Màu Nắng Màu Mưa

Chương 20




Sabrina chọn đêm tiếp theo để dạy chồng nàng sự phức tạp của cờ vua.

Nàng không hề chớp mắt khi cú đấm của Morgan nện xuống khiến bàn cờ lật nhào và các quân cờ lăn lông lốc khắp phòng ngủ. Với tiếng thở dài thườn thượt, nàng đành quỳ xuống để gom lại chúng. Đây là lần thứ ba anh hất đổ bàn cờ và nàng thì vẫn chưa giải thích đến các nước đi của quân tượng hay quân xe nữa.

Morgan sải những bước dài giận dữ, bàn tay siết chặt quanh cái vật mà anh khinh thường. “Thế là thế nào?” anh gầm lên. ”Làm thế nào mà nhà vua lại quá bất lực đến thế? Hắn không có chút danh dự nào à? Không cả kiêu hãnh? Những lời nói dối về chiến thắng giấu ở đâu sau lần váy của người đàn bà hả?”

Pugsley vươn dài những cái chân bé nhỏ, lăn qua lăn lại bên lò sưởi, rồi ngoác miệng ngáp.

“Anh đã quên mất một điều.” Sabrina giật lại phần chân của một quân mã kém may mắn khỏi ngọn lửa. “Nhà vua là quân cờ quan trọng nhất trên bàn cờ. Anh có thể chơi mà không có quân hậu, nhưng anh không thể chơi mà không có nhà vua. Khi nó bị bắt giữ, trò chơi cũng kết thúc. Bằng mọi giá nó phải được bảo vệ.”

“Được bảo vệ? Bởi một nhúm mấy quân tốt đần độn và một người đàn bà đơn thuần! Hắn là cái loại thủ lĩnh gì vậy? Hắn nên vững vàng và xông pha vì lãnh thổ của hắn chứ.” Để minh họa cho ý kiến của mình, Morgan ném mạnh vị vua hèn nhát về phía ngọn lửa. Pugsley chộp được và nhay nhay quân cờ đáng thương giữa những chiếc răng tàn nhẫn của nó.

Sabrina tròn mắt khi Morgan lơ đãng giúp nàng lật lại bàn cờ nặng nề. ”Một người đàn bà đơn thuần? Có biết bao người đàn bà trong lịch sử đã hiến dâng cuộc đời để bảo vệ cho những gì thuộc về họ. Ngay Nữ hoàng Mary thì sao?”

Anh đập hai lòng bàn tay xuống bàn, quắc mắt dữ dội hơn. “Người đã bị chặt đầu bởi chính Nữ hoàng Elizabeth của cô.”

Sabrina dằn mạnh con xe xuống. “Bà ấy không phải Nữ hoàng Elizabeth của tôi. Tôi cũng là người Scotland như anh, Morgan MacDonnell!”

“Vậy sao cô lại nói cái giọng giống như bọn Anh chết tiệt đó hả?”

Họ chợt nhận ra cả hai đang ngả người qua chiếc bàn, mũi chạm mũi. Sabrina nín thở khi ánh mắt của Morgan rơi xuống đôi môi nàng, đôi mắt anh xanh màu lá bạc hà mơn mởn nặng trĩu hạt mưa. Ánh mắt ấy dường như đã mê hoặc nàng tưởng chừng như vô tận cho đến khi hạ xuống bàn cờ. Anh nhặt lên dáng hình duyên dáng của quân hậu đen.

Âm điệu khó nghe của anh thật dịu dàng, chẳng còn thấy đâu bóng dáng lưỡi dao sắc nhọn của cơn giận dữ nữa. “Đàn bà là những tạo vật thanh tú. Mong manh. Dịu dàng. Chúa Trời tạo nên đàn bà là để họđược che chở khỏi thế giới khắc nghiệt này.”

Sabrina như bị hút chặt vào cảnh tượng của đôi bàn tay anh, to lớn đến không ngờ, dịu dàng đến không ngờ, đang vuốt ve quân cờ bằng ngọc thạch anh trong mờ. Nàng đã nhìn thấy đôi tay anh cử động với cùng nét uyển chuyển huyền ảo ấy trên những cánh hoa của Đóa hồng Belmont trong chốc lát trước khi nó vỡ vụn.

