[Quyển 1] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 1: (¯``v´¯) Hai mỹ nhân (01)




Xa xa, nhìn Yên Lẫm đẩy Dung Khiêm chậm rãi loanh quanh trong hoa viên, Thanh Cô đứng ngẩn ra một lúc, từ từ quay người tránh ra, càng lúc càng xa.

“Thanh cô nương!”

Thanh Cô nghe thấy một tiếng này cực kỳ quen thuộc, theo tiếng ngẩng đầu, đã thấy An Vô Kỵ mặt mày lo âu đứng trước mặt mình: “Cô sao thế, thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ, ta gọi mấy tiếng cô mới nghe thấy.”

Thì ra Thanh Cô hồn vía lên mây, mê mê mang mang, bất tri bất giác đã chậm bước ra khỏi Thanh Hoa cung rất xa. An Vô Kỵ qua đây thăm Dung Khiêm, trên đường vừa vặn trông thấy, vội vàng gọi nàng lại, trong lòng không khỏi lo lắng.

Thanh Cô vẫn ngây ngốc, ngơ ngẩn nhìn hắn hồi lâu, trong mắt mới bỗng có chút ánh sáng, vội vàng tiến lên hai bước, đứng gần như sát rạt An Vô Kỵ: “An đại nhân…”

An Vô Kỵ rùng mình, vội vàng lui về sau hai bước. Tuy nói mấy ngày này hắn đã gặp nhiều bộ dáng nhu nhược vô trợ của Thanh Cô, cũng không có nghĩa là hắn thật sự quên hết thảm cảnh bị cô nương này đánh bò lê dưới đất ngày trước.

Nha đầu này, chưa bao giờ gọi hắn là An đại nhân, đột nhiên khách khí như vậy, nhất định có cổ quái.

Thanh Cô nhìn hắn, mấy bận muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cắn răng, bất chấp khó khăn mà nói ra: “Ngươi cưới ta đi!”

An Vô Kỵ ù ù cạc cạc đưa tay sờ sờ tai, rất muốn xác nhận mình phải chăng đã sinh ra ảo thính.

Mặt Thanh Cô đã đỏ bừng như lửa đốt, nàng cúi đầu, cũng không dám nhìn mắt An Vô Kỵ lắm: “Ta… Ta biết, ta không xứng với ngươi, nhưng mà, ta… Dung đại ca… Ta…” An Vô Kỵ nhìn nàng lẩm bẩm, chỉ thiếu khóc thành tiếng, rốt cuộc vẫn mềm lòng, thở dài, nhẹ giọng nói: “Đừng gấp, chậm rãi nói xem.”

Nghe ngữ khí của hắn ôn nhu, không hề có ý coi thường, Thanh Cô mới trấn định đôi chút: “Phong công tử nói, phải dẫn Dung đại ca quay về sư môn của mình, mới có thể chữa khỏi cho y. Nhưng sau khi trở về, Dung đại ca sẽ không thể đến gặp chúng ta nữa. Ta muốn y có thể yên tâm mà đi, không cần vướng bận, không cần lo lắng…”

Trong thanh âm của Thanh Cô tràn đầy nỗi bi thương và không muốn: “Dung đại ca không yên tâm quá nhiều chuyện, không yên tâm Hoàng thượng, không yên tâm quốc gia này, cũng không yên tâm ta…”

Nàng nhìn An Vô Kỵ hết sức tội nghiệp: “Cho nên, ngươi nói cho Dung đại ca biết, ngươi muốn cưới ta, ngươi sẽ chăm sóc ta, để y yên tâm một chút, được không?”

An Vô Kỵ khe khẽ thở dài một tiếng.

Thanh Cô thấy hắn thở dài, lại hiểu lầm ý hắn, vội vội vàng vàng nói: “Ngươi yên tâm, sau khi Dung đại ca đi, ta sẽ… Ta… Ta có thể nuôi sống bản thân, chăm sóc bản thân. Ngươi không cần nhọc lòng về ta, ngươi lại cưới thê tử khác hợp tâm ý là được. Nếu người khác hiểu lầm, ta có thể giúp giải thích, ta… Ta thực sự sẽ không bám ngươi. Ta chỉ muốn xin ngươi giúp ta để Dung đại ca yên tâm hơn một chút. Ta…”

An Vô Kỵ lúc đầu nghe thế trong lòng tội nghiệp, dần dần lại cười. Vẻ mặt cổ quái nhìn Thanh Cô: “Thật sự hết thảy có thể tùy tiện ta…”

Ánh mắt kia giống như chó sói đối mặt với thỏ non, trái lại dọa Thanh Cô cũng phải lùi một bước, sau đó mới miễn cưỡng cố lấy dũng khí, gật đầu.

