Đánh giá: 8/10 từ 101 lượt
快穿女配逆袭:男神请上钩 (Khoái xuyên nữ phối nghịch tập: Nam thần thỉnh thượng câu, Mau xuyên nữ phụ nghịch tập: Nam thần thỉnh mắc câu)
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Ngọt sủng, Hệ thống, Song khiết, Xuyên nhanh, Duyên trời tác hợp, Ngược tra, 1v1.
Nữ chính: Tầm Mịch
Nam Chính: Anh có rất nhiều tên, nhưng tên chính thức là: Cửu Nguyệt
Converter: Ánh Nguyệt
Editor: Alexandra Do (c1-c47), Tranh Nhược(c48-hết)
Nữ phụ là người có nhan sắc, gia thế tốt nhưng lại chết sớm! không biết vì sao lại bị buộc vào một cái hệ thống có tên là: "Hệ thống tiến công: Nữ phụ phản công"
Tầm Mịch: Chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Nếu như cô muốn quay lại thế giới mình đang sống thì phải trải qua các nhiệm vụ mà hệ thống giao cho?
Vị hôn phu bị người đoạt mất? Gia tộc vứt bỏ? Tiền đồ tan thành mây khói? Thanh danh bị mất? Không sao, cô xoay người ôm lấy đùi vàng, ngược tra nam, xưng bá thiên hạ, vĩnh viễn không lo chết đói.
Tầm Mịch: Ta chỉ là muốn lặng lẽ làm nhiệm vụ xong rồi đi.
Trung khuyển: Ta chỉ là muốn lặng lẽ đi theo ngươi.
PS: 【 Nhất kiến chung tình 】 nam chủ trước sau đều là một người, 1V1, song khiết, tuyệt sủng, ngược tra, phản công nhân sinh, ngọt rụng răng.
Tính cách:
Nữ chính: quyết đoán, chung tình, không lả lơi ong bướm, không não tàn. Một câu ông xã, hai câu ông xã, ba câu cũng ông xã. Nữ chính cực kỳ đáng yêu.
Nam chính: chung tình (yêu từ cái nhìn đầu tiên), háo sắc, bá đạo, đáng yêu, siêu mạnh. Giữ thân trong sạch cho đến khi gặp chị thì mới lòi ra bản sắc cầm thú. Trong mắt ngoài chị ra không chứa được ai khác. Ai động chị thì chết không toàn thây, ngay cả thiên đạo cũng không ngoại lệ. Thiên đạo rất sợ anh, vì từng vì sủng nhi mà khiến chị bị thương nên bị anh trừng phạt, rút toàn bộ sức mạnh, bị nhốt trong phòng tối 500 năm.
Trích đoạn một cái vi diện nào đó (Vi diện = thế giới = không gian)
[Hắn bị bảo bối nhốt ở ngoài cửa phòng ngủ, chí nguyện to lớn muốn bò giường thất bại tan xác.
Tình hình này.... thật là đau lòng quá đi, bảo bối... ông xã muốn khóc.
Không thể ôm bảo bối ngủ ngon, rất là thống khổ.
Không thể ăn đậu hủ của bảo bối, thật là thương tâm.
Không thể động tay động chân với bảo bối, cực kỳ khó chịu.
Không thể cùng bảo bối "ân,...ân,...ah...ah..." quả thực sống không bằng chết.
(Ân... ân.... ah...ah...: là âm thanh mô phỏng tiếng rên rĩ khi làm ***)
Ngồi xổm trước cửa phòng ngủ, ngón tay có một chút không yên, gãi gãi, cào cào cửa phòng:
"Bảo bối, bảo bối... em bỏ xót một món bảo vật ngoài này nà... Anh còn ở bên ngoài phòng... Em quên đem anh mang đi vào trong rồi, ông xã thật là đau lòng quá đi"]
Bình luận truyện