Màu Nắng Màu Mưa

Chương 8




Khi Tabitha bước vào phòng dạ tiệc xa hoa nhất của Tòa Cao Ốc Lennox với sàn phòng bằng cẩm thạch đen và những bức tường kính vững chắc nhìn ra ánh đèn của thành phố, máy camera kêu tít lên và những ánh đền chớp sáng từ đầu này đến đầu kia phòng.

Một trong những nữ phóng viên chĩa một cây micro vào mặt cô. “Thế cha cô đã giấu cô ở đâu trong suốt những năm qua, Cô Lennox? Có phải trên tầng thượng?”

Tabitha mỉm cười. “Cha tôi đã luôn khích lệ tôi giữ một vai trò năng động hơn trong công ty. Chính tôi mới là người chọn giữ một tiểu sử thấp bé.”

Cô cảm thấy khuây khỏa khi Tristan xuất hiện bên cạnh cô, trượt một cánh tay che chở quanh eo cô. Cha cô có nhiều kinh nghiệm đương đầu với báo chí hơn cô, mặc dù không phải tất cả những kinh nghiệm đó đều tích cực. Trông ông vừa vương giả vừa điềm đạm trong bộ lễ phục được may đo. Mẹ cô đứng nhón chân lên để nháy mắt khích lệ Tabitha trước khi uống một hớp rượu vang.

“Ông Lennox, ông có nghĩ con gái mình có đủ những phẩm chất cần thiết để đạt được thành công trong một công việc yêu cầu cao như thế không?”

Nụ cười mỉm của Tristan gần như dễ chịu đến chết người. “Con gái tôi có đủ phẩm chất để thành công trong bất cứ việc nào nó chọn, David. Kể cả việc của anh đấy.”

Câu nói đó giành được một tiếng cười từ những phóng viên, thậm chí cả cái người mà ông châm chọc.

“Có người thấy cô đi tới một phòng khám khoa sản vào chiều hôm qua, Cô Lennox. Có tin đồn là cô đang có thai. Nếu là thế, liệu bổn phận làm mẹ có cản trở công việc mới của cô?”

Để cho Tabitha có thêm thời gian để lấy lại bình tĩnh, Tristan nhướng một lông mày vào người phóng viên vừa hỏi. “Cậu là cha của hai cậu nhóc hiếu động, Ben. Điều đó có gây cản trở công việc của cậu không?”

“Cô có đồng ý tiết lộ danh tính cha của đứa bé không, Tabitha? Anh ấy sẽ nhận lấy vai trò tích cực trong cuộc đời đứa trẻ chứ?”

Tabitha cảm giác Tristan cứng người lại. Biết rằng ông không thể cứ mãi chạy đi làm cứu cánh cho cô, cô đặt một bàn tay lên ngực ông để ngăn ông lại. “Không sao đâu, Daddy.”

Khi cô bước khỏi cánh tay chở che của cha cô, Tabitha thoáng thấy hình ảnh phản chiếu của cô trong kính cửa sổ. Trông cô thon thả và duyên dáng trong bộ váy đen giản dị, mái tóc mới cắt của cô bóng mượt ôm lấy khuôn mặt và chạm phớt qua vai. Cô không còn sụm vai xuống để che đi chiều cao của cô và da cô hồng lên rạng rỡ vì mang thai con của Colin.

Cô chạm một bàn tay lên bụng. Cô sẽ không còn thon thả được lâu nữa, nhưng cô sẽ hăng hái đón chào chứng tích cô đã từng được yêu bởi một người như Colin.

Một vài tháng trước thôi cô sẽ lắp bắp và ngọ nguậy trong những tình huống như thế này, nhưng khi cô đứng đối diện với những phóng viên đang hăm hở tìm kiếm những vụ bê bối, cô ngẩng cao đầu và mỉm cười qua làn nước mắt. “Tôi chỉ có thể nói với mọi người rằng cha của đứa trẻ đã từng…” cô ngập ngừng, “…vẫn là một trong những người đàn ông tuyệt vời nhất mà tôi có vinh hạnh được gặp--một người anh hùng thật sự theo mọi nghĩa. Một trong những nuối tiếc lớn nhất của đời tôi là anh sẽ không thể giữ một vai trò tích cực trong việc nuôi dạy con của chúng tôi.”

Câu trả lời úp mở của cô chỉ càng khiến họ nhao nhao lên.

“Do anh ấy lựa chọn hay do sự lựa chọn của cô, Cô Lennox?”

“Có phải anh ta đã kết hôn?”

“Có phải anh ta là gay?”

