Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 62: Hồ điệp, cứu ta




Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari



Có kinh nghiệm đời trước, tất nhiên tôi không nghĩ mình còn có thời gian vô hạn để mà tiêu xài, cũng không muốn học ở một trường đại học hạng hai trong thành phố nữa. Hiểu biết hơn, tự nhiên muốn chạy xa hơn, bay cao hơn.

Tôi nghĩ bất kỳ kẻ nào đã có kinh nghiệm cuộc đời đều sẽ không lãng phí thời gian, sống uổng thanh xuân. Bài vở giản đơn, không cần tôi phí nhiều tinh lực. Tôi trước giờ vẫn rất thông minh, chỉ là chưa bao giờ nỗ lực, đấy là lời nhận xét của nhiều giáo viên đánh giá tôi. Hiện tại nếu biết nỗ lực, không gì có thể ngăn cản tôi cá vượt vũ môn hóa rồng.

Thời gian còn lại, tôi dùng để luyện phát âm, tập nghe tiếng Anh, không muốn giống như trước đây, chỉ biết thi, mà không thể dùng tiếng Anh giao lưu. Đến thư viện trước đây tôi chưa bao giờ đặt chân vào làm một tấm thẻ, mượn tiểu thuyết nguyên văn tiếng Anh về xem. Trên thực tế, đây cũng là một loại phương thức trốn tránh gia đình, tôi nếu không ở trường học thì cũng là ở thư viện.

Tôi cần có sự nghiệp của mình. Thứ gì của ba cũng chỉ là của ba mà thôi. Cho nên từ giây phút tôi trở về đây đã luôn suy nghĩ, làm sao để kiếm món tiền đầu tiên của mình. Trước kia cho dù tôi bắt đầu lại một lần nữa, cũng không phải bắt đầu với hai bàn tay trắng. Nhưng hiện nay lại phải đối mặt với quẫn cảnh vô lực.

Tôi có chút nhớ về quá khứ, bởi vì bây giờ tôi vẫn còn vị thành niên, rất nhiều chuyện đều không thể làm. Tiền tiêu vặt và tiền lì xì bao năm qua mà ba cho tôi có thể dùng làm tài chính khởi động nhưng vẫn còn quá ít.

Chí ít, sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi muốn mình có sản nghiệp đầu tiên, cho dù là một sạp báo ven đường cũng được, như vậy tôi mới có thể an bài cho Từ Khiêm đang trong cơn nghèo túng lại thất nghiệp, ngăn cản hắn đến nhà máy của ba.

Tối thiểu, tôi muốn sau khi tốt nghiệp đại học kiếm được món tiền kha khá, sau đó từ lúc ấy bắt đầu sự nghiệp của mình.

Thành tích của tôi ở học kỳ này lủi thẳng đến hạng nhất khối, hơn nữa tính cách nguyên bản của tôi cũng cơ linh dẻo miệng, được giáo viên yêu thích. Ngay cả hiện tại trở nên trầm ổn, bình thường không nhiều biểu cảm, cũng bị hiểu thành tôi rốt cục đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn xưa, khiến thầy cô vui mừng không ngớt.

Cuối kỳ, bị thầy giáo kéo đi hỗ trợ phê sửa bài thi lớp 10, tôi thấy có một số bài thành tích vô cùng thê thảm, tôi bắt đầu nảy ra một ý tưởng. Âm thầm nhớ kỹ tên và lớp của bọn họ.

Tôi gửi tin mở lớp bồi dưỡng cho họ, đương nhiên, để cho họ cảm thấy mình được xem trọng, mỗi phần báo tin đều có ghi rõ tên và lớp mỗi người.