An Vô Kỵ cơ hồ hai mắt tỏa sáng, đầu óc gian manh hỏi: “Vậy nội công tâm pháp và chiêu thức ảo diệu của cô có phải cũng có thể dạy cho ta…”

Thanh Cô ngẩn ra. Nàng thật sự không biết công phu mình học quý giá như vậy, đáng để người khác đỏ mắt như vậy, nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy, giỏi đánh người có thể tính là bổn sự gì, nếu muốn hỏi sở trường của nàng là gì, nàng nhớ tới đầu tiên, chỉ có pha trà.

Nàng ngây người một hồi mới nói: “Dung đại ca từng nói, không được đem công phu dạy cho người ngoài. Bất quá, nếu ngươi cưới ta rồi, hẳn không còn là người ngoài, hơn nữa, ngươi cũng không phải người xấu. Nhưng… Ta vẫn phải hỏi Dung đại ca trước đã?”

An Vô Kỵ ngược lại phì cười, trong lòng hơi vui mừng. Nha đầu này thoạt nhìn ngốc nghếch, cũng không phải hồ đồ thật. Mấu chốt lớn, vẫn biết nắm chắc.

“Đồ ngốc, chuyện công phu ta đã sớm hỏi Dung tướng. Nội lực chiêu thức kia của cô trên cơ bản chính là Dung tướng lượng thân định chế cho cô, người ngoài học vô dụng, chỉ sợ ngược lại có hại, ta vừa rồi nói, cũng là đùa cô thôi.”

“Thế, thế, ngươi… Ngươi có thể đáp ứng ta không…” Thanh Cô nỗ lực muốn chứng tỏ quyết tâm của mình: “Ta thật sự, thật sự sẽ không quấn ngươi…”

An Vô Kỵ vừa giận vừa buồn cười: “Thanh nhi…”

Thanh Cô sửng sốt, An Vô Kỵ luôn gọi nàng là “Thanh cô nương”, sao đột nhiên đổi cách xưng hô.

“Cô cho ta là ai?” An Vô Kỵ đanh mặt hỏi.

“Ta, ta…” Thanh Cô ấp úng, không biết nên đáp gì.

“Cô cảm thấy ta là loại người đứng núi này trông núi nọ, tùy tùy tiện tiện có thể bỏ một hai thê tử chơi một chút, không có trách nhiệm như vậy sao…”

“Không, không, ta không phải ý này, ta là…”

An Vô Kỵ chỉ cười: “Bằng hữu nếu thật sự có nạn, ta không thể không giúp. Nếu cô nhất định kiên trì, ta cũng không thể không đáp ứng. Chỉ là, có cần thiết không? Cho dù cô bỏ được Dung tướng, chỉ sợ Hoàng thượng cũng không bỏ được.”

Hắn càng biết nhân tình thế thái hơn Thanh Cô, đã sớm nhìn ra tình cảm kỳ lạ mà nồng hậu đó của Yên Lẫm với Dung Khiêm. Vị vua một nước từ nhỏ đã mất cha mẹ này, sâu trong nội tâm coi Dung Khiêm như cột trụ tình cảm để dựa dẫm. Mà người thân là Hoàng đế, chú ý cảm xúc của mình, vĩnh viễn vượt qua chú ý thân thể người khác.

Y lấy ấm áp và sức mạnh từ trên người Dung Khiêm, y không thể chịu được sự mất mát khi Dung Khiêm vĩnh viễn rời đi.

Song Thanh Cô lại lắc đầu.

Nàng không hiểu rõ lòng người như An Vô Kỵ, nhưng nàng có trực giác đơn thuần nhất đơn giản nhất của mình.

“Hoàng thượng nhất định sẽ để Dung đại ca đi. Ngài còn nỗ lực khuyên Dung đại ca đi. Ngài sẽ tận mọi sức lực, làm mọi chuyện đến mức tốt nhất, để Dung đại ca có thể yên tâm mà đi.”

