[Quyển 1] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 5: (¯``v´¯) Hai mỹ nhân (05)




“Không cần, không có độc.” Phong Kính Tiết bình tĩnh tiếp lời: “Phương thuốc của ta không hạ độc, thành phần thuốc cũng không có một chút biến hóa.”

Kỳ thật trước y, Dung Khiêm và Phương Khinh Trần đã tự mình xác nhận, mấy đời luân chuyển, bao nhiêu phong ba trải hết, lại có độc dược gì có thể giấu được cảm giác của họ? Chỉ là rõ ràng không hề có vấn đề gì, cung nữ này lại khẩn trương như vậy, làm trong lòng hai người sinh nghi, không lập tức nói ra phán đoán của mình, cho đến khi Phong Kính Tiết nắm chắc nhất, có tư cách mở miệng nhất lên tiếng.

Cung nữ này toàn thân buông lỏng, lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, cả người ngồi phịch xuống đất, rồi lại lập tức ý thức được mình thất lễ, vội vàng sụp lạy ngay ngắn.

Nghe nói thuốc không có vấn đề, Yên Lẫm cũng thở phào một hơi, song vẻ mặt vẫn cực kỳ túc mục, lạnh lùng nhìn cung nữ hỏi: “Xảy ra chuyện gì, ngươi kích động như vậy?”

Cung nữ cầm đầu này cúi đầu, run giọng nói: “Bệ hạ, đều là nô tỳ vô lễ, vừa rồi hơi thất thần, nhớ tới chút việc nhỏ là cãi nhau với người khác, đến nỗi thất nghi trước quân, cho nên cực kỳ sợ hãi!”

Ánh mắt Yên Lẫm uy nghiêm nhìn quét các cung nữ khác, thấy những cung nữ quỳ phía sau vẻ mặt đều khá mơ hồ, thoáng có bất an, đều là biểu hiện rất bình thường, chỉ có cung nữ cầm đầu này khả nghi, tức khắc lạnh lùng nói: “Người tới, kéo xuống đánh chết.”

Cung nữ hãi đến tái mét mặt mày, hoảng sợ tột cùng mà dập đầu không ngừng: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, không có chuyện gì thật mà, chỉ là nô tỳ tự mình nghĩ nhiều, sợ bóng sợ gió…”

“Có phải nghĩ nhiều, có phải sợ bóng sợ gió hay không, do trẫm phán đoán.” Yên Lẫm trầm giọng nói: “Ngươi còn không thành thật nói ra?”

Cung nữ cơ hồ xụi lơ dưới đất, khóc ròng nói: “Nô tỳ hôm nay đi dược phòng lấy thuốc cho Dung quốc công hơi sớm hơn thường ngày, ở phụ cận dược phòng gặp phải Tình Nhi của hoa phòng. Nô tỳ hỏi nàng ta có phải đã đến dược phòng, thuốc của Dung quốc công có sắc xong chưa? Tình Nhi dáng vẻ rất kích động, luôn miệng nói chưa hề đến dược phòng, chỉ đi qua bên đó mà thôi. Nhưng nô tỳ lúc đi ngang qua rõ ràng ngửi được trên người nàng ta có mùi thuốc, chỉ có từng ra vào dược phòng nơi nơi là thuốc mới bị nhiễm mùi thuốc. Vốn nô tỳ cũng không nghĩ gì nhiều, bèn tự đến dược phòng. Nhưng trong dược phòng lại không có lấy một bóng người…”

Cung nữ nọ toàn thân chỉ run rẩy: “… Nô tỳ đợi một lúc, các dược sư phụ trách sắc thuốc chế thuốc mới nhất nhất trở về. Vừa hỏi thử, đều nói là không biết sáng sớm ăn nhầm thứ gì mà đau bụng cả. Nô tỳ cũng là nhất thời nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy sự tình hơi khéo, lại nghĩ tới một số chuyện của tiền triều trước kia từng nghe, liền hơi sợ, nhưng đưa thuốc cho Dung quốc công lại không chậm trễ được, nô tỳ một hạ nhân, vốn chẳng thể nói gì nhiều, bèn cầm thuốc về dẫn mấy tỷ muội cùng đi đưa thuốc, hết thảy đều là lỗi của nô tỳ, đều là nô tỳ tự mình nghĩ vớ vẩn. Nô tỳ tội đáng muôn chết…” Nàng vừa khóc, vừa giãy giụa quỳ ngay ngắn mà dập đầu.

