Mây Đi Qua Bầu Trời Như Em Đi Vào Tim Anh

Quyển 1 - Chương 7: Đậu Sa quan




Không thể động –

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Sự tình biến thành như vậy quả thực vượt ngoài sức tưởng tượng của Trần Minh.

Mệnh của Chu Dương thực sự đã được định sẵn chỉ có thể trở thành một đôi với Ly Úy, không biết liệu Ly Úy trên trời cũng có cảm giác như vậy hay không.

Người ngoài như cậu, bất luận có phải kẻ giả mạo Ly Úy hay không, cho dù nguyện ý vì Chu Dương mà hi sinh bao nhiêu, cũng đều phải chết không được tử tế.

Trần Minh không dò được tần số của Chu Dương, cho dù cậu yêu hắn bao nhiêu, cũng không thể dò được tần số khớp nhịp với Chu Dương.

Cậu luôn ở đầu bên này, còn hắn lại luôn ở đầu bên kia.

“Đừng ôm tôi như vậy.” Ban đêm không thể chìm vào giấc ngủ, cậu rất khó nhẫn nhịn cái ôm lẳng lặng vô ngữ của Chu Dương.

Chu Dương không bận tâm đến sự bất mãn của cậu, từ phía sau kề lên tai cậu hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”

“Trời.”

“Đang nghĩ gì vậy?”

“Trời đi.”

“Để tôi đoán,” Chu Dương nói trong bóng đêm mịt mờ: “Em thích ngắm sao.” Âm giọng rất khẽ, tựa hồ e sợ sẽ làm kinh động tới thứ gì đó.

Màu sắc của bóng đêm, dường như bỗng nhiên lại đậm thêm đôi phần.

Trần Minh nỗ lực đè nén sự run rẩy rất khẽ của mình, cậu không muốn để Chu Dương phát hiện ra mình đang run rẩy. Nhưng Chu Dương ôm cậu chặt như vậy, có lẽ đã phát hiện ra rồi.

Chu Dương lại nói: “Để tôi đoán, em cũng thích xem pháo hoa, rực rỡ đầy trời, từng đóa từng đóa pháo hoa cực đại nối tiếp nhau.”

Trần Minh bất an động đậy: “Tôi muốn ngủ.” Cậu nhíu mày, giãy ra khỏi vòng tay Chu Dương.

Chui vào trong chăn, ẩn mình vào một nơi ấm áp khác, hoàn toàn bất đồng với vòng tay của Chu Dương, cậu dường như nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của hắn.

Chu Dương cũng tiến vào trong chăn, thái độ hắn khác thường, không ngang ngạnh ôm lấy thắt lưng Trần Minh. Trái lại, hắn ôn nhu nắm lấy tay Trần Minh, bắt đầu dùng ngón tay nhẹ nhàng ma xát.

“Anh làm gì vậy?” Trần Minh cực chẳng đã mở mắt ra.

“Cảm nhận một chút.”

“Cảm nhận cái gì?”

Chu Dương không trả lời. Bàn tay dưới chăn tiếp tục vuốt ve tỉ mỉ, chạm khẽ lên từng khớp ngón tay.

“Cảm nhận cái gì?” Trần Minh truy vấn.

“Em.” Chu Dương buông ra một chữ.

Chữ này tựa như một que hàn, que hàn được nung đến đỏ rực đâm thẳng vào lòng Trần Minh, “xèo” một tiếng, bốc ra làn khói nhẹ dẫn theo mùi máu tươi.

Trần Minh đau đến nỗi bất chợt ngồi bật dậy khỏi giường.

“Tránh ra!” Cậu hất tung chăn, không chút lưu tình đá thẳng về phía Chu Dương, làm Chu Dương bất ngờ không kịp đề phòng bị ngã lăn xuống giường.

Chu Dương bò dậy từ dưới đất, ánh mắt giữa bóng tối lấp lóe như dã thú đang săn mồi trong đêm.

“Trò này rất vui có phải không?” Trần Minh đứng trên giường, phẫn nộ hệt như bị một ngọn lửa thiêu đốt: “Tôi là tù binh, anh ép tôi làm tình nhân mất trí nhớ. Tôi là Trần Minh, anh ép tôi làm Ly Úy. Tôi xem mình là Ly Úy, anh lại đổi một trò khác. Anh chơi đã đủ chưa? Tôi cũng là con người. Tôi chẳng qua chỉ là thấp hèn một chút, tôi chẳng qua chỉ là xui xẻo đã yêu phải anh! Tôi phải làm thế nào mới khiến anh được thỏa mãn, có phải tôi vĩnh viễn không có khả năng thỏa mãn được anh?” Cậu bi thương tố cáo, bàn tay siết lại thành nắm đấm không ngừng run rẩy, làm thế nào cũng không thể ngừng. Thân thể dần dần cũng bắt đầu run rẩy, cảm giác đau xót lan tràn ra khiến mỗi dây thần kinh trong cậu đều bị cuốn vào.

Cậu thậm chí chẳng còn tinh lực đâu để đi lý giải Chu Dương nữa, ngã quỵ xuống giường, năm ngón tay liều chết túm chặt lấy vạt áo ngủ trước ngực, cảm giác dưỡng khí trong lồng ngực phập phồng kịch liệt đang càng lúc càng ít đi, thống khổ thở dốc.

Tại sao?

Tại sao một chút không khí cũng không có?

Cậu sắp ngạt thở mất rồi.

