Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 54: Tâm và kiếm




Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Ngày thứ sáu tôi có rất nhiều việc để làm, lấy từ tài khoản cổ phiếu ra một số tiền nhỏ, thêm vào tiền ba lì xì, mua hai cửa hàng có mặt tiền liền kề nhau. Ở đây mới vừa xây dựng xong, hiện tại giá bán cũng không cao. Thế nhưng vài năm sau là giá cả đã vọt lên tận trời. Chờ thêm một chút để làm thủ tục, đưa ra cho thuê. Cứ từ từ mà làm. Đích xác không nên để trứng gà ở cùng một ổ trứng, ai biết lịch sử mà tôi nhớ có thay đổi hay không?

Chủ nhật, sáng sớm chạy bộ về, Từ Khiêm đã dậy rồi.

“Không mệt sao? Tối hôm qua… lẽ nào em không có thỏa mãn anh?”, tôi nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Anh tựa vào lòng tôi, “Hôm nay muốn đi xem phim.”

“Muốn xem phim cũng không cần dậy sớm vậy?”

“Suất buổi sáng chỉ có nửa giá, hơn nữa ít người.”, anh nằm trong tay tôi mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại.

Tiết kiệm tiền là thói quen tốt. Ba tôi cho dù có tiền, bản thân ông cũng không xài xa xỉ, cho nên người ngoài biết ba giàu nhưng không biết rõ ông giàu đến mức nào, nói không chừng họ còn cho rằng nhà máy của chúng tôi chỉ hoạt động cầm chừng thôi ấy chứ. Ẩn dấu lực lượng là thói quen tốt, bản thân sống sung sướng lại an toàn không ai chú ý. Tôi trước đây nào có hiểu đạo lý này, bây giờ tôi mới học được nó.

Ăn sáng, xem phim, sau đó đi đặt khung ảnh lồng kính.

“Giờ muốn làm gì?”, anh ngửa đầu hỏi tôi.

“Mua quần áo cho anh”, tôi nhìn anh, ở cùng một chỗ với tôi, anh chưa bao giờ mua cho mình một bộ đồ nào, rõ ràng là anh giữ tiền sinh hoạt của cả hai nhưng chưa bao giờ dùng tiền cho mình. Một năm nay tôi cao thêm được 3, 4 cm, quần áo lại phải mua thêm.

“Không cần. Anh cũng không phải con nít, đâu cao thêm, quần áo còn mặc được.”

“Nghe em đi. Em nói là cần. Còn phải đặt mấy bộ âu phục nữa.”

“Âu phục để làm gì?”

“À, nghỉ hè em phải đi đến công ty cấp học bổng cho em làm thực tập sinh, hẳn là phải mặc âu phục.”, trong quá khứ tôi vào nhà máy của ba để làm việc, sau đó mới mở công ty riêng cho mình. Chưa từng có kinh nghiệm vào làm ở công ty lớn hay công ty nước nào cả, nên muốn học tập một chút.

“Nghỉ hè không về sao?”

“Ừ, em đã nói với ba rồi, không về.”

“Em rất cố gắng, So với em hình như anh rất vô dụng?”

“Nghệ thuật gia như anh còn muốn hữu dụng thế nào? Có thể vẽ những bức tranh em thích, như vậy là đủ rồi.”, hơn nữa, em cũng không muốn anh hữu dụng, chỉ cần anh ở bên em, vô dụng mới là tốt, tôi nghĩ thầm trong lòng.

“Ừ.” Từ Khiêm mỉm cười nhìn tôi.

“Anh yêu ơi, đừng có tại chỗ đông người mà cười quyến rũ thế”, tôi ghé vào tai anh thì thầm.

Anh cho tôi một cái đấm yêu rồi trợn mắt xem thường, cũng may anh đã quên cái câu chuyện “Hữu dụng vô dụng” kia rồi.

Tôi rất ít đi dạo phố, trên cơ bản chỉ đi có một lần là đã mua hết đồ cho cả quý. Nhưng Từ Khiêm lại có xúc cảm đặc biệt với những gì đẹp đẽ, anh chọn kiểu dáng, nói số đo của tôi ra cho cửa hàng nên cơ bản không cần thử đồ. Tôi quyết định sau này chuyện mua sắm sẽ để anh toàn quyền xử lý.

Buổi tối về đến nhà, tôi cảm thấy mệt còn hơn leo Vạn lý trường thành.

Từ Khiêm chạy đến xoa bóp chân tay giúp tôi, hôn nhẹ, “Em nghỉ ngơi một hồi, anh đi làm cơm.”