Tristan đang sắp sửa xen vào cuộc xung đột lần nữa khi cái phone nhỏ trong áo ông kêu tít tít. Gần như gầm gừ vì mất kiên nhẫn, ông rút lui khỏi tầm nghe của mọi người và rút cái phone khỏi túi áo lễ phục của ông.

“Lennox đây,” ông quát vào ống nói. “Anh đang lảm nhảm cái quái gì thế, Sven? Anh cũng biết tôi không nói tiếng Na Uy rồi đó.” Ông ngừng lại. “Một kẻ đột nhập? Anh có chắc không? Thế thì, gọi hỗ trợ và báo cảnh sát. Tước vũ khí của hắn nếu anh có thể. Đó là lí do tôi trả cho anh tám mươi ngàn một năm.” Một khoảng lặng lâu hơn. “Hắn tước vũ khí của anh?” Giọng của Tristan cao lên thành tiếng rống, thu hút một vài cái nhìn chằm chằm soi mói, kể cả của vợ ông. “Bằng cái gì? Một thanh gươm!” Khi máu rời khuôn mặt ông, Tristan gần như thả rơi cái phone, nhưng chụp được nó ngay trước khi nó chạm nền nhà. “Vì Chúa, đừng bắn hắn! Anh có ý gì, hắn đã lên...?”

Tristan không có thời gian để hỏi rõ thêm, vì cánh cửa thanh máy ở đầu bên kia phòng vũ hội đã mở ra để lộ người đứng bên trong.

Tristan thả rơi cái phone vào đúng lúc ly rượu của Arian trượt khỏi tay bà rơi vỡ loảng xoảng trên sàn đá cẩm thạch. Khi những vị khách xoay người và nghểnh cổ để ngóng người mới đến, một làn sóng những lời thì thầm sửng sốt lan khắp căn phòng.

Nhẹ nhõm vì được cứu khỏi sự săn đuổi của báo giới. Tabitha quay sang xem chuyện gì đã gây nên sự ồn ào này.

Và thấy mình đang nhìn thẳng vào đôi mắt nâu vàng của một hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời. Anh bước khỏi thang máy và đi qua căn phòng, cái quắc mắt của anh dữ dội đến mức thậm chí kẻ tọc mạch nhất cũng phải loạng choạng lùi lại. Trông anh dư sức sử dụng thanh gươm to lớn đang dắt trên hông để chặt đầu bất cứ kẻ nào ngu ngốc chắn đường anh. Mái tóc đen của anh bao quanh khuôn mặt anh thành một mớ lộn xộn đáng sợ.

Tabitha đứng hoàn toàn bất động, sợ rằng nếu cô chỉ cần hít thở thôi cô sẽ tỉnh dậy và giấc mơ này sẽ kết thúc như tất cả những giấc mơ trước, để lại cô phải khóc đến khi ngủ lại.

Một phụ nữ lớn tuổi đã ở trong hội đồng quản trị Lennox trước cả khi Tabitha được sinh ra, nói “Nhìn cái bộ trang phục kỳ quặc đó mà xem! Anh ta nhất định là một vũ công thoát y.” Bà ta hếch cái mũi quý tộc lên và khụt khịt khinh bỉ. “Tôi cứ tưởng Lennox có thị hiếu tinh tế hơn chứ.”

“Ôi, tôi thì không hy vọng thế,” người đi cùng bà có mái tóc xanh trả lời, ngắm nghía đôi vai cơ bắp của kẻ đột nhập với sự đánh giá của một tay nhà nghề.

Người hiệp sĩ không ngừng tiến tới làm những phóng viên và thợ săn ảnh còn nấn ná lại tản đi hết. Một vài người trong số họ vẫn còn đủ tỉnh táo để lần mò túi đựng camera để tìm thêm phim và pin.

Mặc dù Tabitha vẫn không thở, cô không thể làm gì về những giọt nước mắt đang chảy thành dòng xuống má cô. Khi Colin khuỵu một gối bên chân cô và đưa bàn tay cô lên môi anh, chúng rơi lên đầu anh như một cơn mưa phùn mùa xuân được Chúa gởi đến để làm tan chảy mặt đất đóng băng.

“Tiểu thư,” anh thì thầm, nếm làn da cô như thể anh muốn ngấu nghiến cô ngay tại nơi cô đứng.

