Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 58: Một đêm đẹp




Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Trong lúc chờ thư thông báo, tôi vẫn sinh hoạt với những lịch trình bình thường. Sáng chạy bộ, luyện quyền, ăn sáng, luyện chữ, đọc sách, ăn trưa, đọc sách, ăn chiều. Ngày ngày trôi qua quy luật như ở trong trại tạm giam.

Thời gian sau cơm tối là thời gian tự do, có lúc tôi và ba đi tản bộ với nhau hay cùng Tiểu Mao ra khu chợ hát rong, cũng có khi đến xưởng sửa xe của nhà cậu ta làm việc, có lúc ba người chúng tôi uống rượu, khoác lác, đánh bài, hay cùng Từ Khiêm làm…

Lúc nhận được thư thông báo, Từ Khiêm còn vui mừng hơn tôi.

Tôi kéo anh vào lòng, nhẹ nhàng hôn anh, “Cảm ơn”, cám ơn anh đã thật tình vui mừng vì tôi.

“Cảm ơn cái gì?”

Tôi không trả lời anh, “Em cần nói trước với ba một tiếng, tối sẽ mời ông qua đây ăn. Anh gọi cho Tiểu Mao một cú, kêu cậu ta cũng qua luôn đi.”

“Được.”

Tới xưởng của ba, lần đầu tiên tôi thấy ông vui mừng tới vậy, “Ba muốn làm một bữa tiệc, kêu hết bạn bè, thân thích tới, mọi người cùng nhau vui một bữa mới được.”

“Con muốn làm một bữa tiệc cảm ơn thầy cô, sau đó mời bạn bè của ba, của con với gia đình Tiểu Mao một bữa, nhưng người khác thì chắc không cần đâu, đãi họ còn không bằng tiết kiệm tiền đưa cho con cho rồi.”, ba không có thân thích, thân thích trong nhà đều là thân thích của mẹ, đều là những người theo mẹ đục nước béo cò. Tôi ngay cả nhìn mặt cũng không muốn.

“Như vậy sao được? Tốt xấu cũng là thân thích, chuyện con thi đậu Đại học B là chuyện lớn, lẽ nào không nói cho mẹ con sao?”

“Vậy tách ra mà mời, thầy cô với bạn bè mời một lần, còn về phần thân thích thì để mẹ thu xếp. Sau vài ngày con dự định sẽ đi.”

Ba ngẩn ra, “Còn một tháng mới vào học mà, con đi sớm vậy làm gì?”

“Con muốn khảo sát tìm hiểu, kiểm tra tình hình nơi đó, dù sao con cũng dự định tươg lai sẽ đặt chân ở đó. Nếu có thời gian còn muốn đi chơi một phen, Cố Cung (1) nè, Di Hòa Viên (2) nè, Bắc Kinh có rất nhiều nơi để đi mà, con sắp xếp từ lâu rồi.”

“Được rồi”, ba gật đầu, mở tủ sắt lấy cho tôi 2 tấm thẻ, “Đây là tiền học phí với phí sinh hoạt của con, tất cả một trăm ngàn.Còn đây là tài chính khởi động cho con gầy dựng sự nghiệp, tất cả là năm triệu. Gây dựng sự nghiệp thì cần cẩn thận, nhưng đừng quá nhát, làm chuyện gì cũng cần có phần mạo hiểm cả. Chỉ cần con nỗ lực, cho dù thất bại cũng không sao. Thực sự không được thì về nhà thừa kế nhà máy của ba.”

“Năm triệu? Có nhiều quá không ba? Ba không lấy hết tiền trong nhà đó chứ?”

“Không nhiều đâu. Trong nhà hay nhà máy cũng có tiền, không sao cả, không chết đói đâu. Chỉ cần không xảy ra vấn đề, tiền bao giờ cũng có thể ổn định kiếm lại được. Ba không có tâm tư mở rộng quy mô, tiền này cũng chết dí một chỗ, còn không bằng đưa cho con thử làm ăn. Ba chỉ có một mình con là con trai, sớm muộn gì cũng là của con, đưa sớm cho con có sao đâu, nói không chừng con còn có thể làm nên sự nghiệp không chừng.”