“Thôi mệt rồi, gọi đồ ăn ngoài đi.”

“Anh không mệt, em chờ chút.”, anh mang tạp dề rồi bắt đầu vào bếp.

Tôi nằm một lát rồi cũng dậy đứng bên cửa bếp nhìn anh, anh quả thật hiền lành nha, tôi có thể giữ anh bên cạnh quả thật may mắn vô cùng.

Buổi tối trên giường tôi lại sinh long hoạt hổ, giày vò tới nửa đêm dục vọng mới được thỏa mãn mà anh thì bắt đầu buồn ngủ.

Tôi ghé vào tai anh thì thầm: “Sinh nhật vui vẻ!”

Anh mở mắt, “… Em… làm sao biết?”

“Chứng minh nhân dân của anh, em giữ mà, sao em lại không biết sinh nhật anh được chứ.”

Vành mắt anh đỏ lên, “Kỳ thực đó không phải là sinh nhật anh, anh là cô nhi, căn bản không biết sinh nhật là ngày nào. Ngày đó là khi làm chứng minh anh ghi đại thôi. Nhưng anh rất vui khi em nhớ nó.”

“Vậy coi như anh sinh vào ngày đó là được”, tôi lấy chiếc đồng hồ cố ý mua hôm nay, trên tay tôi cũng có một cái giống như thế, “Thích không?”, tuy rằng tôi không hiểu lãng mạn cũng không đủ cẩn thận tỉ mỉ nhưng tôi sẽ không bạc đãi anh về mặt vật chất.

“Đồng hồ hiệu này rất mắc, em lại lãng phí rồi”, anh cau mày oán giận.

“Anh ở cùng với em, em còn chưa mua cho anh món gì mà. Cái này cùng kiểu với đồng hồ của em, thích không?”

“Thích”, anh nhẹ giọng nói, ôm lấy cổ tôi mà hôn.

Sau khi môi cả hai tách ra, tôi lẩm bẩm nói: “Lập lại lần nữa, nói anh là của em.”

“Anh là của em, vĩnh viễn là của em.”

Tôi xoay người đè lên anh, tối nay trời đã định không thể ngủ sớm….

Học kỳ mới cũng như bình thường, chỉ có thường xuyên gặp Bạch Manh Manh trong phòng tự học. Cô không ngừng hỏi tôi những vấn đề chưa hiểu khiến tôi không thể nào làm bài tập hay đọc sách được. Mấy cô gái khác, tôi từ chối vài câu là biết tiến biết lùi, chỉ có cô thì bất khuất mà tiến tiếp. Làm cho tôi không dám vào phòng tự học nữa, đành phải ngâm mình trong thư viện, làm bài tập, đọc sách đều ở thư viện. Tuy rằng cô cũng tới thư viện, thế nhưng trong thư viện sẽ có người quản lý, tai tôi cuối cùng cũng được thanh tĩnh. Mấy thằng cầm thú trong phòng ngủ thường cười nhạo tôi, cái này kêu là “bị gái theo”, gọi tắt của “bị gái theo đến gặp là trốn.”

Tôi giở ngón không thủ đạo của mình ra, cho cả bọn một trận nên thân mới lấy thấy tinh thần thần thanh khí sảng rồi đi thư viện đọc sách.

Nói thật, cô nàng này làm tôi thấy phiền. Bình thường tôi đều chừa chút thể diện cho con gái, cũng không muốn vì chuyện này mà kết thù kết oán. Thế nhưng cô không biết hỏi được ai số điện thoại di động của tôi, còn gọi vào cuối tuần khi tôi đang ở cùng với Từ Khiêm, thực sự là khiến tôi phiền chết.

Lấy lệ vài câu cúp máy. Điện thoại di động của tôi chỉ có cán bộ lớp trong khoa mới biết, là vì để họ liên lạc khi cần thiết. Không phải dùng để quấy rối vào cuối tuần.

“Sao thế?”

“Bị anh nói trúng rồi. Bạch Manh Manh kia đó.”

“Cô ta sao biết số điện thoại của em.”

“Chắc hỏi bạn học của em.”

“Cô ấy… cũng đẹp phải không? Em cảm thấy cô ấy phiền?”

Tôi kéo anh vào lòng, “Đừng có khẩu thị tâm phi, lẽ nào anh đồng ý để cô ta quấn quít lấy em.”

Anh khẽ nhìn xuống, nói rất nhỏ: “… Anh không muốn.”

