[Quyển 1] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 22: (¯``v´¯) Ba năm (03)




Cho dù là Yên quốc đương thời phồn vinh nhất, rời khỏi bình nguyên, dần vào núi rừng, nơi hoang vu cằn cỗi, gần kề biên quan, dân cư cũng thưa thớt.

Những nơi này, quan đạo tuy rằng vẫn thông, dù sao cũng không rộng rãi bằng phẳng như nội địa Yên quốc.

Đường càng ngày càng nhỏ hẹp, càng ngày càng nhấp nhô gập ghềnh, có mấy nơi chỉ có thể miễn cưỡng thông hành một cỗ xe nhẹ hai càng mà thôi. Nếu như gặp phải hai xe muốn đi ngược chiều, một cỗ trong đó nhất định phải ruổi ngựa tìm một nơi có thể đậu bên đường, để đối phương qua trước mới được.

May mà đoạn đường hoang vắng như vậy, người qua lại cũng luôn thưa thớt. Ngẫu nhiên những khi có đoàn xe hành thương đi ngang qua, nghỉ chân nhường đường, hàn huyên lẫn nhau, nói chuyện tình hình thị trường, trên đường mới có tiếng người và sự sôi động ngắn ngủi.

Nhưng mắt thấy đã quá trưa, trên quan đạo gập ghềnh chật hẹp này, rốt cuộc sự yên tĩnh lại bị phá tan.

Xa xa, chậm chạp tiến bước, là mấy hán tử hào sảng đeo đao mang kiếm. Kỳ quái là, mỗi người họ đều thả ngựa không cưỡi, ngược lại người người khom lưng cúi đầu, vừa dắt ngựa vừa đi, chẳng biết đang tìm kiếm gì dưới đất.

Dần dần đến gần hơn, liền nhìn ra được mỗi khi họ ngồi xổm xuống, lại là nhặt từ trên đường lên mấy hòn đá hay tạp vật hơi lớn, ném qua ven đường. Ngẫu nhiên gặp phải nơi không được bảo dưỡng, ổ gà lổn nhổn đầy đường, họ liền tháo cái bao trên lưng ngựa, dùng cát đất trong bao trải bằng. Bao hết, liền dắt ngựa đi ra sau, chẳng mấy chốc đã cùng đồng bạn đổi được một bao đầy ắp quay về, mà đồng bạn kia thì lại đến khe suối ở chân núi bên cạnh kiếm đất cát.

Mấy người này đều cao lớn thô kệch, trên người lại mang theo hung khí, có nhìn thế nào cũng là loại võ sĩ gia tướng múa đao kiếm, đổ máu liều mạng, sao lại lưu lạc đến nước phải làm những việc vụn vặt vất vả này, thành gia nô khổ lực của nhà người ta?

Thoạt nhìn mấy vị này rất bất mãn với hiện trạng, vẻ mặt khá là tức giận bất bình. Khi dọn đá lót đường, thường có người lặng yên dùng ánh mắt trao đổi vẻ tức giận với nhau, nhưng thủy chung không ai dám ra tiếng.

Ôi, đường đường Phi Vân trại! Từ trên xuống dưới gần trăm hảo hán! Đến bây giờ cũng chỉ còn lại mười mấy người họ.

Chỉ trách mọi người nhất thời đầu óc tham tiền, cho rằng cái tên quái dị họ hen không ngừng kia nhất định là quỷ bệnh lao vô năng, lại mang theo một người bệnh hôn mê bất tỉnh, tất là con cừu ngoan ngoãn không có năng lực phản kháng, kết quả… ôi…

Mọi người đều phải nói lời tạm biệt với kiếp sống cường đạo hạnh phúc, mồm to uống rượu, cân to chia vàng bạc kia.

Đám người còn sống họ đây đã là may mắn nhất rồi. Lúc trước vừa động thủ, kẻ đáng thương rõ ràng ho đến cong cả lưng như tôm kia, nháy mắt đã biến thành ma vương giết người. Một người một kiếm, một kiếm một người, trong khoảng thời gian nửa nén hương đã giết chết quá nửa huynh đệ trong trại.