“Bổn phận của một người đàn ông là bảo vệ người đàn bà của anh ta. Để thương yêu nàng.”

Nhớ đến Eve và những người phụ nữ khác trong thị tộc MacDonnell mà Sabrina đã từng gặp, nàng nhận ra một điều thật kỳ lạ rằng Morgan đang bộc bạch những điều từ chính trái tim anh. Quan điểm về danh dự và kiêu hãnh của anh khiến nàng bối rối. Chúng trái ngược với tất cả những gì nàng được dạy để tin chắc về thị tộc của anh.

“Anh có chắc anh không phải một đứa trẻ thay thế* không?” nàng êm ái hỏi. “Có thể các bà tiên đã bỏ lại anh trong một cái giỏ trước ngưỡng cửa nhà cha anh cũng nên.”

(* đứa trẻ thay thế theo thần thoại là em bé thay cho em bé mà các bà tiên đã bắt trộm đem đi)

Một nụ cười nhăn nhó xoắn lại trên môi anh. ”Cha tôi thường buộc tội tôi điều tương tự mỗi khi có dịp. Nhưng tôi có mẹ. Bà ấy đã chết khi tôi chào đời.”

Ngón tay cái của anh lướt dọc theo những nếp váy chạm khắc của quân hậu. Một cảm xúc gần như ghen tuông rộn lên trong lòng Sabrina. Nàng rùng mình trước ảo tưởng đôi bàn tay bóng như đồng của anh trượt trên váy của chính nàng với nỗi đau thật khó tả.

Không tài nào chịu nổi thêm một chút nào từ sự tra tấn ngọt ngào vô ý của anh, nàng chộp lấy quân hậu khỏi tay anh rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. “Đây chỉ là một trò chơi thôi, Morgan.”

Anh rơi mình xuống ghế của anh, hai cánh tay vắt chéo. “Nó không phù hợp. Tôi không chơi đâu.”

Sabrina khoanh tay nàng lại, và họ ngồi đó trong im lặng đến nao người. Pugsley đánh mất hứng thú với ông vua bị ghét bỏ và nhổ quân cờ xấu số ra. Morgan cuối cùng cũng nghiêng người qua chiếc bàn. “Tôi nghĩ chẳng còn việc gì nữa cả. Vậy thì tôi sẽ nhận nụ hôn chúc ngủ ngon của tôi ngay bây giờ.”

Sabrina khép mắt lại và nghiêm nghị nhăn trán lại. Khi chẳng có điều gì xảy ra, nàng hé mắt để thấy Morgan đang nhìn nàng chăm chú, đôi mắt anh thu lại thành hai khe hở lười nhác. Anh khum lấy khuôn mặt nàng trong đôi tay anh như nàng đã làm với anh đêm trước. Trái tim nàng rền vang như sấm đậpvào xương sườn của nàng cảnh báo khi cả hai ngón tay cái của anh miết nhẹ đôi môi nàng, thăm dò, vuốt ve, nghiên cứu sự mềm mượt của chúng, sự kháng cự của chúng trước ý muốn của anh.

Nàng cảm thấy đôi môi nàng đang tan ra như sáp ấm dưới cái động chạm thân mật đến sửng sốt của anh, hé làn môi mời gọi táo bạo cho anh tiến vào sâu hơn. Hơi thở ấm áp và ngọt ngào của anh phả lên da nàng. Vẫn bất động, anh tiếp tục vuốt ve, thuyết phục, làm say đắm miệng nàng với không gì ngoài những vết chai trải rộng trên hai ngón cái của anh.

Nàng quằn quại trong chiếc ghế của nàng khi những chiếc lưỡi vươn dài của ngọn lửa liếm qua nhữnglối đi tối tăm, huyền bí trên cơ thể nàng, siết chặt hai đầu ngực của nàng và làm mượt nếp hoa bí ẩn củanàng với làn sương lạ lẫm. Sau đó và chỉ đến khi sau đó lưỡi của Morgan lướt sâu vào trong nàng, âu yếm nàng với chỉ một cái vuốt ve miệt mài cũng đủ khiến nàng mụ mị.

