Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 10: Làm công dân tốt thật rất khó




Đôi mắt ngậm cười phóng ra tinh quang, tháo bỏ mặt nạ giả ôn hòa khoan hậu, Thương Lan lộ ra chân diện thật sự.

“Ta nói đúng đúng không, thiên tài của thế gia kết giới – Đẩu Già La đại thiếu gia?”

Hư Không Già La nghiên đầu: “Hừ! Ta không biết ngươi đang nói gì.”

Thương Lan sờ cằm: “Hử? Thật sao? Ta nghe nói đại công tử của thế gia kết giới đệ nhất thiên hạ – Đẩu Già La gần đây rời khỏi nhà. Không biết chuyện này là thật hay giả?”

Hư Không Già La hừ lạnh: “Chẳng qua chỉ là lời đồn thổi, ngươi cũng cho là thật? Ta thật không biết đường đường đại tế ti của Tư Thủy thần tộc lại rảnh rỗi như thế, thích tám chuyện y hệt đàn bà!”

“Ôi ôi ôi, miệng lưỡi thật lợi hại, quả nhiên đúng như trong truyền thuyết.” Nói rồi hắn cố ý đến trước mặt Hư Không Già La, nhìn chằm chằm như đánh giá.

“Ừm, tướng mạo rất tiêu chuẩn, nhìn làn da trắng nõn này này, còn có đôi mắt hạnh, gương mặt trái dưa, môi hoa đào. Chậc chậc chậc, sinh làm nam thật quá đáng tiếc.” Hắn giả ý thở than, huênh hoang lắc đầu.

“Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, đừng nói bậy nói bạ!” Sắc mặt Hư Không Già La càng lúc càng âm trầm, nói rồi móc máy sấy tóc ra, xem ra chỉ cần hai người một lời không hợp, bước tiếp theo chính là triển khai tấn công.

Không có bầu không khí đối dịch giương cung bạc kiếm như trong dự liệu, Thương Lan dường như hoàn toàn không ý thức được địch ý của đối phương, lần này đổi sang hiếu kỳ đánh giá máy sấy tóc: “Đúng là thú vị, quả nhiên là người của Đẩu gia, cách vận dụng kết giới này thật sự thần kỳ. Ngay cả khí âm hàn trong nơi sâu nhất của địa phủ cũng có thể thông qua kết giới này lấy được để đưa vào vận dụng. Thuật cách không lấy vật, có thể dùng đến mức này cũng chỉ có thế gia kết giới đệ nhất thiên hạ mà thôi. Tam Hư Lưu thuẫn đó của ta bị phá cũng không tính là oan uổng.”

“Nếu đã tốt như vậy, thì ta lại cho ngươi được mở mắt lần nữa!” Hư Không Già La ấn nút công tắc, dòng nhiệt nóng thổi ra.

Thương Lan nhảy bậc lên nhẹ nhàng tránh khỏi. Vừa tránh vừa cười híp mắt nói: “Tam muội chân hỏa?! Ngay cả cái này ngươi cũng trộm được? Không hổ là thiên tài của Đẩu gia!”

“Ngươi quá phí lời!” Hư Không Già La truy sát theo.

“Tứ Hải hải thủy!” Theo tiếng gầm của Thương Lan, sóng cao ngập trời ập đến chỗ Hư Không Già La, Tam muội chân hỏa lập tức bị dập tắt.

“Tứ Hải hải thủy? Ngươi cũng không kém đâu.” Nước bình thường không thể dập được Tam muội chân hỏa, muốn dập tắt Tam muội chân hỏa thì chỉ có thể dùng Chân thủy, Càn Khôn ngọc lộ hoặc dùng Tứ Hải hải thủy nhấn chìm.

Hai người bên này đánh quên trời đất, mấy người bên kia đã bắt đầu nghị luận.

“Không phải chứ? Tiểu La là nam? Nam giả nữ à.” Giả Tấn Xuyên không khỏi ngóng sang bên đó, đánh giá tỉ mỉ. Bất luận nhìn thế nào Hư Không Già La cũng là một cô bé mà. Nhưng tiểu quỷ chưa vào giai đoạn dậy thì, đặc trưng giới tính thật sự không rõ ràng lắm, muốn hóa trang cũng rất dễ.