Đầu tháng ba, học sinh đối mặt cuộc khi cuối học kỳ, cho dù là học sinh xếp từ dưới lên cũng lo lắng về thành tích. Không phải học sinh nào cũng mời nổi gia sư, huống chi trong cái thành phố nhỏ này, mời gia sư trong thời gian nghỉ đông cũng không dễ. Tôi đưa tin cho mỗi người mà không phải rộng rãi phát truyền đơn, là tôn trọng bọn họ. Cho dù những học sinh đó tâm lý mẫn cảm, chán ghét giáo viên và học tập thì cũng không đến mức phản cảm với tôi. Trường học đầu tháng ba có sáu lớp, từng lớp có bốn mươi lăm, bốn mươi sáu học sinh, tôi chỉ phát bốn mươi phong thư, cũng không nhiều, một mình tôi hẳn có thể làm được. Các mặt khác, tôi đều cân nhắc tỉ mỉ cả.

Bọn họ hợp lại hỏi tôi làm thế nào biết tên và thành tích của họ, tôi cũng đã có đáp án sẵn.

“Yên tâm, nhà trường với thầy cô cũng không tiết lộ gì thành tích của mọi người. Bởi vì năm nay tôi có tham dự phê sửa bài thi cho mọi người nên mới biết. Nếu như không muốn học bổ túc, vậy mọi người coi như chưa từng thấy tin mời đi, dù sao cũng không phải gửi cho ba mẹ của mọi người, họ sẽ không biết đâu, tôi cũng không ép gì mọi người. Tôi chỉ đưa ra kiến nghị, chấp nhận hay không là ở mọi người.”

“Ai biết cậu dạy ra sao? Lỡ tụi này nghe không hiểu, không lẽ mất trắng tiền sao?”

“Được rồi, nếu lo như vậy, mọi người có thể đi học miễn phí 3 ngày. Bất mãn thì coi như thôi. Tôi còn phải thuê địa điểm dạy, mua sách, soạn bài, in ấn tài liệu, tốn cả một thời gian nghỉ. Lẽ nào mọi người nghĩ tôi cần kiếm tiền? Nhà tôi cũng không thiếu tiền, tôi nghĩ mọi người cũng biết.”

Bọn họ không còn gì để hỏi, kết quả, hơn phân nửa học sinh đến học.

Thầy cô cũng biết, gọi tôi lên hỏi.

“Bởi vì năm nay phụ thầy cô sửa bài thi nên phát hiện ra một số người thành tích thật sự là… Dù sao ngày nghỉ em cũng nhàn rỗi nên muốn làm chút gì đó. Nếu như có thể giúp đỡ thầy cô, trường học em cũng thấy đây là việc tốt.”

“Suy nghĩ của em rất tốt, thế nhưng thu phí…..?”

“Lúc em nói muốn mở một lớp học bổ túc, ba em cũng nói tìm chỗ, đưa tiền hỗ trợ cho em. Nhưng em thấy làm vậy không có ý nghĩa. Em không muốn dựa vào gia đình, tự em sẽ làm. Cho nên thu phí…..”

Thầy giáo bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, “Ừ tốt, tôi cũng rất chờ mong ở em, mong em sẽ làm tốt chuyện này.”

“Cảm ơn thầy.”

Cuối cùng thầy giáo còn hỏi tôi có muốn vào Đảng hay không.

Kỳ thực, tất cả những giải thích này đều là nói dối, tôi chỉ muốn kiếm tiền.

Thời gian nghỉ đông, tôi mượn một phòng thực nghiệm trong nhà máy của ba làm phòng học. Cứ tưởng cùng lắm chỉ mười người tới thôi đã là tốt, không ngờ kết quả có tới ba mươi mấy người cùng tới.

Tôi dựa theo môn học lấy tiền chứ không dựa theo đầu người, mỗi người có thể tự do lựa chọn bốn môn để học, tôi không hề can thiệp gì chuyện này. Thấy mức giá tôi đưa ra cũng không nhiều, kỳ thực cũng gần bằng tiền họ mời gia sư tại nhà. Bởi vậy mọi người đều lựa chọn bốn môn để học.

Kỳ thực công việc này vừa phiền phức lại vừa mệt, nhưng tôi còn là học sinh, phương pháp kiếm tiền cũng không nhiều. Giữa dạy và học có rất nhiều bất đồng, trong khi dạy phải không ngừng tự hỏi, không ngừng giải quyết vấn đề, không ngừng đề cao hiệu suất giảng giải. Đó cũng là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.

