Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 17: Bên trong lăng mộ




Gấu trúc run run rẩy rẩy để vũ khí trước ngực, vũ khí của nó là một cây trúc dài có mấy cái lá. Đừng thấy nó bình thường mà xem thường nó, đó là pháp khí gia truyền của nhà gấu trúc, nghe nói có sức mạnh thanh tẩy tà khí. Đáng tiếc lúc gấu trúc hiểu chuyện, cha mẹ nó đã không còn, cũng không ai dạy nó làm sao sử dụng pháp khí này. Cho nên đến bây giờ pháp bảo gia truyền này cũng chỉ là một cây trúc bình thường mà thôi.

Sau một trận sột soạt, đột nhiên một bóng đen chui ra, gấu trúc giật mình ngã ngồi xuống đất.

“Ai cha, trùng hợp thế? Tiểu khả ái ngươi đang nghỉ ngơi sao?”

Giọng nói ngả ngớn này, không phải Safin thì là ai?

Chỉ thấy hắn ăn bận quý khí, nhưng đầu tóc đầy lá cỏ, bộ dáng thật khôi hài. Mặc dù vậy vẫn bày ra pose rất đẹp: “Tiểu khả ái thấy ta cao hứng lắm hả? Kích động đến không nói ra lời luôn kìa.”

Gấu trúc lúc này đã hoàn hồn lại, gõ gậy trúc: “Mọe! Cho mi dọa ta! Cho mi dọa ta!”

Safin không tránh, ngược lại chủ động đi lên đấu khẩu: “Đánh là yêu, mắng là thương, ngươi đánh đi đánh đi!”

Gấu trúc không chịu được tên mặt dày này, dứt khoát không thèm để ý nữa, quay mình đi thẳng.

Lúc này tiếng nhạc quái dị đó lại vang lên lần nữa, gấu trúc giật nảy: “Tiếng, tiếng gì thế?”

Safin lấy di động ra: “Ồ, là âm báo tin nhắc di động của ta.” Vừa rồi nếu không phải Hư Không Già La gửi tin đến, hắn cũng không bị bại lộ.

“Chậc! Sở thích tệ hại!” Nói xong gấu trúc bỗng nhớ ra: “Không đúng, không phải ngươi đi về phía tây sao? Sao lại đến đây?”

“Ta… chuyện này à, thật ra cảm giác phương hướng của ta không tốt lắm.” Safin cười gượng.

“Ha, ngươi thật ngốc!” Gấu trúc cuối cùng tóm được cơ hội chê bai, không khỏi trộm vui, trước kia đều là nó bị hắn mắng ngốc.

Thấy gương mặt gấu trúc mang nụ cười ngốc nghếch, tiểu tâm can của Safin đập liên hồi, quả nhiên là nhân hình tốt, nụ cười thật sự quá manh! Hắn nhịn không được lại nói năng ngọt xớt: “Thật ra tất cả ta đều vì ngươi, ta không yên tâm ngươi, mới theo ngươi để bảo vệ. Ai bảo ngươi đáng yêu như thế, vạn nhất gặp phải kẻ cướp tài cướp sắc trên núi thì sao đây? Ta lo chết đi được…”

Đợi hắn biểu diễn thâm tình xong quay lại nhìn, nào còn bóng dáng đối phương: “Người đâu?” Mọe! Lãng phí biểu cảm rồi.

Gấu trúc đi đâu rồi? Vừa rồi nó phát hiện trong khu rừng trước mặt có một tòa kiến trúc như ẩn như hiện, thế là nó lười bận tâm đến kẻ vô lại tự nói tự nghe sau lưng, chạy qua đó nghiên cứu.

Quả nhiên, vén lùm cây cao hơn đầu người, không xa xuất hiện một tòa cổ trạch. Tuy tòa nhà này không phải cũ kỹ lắm, nhưng tổng thể lại có cảm giác kỳ dị. Đá ngói màu xanh, cửa gỗ màu đen, trên hành lang còn treo hai ngọn đèn ***g màu trắng, không giống cách trang trí của người bình thường.

Safin đuổi tới, nhìn kiến trúc trước mặt nói: “Ồ? Âm trạch?”

“Âm trạch?” Gấu trúc nghi hoặc nhìn đối phương.

“Chính là mộ đó.” Xem ra ngọn núi này phong cảnh không tồi, đại khái càng đi lên trên càng thấy nhiều mồ mả.

Gấu trúc hiểu ra, thì ra là chỉ mộ phần à? Vậy càng tốt, mục đích của họ chuyến này không phải chính là cái này sao: “Nói không chừng bên trong có đầu mối, chúng ta đi hỏi thử đi.”

Gấu trúc kéo vòng cửa gõ cộc cộc vài cái. Đợi một lát, không có người lên tiếng. Lẽ nào bên trong không có quỷ? Nó không nản lòng, lại gõ lần nữa.

