Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 11: Lúng túng trong phòng tắm




“Hả?! Ta không nhìn lầm chứ? Tuyển thủ Hư Không Già La lấy ra một cái máy sấy tóc? Lẽ nào vũ khí của cô bé chính là máy sấy tóc?” Lông mi giả có thể kẹp được ba cây củi dầu của Huyền Thiên đại sư rung động kịch liệt.

Hư Không Già La tay cầm máy sấy tóc, bày ra tạo hình khốc soái của mỹ nữ cầm súng, nhìn khá giống ‘thiếu nữ tia sét’. Chẳng qua ‘cây súng’ đó và cái đầm bồng đó đã phá hoại mỹ cảm, nhìn sao cũng thấy là hàng nhái.

“Phụt!” Thương Lan thấy tạo hình đoan trang đó của đối thủ, không khỏi bậc cười chế nhạo: “Ha ha, rất thú vị đó.”

Hai người đều không chủ động tấn công, mỗi người đứng ở một góc chiến trường, từ xa nhìn nhau. Tuy Hư Không Già La vẻ mặt cao ngạo, mà Thương Lan vẻ mặt bình thản, nhưng trong không khí lại lan tràn bầu không khí căng thẳng và càng lúc càng kịch liệt, ai cũng cảm thấy được chiến ý nồng liệt được ẩn giấu dưới vẻ ngoài đó.

“Hai vị tuyển thủ đều rất cẩn thận, không ai chủ động tấn công, vậy chúng ta hãy xem thử thông tin về hai vị tuyển thủ này. Đầu tiên là tuyển thủ Thương Lan của tổ số 38. Tin rằng không cần tôi giới thiệu, từ ngoại hình của tuyển thủ này, các bạn khán giả đã có thể nhận ra, đây là một vị Tư Thủy thần tộc. Theo như thông tin thể hiện, tuyển thủ Thương Lan còn là đại tế ti trong tộc của hắn. Tuy chủng tộc này vì phương thức sinh sôi khá đặc thù mà tộc nhân đến bây giờ đã không còn nhiều. Chẳng qua mỗi một vị Tư Thủy thần tộc vừa sinh ra đã có thần lực điều khiển nước, đặc điểm này vang xa từ lâu! Tin rằng các bạn khán giả đã xem vòng đấu trước chắc đều tán đồng quan điểm của tôi. Tuyển thủ Thương Lan chỉ vác dao mổ trâu nhỏ, đã nhẹ nhàng đánh bại đối thủ, giúp tổ của hắn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Không biết hôm nay tuyển thủ Hư Không Già La có bản lĩnh khiến hắn hiển lộ bản lĩnh chân thật hay không? Chúng ta hãy ghé mắt chờ đợi!”

“Cảm ơn lời giới thiệu của Huyền Thiên đại sư.” Mạch Đương Cơ gật đầu: “Vậy tôi sẽ giới thiệu về tuyển thủ Hư Không Già La. Tuyển thủ này có thân phận khá thần bí, trước kia trong giới linh năng không hề nghe qua tin tức nào về cô bé. Nhưng từ vòng thi đấu trước có thể thấy, đây là một cao thủ về mặt kết giới. Mong rằng trong vòng đấu này cô bé có thể cho chúng ta thấy những điều đặc sắc… Ồ! Hắn động rồi! Tuyển thủ Thương Lan cuối cùng cũng phát động tấn công!”

Thương Lan không thể nhẫn nại nữa, đánh vỡ cục diện giằng co trước tiên. Hắn búng tay một cái thật vang, một giọt nước ngưng tụ trên đầu ngón giữa của hắn. Tiếp theo, hắn lấy ngón cái búng ngón giữa, giọt nước đó bắn đi như viên đạn, nhanh chóng nhắm vào Hư Không Già La.

Xem ra Thương Lan chỉ muốn thử thực lực của đối thủ, kích này uy lực không lớn. Hư Không Già La nhảy bật lên, nhẹ nhàng tránh né. Giọt nước đó bắn lên mặt đất sau lưng cô bé, “xoảng!” mặt đất bị bắn ra một lổ nhỏ.

Quả nhiên không phải nước bình thường. Nếu bị giọt nước này bắn trúng, thân thể nhỏ bé đó sẽ có lỗ.

“Ồ? Không tồi đâu.” Thương Lan cười vừa lòng gật đầu, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.

Chỉ thấy hắn huy động thủy mâu trong tay, nhanh chóng lao đến tấn công Hư Không Già La. Khi còn cách cô bé chừng 8m, hắn dùng mũi chân làm đệm, mượn lực bay lên giữa không, thủy mâu hung tợn đâm xuống Hư Không Già La.

