Mây Che Mù Mịt Biết Là Đi Đâu

Chương 9




Bữa cơm tất niên cực kỳ náo nhiệt, ăn cơm xong những người trẻ tuổi đi đốt pháo hoa, những người có tuổi thì tập trung một chỗ nói chuyện phiếm.

Tiêu Tử Uyên vẫn còn nhớ tin nhắn hồi chiều gửi vẫn chưa có tin nhắn trả lời, anh ngồi trên ghế mà chán muốn chết, bỗng nhiên một bàn tay mũm mĩm đưa ra trước mặt anh, cô nhóc trắng trẻo xinh xắn chớp chớp đôi mắt nhìn anh, tay nắm một viên kẹo đưa ra.

Tiêu Tử Uyên nhận kẹo rồi trêu cô bé, “Cho cậu ăn à?”

Cô bé con lập tức lắc đầu, chỉ biết phát ra một âm tiết không rõ ràng, “Bóc…..”

Tiêu Tử Uyên mỉm cười ôm cô bé con đặt lên đùi, bóc vỏ kẹo ra, đem tiểu nha đầu ôm đi lên đặt ở trên đùi, lột ra giấy gói kẹo, giữa lớp vỏ kẹo màu sắc sặc sỡ là viên kẹo trắng sữa làm tăng thêm hương vị ngọt ngào đến mê người. Anh cười tủm tỉm quơ quơ viên thịt nhỏ, rồi bỏ nhanh viên kẹo vào miệng mình.

Cô bé con trừng to đôi mắt, có lẽ là không thể tưởng tượng nổi, vốn miệng đã hé chuẩn bị để ăn kẹo bây giờ vẫn chưa kịp khép lại, nước mắt bắt đầu ngập tràn đôi mắt, dường như chỉ một giây kế tiếp sẽ “Oa” lên khóc.

Tiêu Tử Uyên rất nhanh từ phía sau lấy ra viên kẹo vừa mới bóc đưa tới dỗ dành, “Cậu trêu cháu một chút thôi, Cậu còn chưa ăn nè, cho con ăn”

Cô bé ăn xong rồi , lần thứ hai tỏ vẻ khôn hơn, nhoài lên người Tiêu Tử Uyên, “Cậu bóc…. Cháu ăn….”

Tiêu Tử Uyên bị chọc cười, thật là thông minh, nhéo nhéo mặt cô bé, "Được! con bóc, cậu ăn.”

"Cậu bóc . . . . . . cháu ăn." Tiểu nha đầu phí sức tái diễn.

Tận đến khi nhìn thấy mặt bé con đỏ bừng rồi, sắp khóc đến nơi rồi, Tiêu Tử Uyên mới thu tay về, cười dỗ bé, “Được, cậu bóc, cháu ăn.”

Ngay sau đó, một giọng nói lanh lảnh vang lên, “Anh, cả bé con tí tuổi như này anh cũng không tha, chậc chậc …”

Tiêu Tử Uyên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô em gái nhảy nhót tới, ôm lấy bé con trên đùi anh, “Còn nhớ dì không?”

Cô bé con chẳng có vẻ gì là sợ người lạ, híp mắt cười với Tiêu Tử Yên, vỗ tay vui vẻ, “Nhất … Nhất…”

Tiêu Tử Yên hôn chụt một cái lên mặt bé con, “Ngoan lắm!” Sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tử Uyên.

Tiêu Tử Uyên sờ tay em gái, “Bên ngoài lạnh không?”

Tiêu Tử Yên gật đầu ngay tức khắc, nhét cả hai tay vào lòng bàn tay Tiêu Tử Uyên, “Lạnh! Sao không lạnh được, tuyết càng rơi càng lớn.”

Tiêu Tử Uyên ủ tay cho em, thuận miệng hỏi, “Ba mẹ đâu?”

“Đi nói chuyện với ông bà nội rồi.”

Tiêu Tử Uyên cười, cố ý hỏi, “Sao em không đi?”

