Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 27




Bé gấu trúc nhặt cành cây lên, định chọc hai người kia. Không ngờ hai người vốn đang nằm bất động lại đột nhiên cử động. Người bị đè phía dưới ngữ khí cực kỳ không vui, khí tức không ổn nói: “Mau xuống!”

Người bên trên liên tục kêu ‘ai da ai da’ lật người bò sang một bên.

Bé gấu trúc nhìn mặt người đó, hình như có hơi quen mắt.

Không bao lâu, người bên dưới cũng đứng lên, mặt đen thui: “Giả Tấn Xuyên! Ngay cả mạng cậu cũng không cần, ôm khư khư mớ đồ vô dụng này làm gì?! Khụ khụ…” Không biết là do tức giận công tâm, hay do vừa rồi ngã bị thương nội tạng, hắn vừa nói xong, lập tức ho ra một chút máu.

Giả Tấn Xuyên lần này bị dọa, vội ném hành lý vẫn coi như bảo bối vừa rồi, chạy lại kiểm tra thương thế của Chân Chính. “Cậu sao vậy? Đừng nói bị gãy xương sườn nha?”

Nói rồi, y lại mở hành lý ra lục tìm: “Tôi đã nói những thứ này rất hữu dụng mà, cậu xem bây giờ không phải đã cần dùng tới rồi sao? Dùng chút rượu xoa bóp, hay là dùng thuốc cầm máu, giảm đau trước?” Nói rồi y đưa thuốc cho người đối diện.

Chân Chính đẩy tay y ra, tức méo mặt: “Nếu không phải do đống đồ linh tinh đó, chúng ta sẽ bị rớt sao?”

Giả Tấn Xuyên bị hắn nói thế, cũng cảm thấy hơi chột dạ, vội dời vấn đề đi: “Đúng rồi, Vượng Tài đâu? Không phải nó bị ngã cùng chúng ta sao?”

Nhìn xung quanh, không thấy Vượng Tài, lại phát hiện không xa có một con gấu trúc đang nhìn họ… không, nói chính xác, là đang nhìn chằm chằm Chân Chính.

Tuy gấu trúc rất dễ thương, nhưng hiện tại đang ở hoàn cảnh quái dị này, không biết đối phương có mục đích ra sao, nên họ vẫn lập tức phòng bị. Giả Tấn Xuyên giành trước chặn trước mặt Chân Chính. Chỉ là y không ngờ, tuy thân hình của con gấu trúc đó có hơi nặng nề một chút, nhưng thân thủ lại rất nhanh nhẹn. Nó nhảy vọt lên, vượt qua đầu Giả Tấn Xuyên, trực tiếp đẩy ngã Chân Chính. Chân Chính đáng thương vốn đang bị thương, không kịp phản ứng gì, đã bị đè phun ra một ngụm máu lần nữa.

Gấu trúc lập tức hóa thành nhân hình, đỡ Chân Chính lên lắc mạnh nói: “Ân công làm sao vậy?! Ân công không sao chứ?!”

Giả Tấn Xuyên lập tức đẩy con gấu ngu ngốc ra: “Mày lắc nữa thì cậu ta có không sao cũng thành có sao.”

“Hả?” Gấu trúc áy náy cúi đầu, ngay cả lỗ tai tròn đầy lông màu đen cũng run run.

Giả Tấn Xuyên lại kiểm tra thương thế của Chân Chính, dìu hắn lên để dựa vào người mình, giúp hắn thuận hơi: “Này, uống miếng nước đi. Thấy sao rồi? Có phải gãy xương sườn không?”

Chân Chính rất hưởng thụ phục vụ chủ động của đối phương, nhưng nếu không phải hắn bị thương đầy mình, vậy càng tốt hơn. Hắn lấy nước súc miệng rửa sạch vị tanh trong miệng. Rồi uống một chút nước, lúc này mới cảm thấy tốt hơn.

Gấu trúc lo lắng đứng một bên, chân này cọ cọ chân kia, rụt rè mở miệng: “Ân, ân công vẫn nhớ tôi chứ?”

Chân Chính đánh giá nó: “Mày là con gấu trúc lần trước?”

Gấu trúc lập tức vui nở mày nở mặt: “Ân công vẫn nhớ tôi sao?” Nói rồi lại nhào lên.

Giả Tấn Xuyên vội cản lại: “Nè! Nè! Nè! Mày còn nhào lên lần nữa, cậu ấy sẽ đứt hơi đó.”

Gấu trúc gãi đầu, lộ ra hàng răng trắng chỉnh tề, cười hàm hậu: “Vậy, vậy ân công mau vào nhà đi. Ngài từ xa tới, cũng không chịu thông báo để tôi đón tiếp.” Nó vừa dẫn họ vào nhà, vừa oán trách.

Chẳng lẽ nó cho rằng bọn họ đặc biệt tới đây thăm nó sao?