Hơi thở cô thoát ra thành một tiếng nức nở mừng vui. Rồi cô quỳ xuống và cô ở trong vòng tay người cô yêu, hôn lên lông mày anh, hai má anh, mũi anh, và cuối cùng là cái miệng mềm mại tuyệt vời của anh. Họ đều không màng đến ánh đèn flash chớp lên và những phóng viên gấp rút hí hoáy ghi chú. Thời gian ngừng trôi chỉ trừ khoảnh khắc duy nhất đó dường như đang trải dài đến vô tận.

Cho đến khi Tristan đưa tay xuống và vỗ lên vai Colin.

Tabitha rên rỉ phản đối khi Colin miễn cưỡng dứt môi ra và xoay đầu để thấy mình đang nhìn thẳng vào một khuôn mặt nam tính nghiêm nghị. Anh nhìn lại Tabitha, rồi nhìn Tristan. Sự giống nhau là không thể nhầm lẫn được.

Khi Colin đứng lên, cả hai người đàn ông đánh giá lẫn nhau như hai con chó bull địch thủ cùng tranh giành một khúc xương. Tristan cao hơn, nhưng Colin là người lực lưỡng hơn.

Colin đằng hắng như thể cục xương đó đã mắc vào cổ anh. “Ngài nhất định là cha của Tabitha. Thật vinh hạnh được gặp ngài, thưa ngài. Cháu muốn xin cầu hôn con gái ngài và mong ngài hãy cho phép cháu được lấy cô ấy làm vợ.”

Một cảm giác tự hào và hạnh phúc choáng ngợp chảy tràn trong những mạch đập Tabitha.

Nhưng đó là trước khi cha cô tung nắm đấm vào hàm Colin, khiến anh bay ngược ra sau rơi xuống sàn.

“Daddy!” cô ré lên, trườn tới bên Colin.

“Tristan, anh thật là!” Arian đảo mắt.

Colin xoa hàm, bắn cho Tabitha cái nhìn ủ rũ. “Em đã nói ông sẽ thoi vào mũi anh mà.”

Tristan đứng phía trên anh, xoa nắn các khớp ngón tay. “Cú đó là vì đã làm tan nát trái tim con gái tôi và làm nó có thai mà không kết hôn với nó trước.” Ông đưa bàn tay ra, một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt ông. “Chào đón con đến với gia đình, con trai.”

Khi cha cô kéo Colin đứng lên, vỗ vào lưng anh như thể họ là những người anh em ruột thịt bị thất lạc từ lâu, Tabitha vùng đứng lên. “Chờ chút đã! Đây là thế kỷ 21 mà. Con không được có ý kiến về người con sẽ kết hôn sao?”

Colin kéo cô vào vòng tay anh, dịu dàng đặt một bàn tay mạnh mẽ lên bụng cô. Đôi mắt long lanh của anh phản chiếu sự kinh ngạc cô đang cảm thấy. “Anh e là em không có lựa chọn nào khác, cô gái. Nếu con anh đang trú trong đây, Nana sẽ khăng khăng bảo anh lấy em làm vợ. Blythe Bé sẽ không còn bé mãi và Nana sẽ không hạnh phúc cho đến khi bà có một em bé Ravenshaw khác trong phòng trẻ của bà.”

Tabitha choàng hai cánh tay quanh cổ anh. Colin còn chưa biết đâu, nhưng Già Nana sẽ sớm có một phòng trẻ đầy em bé—chính xác là ba cậu bé trai và hai bé gái. “Vậy thì em nghĩ bà sẽ rất hạnh phúc đấy.”

“Vẫn chưa bằng anh sẽ làm cho em hạnh phúc đâu, cô gái,” anh tuyên thệ, hôn nhẹ lên môi cô.

“Em không hiểu,” cô thì thầm. “Làm sao mà anh đến được đây?”

Chú Cop hắng giọng và chỉ vào Tristan.

Tabitha nhận thấy những quầng thâm mệt mỏi bên dưới mắt cha cô. “Daddy?”

Ông gật đầu. “Cha không thể giải thích được chính xác làm thế nào cha đã làm được. Cha nghĩ thử nghiệm vừa rồi đã kết thúc thất bại, nhưng có lẽ cha đã tình cờ khám phá ra được điều gì đó mà không hề nhận ra.”

Tabitha đưa tay ra và vỗ vỗ lên gò má vừa cạo của ông. “Ôi, Daddy, cha lúc nào cũng là người hùng của con.”

Ông hôn những ngón tay cô trước khi đặt bàn tay cô lên vai Colin và lùi lại vào vòng tay chờ đón của Arian. “Đó là chức vụ mà cha sẵn sàng trao lại cho một người có năng lực hơn.”

Colin gật đầu. “Cám ơn ngài. Ngài sẽ không hối tiếc điều đó đâu.”