“Trần Minh, hít thở.” Có người ôm lấy cậu, vỗ lên mặt cậu: “Hít thở, hít thở.”

Cậu nhìn về phía âm thanh truyền tới, ánh mắt như ngọn nến sắp tắt sáng lên một chút.

“Cút ngay!” Cậu dùng hết khí lực đẩy Chu Dương ra.

Chu Dương lùi về phía sau, trái tim Trần Minh bất chợt trầm xuống. Bỗng nhiên cậu nhào lên túm lấy cổ áo Chu Dương, ngẩng đầu tuyệt vọng hỏi: “Tôi làm còn chưa đủ ư? Tôi yêu còn chưa sâu ư? Tại sao những việc tôi làm luôn không phải thứ mà anh mong muốn? Chu Dương, nói cho tôi biết, tôi phải làm sao mới có thể khiến anh hạnh phúc? Anh nói cho tôi biết, anh nói cho tôi biết đi!”

Chu Dương mím chặt bờ môi mỏng, trong gian phòng tối om, ánh mắt lấp lánh như vì sao của hắn lập lòe thứ quang mang khác thường. Nhưng hắn không nói gì cả, chỉ lặng yên nắm lấy cổ tay Trần Minh, nỗ lực để cậu an tĩnh lại trong lòng mình.

Nhưng Trần Minh vẫn không ngừng vặn vẹo, như muốn tìm kiếm một con đường sống trong đêm đen tuyệt vọng.

“Anh bắt đầu chán ghét tôi rồi, phải không? Anh cảm thấy tôi không có tư cách thay thế Ly Úy, lại muốn ngoảnh lại nhìn xem Trần Minh là cái dạng gì.” Ánh mắt cuồng loạn của Trần Minh khiến người ta hoảng sợ, cậu truy vấn từng chữ rõ ràng: “Anh muốn biết Trần Minh sao? Anh muốn biết cái người hàng đêm ngủ bên cạnh mình, thực sự là một người như thế nào sao?”

Cậu si ngốc nhìn Chu Dương, chờ đợi câu trả lời của hắn. Các khớp ngón tay cậu bởi vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch.

Chu Dương nghiêm túc nhìn cậu thật sâu: “Tôi muốn.”

Khí tức của Trần Minh bỗng nhiên tiết ra, như bất chợt mềm nhũn xuống, không còn như một cây cung bị kéo căng.

“Anh muốn…” Khóe môi tràn ra một tia cười khổ, cậu quay mặt đi, khe khẽ nói: “Rốt cuộc anh cũng muốn biết về Trần Minh.”

“Để anh thỏa mãn lòng hiếu kỳ đối với Trần Minh rồi, anh sẽ lại nhớ tới Ly Úy. Đến khi ấy, anh sẽ lại ép tôi trở thành Ly Úy.”

Cậu trầm mặc, ngẩng đầu lên nhìn Chu Dương: “Không phải tôi không yêu anh, thế nhưng tôi cũng là một con người, tôi không chịu nổi từng lần tra tấn nối tiếp nhau như vậy. Anh cứ xem như tôi là một Ly Úy giả đi.”

“Trần Minh…”

Bạn đang �

“Tôi đã không còn muốn làm Trần Minh nữa, ngay cả người tôi cũng không muốn làm nữa.” Trần Minh bưng mặt, thất thanh khóc rống.

Ly Úy không bao giờ khóc.

Nhưng cậu lại nhịn không được mà bật khóc mất rồi.

Phải, cậu là một món hàng giả, một món hàng giả không đủ tư cách.

“Xin lỗi, xin tha thứ cho tôi…” Chu Dương ôm lấy cậu, ôn nhu hôn cậu, hận không thể cho cậu tất cả những thứ có thể: “Đừng khóc, đừng khóc thương tâm như vậy.”

Vô dụng.

Cái ôm săn sóc, nụ hôn dịu dàng, lời ngon cùng tiếng ngọt, đều vô dụng cả thôi.

Trái tim cậu đau đớn như vậy, cái gì cũng không thể ngừng lại được.

Vô dụng thôi.

Cho dù vứt đi toàn bộ lòng tự tôn của mình, cũng không có tác dụng.

Hạnh phúc của anh không ở nơi tôi.

“Đừng khóc, xin em đừng khóc.”

Trần Minh sờ lên mặt mình, xúc giác ôn nhuận chảy xuống từ đầu ngón tay.

“Tôi khóc mất rồi, xin lỗi, thật xin lỗi.” Cậu ôm lấy Chu Dương, lặp đi lặp lại lời xin lỗi: “Không phải tôi không yêu anh, nhưng tôi làm không được. Ly Úy là không thể lặp lại, tôi căn bản không thể làm được.”

“Đừng khóc nữa, Trần Minh.”

“Trần Minh đã không còn nữa rồi, đã không còn Trần Minh nữa rồi.” Cậu khóc nói: “Chu Dương, cái gì tôi cũng đem cho anh, nhưng vẫn không thể khiến anh hạnh phúc, tôi đem mạng sống của mình bồi cho anh đi vậy.”

Trong khoảnh khắc ấy, Chu Dương nghe thấy một âm thanh rất khẽ truyền tới từ sâu trong lồng ngực mình.

Ở nơi sâu thẳm ấy, thì ra vẫn luôn cất giấu một trái tim nho nhỏ khác.

Trái tim nho nhỏ này, chính vào khoảnh khắc ngắn ngủi kia, nát tan.

__Hết__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.