Gấu trúc rất nhiệt tình, rót trà bưng nước cho hai người, còn lấy đậu phộng quý báu của mình ra chiêu đãi họ. Nhìn thấy túi to túi nhỏ của Giả Tấn Xuyên, nó còn tự giác đưa tay ra: “Các ngài đó, tới thăm là được rồi, còn mang đồ qua làm gì, khách sáo quá! Đúng rồi, sao các ngài biết tôi ở đây?”:

Giả Tấn Xuyên giật lại hành lý: “Chúng tôi không biết! Chúng tôi là… gặp tai nạn trên không, bị rớt máy bay. Đúng lúc rơi ngay chỗ này.” Tuy lần trước Chân Chính quả thật từng cứu con gấu trúc này, nhưng tạm thời không rõ lai lịch của tên này, Giả Tấn Xuyên vẫn có chút phòng bị.

Chân Chính đỡ ngực ho một cái. Giả Tấn Xuyên vội buông hành lý xuống, dìu hắn lên giường nằm, lại lấy ra mấy viên thuốc cầm máu nhét vào miệng Chân Chính. Vị thuốc đắng ngắt lan tràn trong miệng, thật ra năng lực hồi phục của Chân Chính rất mạnh, chút thương tích này một hai ngày là có thể khỏi. Chỉ là hắn cố ý giấu, hiện tại chỉ có thể tự ăn quả đắng.

Giả Tấn Xuyên lo cho Chân Chính xong, quay sang thấy gấu trúc lo lắng nhìn mình: “Ân công không sao chứ?”

Giả Tấn Xuyên ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Tình trạng không tốt lắm, xem ra phải lập tức đưa tới bệnh viện.”

Nghe y nói thế, gấu trúc khó xử: “Nhưng… nơi này không có bệnh viện.” Nơi hoang dã này, trừ dã thú chính là ma vật, nửa bóng người cũng không có, làm gì có bệnh viện chứ?

“Ta biết, cho nên chúng ta muốn lập tức ra ngoài tìm bệnh viện. Mày dẫn đường đi.”

Thấy gấu trúc nghe xong câu này sắc mặt lập tức trở nên càng khó xử, Giả Tấn Xuyên lại hỏi: “Mày không biết đường?”

“Đường thì tôi biết, nhưng muốn rời khỏi biển Ảo Cảnh này, thật sự không dễ dàng.”

Biển Ảo Cảnh tuy được gọi là biển, nhưng thật chất là một ngọn núi lớn, tại sao lấy cái tên này sao? Sự thần kỳ của ngọn núi này ở chỗ, trong một hang động nào đó trên đỉnh núi có một biển lớn tương liên với bên ngoài. Nhưng hang động này bị vương của núi – Phần Ma chiếm cứ, ai muốn rời khỏi nơi này, đều phải được sự cho phép của đại ma vương.

“Vậy chúng ta đi xin nó cho chúng ta ra ngoài?” Giả Tấn Xuyên nghe nói có biện pháp ra ngoài, lập tức phấn chấn.

“Không thể, ma vương này tính cách bạo lệ, đừng nói nhân loại, mà yêu quái, ma vật cấp thấp một chút đều là thức ăn trong dĩa của nó!”

“Cái gì?! Thật không văn minh, còn ăn người nữa chứ! Lẽ nào không có biện pháp ra ngoài sao?” Bị hất cho một chậu nước lạnh.

Gấu trúc suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng. Nếu không phải có ân công tương cứu, đại khái nó đã bị người ta sai khiến nô dịch cả đời, không có tự do. Bất luận thế nào nó cũng phải báo đáp ân tình của ân công: “Biện pháp thì có, tôi biết Phần Ma giấu thuyền Liệt Diệm để vượt biển ở đâu, chúng ta có thể nhân lúc người canh gác lơ là, trộm trà trộn lên thuyền.”

Muốn rời khỏi biển Ảo Cảnh này, nhất định phải dùng thuyền Liệt Diệm của Phần Ma vượt biển. Mà con thuyền đó bình thường đậu ở đầu ngỏ trong huyệt động, xung quanh có người trông coi. Muốn lên thuyền có thể nói là cực kỳ khó. May mà gấu trúc lần trước có lên đỉnh núi kiếm thức ăn, vô tình phát hiện một nơi phòng thủ yếu ớt, chỉ có hai ma binh trông coi. Nó nhất thời hiếu kỳ muốn nhìn thế giới bên ngoài, bèn nhân lúc hai ma binh uống rượu, đánh bài lơ là canh gác mà leo lên thuyền.

Hy vọng vận khí lần này cũng có thể tốt như vậy. Nó thầm cầu nguyện.