Gấu trúc lại đắc ý nói: “Ha, cái này ta biết!” Đừng tưởng nó trường kỳ ẩn cư thâm sơn thì là đồ nhà quê chưa trải sự đời, nó biết rất nhiều: “Đây chính là nhân yêu đó!”

Hư Không Già La tuy bận truy sát Thương Lan, nhưng vẫn phân thần nghe được lời gấu trúc, cậu đột nhiên dừng bước quay đầu lại, nộ hỏa ngập trời, hung thần ác sát giơ súng đuổi giết tới: “Nói lại lần nữa đi? X nó ngươi mới là nhân yêu!”

Safin vội chạy lên cứu giá, ôm gấu trúc bỏ chạy: “Ai, người của mình người của mình mà, đừng tổn thương hòa khí, con nít không hiểu chuyện, lời trẻ con không cố kỵ, lời trẻ con không cố kỵ.”

“Tổ 240, mời phái ra một thành viên tham gia trận đấu thứ hai!” Lúc này nhân viên công tác đứng trước cửa phòng nghỉ của tuyển thủ la to, kết thúc trận ồn ào này.

Safin buông gấu trúc xuống: “Tiểu khả ái, nhìn nhé, ta nhất định báo thù cho ngươi!”

Lần này Huyền Thiên đã chịu giáo huấn, luôn luôn nhìn chằm chằm ống kính, đạo diễn vừa la bắt đầu, hắn đã tiếp lời: “Hoan nghênh trở lại hiện trường trực tiếp của chúng tôi, hiện tại các bạn đang xem đại hội thiên hạ linh hiển lần thứ 500, vòng pk thứ hai, hiệp thứ hai. Tiếp theo sẽ là tuyển thủ Thiên Cơ Tử của tổ 38 và tuyển thủ Safin của tổ 240!”

Safin bước vào nơi đấu, quả nhiên đứng đối diện là một lão già y sam lam lũ. Tuy hai mắt đối phương chỉ có lòng trắng, trông như một tên mù, nhưng Safin xin thề, hắn nhìn thấy trong đôi mắt của đối phương có tinh quang thoáng vụt qua.

“Hừ! Lão hồ ly.” Safin phỉ nhổ.

Mạch Đương Cơ gật đầu với Huyền Thiên, dùng giọng nói gợi cảm của hắn tiếp lời: “Cảm ơn Huyền Thiên đại sư, chúng ta sẽ giới thiệu một chút về hai tuyển thủ. Đầu tiên là Thiên Cơ Tử của tổ 38. Ông là truyền nhân chính tông của Thiên Triều đạo gia pháp thuật, tinh thông các loại pháp thuật bùa chú đạo gia. Trong đó nổi tiếng nhất là vẽ bùa, không những thế, ông ta còn là người nắm giữ nhiều tên húy nhất trên thế giới! Tên húy là biệt hiệu của thần linh trong phả hệ thần tiên đạo giáo, trước kia, truyền thừa về tên húy phần lớn là đích thân truyền dạy, không dùng văn tự ghi chép lại, đến nay, trên cơ bản đã thất truyền. Cho nên, Thiên Cơ Tử rất được người ta tôn kính trong pháp giới đạo gia.”

“A, thì ra là một vị lão đạo đức cao vọng trọng. Vậy tiếp theo, chúng ta hãy xem thông tin về tuyển thủ Safin. Safin danh hiệu tà long, là… vương tử của Tây long tộc?!” Lông mi giả run run của Huyền Thiên sắp rớt xuống rồi, tiếp theo, hắn ý thức được mình mất khống chế, lập tức cười ha ha cho qua: “Ha ha, tuyển thủ Safin có đầy khí chất tôn quý, tôi sớm đã biết hắn không phải người bình thường. Trên thông tin cho thấy, tuyển thủ Safin là con trai thứ chín của long vương tây phương. Ồ, các bạn khán giả, chúng ta rất may mắn đó, có thể được chứng kiến hai tuyển thủ thân phận hiển hách giao đấu. Tôi dám khẳng định, trận đấu tiếp theo đây nhất định vô cùng đặc sắc!”