“Ôi, trời ơi! Năng lực nhảy bật thật mạnh, nếu không phải hắn làm đại tế ti, tôi đã muốn đề nghị hắn suy nghĩ nên làm vận động viên nhảy cao!” Huyền Thiên đại sư la to.

“Ha ha, đại sư ngài thật xúc động. Thật ra năng lực bật nhảy của tuyển thủ Hư Không Già La cũng không tồi, ngài xem, cô bé nhẹ nhàng tránh khỏi tấn công của Thương Lan.” Mạch Đương Cơ không hổ là thiên vương, không những có ngoại hình của ngôi sao, mà ngay cả giọng nói cũng mang đặc chất minh tinh, tuy phát âm riêng biệt có hơi khàn, nhưng tổng thể vẫn đầy sức hút, đặc biệt là khi cười thấp, có ma lực gợi cảm.

Quả thật, đối diện với tấn công của Thương Lan, Hư Không Già La vẫn bảo trì trấn định, không cùng hắn cứng chọi cứng, mà nhảy lên tránh né.

Đương nhiên, Thương Lan không thể chịu thua như thế, hắn lập tức triển khai tấn công lần nữa. Hiện tại hắn chỉ cách Hư Không Già La không đến hai mét, một khi tiếp cận đối phương, hắn sẽ sử dụng phương pháp đối địch khác.

Huyền Thiên lập tức giới thiệu động thái mới của Thương Lan cho mọi người: “Tuyển thủ Thương Lan dừng chân rồi, tay đang vẽ gì thế kia?”

“Tôi nghĩ đó là đang kết ấn.” Mạch Đương Cơ giúp bổ sung. Là một người chủ trì của cuộc đấu linh dị, ngay cả thường thức cơ bản như thế cũng không biết thì không thể chấp nhận.

Huyền Thiên lúng túng cười ha ha: “Ha ha… đúng rồi… Ồ? Tuyển thủ Hư Không Già La hình như đã biết bước tiếp theo của tuyển thủ Thương Lan, cô bé nhảy lùi ra sau, kéo khoảng cách với tuyển thủ Thương Lan. Sau đó giơ súng lên, không, là giơ máy sấy tóc lên nhắm vào Thương Lan, họ đang làm gì thế kia?”

Tay Thương Lan kết ấn, một chuỗi chú văn tràn ra khỏi miệng. Không đến một phút, xung quanh thân thể hắn xuất hiện ba cái khiên nước khác màu nhau, chúng trôi nổi giữa không, chậm rãi xoay chuyển quanh Thương Lan, dưới ánh đèn phản xạ ra thủy quang lấp lánh.

Thương Lan gầm lên: “Tam Hư Lưu thuẫn!” Khiên nước trên tay giơ lên cao, khiên nước ba mặt dâng lên giữa không, xoay chuyển bay về phía Hư Không Già La.

Mặt màu đỏ của khiên nước khi cách Hư Không Già La không đến một mét thì bỗng nhiên nổ tung, bọt nước bắn tung tóe nhắm thẳng vào cô bé.

Cô bé nhanh nhẹn lùi liền máy bước, tốc độ đó nhanh đến mức mắt thường gần như không bắt được, trên ống kính thì quả thật chính là di động trong chớp mắt.

Cô bé lại giơ máy sấy tóc lên, ấn công tắc.

Thương Lan bật cười, lẽ nào cô bé cho rằng dùng máy sấy tóc thì có thể thổi bay Tam Hư Lưu của hắn sao? Quả thật là mơ tưởng viễn vong!

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, máy sấy tóc của Hư Không Già La được mở, nhưng bên trong lại không thổi ra gió bình thường, mà là một trận khí lưu cực lạnh.

Bọt nước bị bắn tung không kịp văng lên người cô bé đã bị đông cứng giữa không trung, biến thành từng hạt băng rớt xuống đất.

Một chiêu bị phá, Thương Lan không những không tức giận, mà càng trở nên hưng trí. Hắn sờ cằm: “Cũng thú vị.”

Tiếp theo hắn lại huy động khiên nước: “Vậy thì lại ăn thêm một chiêu của ta đi!”

Lần này là mặt khiên nước màu lam đánh tới Hư Không Già La. Nó khác với khiên nước màu đỏ vừa rồi, không đột nhiên nổ tung, mà giống như thép luyện cứng chắc lao thẳng đến.