Cung nữ này thấy thuốc của Dung Khiêm không hề có chút vấn đề, liền khóc lóc luôn mồm tự trách suy nghĩ quá nhiều, nhưng Yên Lẫm lại không thể không nghĩ sâu hơn.

Trong cung cấm vệ nghiêm ngặt, trước nay không thể tùy hạ nhân đi lung tung. Do không ít hoa tươi có thể làm thuốc, cung nhân trong hoa phòng đi dược phòng là chuyện thường, thuận miệng thừa nhận cũng là tầm thường. Nhưng nếu vẻ mặt kích động người có mùi thuốc lại năm lần bảy lượt nói chưa hề đến dược phòng thì tất có nội tình.

Việc án chế trong dược phòng nhất định phải có người liên tục trông nom, thế mà tất cả dược sư đều đồng thời đau bụng, đồng thời rời khỏi, đến nỗi phải chăng có người lặng yên ra vào cũng không thể phát giác, kiểu đúng lúc này quá là cổ quái.

Trong hoàng cung, chưa bao giờ thiếu những oan hồn chết oan uổng, những oan án không hiểu, giết bằng thuốc vốn là thủ pháp thường thấy nhất, người đã nghe nhiều những sự tích tiền triều, tâm tư hơi linh mẫn có chút ý tưởng, âm thầm lo lắng cũng là rất tự nhiên.

Chỉ là, thuốc của Dung Khiêm lại rõ ràng không hề có chút vấn đề?

Trong hoàng cung trên dưới gần ngàn người, thường có người sinh bệnh, cần chẩn trị, nhưng cấp bậc khác biệt như trời vực, ngay cả dược phòng cũng phân nhiều chỗ, dược phòng điều chế sắc thuốc cho Dung Khiêm, phụ trách là điều chế thuốc cho những người thân phận tối cao trong cung, tính ra, ngoại trừ Dung Khiêm, nên là…

Yên Lẫm đứng dậy, lớn tiếng quát: “Người tới!”

Mấy thái giám và thị vệ cách đó không xa lập tức nhanh chóng chạy đến, thi lễ nghe lệnh.

“Phái người đi dẫn toàn bộ những dược sư trực dược phòng hôm nay cùng Tình Nhi của hoa phòng qua đây.”

“Phái người dùng tốc độ nhanh nhất đến Cam Tuyền cung, cho hoàng hậu biết, tạm thời đừng dùng dược vật điều dưỡng!”

Trong Cam Tuyền cung, nhất phái vui mừng. Từ quản sự nữ quan đến cung nữ quét dọn, không ai không hân hoan.

Lạc Xương dựa nghiêng trên giường, mỉm cười nhìn hài tử được nhũ mẫu ôm trong lòng cho bú kia, lòng vui vẻ thỏa mãn. Nếu không phải quy củ hoàng gia ràng buộc, thật muốn tự mình ôm mãi cốt nhục chí thân này, chẳng buông ra nữa. Nếu không phải thân thể này khi khó sinh bị tổn quá lớn, đến nay chẳng những không có sữa, còn luôn phải uống thuốc điều dưỡng, thật muốn lặng lẽ dùng sữa của mình cho con yêu bú.

Nghĩ tới nghĩ lui như vậy, bên môi ý cười nhè nhẹ, vẻ mặt ấm áp lạ thường, ngay cả khuôn mặt do khó sinh mà vẫn tiều tụy cũng có một loại quang huy chỉ thuộc về bản năng người mẹ.

Cung nữ bên cạnh nhẹ nhàng đưa thuốc qua: “Hoàng hậu, nên uống thuốc rồi.”

Lạc Xương hơi gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn ái tử, không chút để ý mà nhận thuốc, từ từ uống hết hơn nửa bát, ngoài điện chợt có người truyền báo:

“Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng phái thị vệ đến truyền tin cho nương nương!”

“Không được uống thuốc?” Lạc Xương kinh nghi bất định: “Tại sao?”

“Thuộc hạ lúc ấy cách xa quá, cũng không rõ lắm. Nghe ý cung nữ nọ thì hình như là dược phòng bên kia đã xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng đặc biệt mệnh thuộc hạ đến truyền tin, xin hoàng hậu vô luận thế nào, tạm thời đừng uống thuốc.” Thị vệ cung kính trả lời.