Lờ đi tiếng rên khắc khoải của nàng, anh nỗ lực lùi lại rồi hôn phớt lên chóp mũi của nàng. “Ngủ ngon, bé con.”

Kinh hãi trước âm thanh hổn hển trong giọng nói của nàng, nàng đợi cho đến khi anh chạm tay đến cánh cửa rồi mới nói, “Tôi nghĩ mấy người MacDonnell nhà anh không được thạo lắm trong kỹ năng hôn chúc ngủ ngon thì phải.”

“À, nhưng đó cũng chính là lý do tại sao chúng ta phải thực hành một cách siêng năng.” Anh trao cho nàng một cái nháy mắt quỷ quyệt. “Ngủ ngon nhé, cô bé.”

Khi anh đi rồi, Sabrina để đầu nàng lả xuống vòng tay nàng, cả người nàng run lên phẫn nộ trước những hạt giống của lòng khát khao mãnh liệt mà anh đã gieo vào nàng đến mức nàng ngờ rằng không biết nàng có muốn ngủ lại không nữa.

Sabrina chọn đêm tiếp theo để giới thiệu với chồng nàng về Homer*, hy vọng rằng nhà thi sĩ Hy Lạp đủ thông minh để lôi cuốn được sự chú ý của Morgan và quá khô khan để khuấy động những cảm xúc mạnh mẽ của anh, những cảm xúc đã lang thang khắp nơi để tàn phá cả giấc ngủ của nàng lẫn bình yên trong tâm hồn nàng. Nàng đã mất nửa đêm để nằm thao thức, nhức nhối và tròng trành cho đến khi tấm khăn trải giường xoắn chặt quanh nàng giống như cái ôm không thể phá vỡ của Morgan.

(* Homer: nhà thơ người Hy Lạp sống trong khoảng năm 800 đến 700 năm trước Công Nguyên. Hai thiên anh hùng ca của ông, trường ca Iliad và Odyssey, kể những câu chuyện về các nhân vật như Achilles vàOdysseus và cuộc chiến tranh của người Hy Lạp với thành Troy, có ảnh hưởng to lớn đến nền văn học Châu Âu.)

Nàng cuộn tròn đôi tất chân bên dưới nàng rồi bắt đầu đọc, cảm giác một chút gì đó giống với nàng Scheherazade đang mua vui cho hoàng đế của nàng vậy. Chỉ có điều không phải đầu nàng đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc trước Morgan, mà chính là trái tim nàng.

Những nỗi sợ hãi của nàng là vô căn cứ. Morgan nhanh chóng ngồi trên rìa chiếc ghế, lắng nghe một cách say mê khi Odysseus gan dạ đánh lừa những kẻ thù của chàng rồi chiến đấu trên con đường quay trở lại với Penelope thương yêu của chàng. Sabrina thoáng liếc trộm về phía Morgan trên đỉnh cuốnsách. Tính tò mò như một cậu bé đã làm dịu lại những nét gồ ghề của anh. Khi Odysseus bị gã khổng lồ một mắt Cyclops khủng khiếp biến chàng thành kẻ mù lòa, anh rướn hẳn người về phía trước, nàng sợ rằng anh có thể ngã nhào khỏi chiếc ghế. Nàng thấy mình cũng bị hút vào câu chuyện cổ xưa như thể đây là lần đầu tiên nàng nghe nó vậy.

Khi nàng cảm thấy thích thú với câu chuyện về Odysseus và mụ phù thủy Circe* thông minh. Morgan trầmngâm tựa lưng vào chiếc ghế, đây là dấu hiệu đầu tiên bộc lộ có điều gì đó không ổn. Những đường rãnh hằn sâu thêm trên đôi mắt quắc lên của anh. Sabrina bắt đầu đọc nhanh hơn, vấp váp trước những từ đơn giản khi sự tập trung của nàng bị dao động và tâm trí nàng cứ mải nhảy múa trước nụ hôn sắp xảy đến giữa hai người.