Làm chuyện như vậy, ba đương nhiên sẽ biết, ông gặp tôi trong nhà máy để hỏi, “Nghỉ rồi sao con không nghỉ ngơi, làm cái này làm gì? Cái này có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”

Tôi cười, “Tiền ít cũng là tiền con kiếm.”, hơn nữa, phòng học là miễn phí, còn không phải đóng thuế, ngay cả bài thi đều là photo trong văn phòng của ba, ngoại trừ tốn hao tinh lực, thời gian của bản thân ra, kỳ thực đây là ngành kinh doanh không cần vốn. Không chỉ thế, tôi cũng có được chút thành quả, học được một vài thứ. Tôi nghĩ dù không học đại học, tôi cũng có thể vào trường làm giáo viên hay tư vấn tâm lý cho học sinh cũng không thành vấn đề.

Ba nghe tôi nói thế lập tức hiểu, “Muốn gây dựng sự nghiệp à? Có sớm quá không đó?”

Tôi lắc đầu, “Hiện tại chỉ là rèn đúc năng lực làm việc một chút, nếu muốn gây dựng sự nghiệp thì phải chờ đậu đại học đã. Khi đó con đã thành người lớn rồi, làm chuyện gì cũng tiện. Sao có thể bó tay bó chân như bây giờ. Giờ con chỉ kiếm chút tài chính khởi động thôi.”

Ba nở nụ cười, “Thằng này giỏi, chờ con đậu đại học, ba cho con tài chính khởi động.”

“Ba cho thì con lấy, con cũng muốn rảnh rỗi kiếm chút tiền. Tiền không phải càng nhiều càng tốt sao?”

“Nếu không kỳ nghỉ sau con tới nhà máy đi, ba cho con một công việc, con học kinh doanh, quản lý. Con dạy nhiều học sinh vậy thì cực lắm, với lại cũng không có nhiều ích lợi sau này cho con.”

Chuyện trong nhà máy của ba tôi đã làm quen như ăn cháo, làm lại còn có ý nghĩa gì? Rốt cuộc cũng là cầm tiền của ba.

“Ba có thể cho con bao nhiêu lương? Con dạy bổ túc cho họ, kiếm tối thiểu cũng gấp mười lương ba phát.”

“Nhiều vậy sao?”, ba có chút giật mình.

Tôi gật đầu, “Con giúp họ thi đậu tốt nghiệp cấp 3, chút tiền ấy đâu có đáng là bao với họ.”

“Vậy được rồi.”, ba không phản đối nữa, “Con đã biết làm việc tử tế, vậy ba mua cho con một cái máy vi tính mới, em gái con khỏi phải chiếm máy của con mà lên mạng chơi.”

“Vậy mua cho con cái laptop đi, sau này con dùng khi học đại học luôn.”

“Được.”

Tôi do dự một chút, “Ba, sang năm con cuối cấp rồi, học tập chắc chắn rất bận rộn. Mẹ mỗi tối đều chơi mạt chược, rất ầm ĩ… con nghĩ… dọn ra ngoài ở.”

“Dọn ra ngoài? Con muốn dọn đi đâu?”

“Cho con một phòng trong ký túc xá ở xưởng là được, hay thuê cho con một phòng ở ngoài cũng được.”

Ba tôi suy nghĩ một chút, “Để ba mua cho con một căn nhà, cũng chỉ 100.000 thôi, dù sau này con đi học đại học xa, ngày lễ ngày tết dù sao cũng phải về nhà, có nhà ở cũng tiện. Nhưng đừng nói cho mẹ con biết, nói là thuê thôi, đỡ bà ấy nói ra nói vào.”

Tôi gật đầu, bà ấy không biết là tốt nhất.