Thanh Cô nói rất khẳng định: “Ta nhìn thấy hết thảy ngài làm vì Dung đại ca, lúc ta không kiên trì được, ngài vẫn đang cố gắng, chuyện ta không làm được, ngài vẫn luôn làm đến tốt nhất. Ta không hiểu gì cả, nhưng ta biết, ngài chịu vì Dung đại ca làm đến bước này, thì nhất định sẽ không ngồi nhìn Dung đại ca bị thương đau tra tấn, ta chung quy cảm thấy…”

Nàng nỗ lực hồi tưởng, vừa rồi khi thấy Yên Lẫm đẩy Dung Khiêm dạo bước giữa hoa, vẻ mặt ôn nhu thần kỳ kia, nét cười thủy chung nhàn nhạt bên môi kia.

“Ta chung quy cảm thấy, có lẽ ngài vẫn đang tìm cơ hội khuyên Dung đại ca đi. Có lẽ, ngay hôm nay, ngay vừa rồi, ngài đã nói…”

An Vô Kỵ âm thầm bật cười, tiểu thôn nữ này, thật cho rằng người thiên hạ đều lương thiện như nàng, trong lòng chỉ biết chứa người khác như vậy.

“Được được được, chúng ta đi hỏi thử Dung tướng, nếu như Hoàng thượng đã nhắc tới việc này, ta sẽ đề nghị thông gia với y.”

Hắn hết sức thoải mái, kéo Thanh Cô đi ngay.

Vốn Thanh Cô cũng sớm quen bị hắn kéo xuyên qua cung điện một cách bá đạo như vậy, chỉ là lúc này nhớ tới phải đi nói chuyện thông gia với Dung Khiêm, tự dưng thấy chột dạ khiếp đảm, cả đầu cũng không dám ngẩng, chỉ đỏ mặt để hắn kéo chạy nhanh như gió.

Một đường vào Thanh Hoa cung, xa xa thấy Dung Khiêm và Phong Kính Tiết dường như đang nói chuyện. Cảm xúc của An Vô Kỵ và Thanh Cô đều có chút kích động thấp thỏm. Trong nhất thời không ai phát giác vẻ mặt Dung Khiêm và Phong Kính Tiết lúc này đều hơi không đúng.

An Vô Kỵ rảo bước lên, hành lễ chào hỏi hai người, lúc này mới nói: “Nghe Thanh cô nương nói vừa rồi Hoàng thượng đang ở đây bồi Dung tướng mà. Sao hôm nay Hoàng thượng đi sớm quá vậy?”

Dung Khiêm thản nhiên hỏi: “Ngươi tìm Hoàng thượng có việc?”

“Không có việc gì, chỉ muốn hỏi một chút. Có phải Hoàng thượng từng đề cập với Dung tướng chuyện tiễn Dung tướng theo Phong công tử đi trị thương?”

Dung Khiêm hơi nhướng mày: “Làm sao ngươi biết Hoàng thượng sẽ nói với ta việc này?”

An Vô Kỵ trái lại giật mình.

“Hoàng thượng thật sự…”

Hắn vậy mà thật sự nhìn lầm Hoàng đế kia? Ngược lại là Thanh Cô, thoạt nhìn chẳng hiểu gì, lại có thể không bị bất cứ thành kiến vào trước là chủ nào ảnh hưởng, chỉ thẳng đúng như nhìn thấy chân tướng.

Hắn sửng sốt một lúc, mãi khi cảm giác Thanh Cô ở phía sau lặng lẽ kéo kéo vạt áo mình, mới hồi phục *** thần, không biết vì sao lại cười sang sảng một tiếng, tự dưng cảm thấy tâm tình sảng khoái.

“Dung tướng…”

Thanh Cô xấu hổ liều mạng muốn rụt lại, An Vô Kỵ kéo nàng đứng cùng một chỗ sóng vai với mình, thản nhiên nói: “Ta muốn cưới em kết nghĩa của ngài, mong ngài đáp ứng!”

Dung Khiêm chợt nhướng mày, trong mắt lóe qua một luồng dị thải. Sau đó lại chỉ hơi híp mắt, nhìn cố định hắn một lúc, chợt nói: “Thanh nhi, muội ra ngoài đi quanh một chút.”

