Mẫu Thân Đại Nhân, Người Thật Uy Vũ

Chương 2: Không bị tính kế




Hoàn toàn không biết cửa xe làm sao mà được mở ra, chỉ biết là khi y và Kì An Chi đang không ngừng dây dưa, đột nhiên có tiếng người xì xào gì đó, Kì An Chi bèn đẩy y vào bên trong.

Vậy vào đi! Đường Mô Thần hoàn toàn không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ là chăm chú vòng tay qua cổ Kì An Chi, ôm chặt lấy hắn, không muốn rời xa nhau dù chỉ một khắc. Trong đầu chỉ có một tiếng nói mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy cũng tốt! Người đàn ông này là của ta! Là của ta!

A Khoa mở to hai mắt nhìn hai người liên tục chiến đấu từ bên ngoài vào tận trong xe, cái tên đàn ông mạnh mẽ cuồng nhiệt kia chính là cái tên A Kì lạnh như băng thường xuyên đến nhà bọn họ ăn chực uống chực sao? Tại sao trông hắn bây giờ dường như mới là hắn thật sự?

Dù sao đi nữa thì loại chuyện này cũng không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán được, tựa như cậu và Khang Khang, người người đều cho rằng cậu mới là công, ai biết cậu mới chính là kẻ bị ăn sạch sẽ chứ?!

Nhưng mà người đàn ông phía dưới A Kì kia thoạt nhìn cũng rất là mạnh mẽ, hay là anh ta cũng giống như Khang Khang đều là công? Nói như vậy, chẳng phải đều là công chiếu cố tiểu thụ sao? A Kì đã từng nói, là người kia nấu cơm cho hắn ăn, vả lại hắn lớn lên trông yêu nghiệt như vậy, chẳng lẽ không phải là thụ?

Tần Khang buồn cười vỗ vỗ lên má A Khoa, “Người ta đã vào bên trong rồi, em còn nhìn cái gì?”

Hai người bọn họ mới ra khỏi cửa, đang định bắt xe, ai ngờ lại gặp phải một hồi đông cung sống như vậy chứ? Nếu không phải Tần Khang tiến lên nhắc nhở Kì An Chi một câu, phỏng chừng hắn sẽ đem vị kia “tử hình ngay tại chỗ” rồi. Tuy nói rằng nơi đỗ xe của họ ở chỗ khuất, không có đèn cũng không có cameras, nhưng bị người qua đường nhìn thấy thì chẳng phải rất bất nhã sao? Vạn nhất bị đưa lên internet thì đúng là một đêm tình thành thiên cổ hận ni!

Nhân tình này, anh phải nhớ kỹ! Hôm nào nhất định phải đòi gia khỏa kia trả đầy đủ.

Mà hiện tại, anh hẳn là nên đem vị nào đó về nhà “hảo hảo an ủi” thôi! Nếu không, còn tiếp tục nhìn nữa thì e rằng anh cũng muốn chơi xe chiến quá!

“Nhưng hai người bọn họ rốt cuộc ai là mặt trên mới được chứ?” A Khoa bị tha đi nhưng vẫn còn lưu luyến tự hỏi vấn đề nghiêm túc này.

Cái này sao… tuyệt đối phải bảo mật! Nếu không sau này làm sao mà giữ “kích thích vừa phải” trong hôn nhân của họ được chứ? Tần Khang nghĩ như thế, mỉm cười ghé vào lỗ tai A Khoa nói nhỏ, “Không bằng em nghĩ lại, sau khi trở về em muốn ở trên hay là ở dưới?”

A Khoa đỏ mặt, nhưng thầm hạ quyết tâm, mặc kệ là trên hay dưới, nhất định phải khiến cho Khang Khang của cậu được thoả mãn! Như vậy anh sẽ không vứt bỏ cậu được! Đúng, phải dùng thân thể này giữ chặt lấy anh ấy, anh sẽ không hồng hạnh ra tường, a không, để cho hồng hạnh khác tiến vào trong tường được!

Tiểu gia khỏa có phải rất thông minh không nào?

“A!” Tiếng thở dốc nặng nề phảng phất như từ sâu trong đáy lòng truyền ra, ở trong chiếc xe nhỏ hẹp, có vẻ đặc biệt *** mỹ.

Đường Mộ Thần ngửa cổ, đem hầu kết mẫn cảm chủ động dâng lên đến miệng Kì An Chi. Cắn đi! Cố sức cắn đi! Toàn thân y từng tấc da thịt đều bức thiết cần được an ủi, cần được Kì An Chi an ủi.

Áo của ykhông biết đã bị cởi ra từ khi nào, bị ném đi đâu cũng không ai quản, Kì An Chi cấp thiết rút ra dây lưng của Đường Mộ Thần, cởi quần của y ra hơn phân nửa.

Không cần nhiều lắm, thứ nhất là bởi vì không gian nhỏ hẹp trong thùng xe không tiện để làm ra nhiều động tác, thứ hai là giải quyết dục vọng kỳ thực có lúc cũng rất đơn giản, chỉ cần lộ ra bộ vị then chốt là được.

Khi cái mông cong cong rắn chắc lộ ra bên ngoài, Kì An Chi không thừa nhận cũng không được, có lúc nửa kín nửa hở như thế này so với hoàn toàn xích lõa lại càng kích thích tính dục dâng trào!

Thứ thuốc Tần Khang cho hắn uống đã bắt đầu phát tác, toàn thân nóng cháy tựa như bị hỏa thiêu. Không kịp làm nhiều tiền hí, Kì An Chi trực tiếp kéo quần ra, giải phóng dục vọng đã trướng đến đau nhức, đâm đâm phía ngoài mật động của Đường Mộ Thần, cất giọng khàn khàn mà hỏi, “Có nhớ anh không?”