Hư Không Già La nhảy ra sau, lại sử dụng máy sấy tóc. Công tắc bật mở, lần này trong máy sấy thổi ra là một trận liệt diệm cao độ.

Khiên nước màu lam vừa gặp nhiệt độ cao, rất nhanh liền tan ra, hóa thành nước đọng trên không trung, rớt xuống đất.

Không ngờ Hư Không Già La có thể dễ dàng hóa giải hai lần tấn công của Thương Lan, mọi người đều kinh ngạc, Huyền Thiên thì trực tiếp nói luôn nghi hoặc này ra: “Hả? Tại sao Hư Không Già La có vẻ hoàn toàn nắm chắc động hướng của Thương Lan, xem ra cô bé rất hiểu rõ đối thủ a!”

Thương Lan hơi chau mày, vũ khí của đối phương quả thật chính là chuẩn bị để đối phó với Tam Hư Lưu thuẫn của hắn, xem ra tên này đã điều tra kỹ về mình.

Tiếp theo hắn lại thản nhiên, cho dù đối phương có từng điều tra về mình thì sao, luận thực lực mình vẫn ở trên!

Mặt khiên nước màu lục cuối cùng lao đến Hư Không Già La, cùng lúc này, Thương Lan cầm khiên nước tấn công cô bé. Xem ra lần này hắn không định thản nhiên đứng nhìn nữa, quyết định toàn lực tấn công.

Trong khiên nước màu lục lưu động dịch thể dinh dính, vừa nhìn đã nhận ra bên trong khẳng định là độc dịch.

Hư Không Già La ấn nút phát gió lạnh, khiên màu lục đó gặp gió lạnh không có biến hóa gì, vẫn men theo quỹ đạo cũ tấn công cô bé, hơn nữa thủy mâu của Thương Lan cũng đã gần trong gang tấc, cô bé không thể không nhảy lên né tránh.

Ba phút tiếp theo hai người biểu diễn trò ngươi truy ta đuổi.

Hư Không Già La lau mồ hôi trên đầu, tiếp tục như vậy cũng không phải cách, cứ nhảy với nhịp độ cao như vậy thực sự quá tốn sức, cô không thể kiên trì quá lâu.

Cô bé nghiến răng, dùng lực kéo, bức đồ cài ngực bảo thạch đỏ trên váy xuống, miệng niệm quyết, đồ cài đó có kèm linh khí.

Cô bé ném mạnh đồ cài vào khiên màu lục: “Binh!” Tiếng thủy tinh vỡ nát, khiên màu lục bị đánh vỡ, bên trong chảy ra độc dịch bết dính màu xanh đen.

Hư Không Già La vốn tưởng sẽ giống như hai mặt khiên trước đó, chỉ cần né khỏi độc dịch đó là không sao. Không ngờ độc dịch này còn chưa chạm đất, Thương Lan đã vung tay, độc dịch bắn đi như mũi tên nhằm vào cô.

May mà cô bé né tránh nhanh, không bị bắn trúng, nhưng độc dịch vừa chạm đất lại giống như có sinh mạng, tự động bắn lên, truy đuổi theo cô bé không buông tha.

Hư Không Già La cực nhọc né tránh, trên mặt bắt đầu hiện nét không kiên nhẫn. Mọe! Coi như ngươi đủ độc, bức ta sử dụng chiêu này!

Cô bé vừa kiên trì nhảy lên né tránh tấn công, vừa thò tay vào trong váy. May mà động tác của cô bé vô cùng nhanh, khán giả dùng mắt thường rất khó bắt được, không bị người ta thấy cảnh đó, nếu không thật sự rất bất nhã.

Hư Không Già La rút ra một chiếc khăn tay dưới vạt váy, cô bé bất động thanh sắc nắm chặt khăn trong tay.

Lần này khi độc dịch và Thương Lan cùng tấn công đến, cô bé không né tránh, đứng nguyên tại chỗ.

Thương Lan cảm thấy kỳ quái vì hành động này của cô bé, nhưng thế công của hắn đã phát, hơn nữa đây là cơ hội tốt để đánh bại đối thủ, huống hồ thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều nữa.

Hư Không Già La vung khăn tay, nó liền đứng giữa không, phóng lớn thành tấm màn sáu mét vuông, cản trước mặt cô bé, không đến 0.1 giây tấm màn đó bỗng biếnn thành hắc động thâm u.

Khi Thương Lan kịp nhận ra đại sự không tốt, hắn và cả độc dịch đều nhảy vào hắc động này.

Hư Không Già La thu khăn tay lại, nắm chặt trong tay.