Tiêu Tử Yên cười nhạt, “Em chả muốn đi, chả thú vị gì cả.”

Tiêu Tử Yên bỗng cười hì hì, làm nũng với anh trai, “Anh, tay anh ấm thật, sau này tìm được chị dâu rồi còn có thể ủ ấm tay cho em được nữa không?”

Tiêu Tử Uyên liếc cô, như cười như không nhìn cô không nói gì.

Tiêu Tử Yên thè lưỡi, có vẻ chột dạ.

Tiêu Tử Uyên sớm đã nhìn thấu bụng dạ em gái, “Nói đi!”

Tiêu Tử Yên cúi đầu, nghịch nghịch cái tay múp míp của bé con, hồi lâu sau mới ngẩng đầu, uể oải gọi một tiếng, “Anh …”

Tiêu Tử Uyên kiên nhẫn chờ đợi, “Ừ.”

“Sang năm em về nước, em nghĩ khi về sẽ chuyển ra ngoài ở.” Tiêu Tử Yên cúi đầu đắn đo mãi cuối cùng cũng nói ra.

Tiêu Tử Uyên trầm ngâm một lúc lâu, “Ở nhà với ba mẹ không tốt sao? Một thời gian nữa anh cũng ra nước ngoài, công việc của ba bận rộn như vậy, mẹ ở một mình sẽ cô đơn.”

“Anh, anh cũng biết em học thiết kế, thời gian làm việc không cố định, lại nói, như nhà chúng ta đây, ra vào đều phải đăng ký, bạn bè em cũng không dám tới chơi với em nữa. Em đảm bảo mỗi tuần đều sẽ về nhà ăn cơm.” Tiêu Tử Yên cam đoan chắc chắn.

Tiêu Tử Uyên cúi đầu nhìn cô, như đang cân nhắc. Tiêu Tử Yên tiếp tục bồi thêm, “Em sẽ về nhà trước 11h tối, mỗi tối đều gọi điện về nhà, xin anh, anh trai tốt …”

Tiêu Tử Uyên vò vò đầu em gái một cách chiều chuộng, bất đắc dĩ đành đồng ý, “Em đừng nói gì trước, đến lúc anh sẽ nói với ba mẹ, anh sẽ giúp em.”

Tiêu Tử Yên lập tức hoan hô, ôm cánh tay anh làm nũng, “Anh, anh tốt vầy, sau này nhất định sẽ cưới được tiên nữ!”

“Dẻo miệng quá!” Tiêu Tử Uyên liếc xéo cô em một cái rồi bật cười, “Đi chơi đi!”

Tiêu Tử Yên hớn hở chạy ra ngoài bắn pháo hoa, bé con ngồi bên cạnh nhìn cười ngây ngô, Tiêu Tử Uyên xoa xoa mặt bé con như có chút đăm chiêu, thầm thì, “Nhóc con béo, sao lại béo thành ra thế này chứ?”

Cô bé con ăn kẹo, khóe miệng toàn là nước miếng, cười hơ hớ vỗ tay nhại lại, “Béo… Béo…”

Tiêu Tử Uyên một tay bế viên thịt con, một tay cầm điều khiển đổi kênh, liếc mỗi một tiết mục rộn rã kia một cái, không để ý một lúc thôi mà bé con bên cạnh đã dựa vào anh ngủ rồi, vẻ bình thản, ngoan ngoãn này làm anh nhớ tới một cô nhóc khác, có điều nước miếng của bé con trước mặt này thật quá là sát phong cảnh.

Đang bần thần thì có bóng người lại gần, “Ngủ rồi?”

Tiêu Tử Uyên mỉm cười ngẩng đầu, nhẹ giọng trả lời, “Chị, không nhìn một cái là ngủ luôn rồi.”

“Để chị bế nó lên giường ngủ.”