Cánh phóng viên đang bắt đầu xúm xít quanh họ. Tristan lấy lại cái phone gắn áo từ sàn nhà trước khi nó bị đạp bẹp, gật đầu về phía thang máy. “Hai con đi đi. Cha sẽ cho Sven chờ để hộ tống hai con trở lại phòng lab.”

Tabitha ré nhỏ vì ngạc nhiên khi Colin bế cô lên trong hai cánh tay lực lưỡng của anh và bắt đầu bước về phía thang máy. Cánh phóng viên đi theo họ, chừa một đường đi rộng cho anh, nhưng họ vẫn dám cả gan chộp những tấm hình và hô hoán những câu hỏi vào tấm lưng rộng của anh.

“Hai người biết nhau đã bao lâu rồi?”

“Bảy trăm sáu mươi sáu năm,” Colin trả lời mà không hề bước hụt bước nào.

“Có phải anh là cha của đứa con Cô Lennox đang mang?”

“Ta sẽ trở thành cha tất cả những đứa con của cô ấy.”

“Hai người định sẽ sống ở New York hay ở nơi khác?”

Tabitha và Colin trao đổi một ánh mắt hốt hoảng trước khi bật cười và cùng đồng thanh, “Nơi khác.”

Khi họ đặt chân lên thang máy và quay lại, Tristan và Arian đang chen lấn đi lên đầu đám đông. Tristan đưa tay vòng qua và bấm nút tầng mười ba trong khi Arian tặng họ một nụ hôn gió.

Mẹ cô buột phải hét lên qua tiếng phản đối ầm ĩ của đám đông. “Cha con nói cha mẹ có thể đến thăm con khi đứa bé ra đời. Và vào lễ Giáng Sinh và lễ Tạ Ơn.”

“Và lễ Candlemas nữa,” Colin nghiêm nghị nói thêm.

“Mẹ nhớ mang theo khăn giấy ướt,” Tabitha thét lên đáp lại. “Và kem tắm và thuốc kháng sinh và giấy vệ sinh và thuốc aspirin và kẹo sô cô la và xà phòng.” Cánh cửa tháng máy bắt đầu đóng lại. “Tăm-pông nữa!”

Và rồi cuối cùng họ cũng ở một mình mà chẳng có phóng viên la ó nào, không camera chớp đèn, không có hai vị phụ huynh với ý tốt nào nữa. Cô bẽn lẽn nhìn vào đôi mắt với hàng lông mi đen dày của Colin, cuối cùng đã hiểu tại sao tất cả mọi ước nguyện được về nhà của cô lúc trước đều thất bại.

Bởi vì không nhất thiết cô đi qua thời gian bao xa, vòng tay của người đàn ông này vẫn mãi là nhà của cô.

Khi thang máy bắt đầu đi xuống, Colin nhướng một lông mày với cô. Tabitha đoán cô sẽ thấy vẻ mặt nghịch ngợm đó trên gương mặt con trai đầu lòng của cô sớm thôi. “Em có bao giờ ước thời gian có thể ngừng chỉ một chút không, cô gái?”

Tabitha cười toe. “Điều ước đó thì em có thể thực hiện.”

Khi môi cô tan chảy vào môi anh, cô đưa tay ra và nhấn nút Tình Trạng Khẩn Cấp, đem thời gian ngừng hẳn lại.

Từ trang đầu của tờ Global Inquirer, Thành phố New York, 18 tháng Năm, 2020:

NHÀ TỈ PHÚ TƯ BẢN CÔNG NGHIỆP TUYÊN BỐ HÔN LỄ CỦA CON GÁI ĐỘC NHẤT

Ông Tristan và Bà Arian Lennox đã tuyên bố hôn lễ của con gái duy nhất, Tabitha, trong một buổi họp báo được tổ chức tại Tập Đoàn Lennox vào sáng nay. Chú rể đã tạo ra một cuộc huyên náo vào tuần trước khi anh đi vào buổi tiệc cocktail đắt giá mà ăn mặc như một hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời, quỳ xuống dưới chân Cô Lennox, và cầu hôn. Mặc dù hành động lãng mạn đó đã khiến nhiều vị khách ngất xỉu vì ghen tị, Bà Flora Biddlesworth đã đưa tin cho phóng viên này rằng bà chắc chắn đã nhìn thấy người đàn ông bí hiểm đó làm đêm ngoài giờ tại một câu lạc bộ thoát y ở phía đông thành phố. Khi Bà Biddlesworth được hỏi có phải bà có thói quen lui tới những nơi chốn như thế, bà từ chối bình luận thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.