Tôi hôn anh, “Hơn nữa, em cũng không thấy cô ấy đẹp, anh mới đẹp.”

“Ai lại nói đàn ông đẹp bao giờ.”, mặt anh đỏ lên.

“Đàn ông khác thì không được nhưng anh thì thật sự đẹp.”, tôi rất cầu thị nói, anh là người đẹp nhất mà tôi từng biết, tuy rằng sau khi tôi cùng anh lên giường xong mới để ý đến điều đó. Chẳng lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?

Anh lại liếc tôi một cái, có chút chần chừ: “Cô ấy… nếu cứ quấn quít lấy em thì sao bây giờ?”

Tôi lại hôn nhẹ, “Anh tin em sao?”

“Tin.”

“Vậy cứ tin em sẽ giải quyết được chuyện này đi. Cái gì cũng không cần lo.”

“…Được.”, thân thể anh dần thả lỏng xuống, hai tay vòng qua ôm cổ tôi.

“Vậy chúng ta tiếp tục đọc sách?”, tôi cầm một quyển sách tiếng Anh về hội họa phương tây, bên trong rất nhiều tranh màu đẹp đẽ, là một trong những quyển sách Từ Khiêm mua cho tôi.

Tôi dịch từng câu từng câu cho anh nghe, coi như tập làm phiên dịch vậy. Hay là tôi đi thi lấy giấy chứng nhận phiên dịch, cái giấy này cũng rất có ích đấy. Có cần phải thi không nhỉ? Cứ thi cho rồi, mặc kệ tương lai có xuất ngoại hay không, lo trước khỏi họa. Dù sao cũng là nhàn rỗi, không bằng cứ lấy thêm một vài bằng cấp, cũng coi như học thêm một vài thứ mới.

“Nói thêm về cái này đi.”, anh lại một lần nữa rút vào lòng tôi, chỉ vào một bức tranh, muốn tôi đọc phần chú giải phía dưới.

*******************

Thứ hai, tan học, Trương Nhạn nói có việc tìm tôi, chúng tôi đi dọc theo con đường hai bên rợp bóng cây.

“Tớ đem số điện thoại của cậu cho Bạch Manh Manh, cậu không giận đó chứ?”

“Không có chuyện gì, chuyện nhỏ mà.”

“Vậy rốt cuộc cậu nghĩ thế nào về Bạch Manh Manh.”

“Cậu là thuyết khách hay là bà nguyệt?”, tôi mỉm cười.

“Cả hai đều không phải. Chỉ là giờ cô ấy đang rất đau khổ, tớ chỉ muốn biết rõ suy nghĩ của cậu, sau đó mới biết phải khuyên cô ấy như thế nào thôi.”

“Thì ra là em gái tri kỷ. Tớ không có nghĩ gì về cô ấy cả, đây là lời thật lòng.”

“Cô ấy có chỗ nào không tốt? Nam sinh theo đuổi cô ấy cũng không ít, thường thường còn có nam sinh ở dưới lầu hát cho Manh Manh nữa ấy chứ.”

“Cô ấy không có gì không tốt. Làm bạn thì rất tốt, chỉ là tớ không có tình cảm gì khác với cô ấy.”

“Cậu đừng có lảng tránh nữa, rốt cuộc cậu không thích cô ấy điểm nào, cứ nói thẳng ra đi.”

“Không có gì. Tớ chỉ không quen con gái chủ động như thế. Tớ là người rất cổ hủ, thích con gái rụt rè một chút, loại con gái rượu ấy. Nếu như thích, loại chuyện này hẳn phải để con trai chủ động theo đuổi.”

“A!”, cô ấy như bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào người tôi, “Chủ nghĩa gia trưởng. Giờ là thời đại nào rồi, nữ theo đuổi nam không phải bình thường sao?”

Tôi cười khổ một chút, “Có lẽ cậu nói phải. Tôi là người làm gì cũng đều nghiêm túc, nếu như quyết định yêu đương, đương nhiên phải đi theo hướng quyết định kết hôn. Thế nên nếu như tớ cảm thấy không thích hợp, cũng tuyệt đối không có ý nghĩ thử chơi một chút mà yêu đương”, tôi cau mày, “Thế nên, em gái tri kỷ à, em hãy cố khuyên chị ấy đi, tụi tớ không hợp nhau. Cậu nói trong thời gian này cô ấy rất đau khổ, tớ cũng bị cô ấy làm cho đau khổ không kém gì, ngay cả phòng tự học cũng không dám đi. Tớ chọc ai phá ai mà phải chịu vậy?”