Lạc Xương nhìn thuốc trong chiếc khay ngọc bên cạnh đã uống quá nửa, lẩm bẩm: “Nhưng ta uống mất rồi.”

Thị vệ cả kinh: “Hoàng hậu có không khỏe?”

Lạc Xương mù mờ lắc đầu: “Rất tốt, không hề có gì không thoải mái, cũng giống như mọi ngày.”

Thị vệ thở phào nhẹ nhõm: “Thế chắc là trong thuốc không hề có vấn đề gì, bất quá, để phòng vạn nhất, xin cho thuộc hạ đem số thuốc còn lại này đến Thanh Hoa cung nhờ Phong công tử kiểm tra.”

“Thế dược phòng xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thuộc hạ cũng không rõ lắm, chỉ là nếu trong thuốc của hoàng hậu không có việc gì, có lẽ thuốc khác hơi có nhầm lẫn cũng nên!”

Trong lòng Lạc Xương nhất thời rùng mình. Phụ trách phối chế trong dược phòng kia đều là dược vật của những người tôn quý nhất trong cung, nếu thuốc của nàng không việc gì, chẳng lẽ là thuốc của Dung Khiêm có vấn đề?

Trong lòng Yên Lẫm, địa vị của Dung Khiêm quan trọng cỡ nào, Lạc Xương rất rõ. Nếu trong thuốc của Dung Khiêm có gì không ổn, sợ là vấn đề còn nghiêm trọng hơn thuốc nàng uống rất nhiều lần.

Lạc Xương toàn thân run bắn, vội đứng dậy: “Ta cũng đi Thanh Hoa cung xem thử.”

Tuy rằng thân thể nàng vẫn hơi không khỏe, nhưng xảy ra chuyện như vậy, nàng không thể ngồi trong Cam Tuyền cung chờ tin tức nữa. Dù sao nàng là hoàng hậu, các sự việc hậu cung đều do nàng quản. Các cung nữ có vấn đề gì, nói đến đều nên tính là trách nhiệm của nàng.

Tuy nói do khó sinh mắc bệnh, sự vụ trong cung tạm thời giao cho mấy vị phi tử hợp tác xử lý, nàng chỉ an tâm điều dưỡng, nhưng thật phải xảy ra chuyện, nàng làm sao có thể trí thân bên ngoài.

Lòng nàng chợt hoảng chợt loạn, rồi chẳng chú ý được gì nhiều nữa, dù mấy cung nữ bên cạnh đều đang khuyên, nàng cũng không chịu để ý, chỉ để thị vệ đem theo số thuốc thừa, dẫn mấy cung nữ theo sát, ngồi ngự liễn hoàng hậu đi thẳng đến Thanh Hoa cung.

Đến trước cửa cung, tỏ ý bảo thị vệ vào thông báo, bản thân đứng chờ ngoài cửa cung. Trên một con đường cách cửa cung không xa, vừa lúc có hai thị vệ áp một cung nữ đến Thanh Hoa cung. Trông thấy xa giá của hoàng hậu, hai thị vệ vội vàng thi lễ, cung nữ kia thừa cơ hội này, đột nhiên giãy một cái lại thoát được ngay, lao như bay đến bên này, vừa chạy còn vừa gọi: “Hoàng hậu nương nương cứu mạng, hoàng hậu nương nương cứu mạng…”

Sự việc xảy ra đột nhiên, đúng là không ai kịp ngăn cản, để cung nữ này vọt tới trước mắt. Mấy cung nữ theo sát chỉ luống cuống tay chân đứng ra che phía trước Lạc Xương, cung nữ lao đến kia đã quỳ mọp dưới đất, khóc lóc dập đầu: “Hoàng hậu nương nương, niệm nô tỳ một tấm lòng trung, người cứu nô tỳ đi!”

Lạc Xương ngạc nhiên hỏi: “Ngươi là ai, xảy ra chuyện gì?”

“Nương nương, đây là Tình Nhi của hoa phòng, hôm nay chính là cô ta lẻn vào dược phòng lại không thừa nhận, Hoàng thượng lệnh bọn thuộc hạ áp cô ta đến thẩm vấn.” Hai thị vệ phụ trách áp giải cũng cực kỳ chật vật đến trước mắt, quỳ xuống thỉnh tội.

Lạc Xương biến sắc, thân thể lại run khe khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.