Bọn họ những người kịp thời ném đao quỳ xuống đất, khóc thét cầu tha, bị quái vật kia điểm ngực một cái, liền không thể không vứt bỏ tất cả tôn nghiêm và tự do, làm trâu làm ngựa cho người nọ, bằng không chỉ cần cách ba ngày, sẽ đau đến sống không bằng chết. Cần phải được người nọ lại điểm lên ngực một cái, mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Không phải chưa từng có ai ý đồ phản kháng. Những tráng hán làm thảo làm khấu này, mỗi người đều là kẻ bất tuân, đâu chịu thật sự ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Nhưng sau mười mấy ngày, kết quả mấy tốp huynh đệ trước sau thử, chẳng qua là làm cho những người lúc trước may mắn sống sót, lại bị người nọ giết quá nửa.

Mọi biện pháp đều đã dùng hết. Vô luận là nhân khi y ho không thở nổi, phun ra máu tươi mà tập kích, hay nhân lúc y đang độ khí chữa thương cho người bệnh, hẳn không thể phân thần ra tay, người dám phạm lôi trì, đổi lấy đều chỉ có diệt vong.

Người này, là quái vật vượt khỏi thường thức của mọi người. Động tác nhanh như chớp, khí thế mãnh liệt như sấm, rõ ràng thân thể suy sụp chẳng ra làm sao, rõ ràng đang phát bệnh, đang vận khí, đang hành công, nên là thời điểm không thể tác chiến thậm chí không thể bị quấy rầy, y giơ tay nhấc chân giết một người, vẫn đơn giản như thở một hơi.

Hơn nữa, dường như y chưa bao giờ cần ngủ… Một ngày mười hai canh giờ, vô luận là lúc nào vùng nào, y dường như đều cảnh giác.

Hiện tại, đã không còn ai dám sinh tâm tư may mắn.

Thời điểm thình lình tập kích tạo phản, người bị y trực tiếp một kiếm giết chết vẫn là hạnh phúc. Những người không đương trường chết đi đó, đều ở trước mặt họ nhận hết tra tấn, trằn trọc kêu rên mấy canh giờ, cho đến khi kêu toác yết hầu, chảy cạn máu, người nọ mới chịu cho họ chết. Vị huynh đệ thảm nhất kia, là ý đồ khi người khác tụ lại đánh lén, quấn lấy quái vật nọ, đi bắt người vẫn hôn mê kia làm con tin, kết quả là bị người nọ sau khi bóp nát từng tấc xương cốt, ném giữa núi, sống sờ sờ cho dã cẩu xơi. Mà những người khác cho dù không lớn mật đến mức động thủ với y, sau đó cũng sẽ do sự lỗ mãng của đồng bạn mà trả giá đắt.

Khi cấm chế đau đớn vô cùng trên người họ phát tác, người này liền khoanh tay, lãnh nhãn bàng quan, nhất định phải để họ đau đủ một canh giờ, khóc rống chảy nước mắt, kên than thê thảm, thề độc vô số tiếng, cam đoan vĩnh viễn không dám phản kháng nữa, người nọ mới chịu ra tay cứu chữa chậm rì rì.

Đến bây giờ, mọi người ngoại trừ trong lòng than khóc vận mệnh bất công, nguyền rủa ma quỷ trước mắt này, cũng chỉ có thể nhận mệnh nghe y sai sử, làm này làm kia, gửi gắm hy vọng quái vật này nói chuyện giữ lời, sau khi đến nơi y muốn đi sẽ trả tự do cho họ.

Nói đến thì vị chủ tử này kỳ thật hẳn không đặc biệt khó hầu hạ. Y không quá khắt khe, không hạnh họe, không thêm bất cứ yêu cầu gì. Trên cơ bản chỉ cần bảo vệ chặt chẽ chung quanh xe, dọc đường cam đoan xe đi bình thường, không để xe xóc nảy quá nhiều, kịp thời giúp đỡ cung ứng nước rượu đồ ăn thì sẽ không việc gì.

Vốn đây kỳ thật cũng nên là việc rất nhẹ nhàng, thế nhưng đặt trên người vị này, liền không thích hợp.

Từ khi bảo vệ xe ngựa tiến bước đến nay, không biết đã xảy ra bao nhiêu việc ngoài ý. Đang yên lành qua đường, đường sẽ không dưng bị cự thạch ngăn trở, con đường phía trước sẽ vô cớ sụt lún, họ phải vất vả cắm đầu sửa đường. Đang yên lành qua cầu, một cây cầu tốt đẹp sẽ không hiểu cớ gì mà đứt mất, họ phải hàm nước mắt lâm thời chặt cây bắc cầu.