“Cảm ơn ba”, tôi nhận lấy hai tấm thẻ, “Tối hôm nay con còn ở nhà, con muốn mời ba qua ăn, con muốn làm bữa cơn riêng chỉ có ba, con với Tiểu Mao để chúc mừng. “

“Được.”, ba cười ha ha.

Cuộc gặp mặt của ba với Từ Khiêm làm tôi rất quan tâm, bởi vì tôi muốn biết, tôi có làm đúng hay không. Kết quả, thái độ khi họ gặp mặt nhau đều rất tự nhiên.

Quả nhiên trên đời này đều không có tình yêu vô duyên vô cớ. Nếu không phải ba giúp đỡ Từ Khiêm khi anh ấy đang khó khăn, ba sẽ không hiểu Từ Khiêm là một người như thế nảo, không đồng tình thương tiếc, thậm chí sẽ không từ chỗ anh mà tìm kiếm bóng dáng của một gia đình hạnh phúc.

Nếu không mang ơn giúp đỡ của ba, Từ Khiêm cũng không biết ba là người tốt như thế nào, cũng sẽ không chấp nhận chung sống với ông dù cho bị bôi nhọ đến cỡ nào.

“Cậu nhóc, cảm ơn cậu chăm sóc cho con tôi thời gian qua. Thằng Nguyên có thể thi vào đại học, công của cậu không thể thiếu”, ba cười cười nói.

“Nào có, chú Lục khách khí rồi, là Lục Nguyên thuê tôi làm việc, đây đều là việc tôi phải làm cả.”, Từ Khiêm cũng vui vẻ cười nói.

“Giờ cậu có tìm công việc không? Nếu không có việc thì đến nhà máy tôi làm thử xem? Tôi không sợ ba cái tin đồn bậy bạ đó đâu. Tôi không tin mấy thứ ấy, một phó chủ nhiệm nho nhỏ mà cũng dám làm bừa làm bậy. Cậu yên tâm, đến chỗ tôi làm đi, không ai dám đụng vào cậu đâu.”

Từ Khiêm liếc tôi một cái rồi cười nói: “Cảm ơn chú Lục, tôi nhờ bạn bè tìm giúp một công việc ở thành phố khác rồi, vài ngày sau sẽ đi.”

Tôi mỉm cười nhìn họ, đích xác không có tia lửa ái tình nào bén lên ở đây cả, vậy chuyện này tôi đã làm đúng.

Buổi tối, Từ Khiêm làm một bàn đầy món ngon, cả đêm tân chủ tẫn hoan, ba uống rất nhiều không đi nổi nữa nên tôi phải đưa ông về nhà, buổi tối cũng ngủ ở đó luôn. Thuận tiện nói cho mẹ tin tôi thi đậu đại học.

Vài ngày sau, tôi lấy được vé đi Bắc Kinh, ba cùng Tiểu Mao tiễn tôi ở sân bây. Viền mắt họ đỏ hoe, trong lòng tôi cũng vì họ mà trở nên chua xót.

“Giúp tao chăm sóc ba nghen.”, khi ôm Tiểu Mao, tôi ghé vào tai cậu ta nói.

“Mày yên tâm.”

“Ba, con đi.”

“Ờ, đi đi”, ba vẫy tay chào tôi, “Nhớ gọi điện thoại về cho ba.”

“Dạ, ba, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Con yên tâm.”

Bọn họ ai cũng khiến tôi yên tâm cả, trừ ba. Thế nhưng, giờ tôi có thể làm gì?

Đi đến chỗ ngồi, Từ Khiêm ngồi bên cạnh tôi, hắn tránh được mọi người, đăng ký lên máy bay trước tôi.

“Tới Bắc Kinh rồi tụi mình sống như thế nào?”, hắn nghiêng người hỏi tôi.

