ở trên Tiểu Đông Đông của hắn thì vẫn không có ý định thả ra:

“Hả? Em dậy rồi sao?”

Triệu Tử Thiêm nhìn chằm chằm Lương Đông lại nhìn xuống phía dưới của hắn, cậu cảm thấy vật thô cứng vừa nóng vừa lớn kia giống như lại thức dậy rồi, Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng cố gắng muốn thu tay về tỏ vẻ như không phát hiện ra:

“Dậy rồi, em đi đánh răng rửa mặt”

Lương Đông giữ tay Triệu Tử Thiêm lại không muốn để cậu đi, mặt dày không biết xấu hổ phun ra một câu thế này:

“Giúp anh một chút có được không?”

Triệu Tử Thiêm cảm thấy nếu như mình hiện tại nói không được thì có thể hay không, vẫn là nên dùng tay giúp Lương Đông bây giờ còn hơn là phải dùng mặt sau giúp hắn, khẳng định sẽ rất thê thảm. Triệu Tử Thiêm ừ một tiếng vẫn nằm nguyên ở một chỗ giúp Lương Đông phóng hỏa.

Lương Đông ngồi ở một bên thở dốc, trong đầu hình thành suy nghĩ đen tối vì thế liền không có chút xấu hổ nào mà khàn giọng nói ra:

“Tay của em thật là tốt, không biết dùng miệng nhỏ thì thế nào”

Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm cũng sẽ không bao giờ đáp ứng yêu cầu đó của mình. Nhưng sau đó Triệu Tử Thiêm liền ngẩng đầu lên nhìn hắn:

“Anh có muốn thử không?”

Lương Đông giống như là bị dọa cho nhảy dựng, cái ánh mắt kia lúng liếng ngập nước chứa đầy tia kích thích câu dẫn hắn. Lương Đông vội vã gật đầu:

“Có thể sao?”

Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười dừng tay lại một chút:

“Có muốn hay là không?”

Lương Đông gật đầu:

“Muốn”

Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười thu tay lại rồi ngồi dậy, cả người đột nhiên trở nên vô cùng mềm dẻo, ánh mắt biến đổi khác lạ nhìn Lương Đông cười như không cười. Lương Đông bị dáng vẻ này của Triệu Tử Thiêm làm cho thất thần, mãi cho đến khi đôi môi mềm kia chạm vào môi hắn thì hắn mới dần dần lấy lại được phản ứng.

Triệu Tử Thiêm có một cách hôn vô cùng đặc biệt, cậu chống tay ở dưới giường khẽ đưa đầu tiến sát lại gần phía Lương Đông, môi chạm môi rồi lại rời ra, cứ như thế khoảng ba lần Lương Đông liền nhịn không được phải đưa tay giữ chặt lấy gáy người kia ngăn không cho con sóc nhỏ nào đó rời ra nữa. Triệu Tử Thiêm né tránh được, liền chậm chậm hôn xuống cần cổ Lương Đông, xuống ngực hắn, đầu lưỡi cứ như vậy chạm ở vùng bụng rắn chắc kia. Lương Đông cúi người liền phát hiện ra được Triệu Tử Thiêm đã là một bộ dáng quỳ ở trên giường, mông nhỏ chổng lên cao, đầu cúi xuống phía dưới căn bản đã không nhìn thấy mặt cậu đâu.

Lương Đông khó khăn thở dốc, tay cũng không chịu được mà đưa về phía trước chạm vào mông của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm đột nhiên ngồi thẳng dậy cười ha ha nhìn hắn, một tay tát vào má bên trái của hắn:

“Nhìn bộ dạng của anh kia, anh bị làm sao thế hả?”

Lương Đông không hiểu cái gì hả một tiếng, Triệu Tử Thiêm thấy cái bộ dạng đáng thương của người nào đó liền thương tình hôn một cái vào môi người ta rồi đứng dậy lấy quần áo mặc vào người:

“Dậy đi, còn muốn chần chừ đến khi nào”.

Triệu Tử Thiêm cảm thấy sát khí ở phía sau tăng mạnh vì thế mà không dám quay đầu lại nhìn Lương Đông nữa mà ngay lập tức chạy ra khỏi phòng. Cám giác vuốt được râu lão hổ chính là như thế này đây, vừa sung sướng vừa nơm nớp lo sợ, Triệu Tử Thiêm cười khúc khích chạy ra khỏi phòng đóng cửa lại. Tiếng cười kia vô cùng vui vẻ khiến cho mẹ Triệu cùng ba Triệu ở phía dưới đều rõ ràng nghe thấy được, nhưng không ai có ý định lên tiếng nhắc đến vấn đề này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.