Đường Mộ Thần không có trả lời, cúi đầu, tiếp tục cùng môi hắn quấn lấy nhau. Bởi vì y đang khóa cưỡi ởtrên người hắn, rất dễ chủ động dùng thân thể của mình đặt lên chỗ nóng cháy kia.

Cái gì có thể nhẫn chứ chuyện này không thể nhẫn! Kì An Chi đỡ lấy côn th*t của mình đâm thẳng vào huyệt động bên trên.

Bởi vìđộng tình đến lợi hại, trên đầu nấm cực đại đã phân bố ra niêm dịch, mà hậu huyệt đã từng nếm qua tư vị *** biết bản thân có thể dung nạp được cự vật nóng rực kia nên cũng không sợ, trái lại hé ra hợp lại mà thúc giục, tham lam muốn một ngụm nuốt hết vào.

Đã như vậy, hắn sao có thể chần chờ được nữa? Thử vài cái, vừa chen vào nửa cái đầu,Kì An Chi giữ lấy thắt lưng Đường Mộ Thần tận lực vọt tới trước.

“A ngô!” Hậu huyệt đã lâu không có bị tiến nhập, cứ như thế bị xỏ xuyên qua. Cho dù là rất bức thiết, Đường Mộ Thần cũng không thể không vì hậu huyệt bỗng nhiên bị xé mở đau đớn mà kinh hô ra tiếng.

Đợi một hồi, đau đớn dần dần tan biến, trái lại, cảm giác trống rỗng do chỉ bị tiến vào phân nửa bắt đầu dâng lên, tựa như tâm linh tương thông, Kì An Chi đỡ lấy thắt lưng Đường Mộ Thần, ấn mạnh xuống “Anh vào được rồi!”

Hậu huyệt hoàn toàn bị lấp đầy trong nháy mắt, Kì An Chi chỉ cảm thấy tiểu phúc nóng lên, cúi đầu nhìn lên, cây táo nhỏ đã không chịu thua kém mà ở nơi nào chảy nước.

Cao trào tới rất mạnh mà cường liệt, hầu như chỉ trong nháy mắt đem Đường Mộ Thần nhấn chìm! Cả người đã vô lực bám trên người Kì An Chi, hậy huyệt càng co thắt lợi hại.

SHIT! Kì An Chi tốn rất nhiều công sức mới khống chế được dục vọng muốn bắn tinh. Ôm chặt lấy Đường Mộ Thần không dám cử động, chờ tràng bích đang kích động dần dần tỉnh táo lại khôngcòn co thắt nữa, mới cắn lấy vành tai của y, tà ác thì thầm, “Sao không nhịn được thế? Ân? Quả táo *** đãng này! Có phải nhớ thịt heo bổng của anh lâu lắm rồi không? Có phải muốn bị anh thao đến chết mới thôi?”

Đôi mắt nguyên bản trong veo như nước của Đường Mộ Thần lúc này là một mảnh sương mù, tựa như được bao bọc bởi một tầng thủy tinh, mê hoặc nhân tâm, khiến cho bất kì ai cũng muốn xông lên phá nát lớp vỏ bọc bên ngoài, cướp lấy dòng cam lộ ở bên trong.

Kì An Chi chịu không nổi ánh mắt như vậy! Cuồng bạo ngậm lấy đôi môi của y, liều mạng chuyển động hạ thân, tự làm mình thỏa mãn, đồng thời hài lòng ma nghe thấy tiếng thét chói tai của y.

“Ân a…” Tiếng khóc nức nở hòa cùng tiếng rên rỉ từ trong xe truyền ra không ngớt.

Đường Mộ Thần nghĩ y sắp chết rồi! Điểm mẫn cảm trong cơ thể không ngừng bị tấn công, cảm giác thống khổ xen lẫn sung sướng đến tê dại khiến cho y hoàn toàn không thể phân biệt được cảm xúc của mình nữa. Có lẽ là có cả hai, mà cũng có thể là không phải, thôi thì mặc kệ nó!

Nói chung cảm giác đó khiến cho y đau đến hít thở không thông, rồi lại vui sướng đến mức thà rằng lập tức chết đi. Tựa như đang chịu cực hình, lúc này Kì An Chi chính là thượng đế của y, chỉ cần hắn muốn tiếp tục thì y vô pháp thoát khỏi cảm giác đau đớn hòa cùng vui sướng đến cực hạn này.

May là, bất luận là cực hình gì cũng đến lúc phải kết thúc, khi một dòng dịch thể nóng hổi phóng vào trong thân thể của y thì Đường Mộ Thần thầm nghĩ cuối cùng cũng được giải thoát.

Thế nhưng, y cao hứng quá sớm, kết thúc này bất quá chỉ là món ăn khai vị mà thôi.

Kì An Chi khẽ vuốt ve tấm lưng trần lấm tấm mồ hôi của người đang vô lực ghé vào trước ngực mình mà thở dốc, cảm thụ nhịp đập kịch liệt của cả hai trái tim áp sát vào nhau, nỉ non, “Bảo bối nhi! Nghỉ ngơi một chút, đêm nay cần phải hảo hảo biểu hiện nga!”

Nhấn ga, chiếc xe phủ một thân đầy hương vị *** dường như phát giác bản thân nó vừa chìm trong mê loạn, gào thét mà chạy thoát khỏi hiện trường. Để lại phía sau hai ngọn đèn đỏ thẫm như nói lên cảm giác thẹn thùng lẫn cấp bách của nó lúc nàyl.

Đêm, dài dằng dặc, tay lái vẫn còn nằm trong tay người nào đó, nó biết chạy đến nơi đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.