Thanh Cô vốn xấu hổ đến mức không ngẩng nổi đầu, nghe lời này lại vẫn hơi lo lắng: “Dung đại ca…”

Dung Khiêm cũng không nhiều lời, chỉ nhìn Phong Kính Tiết một cái.

Phong Kính Tiết cười nói: “Thanh cô nương, ta với cô đi loanh quanh một chút đi.”

“Nhưng mà…” Thanh Cô ấp úng, còn muốn nói gì nữa.

Phong Kính Tiết cười nói: “Loại sự tình này, nữ nhi tránh đi vẫn tốt hơn. Yên tâm đi, họ hai nam nhân… sẽ tự bàn ổn thỏa.”

Thanh Cô lo lắng nhìn An Vô Kỵ, thấy hắn đưa mắt ý bảo mình an tâm, mới hơi thấp thỏm để Phong Kính Tiết khuyên đi.

Dung Khiêm lúc này mới bình tĩnh hỏi: “Ngươi nói thật đi, ngươi đột nhiên cầu thân, có phải là để ta có thể an tâm rời đi.”

An Vô Kỵ gật đầu: “Một phiến tâm tư vì ngài của nha đầu ngốc kia, vốn không thể gạt được người.”

“Thế thì…” Dung Khiêm vẻ mặt bất động, thản nhiên nói: “Ta không đáp ứng.”

“Vì sao?” An Vô Kỵ ngạc nhiên.

“Ngươi cưới muội ấy, phải là vì muội ấy, mà không phải vì ta. Muội ấy gả cho ngươi, cũng phải là vì ngươi, mà không phải vì ta.”

“Điều này có gì khác biệt? Nha đầu kia là người cố chấp, nếu không phải có chuyện này của ngài làm chất dẫn, nàng cả đời cũng chẳng nghĩ tới chuyện phải gả. Mà với tính tình của ta, đã cưới nàng, tự nhiên sẽ đối đãi tốt cả đời. Ngài không phải vẫn có ý tác hợp chúng ta sao. Chẳng lẽ ngài lại đột nhiên cảm thấy, ta sẽ khi phụ nàng hay sao?”

An Vô Kỵ nói giọng trêu ghẹo.

“Vô Kỵ…”

Dung Khiêm hơi lắc đầu: “Ta vui lòng nhìn các ngươi cùng một chỗ, cũng hy vọng các ngươi có thể có một kết quả tốt. Nhưng ta tuyệt đối không muốn mình trở thành chất dẫn trong hôn nhân của các ngươi. Tình cảm mãnh liệt nhất thời qua lại đều dễ dàng, nhưng sống chung tin nhau gần nhau lâu dài, lại tuyệt không phải chuyện dễ. Hôm nay ngươi có thể tâm không khúc mắc, không có nghĩa là ngươi vĩnh viễn không để ý, không quan tâm. Ta không muốn giữa các ngươi có bất cứ ẩn hoạn gì. Ta không muốn ngươi luôn cảm thấy thê tử ngươi coi trọng một người khác hơn ngươi.”

An Vô Kỵ cười lắc đầu: “Dung tướng, ta đã sớm biết giữa Thanh nhi và ngài không phải tình yêu nam nữ. Ngài bất quá là người chí thân chí cận chí tín chí trọng duy nhất trên đời này của nàng mà thôi. Dung tướng bản thân ngài có lẽ không cảm thấy, nhưng ta lại *** tường biết, ngài là một người cực đặc biệt. Bất cứ ai sống với ngài một thời gian hơi dài, sẽ không cầm nổi lòng bị ngài hấp dẫn, bất tri bất giác sinh ra cái tâm quan tâm tôn trọng thân cận với ngài. Có phân tình cảm này, không chỉ là Hoàng thượng và Thanh Cô, như ta, như Phong tướng quân, cũng đều là một kiểu. Có lẽ chúng ta và ngài không phải đặc biệt thân cận, cho nên loại tình cảm này không rõ ràng kịch liệt như họ, nhưng phân tâm ý này cũng chân thành như nhau. Đem tâm so tâm, ta có thể lý giải tâm ý của Thanh nhi với ngài. Ta thực sự sẽ không để ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.