Đáng tiếc trời không theo lòng người, gấu trúc dẫn hai người Chân Giả cực khổ leo lên đỉnh núi, lại thấy nơi vốn dĩ chỉ nên có hai ma binh trong coi, lại có thêm một yêu ma. Tên này có gương mặt chữ quốc, chân mày chữ bát, thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, người đầy cơ bắp. Nhưng lại có hai cái bím tóc te tua, tên má có hai vòng đỏ lớn, trên môi bôi son đỏ lòm.

Gấu trúc xanh mặt: “Là Mộng Nhật tướng quân!”

Trên đường tới đây, họ không ngừng gặp di thể của người tham gia thi đấu, còn gặp một vài yêu quái, ma vật. May mà Chân Chính coi như có chút bản lĩnh, tuy trên người bị thương, nhưng phí một chút công sức cuối cùng vẫn giải quyết sạch bọn chúng. Nghe gấu trúc nói mấy tên đó chỉ là tiểu tốt, công lực của Phần Ma mạnh hơn chúng gấp bội. Có thể thấy chọi cứng với đại ma vương này là chuyện không thể. Mà tướng quân Mộng Nhật là đại tướng đứng đầu dưới tay Phần Ma, có thể biết công lực cũng không bình thường.

Chỉ thấy nó ngậm bím tóc của mình, u oán thở dài: “Sao không có nam nhân chứ? Lưu manh tới đi chứ, ta đã tới chỗ hẻo lánh như vậy rồi, sao còn không có lưu manh chứ? Ông trời mau mang tới cho ta một tên lưu manh đi..”

Con người khi xui xẻo uống nước cũng mắc răng, ba người ngồi trên cây thăm dò, không ngờ lúc này cành cây không chịu nổi trọng lượng của cả ba, gãy một cái rắc.

Cái này thật sự là ‘niềm vui trời ban’, Mộng Nhật tướng quân vui mừng: “Ái da! Ông trời thật có mắt, trời đổ lưu manh rồi!”

Giả Tấn Xuyên nghe thế, cũng không còn sợ hãi, nhịn không được buột miệng: “Ngươi mới là lưu manh!”

“Ái da, mỹ nhân, sao ngươi biết ta là lưu manh…” Mộng Nhật tướng quân không buồn bực, còn đi tới nâng cằm Giả Tấn Xuyên: “Mỹ nhân cảm thấy ta thế nào?”

Giả Tấn Xuyên suy nghĩ một chút, tình hình hiện tại vẫn nên nhịn nhục một chút, xoa dịu tên ma đầu này cần thiết hơn: “Đại, đại nhân anh tuấn tiêu sái, thân hình tráng kiện, dáng vẻ hiên ngang…”

Mỗi một từ của y, sắc mặt Mộng Nhật khó coi thêm một phần, khi tới từ thứ ba, sắc mặt nó đã đen như đáy nồi, gầm lên: “Câm miệng!”

Thấy ma đầu bị chọc giận rút vũ khí ra. Chân Chính vội bảo vệ Giả Tấn Xuyên: “Đại nhân ngươi trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, khí chất cao quý, mỹ diễm vô song. Ngài nhất địinh là một vị thục nữ.”

Sắc mặt Mộng Nhật cuối cùng chuyển sang trời xanh: “Vẫn là mỹ nhân này có nhãn lực…” Nói rồi lấy ra một sợi dây thừng, trói Chân Chính lại, muốn khiêng đi: “Mỹ nhân, đi theo ta, tối nay chúng ta động phòng…”

Chân Chính thân có thương, lại đã trải qua mấy trận đấu, hiện tại mệt mỏi kiệt quệ, vô lực phản kháng.

Giả Tấn Xuyên thấy Chân Chính bị cướp đi, vội móc ra hai cây súng mà Chân Chính giao cho y trước khi đi. Không phải y chảnh, lúc còn ở trường cảnh sát, thành tích bắn súng của y đứng đầu toàn lớp.

Chỉ thấy Giả Tấn Xuyên hai tay cầm súng, động tác nhanh chóng gọn lẹ, tư thế đúng chuẩn, gió thổi qua khẽ động vạt áo, đúng hình ảnh một anh hùng trong trận chiến.

Y bóp cò súng, hai đạo thanh tuyền ‘vút’ một cái bắn ra. Giả Tấn Xuyên ngốc lăng, đây là súng nước sao?!

Gấu trúc cũng không còn bận tâm thực lực đối phương vượt xa mình, vì ân công cho dù có lấy trứng chọi đá cũng phải liều, nó lao tới tấn công Mộng Nhật. Không ngờ còn chưa lao tới gần Mộng Nhật, đã thấy mấy đạo kiếm quang vụt qua trên người ma đầu, trong chớp mắt, Mộng Nhật đã ngã xuống.

Mà nơi nó vốn đứng xuất hiện một bóng nam tử, hắn mặc kình trang màu đen, khoác áo đen, tay cầm cự kiếm, mái tóc ngắn rối loạn không cách nào xuôi được trong gió.

Giả Tấn Xuyên không khỏi buột miệng: “Oa! Đổ thần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.