Tôi vỗ vỗ tay hắn, “Đừng lo, mọi việc đã được thu xếp xong rồi.”

Ra sân bay, chúng tôi ngồi xe tới Đại học B, nghỉ ở một khách sạn gần đó. Sau đó dựa trên những thông tin đã điều tra, tôi tìm nhà gần trường.

Lúc này, giá nhà đất ở Bắc Kinh còn chưa tăng, quả thực so với cái giá của mười năm sau quả nhiên một trời một vực, cho nên tôi mới bỏ tiền ra mua nhà.

Cuối cùng, tôi chọn một ngôi nhà ba phòng hai sảnh gần trường học, hoàn cảnh tốt, an toàn, phí sinh hoạt ở đây có cao một chút nhưng an ninh ở đây tốt, không ngại vấn đề trộm cướp, hơn nữa, nhà ở đã có nội thất đầy đủ có thể vào ở ngay, không cần tốn thời gian trang trí.

Dùng vài ngày để xử lý thủ tục, tôi làm một loạt các loại thẻ giao dịch ngân hàng, thẻ tài khoản giao dịch chứng khoán, trừ tiền mua nhà ra, tất cả tiền đều để vào đó.

Bởi tôi biết cổ phiếu nào đang mạnh, có thể phát triển nên đầu tư vài năm nữa không cần quan tâm, chỉ cần mua là có thể kiếm được một khoản không nhỏ.

Chuyện chính của tôi cần làm vẫn là học và kết bạn, mở rộng mạng lưới quan hệ. Tôi đã không còn trẻ nữa, trước đây kết bạn chỉ cần tâm đầu ý hợp giờ thì không thể như vậy. Có thể vào được Đại học B, hầu như tất cả sinh viên ở đây đều là nhân tài cả, nếu muốn gây dựng sự nghiệp sao có thể không có bạn bè như vậy?

Kết quả rất nhanh đã thấy, tôi đã làm xong hết mọi chuyện tốt đẹp, thủ tục nhà ở đã làm tốt. Bên cạnh đó, Từ Khiêm cũng đã đi lựa chọn những dụng cụ và thiết bị cần thiết cho gia đình, mua cả các thứ lặt vặt cần thiết khác, thậm chí anh còn nhớ rõ mua cho tôi bao cát để trên sân thượng. Từ Khiêm dùng hai ngày đã sắp xếp hết các đồ đạc đâu vào đấy. Bọn tôi trả phòng khách sạn, chuẩn bị dọn vào nhà mới.

Từ Khiêm vốn học mỹ thuật, thẩm mĩ tất nhiên không kém, căn nhà này được bày trí so với căn nhà cũ tôi tùy tiện bày trí đẹp hơn rất nhiều. Tôi vốn lo anh sống ở Bắc Kinh không quen, tìm không được chỗ mua đồ, không chọn được đồ tốt. Sau đó mới nhớ tới anh ấy là cô nhi, những chuyện này đã sớm biết tự mình lo liệu. Hơn nữa, tiền anh dùng mua đồ chỉ bằng một phần ba số tiền tôi dự tính mà thôi, mà hàng mua về đều là hàng chất lượng tốt cả, dùng vừa đẹp vừa bền. Anh thật sự rất có khả năng, đúng là một người vợ hiền mà.

“Còn một tháng nữa mới tới ngày khai giảng, có phải chúng ta tới sớm quá không?”, tôi ngồi ở sofa đọc sách, Từ Khiêm nằm dài gối đầu lên chân tôi.

“Ừ. Em cũng không nghĩ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy”, tôi dự tính khoản chừng 20 ngày mới tìm được nhà, trên thực tế lại chỉ cần 2 ngày đã tìm được, cho nên thời gian có vẻ trống, “Ngày mai bắt đầu đi tham quan Bắc Kinh vậy, sau đó đi leo Trường Thành với Hương Sơn.”