Họ bảo vệ bốn phía xe ngựa, xe trái lại không việc gì, nhưng ngựa của họ nếu vừa không trông nom là sẽ tiêu chảy sinh bệnh, không thể đi tiếp. Đi mua đồ ăn nước uống, chẳng biết vì sao sẽ thường xuyên bị hạ dược, nói đến cũng không phải độc dược chết người gì, phần lớn chính là mấy thứ thuốc xổ, họ thường xuyên bị vị chủ tử này yêu cầu thử đồ, sau đó liền chạy bung bét, chẳng còn hơi sức.

Đến bây giờ, mọi người đã học ngoan, thông thường mà nói, tận lực không dừng chân trong thành trấn, tránh cho người có thể thừa cơ, khi đi chuẩn bị thức ăn nước uống, luôn phải tách ra nhiều địa điểm bất đồng để mua, còn thường dùng ngựa của mình thử một lần trước rồi nói sau. Khi đi đường, hơn mười thớt ngựa, từng nhóm phân đoạn mở đường phía trước, mỗi người trừng to mắt nhìn chằm chằm phía dưới, phòng bị dây nhợ cạm bẫy các loại cơ quan bỗng nhiên chui ra.

Hai ngày nay vẫn khá an bình, không để người tính kế trong tối đắc thủ, chỉ là bản thân họ cũng mệt gần chết, *** thần và thân thể đều mỏi mệt vô hạn, mà còn có khổ không thể nói, giận không dám nói, chỉ có thể bấm bụng chịu, kiên trì sống qua một ngày hay một ngày.

Oán độc âm thầm sâu, vẫn không nhịn được quay đầu căm ghét trừng xe ngựa.

Đó rốt cuộc là người thế nào? Y rốt cuộc muốn đi đâu? Người dọc đường âm thầm tính kế y lại rốt cuộc là lai lịch gì, trời ạ! Khổ nạn trước mắt này, rốt cuộc đến bao giờ mới là cuối đây!

Phía trước vang tiếng vó ngựa, nháy mắt có kỵ sĩ trang phục cùng kiểu chạy như bay đến trước mắt, giục ngựa đến trước cỗ xe ngựa được bảo vệ chính giữa, hai người lấy từ trên ngựa xuống một xâu túi da một túm cặp ***g, trước xe ngựa cung kính nói: “Đây là rượu và đồ ăn mới mua từ trong thành trước mặt, đều là mua ở hơn mười chỗ bất đồng, chúng ta vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt, cho dù có người hạ độc, thủ đoạn thông thiên, cũng không thể giở trò trong tất cả rượu và thức ăn.”

Mành xe ngựa xốc lên một nửa, lộ ra nửa khuôn mặt lồi lõm như quỷ quái, một con mắt trái lộ ra, u ám âm trầm, lạnh lẽo yên lặng, thò tay nhận túi và cặp ***g vào, màn xe lại lập tức buông xuống.

Hai người lui ra, lúc này mới lại tháo một bao lớn trên ngựa, lấy ra từng chiếc màn thầu nóng hổi, chia cho chúng đồng bạn cố sức dọn dẹp đường.

Trong xe ngựa đột nhiên truyền đến một cơn ho khan kịch liệt.

Địch Cửu chẳng dễ dàng gì ngừng ho. Hiện tại, cả khăn tay y cũng lười dùng, chỉ tùy ý dùng tay lau vết máu bên môi, tiện tay cầm một túi rượu, mở ra, để trước mũi ngửi một hồi, lại hớp một hớp nhỏ, xác định thật sự không bị hạ dược, lúc này mới ra sức uống một hớp lớn.

Dao đốt lệ nhất liệt nhất nuốt vào họng, vào thẳng trong ngực, không hề cảm thấy đặc biệt khô nóng, cũng chẳng tìm thấy đau đớn và sảng khoái do dao róc cổ họng…

Địch Cửu bình tĩnh buông tay, không định uống rượu nữa.

Thật là đã uống quá nhiều rượu. Hiện tại ngay cả rượu mạnh nhất này, cũng đã không còn tác dụng kích thích gì với y.

Xem ra chẳng dùng được bao lâu, y sẽ không thể trông mong dựa vào rượu mạnh giúp y gây tê thân thể, giảm bớt đau đớn, chấn tác *** thần nữa.

Bất quá, đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Không có công cụ gì có thể vĩnh viễn hữu hiệu, con người có thể dựa vào, trước nay chỉ có chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.