(* Circe: con gái của thần mặt trời Helios, là người tinh thông ma thuật và độc dược, luôn biến những người đàn ông thành động vật sau khi dụ dỗ họ ăn nằm với mình.)

“Đồ ngu!” nắm tay của Morgan phang thẳng xuống bàn.

Quyển sách sập vội trong đôi tay nàng.

“Mẹ kiếp! Gã đàn ông này đúng là một thằng ngu khốn kiếp! Tôi sẽ không bao giờ mắc phải loại sai lầm như thế. Con mụ phù thủy lõi đời đó đã biến bạn đồng hành của hắn thành đàn lợn và giờ hắn lại ngã vào giường của mụ ta sao? Hắn không có một ounce tự trọng nào à?”

Tình trạng ám ảnh của Morgan với lòng kiêu hãnh lại bắt đầu bào mòn những dây thần kinh của Sabrina. Nàng liều mình nhìn thẳng vào mắt anh. “Circe đã bỏ bùa mê chàng bằng sắc đẹp của cô ta. Có lẽ chàng sẵn lòng từ bỏ lòng kiêu hãnh của mình để được thưởng thức vẻ đẹp ấy thì sao.”

“Bất kì thằng đàn ông nào từ bỏ lòng tự trọng vì một người đàn bà đều là những thằng ngu hết.”

Sabrina đọc được cảnh báo trong đôi mắt nảy lửa của anh một cách rõ ràng. Nếu nàng đồng ý với anh, một ngày nào đó anh có thể trao cho nàng thân thể của anh, kể cả con trai của anh, nhưng anh sẽ không bao giờ trao cho nàng trái tim mà nàng khao khát. Trước ý nghĩ đáng sợ ấy, những giọt nước mắt không mong đợi cứ thế chích vào bỏng rát đôi mắt nàng.

Cứ mặc cho cuốn sách trượt xuống sàn, nàng bước về phía cửa sổ, nơi ngọn gió có thể mang những giọt nước mắt đi thật xa. Cơn gió cuộn theo trong mình lời hăm dọa về đợt tuyết đầu mùa. “Có lẽ anh đúng. Quyết định ấy của Odysseus đã khiến chàng phải trả giá đắt. Theo Homer, chàng đã bị giết bởi người được ra đời từ sự kết hợp ấy - con trai của chính chàng.” Nàng quay lại đối mặt với anh bằng đôi mắt ráo hoảnh và chắc chắn giờ đang trong cơn giận dữ. ”Nhưng nếu anh để tôi kết thúc câu chuyện, anh sẽ hiểu. Odysseus chia sẻ chiếc giường của Circe chỉ nhằm mục đích duy nhất là để trả tự do cho bạn đồng hành của chàng. Chàng đã đặt cuộc sống của họ lên trên lòng tự trọng nhỏ nhoi của chàng. Chắc chắn đàn ông các người sẽ hiểu được kiểu hy sinh như thế.”

Có điều Morgan còn hiểu được nhiều hơn thế. Circe không được bằng một nửa vẻ đẹp của Sabrina. Nàng đã dệt một loại bùa mê quanh người anh với giọng nói ngọt ngào của nàng, đang dần trói anh lại chặt hơn với từng nụ cười e thẹn thình lình hé nở trước anh, với từng vành môi dịu dàng quanh từng câu chữ của Homer. Anh không chắc anh đùng đùng nổi giận vì hành động điên rồ của Odysseus hay của chính anh nữa.

Giờ đây nàng đang đối diện với anh, đẹp lộng lẫy không hề thua kém Circe chút nào trong dáng điệu thách thức của nàng. Những đường nét thanh tú của nàng căng lên vì giận dữ; làn gió đêm mơn man dải tóc bện dưới sợi dây buộc tóc của nàng. Anh có thể mường tượng nàng ngồi trên phiến đá phủ bọt biển trắng xóa, mái tóc buông lơi lung linh cùng bụi nước, liều lĩnh đương đầu với bất kì thách thức nào mà biển cả có thể mang lại cho nàng. Có thể Odysseus không phải một tên đần bởi đã đầu hàng trước Circe. Có thể hắn ta là một tên đần bởi đã rời bỏ nàng.