Vài ngày sau, ba cho tài xế của ông đến phòng học tìm tôi, đưa tôi đi xem nhà mới mua, ngay cả giấy tờ đều đã làm xong xuôi, chủ sở hữu là tôi. Ba cho tôi một tấm thẻ, để tôi tự đi mua một chiếc laptop hợp ý, mua sắm thiết bị điện gia dụng, đồ dùng. Ông nói ông không biết tôi thích gì, sau này nếu tôi ở chỗ này thì tôi chọn đồ cho phù hợp. Ba luôn luôn cẩn thận, săn sóc như vậy, khó trách sao ông lại thành công trong sự nghiệp như vậy.

Tôi ngồi xe của ba chạy cả một ngày đêm, mua một đống đồ về. Dọn nhà, sửa chữa, mua hàng tá thứ lặt vặt, kiếp trước tôi cũng không phải làm một hai lần bao giờ. Hơn nữa, cái gọi là yêu thích đã sớm thành cố định rồi, cũng không có nhiều lựa chọn gì.

Tiền trong thẻ còn không ít, tôi cũng tự động coi nó như của mình, ba chắc là cũng có ý này.

Tôi dọn ra ngoài ở, ba giải thích với mẹ rằng tôi muốn rèn đúc bản thân, tự mình kiếm tiền thuê nhà, cũng tiện cho việc sang năm thi đại học.

Mẹ cũng không nói gì thêm, bà chẳng hề quan tâm đến hai đứa con của bà, chỉ cần bọn tôi có cơm ăn, áo mặt, bà đã cảm thấy hoàn thành tránh nhiệm rồi. Bà vốn là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, chỉ cần bản thân vui vẻ là đủ rồi. Tính cách của em gái cũng giống bà, vô tâm vô phế.

Cả một học kỳ, tôi và mẹ, em gái nói với nhau chưa được mấy câu, cả hai cũng chẳng phát hiện tôi có gì thay đổi. Ý nghĩa của tôi đối với bà chỉ là thành tích cuối kỳ đem về nhà, để bà có một chuyện gì đó để nói, vậy thôi.

Mặc kệ có nghỉ hay không, tôi đều tự giác dậy sớm tập thể dục. Tuổi trẻ không chịu tập luyện vẫn nghĩ mình khỏe mạnh, đến trung niên, vì rượu bia, thuốc lá, xã giao và thiếu luyện tập mà sức khỏe ngày càng tệ, lúc ấy hối hận đã trễ.

Trở lại một kiếp, tôi tuy không biến thành thiên tài, nhưng cũng đã có những kinh nghiệm tích lũy được khi trưởng thành, giúp cho tuổi thiếu niên làm gì cũng dễ dàng và thành công. Cái tôi có chỉ là nỗ lực và quý trọng mà thôi. Quý trọng thời gian, đồng thời chú tâm vào tất cả mọi chuyện cần làm. Thái độ quyết định tất cả. Có lẽ bởi vì không còn mê man, tôi biết rõ mục tiêu và tương lai của mình là gì, nên không bao giờ chán nản.

Hai ba con tôi cùng ra ngoài ăn cơm tối, tôi đi đến xưởng sửa xe hơi của ba Tiểu Mao. Bạn bè trong quá khứ của tôi không ít, nhưng khi tôi ra tòa về tội sát nhân, người còn xem tôi như bạn, còn giúp tôi chạy trên chạy dưới, chỉ có một mình cậu ấy.

Trải qua chuyện như vậy, tôi nghĩ thay vì nói cậu ấy là bạn tôi thì nói cậu ấy là anh em ruột thịt của tôi cũng không ngoa. Hai chúng tôi cùng vào nhà trẻ, tiểu học, trung học, lúc nào cũng đều cùng lớp, làm gì cũng đều có nhau.

Khi còn bé không cảm thấy gì, chỉ cảm thấy bạn bè thì phải thế. Thế nhưng trải qua nhân tình ấm lạnh, mới biết cái loại tình cảm như anh em tay chân có nhau này đáng quý biết bao.

Tôi hay đi theo cậu ta học sửa xe, sau đó cũng hỗ trợ sửa xe. Tôi học thứ gì cũng nhanh, tay chân cũng mau lẹ. Sửa xe vừa là hứng thú vừa là vì thời gian của tôi còn lại rất ít, đây là cách tốt nhất vẹn của đôi đường vừa làm việc mình thích vừa ở bên bạn bè.