“Thật sao? Vậy anh mang theo dụng cụ vẽ nhé?”, hai mắt hắn sáng rực lên.

“Tùy anh.”

Vì thế, ngày hôm sau chúng tôi tự mình đi tham quan Bắc Kinh, mua một tấm bản đồ, giao thông thì dùng tàu ngầm và xe taxi, mỗi ngày đều đi đến muốn chết mà chơi cũng chơi tới điên cuồng. Tôi muốn mau chóng quen với thành phố này, nên không chỉ đi tham quan mấy chỗ nổi tiếng, còn Từ Khiêm, chỉ cần là cảnh đẹp đều thích cả. Anh vẽ rất nhiều phác họa, tôi cũng chụp rất nhiều ảnh rồi coi như bưu thiếp ký gửi về nhà cho ba và Tiểu Mao.

Thể lực của tôi rất tốt, chơi tròn một tháng cũng không cảm thấy mệt, ngủ một giấc là tinh thần lại tăng gấp trăm lần. Nhưng thể lực Từ Khiêm lại không tốt như thế, mỗi ngày đều than đau tay, đau chân, đau eo, đau lưng, đau toàn thân. Thế nhưng tôi bảo nghỉ ngơi hai, ba ngày thì anh lại không đồng ý, tiếp tục kéo cái thân thể “nửa tàn phế” theo tôi đi khắp chốn chơi. Giờ này, tôi mới biết anh thực ra rất thích đi chơi.

Không dám nói đã đi hết phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh nhưng hầu như mọi nơi tôi đều đã đi qua, còn ăn không ít món ngon, tôi thích nơi này.

Ngày mai phải đi vào trường báo danh, tôi chỉnh lý balô, đem theo thư thông báo, laptop và một quyển sách.

“Em ở lại ký túc xá à?”, thấy tôi sắp xếp đồ đạc, Từ Khiêm bỗng nhiên hỏi.

“Ở lại”, tôi gật đầu, “Tất cả mọi người là sinh viên mới, em không muốn có gì đặc biệt để dễ dung nhập, cho nên học kỳ này em sẽ ở ký túc xá trong trường. Nhưng cuối tuần sẽ về nhà, đến lúc đó anh phải bồi bổ cho em đó, cơm nước ở căn tin thì làm gì có dinh dưỡng chứ.”

“Được.”

“Ở một mình có sợ không?”, tôi ngẩng đầu hỏi anh. Ở đây dù sao không phải thành phố quen thuộc, mới đến, lại không biết ai, sợ cũng là bình thường thôi.

Anh lắc đầu.

“Chờ tới khi bạn bè trong lớp quen hết đã, em sẽ trở về nhà ở. Dù sao ở đây cũng gần trường, lúc nào em cũng có thể về được, anh có thể gọi điện cho em, em nói sẽ mua cho anh một cái điện thoại di động mà anh không chịu.”

“Trong nhà có điện thoại là được, dù sao anh cũng ở nhà, cần điện thoại di động làm chi.”

“Buồn chán thì ra ngoài chơi, hoặc ở nhà lên mạng nhé.”

“Không chán đâu, một tháng qua đi biết bao nhiêu nơi, anh có rất nhiều ý tưởng để vẽ, đều chứa trong đầu đây này.”, hắn vỗ vỗ đầu mình.

“Vậy là tốt rồi.”

Anh cười cười, xích lại gần hôn tôi một cái.

Tôi vòng tay qua eo anh nhiệt tình đáp trả, ôm anh ngã ra giường. Một tháng nay ngày nào anh cũng đi chơi đến mệt rã rời, tôi cũng không đành lòng làm gì, tới Bắc Kinh bấy lâu chỉ làm được một lần. Lần này sao chịu được sự quyến rũ của anh.

Chúng tôi chỉ có một phòng ngủ, hai phòng khác một phòng làm thành phòng sách, một gian làm phòng thể thao, mua một vài dụng cụ thể hình đơn giản. Nếu đã là tình nhân thì cần gì để hai chiếc giường phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.