Khi Morgan uốn cong một ngón tay thành thạo lên má nàng, Sabrina đã nghĩ đến chuyện từ chối sự kêu gọi của anh. Nhưng tính hiếu kì đã chiến thắng và nàng đành tựa vào anh. Morgan hạ người xuống trước lời mời gọi của nàng. Ngập ngừng sau giây lát, nàng ngồi cứng đờ trên ghế, cảm giác bản thân mình như một con rối nhảy múa bởi những sợi dây của Morgan.

Những ngón tay ấm áp của anh khum lấy khoảng gáy trần của nàng, khơi ra cơn rùng mình đầy khoái cảm. “Có lẽ anh chàng Odysseus đáng yêu của em chỉ dỗ dành niềm kiêu hãnh của anh ta bằng cách giả vờ đó là một sự hy sinh mà thôi.”

Sabrina biết rằng đó là điều gần với lời xin lỗi nhất mà Morgan có thể thốt ra. Anh kéo nàng xuống cho tới khi làn môi họ chạm nhau và cháy rực trong ngọn lửa nóng bỏng, tinh khôi khiến nàng vừa khao khátvừa khiếp sợ. Nàng cứ thế mụ mị trượt dần xuống rồi ngồi hẳn vào trong lòng anh. Anh dịu dàng lướt qua đôi môi nàng, gặm nhấm làn da nhạy cảm cho đến khi nàng tách chúng ra để cầu xin hơn nữa.

Lần này anh không hề phản đối nàng. Lưỡi anh quét qua lớp lụa mượt mà nóng hổi, khám phá từng đường nứt mảnh khảnh trên miệng nàng và gợi lên sự hưởng ứng khiến lưỡi của chính nàng khiêu vũ trên hàm răng mạnh mẽ thẳng tắp của anh. Nàng nghiến lấy áo choàng của anh như một con mèo thỏa mãn, vặn vẹo trong lòng anh mà không hề nhận ra điều đó. Một âm thanh trầm đục thoát ra khỏi anh, khiến cả sự hớn hở lẫn lo sợ sôi lên trong mạch máu của nàng. Nếu nàng thật sự phá vỡ được kiềm chế của Morgan, nàng tự hỏi, liệu nàng có đủ nữ tính để nắm được anh không?

Nàng vùi chiếc trán bỏng rát của nàng vào cổ của anh, ao ước anh sẽ lựa chọn cho cả hai người, ao ước anh sẽ đứng dậy, bế nàng lên giường và khiến nàng quên đi lời thề ngu ngốc về chuyện khước từanh của nàng. Nàng không biết nên cảm thấy bớt căng thẳng hay thất vọng khi anh đứng dậy và nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất nữa.

“Ngày mai em sẽ đọc lại cho tôi nghe chứ, bé con?”

Nàng với tay để đùa nghịch với một lọn tóc vàng óng ánh của anh, hy vọng nụ cười tinh nghịch của nàng có thể giấu đi đòi hỏi bất lực phủ mờ tầm nhìn của nàng. “Ồ, tất nhiên rồi. Tôi vừa nghĩ đến một câu chuyện. Đó là về một chiến binh quả cảm tên Samson* và người con gái mạnh mẽ tên Delilah.”

(* Samson: Theo Cựu ước (Kinh thánh của người Do Thái), Samson được Chúa ban cho sức mạnh phi thường nhằm giải thoát dân Do Thái khỏi ách thống trị của người Philistine. Sức mạnh của Samson nằm ở bảy mớ tóc trên đầu mà Samson đã hứa với Chúa sẽ không bao giờ cắt. Nhưng vì chiều lòng Delilah, Samson đã tiết lộ ngọn nguồn sức mạnh của mình cho vợ, bị vợ lén cắt bảy mớ tóc lúc ngủ và vì thế mất hết sức mạnh và bị quân địch bắt. Cuối cùng, khi bị giải ra trước điện thờ, Samson, lúc này tóc đã bắt đầu mọc lại, đã giật sập điện thờ, giết nhiều quân địch và cùng chết dưới đống đổ nát. Câu chuyện tình Samson - Delilah đã trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều loại hình nghệ thuật ở phương Tây và đã hai lần được dựng thành phim.)