Lần này, cửa gỗ cũ kỹ chậm rãi mở ra kèn kẹt, bên trong có một tì nữ tóc búi cao, mặc trang phục cổ xưa. Nữ tử này thân thể cứng ngắc, mặt không biểu tình, sắc mặt trắng như giấy, còn có hai vòng tròn đỏ rực trên má, vừa nhìn đã biết đây là đồng nữ bằng giấy.

Nếu người bình thường thấy cảnh rùng rợn này chắc chắn sẽ bị dọa vỡ mật, nhưng gấu trúc và Safin vốn không phải là người, không có gì kỵ húy, cũng không cảm thấy đáng sợ gì. Gấu trúc còn lịch sự cong người nói: “Ây, xin chào. Xin hỏi chủ nhân có nhà không?”

Hình nhân bằng giấy không biết nói chuyện, nó chỉ dùng cánh tay cứng ngắc làm động tác mời, ý bảo hai người vào nhà.

Cổ trạch mang phong cách Giang Nam cổ xưa, phân làm ba sân hai viện, sân thứ nhất là hoa viên không nhỏ, có giả sơn giả suối, đình đài lầu các. Xem ra người này khi còn sống là một kẻ giàu có. Qua ba sân vào đại thính, liền thấy chủ nhân của âm trạch này.

Chủ nhân là một ông cụ năm mươi tuổi, mặc áo liệm tơ lụa màu đen, ngồi đoan chính trên ghế thái sư trong đại thính, mặt không biểu cảm, động tác cẩn trọng và gượng gạo.

Gấu trúc lịch sự và cung kích hành lễ chào hỏi chủ nhân: “Lão tiên sinh, mạo muội làm phiền. Chúng tôi đi ngang qua đây, muốn hỏi ngài một chuyện.”

Đối phương dường như không nghe thấy lời nó, vẫn không có biểu cảm gì, cũng không mở miệng đáp, cứ như một bức tượng điêu khắc, không chút động đậy.

Thấy đối phương không để ý đến mình, gấu trúc có hơi lúng túng. Safin không thể chịu được khi tiểu khả ái bị người khác ức hiếp, quát lớn: “Nè! Lão quỷ, đang nói với ngươi đó! Có nghe thấy không?”

Chủ nhân vẫn không nói gì, vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm, thậm chí ngay cả đầu cũng không động một chút. Ông ta nâng tay ý bảo hai người ngồi xuống, rồi vỗ tay bốp bốp hai tiếng. Thị nữ bằng giấy vừa rồi liền đi từ phòng bên sang, bưng trà cho hai người.

Chỉ là động tác bưng trà của nó, còn cả màu sắc quái dị của nước trà, khiến hai người bất luận ra sao cũng không dám uống.

Safin không định ở đây quá lâu, tuy họ không sợ quỷ, nhưng cảm giác ở đây thật sự không tốt, u ám lại đè nén, thế là hắn trực tiếp mở miệng: “Không cần khách sáo nữa, chúng tôi chỉ muốn hỏi thăm, gần chỗ các người có con quỷ nào tay đặc biệt dài không? Hoặc là không bao giờ ra khỏi cửa?”

Vừa nói xong, chưa đợi chủ nhân trả lời, gấu trúc đã cầm tay Safin trước, ý bảo hắn nhìn lên trên.

Nhìn theo hướng gấu trúc ám thị, trên xà nhà bằng gỗ đen điêu khắc trên đỉnh đầu chủ nhân có treo một tấm ảnh đen trắng, chắc là di ảnh của chủ nhân ngôi mộ. Nhưng kỳ quái là, trên bức ảnh đó rõ ràng là một nữ tử hơn ba mươi tuổi!

Lại nhìn sang cửa sổ hai bên tường, trong cửa sổ đen thui, có mấy gương mặt dán lên đó, mặt không biểu tình nhìn họ.



Giả Tấn Xuyên và Chân Chính được lão Trần dẫn đường, đi vòng một vòng trong tiểu quỷ khu. Cuối cùng dừng lại trước một biệt thự xa hoa. Tuy trong tiểu khu này toàn là biệt thự, nhưng tòa biệt thự này rõ ràng càng có phong cách hào nhoáng hơn, chỉ nhìn diện tích và hồ lớn trong hoa viên là biết, có thể mua được phần mộ thế này, chắc chắc là người đại phú đại quý. Phải biết, hiện tại mua một phần mộ một mét vuông còn mắc hơn mua một cái nhà một mét vuông!

Theo tin nhắn của Hư Không Già La, lại nghe miêu tả của bà cụ kia. Kẻ trong nhà này, hết chín phần mười là tống táng quỷ. Xem ra tống táng quỷ này cũng chọn đối tượng ra tay, đúng là biết hưởng thụ.