“Lớp trưởng, cậu là một người nghiêm túc, cũng là một đứa con trai tốt. Cũng phải, không thích thì nói không thích. Vậy tớ sẽ giúp cậu khuyên cô ấy.”

“Cám ơn cậu.”, tôi cười với cô, “Nhìn dáng người nho nhỏ của cậu vậy mà không ngờ làm chị hai trong ký túc xá nhỉ?”

“Cũng phải thôi, mấy cô nàng trong đó chỉ tăng chiều cao, còn tớ tăng là tăng ở đây cơ.”, cô chỉ chỉa đầu mình, liếc tớ một cái, “Vậy tớ đi, bye.”

“Bye”, cô nàng này cũng thật đáng yêu, cũng đặc biệt thích lo chuyện bao đồng. Hy vọng mấy lời tôi vừa bịa ra có thể lừa được cô.

Ngày Quốc tế Lao động, tôi và Từ Khiêm đi Thiên Tân. Nếm hết mọi món ngon ở đây. Chúng tôi theo sách giới thiệu địa điểm đi rất nhiều thắng cảnh.

Sau đó là đi dạo vài vòng quanh thành phố, có tới tận bảy ngày, không sợ không đi hết, có vài nơi dừng chân lâu một chút, Từ Khiêm sẽ vẽ một vài kiến trúc, cây cỏ, người đi đường ở những nơi anh thích. Anh nói anh dự định mỗi nơi đều vẽ một ít. Như vậy, tương lai chúng tôi có thể đếm được những nơi đã đi qua.

Lẽ nào anh không biết trên đời này còn có cái gọi là máy ảnh sao? Nhưng dù sao cũng tốt, tranh anh vẽ còn mang theo tình cảm và cảm nhận của anh về nơi đã đến.

Buổi tối, làm trong khách sạn… Hoàn cảnh lạ lẫm càng dễ cho người ta cảm giác kích thích, tôi cực kỳ thích thiết kế trong phòng tắm khách sạn này, tiện cho việc đứng làm mà không khiến Từ Khiêm mệt mỏi.

“Anh có học yoga à?”

“Không. Sao hỏi vậy?”

“Không có gì.”, tôi cười nói, “Thân thể của anh rất mềm dẻo, tư thế gì cũng… ummm….”, tôi bị bịt miệng.

Anh mặt đỏ tới mang tai: “Em mà còn nói bậy nói bạ, thì sau này… sau này… không theo em bậy bạ nữa….”

“Được rồi, em không nói nữa”, tôi ôm sát lấy anh, hôn một cái, “Ngủ đi.”

Một lát sau, tôi sắp ngủ, lại nghe anh hỏi: “Yoga mà em nói là cái gì thế?”

Tôi nhẹ giọng cười nói: “Một loại vận động, có thể rèn đúc tính mềm dẻo của thân thể.”

“Em muốn anh học cái đó à?”

“Cái này hình như chỉ có phụ nữ mới học. Hồi nãy, em nói giỡn thôi.”, tôi cũng không muốn anh bị kẹp giữa một đống phụ nữ, bày ra vài loại tư thế kỳ quái. Thân thể của anh chỉ có thể vì tôi bày ra các loại tư thế ấy.

“Em… có làm với người khác rồi à?”

“Làm cái gì?”

“Là… cái chuyện chúng ta làm trong phòng tắm…”

“Không. Sao anh hỏi vậy?”

“Bởi vì, anh cảm thấy… em…kinh nghiệm phong phú quá, so với anh còn biết nhiều hơn…”

Đương nhiên, trước đây tôi thật sự có không ít kinh nghiệm, nhưng đều là với phụ nữ.

Chẳng qua, bây giờ, cơ thể tôi tuốt tuồn tuột, tất tần tật đều cho anh cả.

Tôi vuốt nhẹ lên mông anh, trêu đùa: “Anh không tin sự trong sạch của em hả?”

Anh vội vàng xin tha, “Tin, tin, tin… đừng…. đừng quậy… anh mệt lắm rồi….”

“Khi đó, với anh…. là lần đầu tiên của em. Có lẽ em có năng khiếu trong chuyện này. Anh có thấy kỹ thuật của em rất tốt không?”

“Không thèm nghe em nói nữa, anh muốn ngủ”, mặt anh đỏ rực lên, vùi vào ngực tôi.

Tôi hôn lên tóc anh, “Ngủ đi. Ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon”, anh nói khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.