Safin đã xoa đấm xoa quyền từ lâu, chỉ đợi trận đấu bắt đầu. Hắn không rút vũ khí ra mà chỉ tà khí bày tư thế thả ngựa với Thiên Cơ Tử.

Mà Thiên Cơ Tử không hề khách sáo, lập tức rút vũ khí của mình ra. Lão sử dụng đạo pháp đạo gia chính tông, vũ khí cũng là pháp khí giáng yêu phục ma có tính đại biểu cho đạo gia – Đồng Tiền kiếm.

Trọng tài thấy hai bên đã chuẩn bị tốt liền tuyên bố: “Cuộc đấu bắt đầu!”

Trận đấu vừa bắt đầu, Safin đã khẩn cấp lao đến, tay hắn mọc ra móng vuốt như dã thú, cào mạnh vào Thiên Cơ Tử.

Thiên Cơ Tử tuy mù nhưng lực cảm ứng và hành động không hề yếu, lão cảm thụ được sự tấn công của đối phương, lập tức giơ Đồng Tiền kiếm chính diện nghênh kích.

“Keng!” Tiếng vũ khí va chạm nhau, Thiên Cơ Tử dễ dàng cản được một kích.

Safin cong môi cười lạnh, tay phải bị cản, không phải hắn còn có tay trái sao? Vuốt sắc trên tay trái tấn công phần ngực đối phương.

Thiên Cơ Tử biết không thể chọi cứng, móng vuốt đen bóng của Safin vừa nhìn đã biết có kịch độc. Lão lập tức lùi lại, tránh khỏi tấn công lần này.

Xem ra cứng chọi cứng thì không phải là đối thủ của tà long, Thiên Cơ Tử lập tức quyết định rút một lá bùa ra, miệng thầm niệm, lá bùa tự động bùng cháy, không bao lâu đã hóa thành tro tàn, trong làn khói xanh dần xuất hiện một yêu quái đầu sói mình người. Xem ra là yêu nô của lão.

Thiên Cơ Tử vung Đồng Tiền kiếm, hô: “Lên!” Con sói yêu đó liền nhào tới tấn công Safin.

Safin căn bản không xem con yêu quái đó là gì, miệng phả ra một làn long vụ màu tím, con sói đó còn chưa lại gần hắn đã bị hôn mê ngã xuống.

Không hổ là lão hồ ly, tuy biết tình hình không hay, nhưng Thiên Cơ Tử vẫn không hoảng loạn, hắn lại móc ra một sấp bùa, lại niệm chú. Không bao lâu, trên đài có thêm ba mươi con yêu quái. Chúng nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, cùng tấn công Safin.

Với sức lực một người mà chống lại ba mươi con yêu quái, quả thật hơi phí sức. Nhưng Safin hôm nay ở vào trạng thái rất tốt, khí trầm đang điền, phun long vụ vào đám yêu quái vây công mình.

Đáng tiếc long vụ có hạn, mà quái lại quá nhiều, tuy cũng có tác dụng nhất định, nhưng không thể lập tức làm chúng hôn mê. Chỉ là hành động bắt đầu trở nên ngẩn ngơ, đi đường lảo đà lảo đảo. Như vậy đã đủ, Safin bắt lấy cơ hội, một trảo một con, nhanh chóng giải quyết đám tiểu quái này.

Ba mươi con yêu quái cũng không thể nào tạo nên uy hiếp cho đối phương, Thiên Cơ Tử cũng không thể không nhíu mày với tình trạng hiện tại. Lão lại lấy ra một lá bùa nữa.

Cho rằng đối phương lại muốn triệu yêu nô ra, Safin tà khí liếm vuốt: “Lão đầu, đừng phiền phức nữa, ngươi nên tự lên đi thôi.” Hắn nhìn yêu quái nằm dưới đất, liền nghĩ đến gấu trúc lúc trước cũng bị bắt. Mọe! Lão đầu chết toi, dám bắt tiểu khả ái? Còn muốn xem nó là yêu nô?! Đợi chịu đánh đi!