“Chú Vương.”, tôi chui từ dưới xe ra, chào ba Tiểu Mao.

“Nguyên Tử, tới rồi đó hả, cuối tuần chú với thằng Tiểu Mao đi câu cá, mày đi không?”, ông cười ha hả hỏi tôi.

“Đương nhiên đi rồi.”, tôi vội gật đầu.

Lái xe ra bờ sông ngoài thành phố, trên mặt băng dày khoan một cái lỗ để câu cá, đây là một trò chơi truyền thống giữa tôi với Tiểu Mao.

“Ờ ờ, hai đứa đi chơi đi.”, chú Vương cười ha ha rời đi.

Tiểu Mao thấy ba cậu đã đi, mở vài bài hát đang thịnh lên, đưa cho tôi một điếu thuốc. Tôi nhận lấy, châm vào cái bật lửa cậu ta cầm, hút một ngụm, hai đứa tôi chụm lại ngồi dưới đất.

“Mày nói thật cho tao, nhà mày có chuyện gì rồi phải không? Nhà mày đâu thiếu tiền, mày lại bày ra cái khóa học bổ túc làm gì. Còn cố sống cố chết học như vậy nữa, rồi dọn ra riêng. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tôi cười khổ một tiếng, tôi cũng muốn nói thật cho cậu ấy biết, nhưng việc này nói như thế nào?

“Mẹ tao… có một số việc…. tao không nói gì được… tao không muốn ở nhà nữa… cố học cũng là muốn thi trường thành phố khác …”, tôi hàm hàm hồ hồ nói.

Cậu ấy hút một ngụm, “Mỗi nhà đều có chuyện khó nói của mình, xem ra có tiền cũng không phải là sướng. Tương lai tao chỉ muốn thừa kế xưởng sửa xe của ba tao, cưới một người vợ hiền lành hiếu thuận với ba mẹ tao, như vậy mà sống thì thoải mái biết bao. Mày muốn thi trường thành phố khác cũng tốt, đi xem thế giới đã lớn tới mức nào rồi.”, Tiểu Mao cũng hiểu tình hình gia đình tôi, người gia đình Tiểu Mao luôn an phận thủ thường, tự nhiên không quen nhìn người mẹ suốt ngày bài bạc của tôi, cũng không quen nhìn em gái tôi mỗi ngày trang điểm lòe loẹt. Họ có vài phần đồng tình ba tôi, bên ngoài phải đi làm, ngày nào cũng bận rộn mà về đến nhà thì một chén cơm nóng cũng không ăn được.

“Tao nếu đi học xa, mày để ý đến ba tao một chút, tao chỉ lo có ổng thôi.”

“Còn phải nói sao”, Tiểu Mao vươn tay đấm vào vai tôi, “Nhưng mà chú Lục có năng lực như vậy, tao còn phải để ý sao?”

“Sao không để ý được? Tao không ở bên ổng, mày giúp tao làm tròn phận làm con, dù sao ổng cũng xem mày như con nuôi mà… những người khác nhờ không được.”

“Ý mày nói gì vậy chứ… Lần trước tao thấy tiểu công chúa nhà mày đi với bang lưu manh phía tây đó, mày không quản nó hả?”

Tôi âm thầm cười nhạt một tiếng, không phải tôi không quản mà là nó không biết nhìn người, lại vô tâm, đã sớm bị mẹ nuông chìu tới hư luôn rồi. Nói chuyện, làm gì cũng đều ỷ vào tiền tài quyền thế của ba, mở miệng ngậm miệng là nhà ta đây có tiền, lại chẳng bao giờ đặt ba ở trong lòng, tôi cũng không muốn xen vào chuyện của nó nữa.

“Tao mặc kệ, mày cũng đừng để ý. Tao chỉ hiếu thuận với ba tao, cũng chỉ có mày là anh em, những người khác tao không quan tâm.”