“Kẻ bên trong ngươi có từng gặp chưa?” Giả Tấn Xuyên hỏi lão Trần.

Lão Trần lại lấy ra một điếu thuốc hít hà: “Không có, nhưng bà Lâm có từng gặp. Các ngươi tìm nó làm gì? Đừng trách ta không nhắc các ngươi, kẻ bên trong không phải thứ tầm thường. các ngươi bớt chọc đến nó thì tốt hơn.”

Ồ? Nghe giọng điệu của hắn, hình như biết gì đó. Hai người nhìn nhau một cái, Giả Tấn Xuyên không đáp mà hỏi: “Nói vậy ông biết bên trong là gì sao?’

Mang gương mặt đáng yêu nghiêm túc, lão quỷ liếc y một cái: “Hừ! Lão tử ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn gạo đó, cái gì chưa từng thấy chứ.”

“Vậy ông nói là gì?” Nhân cơ hội truy vấn.

“Xì! Tại sao ta phải cho ngươi biết?” Lão quỷ khinh thường quay đầu đi.

Chân Chính lúc này chen vào: “Đốt thêm một bộ mạt chược.”

Lão quỷ đảo mắt: “Thêm một cái máy tính nữa.”

Giả Tấn Xuyên vội nói: “Thành giao! Nếu muốn thì đốt cho ông một cái ngân hàng luôn, ông tự in tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn mua gì cũng được.”

Lão quỷ cười híp mắt: “Thằng nhóc mi rất thông minh, vậy cứ làm thế đi!”

“Vậy ông mau nói đi!”

Lão Trần thần bí nhìn quanh, sau đó hạ giọng nói: “Các ngươi có biết một loại quỷ gọi là tống táng quỷ không?”

Giả Tấn Xuyên và Chân Chính nhìn nhau lần nữa, không sai, xem ra chính là ở đây.

“Có từng nghe qua. Ông biết bao nhiêu? Nói kỹ chút đi.” Không hổ là cảnh sát, nắm đúng trọng điểm, tỉ mỉ dò hỏi.

“Tống táng quỷ thật ra chính là những kẻ cướp vào nhà cướp bóc, chiếm nhà của người khác, còn nuốt hồn phách người khác. Nhưng chúng cũng có báo ứng, cả đời không thể thăng thiên, hơn nữa còn không thể rời khỏi âm trạch mà mình đã bá chiếm. Cho nên những con tống táng quỷ này đều sẽ chọn một nơi ở đặc biệt tốt, để cho dù mình không thăng thiên cũng có thể hưởng thụ. Vì không thể ra ngoài, nên tay của chúng rất dài, để thuận tiện nhận vật cúng con cháu cúng cho. Bình thường chúng đều chọn ngôi mộ lớn xa hoa âm khí khá nặng, nằm ở nơi râm để hạ thủ. Ta nghe lời bà Lâm là biết, chắc chắn trong đây chính là thứ đó.”

Những chuyện này họ đã nắm được cơ bản, trọng điểm là phải làm sao tìm, còn làm sao tiêu diệt: “Làm sao xác định nơi nào có tống táng quỷ chứ? Còn nữa, chúng có sợ thứ gì không?”

Lão quỷ không kiên nhẫn trừng mắt nhìn: “Vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao? Nơi âm khí nặng, lại tìm ngôi mộ xa hoa, ngươi vào trong xem, thấy quỷ trong đó không giống với di ảnh thì chắc chắn là nó!”

“Tìm từng chỗ rất phiền phức. Không có cách khác sao?”

Lão quỷ suy nghĩ một chút: “Ờ, nhà mà mấy con tống táng quỷ này chiếm, bình thường đều không có cửa sổ.” Có đầu mối này, vậy sẽ dễ hơn, đặc trưng này rất rõ ràng.

“Vậy nó sợ thứ gì?”

“Sợ thứ gì? Những thứ quỷ thường sợ nó cũng sợ, nếu nói chỗ đặc biệt thì chính là chúng không dám rời khỏi nơi ở của mình. Hơn nữa chúng nuốt chửng linh hồn quỷ khác, không thể mở miệng, hễ mở miệng thì sẽ thả hồn trong miệng ra, bị oan hồn đó phản phệ.”

Sợ thứ quỷ bình thường sẽ sợ? Tốt lắm! Tuy Chân Chính chỉ là thiên sư nửa mùa, nhưng thực lực của hắn đối phó với quỷ bình thường vẫn rất dư dả.

Hai người xoa tay, xông thẳng vào trong biệt thự xa hoa.

Lão Trần gọi với theo sau: “Nè?! Sao chạy vậy chứ?! Này, đừng xúc động nha! Ta còn chưa nói xong mà!”

Đáng tiếc hai người đấu khí cao ngất, đã chạy mất tăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.