Chủ trì và trọng tài bị tình hình đột ngột này làm ngẩn ngơ, nhất thời không kịp phản ứng, hiện trường im như thóc.

Hư Không Già La không vui chất vấn trọng tài: “Hắn đã không còn nữa rồi, phải tính cho ta thắng đúng không?”

“Hả… chuyện này…” Trọng tài gặp phải tình trạng này, nhìn sang bốn vị trọng tài chính đang ngồi trên bàn khách quý xin trợ giúp.

Đệ nhất mỹ nhân yêu tộc mở miệng trước tiên: “Ồ? Tuyển thủ Hư Không Già La, ngươi đã đem tuyển thủ Thương Lan đi đâu rồi?”

Cho dù đối diện với trọng tài chính thân phân hiển hách, Hư Không Già La vẫn rất cao ngạo: “Hừ! Ngươi đừng quản, dù sao trong nhất thời hắn không thể trở về được.”

‘Bốp bốp bốp’. Thánh chiến sĩ vỗ tay cười nói: “Cuộc đấu rất đặc sắc, kỹ thuật chế tạo kết giới rất cao thâm. Ngươi quả thật là nhất đẳng.” Nói xong hắn nhìn sang ba vị kia: “Ta đề nghị phán cô bé giành chiến thắng, các ngươi thấy sao?”

Bách Hoa Diễm mím môi nhẹ cười không nói, ma vương Chiêm Na căn bản không để tâm, Phổ Đà Thiên Tôn thốt lên trong thánh quang: “Theo ngươi vậy.”

Thánh chiến sĩ rất vừa lòng: “Tốt lắm, ta tuyên bố trận đấu này, tổ 240 giành chiến thắng!”

Huyền Thiên lần này nhanh nhẹn, lập tức tuyên bố kết quả thi đấu: “Chúc mừng tổ 240 giành chiến thắng trận đầu, giành được một điểm! Tiếp theo trận thứ hai sẽ bắt đầu! Nội dung đặc sắc đừng bỏ qua, chúng tôi sẽ trở lại sau phần quảng cáo!”

Hư Không Già La trở lại chỗ ngồi, nhận được sự hoan nghênh của Giả Tấn Xuyên và gấu trúc.

Hư Không Già La không có bao nhiêu kích động, duy trì thái độ cao ngạo của mình: “Đừng cao hứng quá sớm, ít nhất chúng ta còn phải lấy được ba điểm nữa mới qua cửa.”

Nói rồi, cô bé run run khăn tay vẫn nắm nãy giờ, ‘bịch’ một cái một người rớt ra khỏi đó.

Mọi người bu lại nhìn, không phải là đối thủ của Hư Không Già La – Lan Thương đó sao?

“Ồ, thì ra em nói đã biến hắn đi là gạt người!” Giả Tấn Xuyên bừng tỉnh đại ngộ.

“Hừ! Ta quả thật đã thu hắn vào trong kết giới của ta, nếu ta không muốn thả hắn ra, hắn có thể ra được hay sao?” Hư Không Già La hoàn toàn không cho rằng mình đang nói dối, nói xong còn đá Thương Lan một cái: “Này, tiếp theo tổ các ngươi phái ai ra đấu?”

Tuy thua trận này, hơn nữa còn bị Hư Không Già La đối đãi như thế, nhưng Thương Lan không hề bực bội, thậm chí còn mỉm cười bất đắc dĩ: “Ngươi cũng thô lỗ quá đi…” Còn chưa nói xong, khóe mắt liếc thấy đối phương muốn đá thêm cái nữa, hắn vội khai tuốt luốt: “Trận tiếp theo là Thiên Cơ Tử.”

“Ai?” Giả Tấn Xuyên không biết tên các thành viên của đội địch.

“Chính là lão mù đó!”

“Ha!” Safin hưng phấn: “Đến phiên bổn công tử đại hiển thân thủ rồi!” Nói rồi ném mị nhãn cho gấu trúc: “Tiểu khả ái, ngươi xem xong trận đấu của ta chắc chắn sẽ yêu ta!”

Gấu trúc quay đầu chuyện phiếm với Giả Tấn Xuyên, làm như không nghe thấy.

Thấy Thương Lan nằm ỳ ra không đi, Hư Không Già La đá hắn một cái: “Còn không cút?”

Thương Lan ôm cái chân bị đá, nụ cười trên mặt càng lúc càng tiện: “Ai da, ngươi thật sự là qua cầu rút ván a, lấy xong tình báo liền đuổi ta đi sao? Đại tiểu thư, không, phải là đại thiếu gia mới đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.