“Mày không quan tâm, tao quan tâm làm con khỉ gì.”

•#¥%¥%¥%¥... —%¥#¥•

Nhóm học sinh tôi dạy bổ túc, mặc kệ tốt xấu thế nào cũng đều qua được kỳ thi. Có mấy người phụ huynh đem lễ vật tới cảm ơn tôi, ba không có ở nhà, mẹ lại chơi mạt chược, căn bản chẳng thèm bắt chuyện. Em gái lại trang điểm, khách đến nhà cũng không biết.

Tôi đã quen mắt rồi nên tự mình châm trà hàn huyên một hồi, sau đó tiễn họ về.

“Cậu bạn củaTiểu Đồng ở trong hoàn cảnh như vậy vẫn học tập tốt như vậy, thực sự là giỏi nha”, có một phụ huynh đã cảm thán như thế lúc ra về.

Tôi nghe xong có chút xấu hổ nhưng vẫn bất động thanh sắc tiễn họ về.

Ba biết được chuyện này, làm ầm một trận với mẹ, nói bà trước mặt khách không giữ thể diện cho tôi. Phải biết rằng, vì tính tình của bà như vậy nên ba không bao giờ đưa bạn bè, khách khứa về nhà. Ba từ lâu đã chẳng mong mẹ trở thành vợ hiền dâu thảo gì, nhưng tôi thật vất vả mới có chút thành tích tốt, đáng lẽ ra nên được cổ vũ, khích lệ, không thì tối thiểu cũng không nên làm tôi sượng mặt. Ba mẹ cãi nhau ầm ĩ một trận mà chuyện vẫn vậy, chẳng giải quyết được gì.

Kỳ nghỉ hè trước khi lên lớp 12, ba nói với tôi, “Lớp bổ túc kỳ nghỉ đông của con rất thành công, cũng có chút tiền lời. Nhưng ba vẫn nghĩ con không cần vì chút tiền này mà lãng phí thời gian. Con còn trẻ, có thể học rất nhiều thứ, tương lai vẫn còn thời gian kiếm tiền. Sau khi con vào đại học, ba cho con một khoản để con tự mình gây dựng sự nghiệp. Hiện tại, thời gian của con rất quý giá, hãy học vài thứ có giá trị đi, con thấy sao?”

“Thành tích của con rất tốt, ngày nghỉ chắc không cần học thêm gì đâu ba.”

“Lần trước có một khách hàng từ thành phố khác tới, bà ta nói con gái bà năm nay thi đại học nhưng ngày nghỉ vẫn học khiêu vũ, học đánh đàn. Nói là học tập bên trong đại học cũng rất bình thường. Đa tài đa nghệ thì không có mấy ai. Ba cũng thấy vậy, con có định học thêm âm nhạc, thư pháp gì đó không? Dù sao nhàn rỗi thì cũng là nhàn rỗi.”

Tôi suy nghĩ một chút, tiền tôi kiếm được với tiền ba cho quả thật như chín con trâu mất một sợi lông, không kiếm cũng không sao,  “Cũng được, nhưng học cái gì?”

Ba thấy tôi chịu học, có chút cao hứng. “Ba hỏi rồi, ngày nghỉ Cung Văn hoá mở không ít chương trình học, học gì cũng có. Con đi xem thử đi, thích khóa nào thì cứ đăng ký. Nếu như giáo viên dạy tốt, chúng ta mời riêng về dạy cũng được.”

“Dạ.”, tôi gật đầu đồng ý. Ba vì tôi và em gái rốt cuộc đã tận tâm tận lực rồi. Trước đây ông muốn nó học đàn dương cầm, thậm chí dự định tự mình đi Thượng Hải mua một cây đàn trở về cho nó dùng, đáng tiếc nó lại không quan tâm. Nó chỉ quan tâm hôm nay nên sơn móng tay màu gì, ngày mai mặc váy nào, hoàn toàn chẳng để ý đến những gì ba đã làm cho nó. Ba cũng đành bất lực. Nhưng, tôi sẽ không để ông thất vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.