Tiêu Tử Uyên bấy giờ lại càng nhàm chán, nghịch nghịch di động trong tay,

Sắp tới 12h, tin nhắn chúc tụng nối tiếp nhau tới, chỉ là không có cái tin nhắn mà anh muốn thấy.

Thật lâu sau, Tiêu Tử Uyên đứng dậy bước ra sân, pháo hoa đầy trời bay trên nền tuyết càng thêm rực rỡ. Tiêu Tử Uyên nhìn rồi lấy di động đưa đến bên tai.

Bên kia một lúc lâu mới có người nhận, tiếng nói nhẹ nhàng truyền tới, có vẻ là chạy vội tới nhận điện thoại nên thở hổn hển, “Alô, Tiêu sư huynh, chúc mừng năm mới!”

Cạnh mặt tuấn tú của Tiêu Tử Uyên giữa đầy trời pháo hoa rực rỡ càng động lòng người, khóe môi anh hơi cong lên, thong thả trả lời, “Chúc mừng năm mới.”

Tùy Ức nhận điện thoại xong quay về, đã nhìn thấy mẹ đang xem cái khăn quàng kia trong vali, cô thầm than trong lòng, bước lên giành lấy khăn quàng, tiện tay ném vào trong vali rồi còn kéo khóa lại, động tác liền mạch, dứt khoát.

Mẹ Tùy Ức thấy cô quay lại liền cười, hỏi, “Có người trong lòng rồi?”

Tùy Ức lập tức cuống cuồng thề thốt phủ nhận, nhìn mẹ khó hiểu, “Đâu có!”

“Xem mặt đoán hình thức, cậu bé này có vẻ bất phàm.” Mẹ Tùy Ức không để ý tới câu trả lời của con gái, tiếp tục vui vẻ kết luận, “Cục cưng A Ức nhà chúng ta thật tinh mắt.”

Tùy Ức cau mày nghĩ xem nên giải thích ra sao, “Đây … Đây là của bạn trai một đứa trong phòng con, có lẽ là lúc con xếp đồ lấy nhầm.”

Mẹ Tùy Ức nhìn cô hồi lâu, xoa mặt Tùy Ức nói thấm thía, “Con gái à, bạn trai người khác là của người ta, nếu người ta không bằng lòng thì thôi đi, đừng cố cướp.”

Tùy Ức đen mặt, “Mẹ..”

Mẹ của cô đây với nàng Tam Bảo thiếu đứng đắn kia là mẹ con mới phải chứ?

Sau nửa đêm, Tùy Ức nằm trên giường lục lại cái tin nhắn hồi chiều kia, không có xưng hô, không dấu chấm câu, chỉ là mấy chữ bình dị như vậy, thậm chí không nhìn ra cảm xúc gì, như người ấy vậy, luôn biết điều khiển cảm xúc của bản thân một cách thật tự nhiên. Mỗi một tin nhắn chúc mừng đêm nay cô nhận được, quan hệ dù thân dù sơ cô đều nhắn lại, chỉ riêng cái này, cô không biết phải làm sao.

Có lẽ cô sai ngay từ đầu rồi, cô nên cách anh thật xa mới phải, như thế sẽ không phải phiền não như vậy, không nên có nhiều cuộc trò chuyện không cần thiết như vậy, nhưng cô cảm thấy trên người Tiêu Tử Uyên có một thứ gì đó hấp dẫn cô, khiến cô không kìm lòng được, đợi tới khi cô nhận ra thì đã là cưỡi trên lưng cọp rồi.

Ngày đầu tiên của năm mới, Tùy Ức đã bắt đầu phiền não vì Tiêu Tử Uyên, điều này phải chăng báo trước năm tiếp theo hoặc vài chục năm nữa cô với anh sẽ không ngớt dây dưa?

Tùy Ức buồn bực lấy chăn bịt kín đầu nằm thẳng đơ.