Lần này thời gian niệm chú của Thiên Cơ Tử dài hơn lần trước, lão nhắm mắt niệm liên tục: “Minh minh ngọc hoàng đại đế ngọc tôn, nhất đoạn thiên ôn lộ, nhị đoạn địa ôn môn, tam đoạn nhân hữu lộ, tứ đoạn quỷ vô môn, ngũ đoạn ôn lộ, lục đoạn phệ đạo, thất đoạn tà sư lộ, bát đoạn tai ôn ngũ miếu thần, cửu đoạn vu sư tà giáo lộ, thập đoạn ngô sư hữu lộ hành. Từ khi thầy chấm dứt, người đến có đường, tất cả tà sư tà pháp quỷ đều không có cửa, nếu có người mặt xanh mặt đỏ đến thi pháp, bày thiên la địa võng không dung tình, cẩn thận nam đẩu lục tinh, bắc đẩu thất tinh, kính xin Thái thượng lão quân khẩn cấp như pháp lệnh. Thiên la địa võng!” (:”> Bó tay)

Khi lão mở mắt lần nữa, nhãn cầu vốn chỉ có hai lòng trắng, lúc này lại có con ngươi! Cùng lúc này, một chiếc lưới lớn tỏa ra khí may mắn từ trên trời phủ xuống, vây lấy Safin.

“Xuất hiện rồi, bùa chú thiên la địa võng đắc lực nhất của Thiên Cơ Tử! Bị lưới này bao trùm, thì khó thể thoát thân, không biết tuyển thủ Safin có biện pháp thoát thân hay không đây? Cuộc đấu đúng là càng lúc càng đặc sắc!”

Safin giãy dụa một chút nhưng không thoát được. Quả nhiên không phải lưới bình thường. Hắn vô thức nhìn sang cửa phòng nghỉ ngơi, các bạn cùng đội đang đứng trước cửa xem cuộc đấu. Gấu trúc hình người lúc này vẻ mặt nôn nóng, hai tay nắm chặt sào trúc. Thật sợ nó nhất thời kích động bẻ gãy pháp bảo gia truyền đó a.

Tiểu khả ái, đừng nôn nóng, ta sẽ không bị lão già này đánh bại dễ dàng vậy đâu. Tiếp theo, hắn ngửa đầu gầm lên, quanh người hắn liền phủ đầy mây tím, không bao lâu, chính giữa sân đấu xuất hiện một con ác long phương tây. Con rồng đó toàn thân đen kịt, trên lưng là một đôi cánh như ác ma, miệng còn đang phun lửa màu đen.

“Ô! Biến thân rồi! Biến thân rồi!” Giả Tấn Xuyên lần đầu thấy cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim viễn tưởng, vô cùng hưng phấn, nắm tay Chân Chính bên cạnh hét lớn. Chân Chính nhìn y, trong đôi mắt vạn năm trầm lắng đó xuất hiện một chút ánh sáng dịu dàng.

Thiên Cơ Tử nhân lúc Safin bị vây, lập tức cầm Đồng Tiền kiếm, muốn chém đầu hắn.

Safin đã biến thân thành hắc long, mở miệng phun ngọn lửa tím đen, không những lưới bị rách, mà ngay cả Thiên Cơ Tử cũng bị ngọn lửa nhiệt độ cao đó bức phải lảo đảo lùi lại.

Safin thoát khỏi lưới, vung cánh bay đến chỗ Thiên Cơ Tử, sau đó đáp xuống, móng vuốt thật lớn dẫm lên người đối phương. Thiên Cơ Tử không kịp phòng bị, trực tiếp ngất xỉu.

Trọng tài ngồi cạnh Thiên Cơ Tử đếm ngược: “5, 4, 3, 2, 1. Người thắng là tuyển thủ Safin!”

Safin cao ngạo ngẩng dầu. Ta X! Kẻ có sở thích đam mê gấu như ta gặp tiểu khả ái còn không có cưỡng ép bắt đi, thế mà ngươi dám hạ thủ trước ta?! Hừ! Nếu không phải ta kính già thì đã đem ngươi giày vò chết, dẫm bẹp ngươi rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.