Tiêu gia có thói quen đón giao thừa, đợi tất cả mọi người đều đi ngủ thì đã khuya lắm rồi, nhiệt độ không khí cực thấp, Tiêu Tử Uyên bước trên sân đầy tuyết đọng đi về tiểu viện phía nam. Tiểu viện này hồi nhỏ anh có ở một thời gian, sân rất lớn, kiến trúc theo phong cách cổ xưa như thế này bây giờ đã hiếm thấy, phòng của anh ông bà vẫn giữ lại cho anh.

Trước phòng có mấy đóa mai vàng, giữa màn tuyết đầy trời hoa nở càng rực rỡ, tuyết đọng nặng trĩu đầu cành nhưng cây vẫn đứng sừng sững ngạo nghễ như trước, giống một người nào đó. Anh vẫn nghĩ chỉ có đàn ông mới có thể như thanh tùng thiết cốt ngạo thương khung ), sau khi quen cô mới biết được cũng có tuyết áp lạp mai hương do thịnh

Tiêu Tử Uyên chỉ mặc một lớp áo hở cổ mỏng, đứng dưới tán cây thật lâu, tuyết rơi bám đầy trên người cũng không để ý.

Lạp mai, lạp nguyệt dương.

Cô sinh vào tháng chạp, không biết cô sinh ngày ấy phải chăng cũng là một ngày tuyết rơi như thế này.

Cô nói lạp nguyệt dương phòng không gối chiếc, khắc chồng.

Đây là nhắc nhở anh đừng tới gần cô sao? Vừa rồi lúc gọi điện, anh vẫn im lặng nghe cô nói chuyện, cô nói rất nhiều, chỉ không nhắc tới tin nhắn kia thôi. Tin nhắn không quan trọng, điều anh để ý là thái độ của cô. Mỗi lần gặp cô, cô đều có vẻ phấn chấn nhảy nhót, nhưng lại chưa từng đụng vào trọng điểm, luôn mang vẻ tôn kính sư huynh, luôn giữ khoảng cách với anh. Lúc trước, anh và cô đều đứng nguyên tại chỗ, anh cười không nói, cô mỉm cười dịu dàng xinh đẹp. Bây giờ, anh vừa bước lên một bước, cô đã vội lui về sau.

Dù là quan hệ bình thường, lúc ấy không đọc được tin nhắn, sau thì dù xuất phát từ lễ phép thôi cũng nên nhắc lại một câu, nhưng cô lại chẳng nhắc tới một chữ.

Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Uyên bật cười, cô hoảng rồi.

Hoảng rồi, cho nên chạy trốn.

Cười xong lại bắt đầu nhíu mày.

Còn có Tùy gia. Lời nhắc nhở của ông và ba anh vẫn còn ở bên tai, quan, thương, lại là một vấn đề.

Người họ Tùy đối xử với cô không tốt, anh đã đau lòng rồi, nếu đến khi đó người trong nhà lại vì e dè Tùy gia mà có thành kiến với cô, anh phải làm thế nào để không phụ lòng cô đây?

Cô mang cả nội tâm mềm mại ngọt ngào lui mình vào trong vỏ, nhìn thì có vẻ không kiên cố nhưng không gì phá nổi, dịu dàng nhưng không thỏa hiệp, vĩnh viễn bình thản mà kiên quyết giữ lấy trái tim mình, mặc anh dụ dỗ thế nào cũng không chịu ra.

Vẫn là lúc cô mơ hồ bối rối đáng yêu hơn cả, ngoan ngoãn nghe lời, mặc anh làm gì thì làm, không có cái vỏ cứng rắn kia, không mang cái bộ dạng mỉm cười nhàn nhạt, đẩy người ta ra xa cả ngàn dặm.

Nghĩ tới đây, anh tức tới nghiến răng nghiến lợi, xem ra lúc trước anh quá dịu dàng, với người như cô phải dùng sức mạnh ép cô ra khỏi vỏ mới được.

Sống hơn 20 năm, lần đầu tiên Tiêu Tử Uyên phải hao tâm tổn trí cho chuyện nam nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.