Sabrina ra khỏi phòng ngủ của nàng vào chiều hôm sau, những bước chân của nàng được nhấn mạnh bởi sự cương quyết. Là bà chủ của lâu đài MacDonnell, nàng chắc chắn không thể dành phần đời còn lại của nàng để trốn tránh trong phòng ngủ của nàng, và chờ đợi những cuộc thăm viếng lác đác củaMorgan. Nàng đã bắt đầu phát cáu vì bị đối xử không khác gì một con thú kiểng lạ mắt - mặc dù là mộtcon thú cưng nhất mực được nuông chiều.

Khi nàng băng qua phần thông với một dãy cầu thang đổ nát, âm thanh của những giọng nói thu hút sự chú ý của nàng. Những giọng nói vút cao đầy giận dữ là chuyện vẫn diễn ra như cơm bữa ở lâu đàiMacDonnell và luôn luôn kéo theo những cú đấm và tiếng răng rơi lách cách. Nhưng những giọng nói này lại thấp như những tiếng gầm gừ được rít lên vậy, và Sabrina có cảm giác nó còn hơn cả một cuộc cãi vã đơn giản. Nàng lấy làm nao núng, bởi nhớ lại cái giá phải trả cho lần rình mò thiếu thận trọngtrước của nàng, những những lời tiếp theo như thít chặt lấy sự tập trung của nàng.

“Làm sao bà có thể vụng về một cách chết tiệt thế được, bà già? Cậu ta đáng lẽ không bao giờ nên tin tưởng giao nhiệm vụ cho bà mới phải.”

“Tin tưởng ư? Ngay từ đầu đó đã là ý tưởng của tôi, hay cậu quên mất rồi? Chúa biết rằng một thằng ngu như cậu sẽ không thể lên nổi kế hoạch cho một thứ như mưu đồ được. Thủ lĩnh gọi nó là nước đi táo bạo của thiên tài.”

“Phải, và nhìn xem nó đã mang lại cho cậu ta cái gì. Bà lão Galvin mù lòa cũng có thể làm tốt được chuyện đó! Tôi biết chân bà bị tật, nhưng đúng ra mà nói, tôi nghĩ mắt bà ngon lành đấy chứ.”

“Đi chết đi!”

Trước khi Sabrina có thể giả vờ đang làm một việc gì đó hơn đi nghe trộm, tiếng giày ống đã nện lóc cóc lên cầu thang. Nàng đã mất hết can đảm khi trông thấy Ranald dần lù lù xuất hiện. Gương mặt ngămđen của anh ta trở nên tái xanh khi trông thấy nàng. Kéo chiếc mũ của anh ta xuống, anh ta lầm bầm, “Chào phu nhân” trước khi lao vùn vụt xuống hành lang gần nhất trông như một chú thỏ bị giật mình vậy.

Eve dần hiện ra và đang dựa lưng vào bức tường đá, đôi môi bà ta xoắn lại trong mộ nụ cười khinh bỉ. Lúc này mái tóc của bà ta buông xõa, và Sabrina chợt nhận ra với một cơn sốc rằng Eve không hề già như nàng đã từng nghĩ. Mặc dù gió và ánh mặt trời đã bào mòn làn da của bà ta và gột sạch ánh vàng khỏi mái tóc của bà ta, bà ta không thể già hơn mẹ của Sabrina được.

“Bà có mái tóc rất đẹp,” Sabrina nói, vẫn duy trì khoảng cách thận trọng của nàng. “Bà nên xõa nó xuống thường xuyên hơn.”

“À, nhưng tôi không thể làm thế.” Eve đi quanh nàng như một con mèo rừng hít hà con mồi của nó. “Mái tóc dài chẳng là gì ngoại trừ một cái thòng lọng trong một trận chiến. Tôi đã từng tóm được một đứacon gái ngu đần của thị tộc Grant bằng chính những cuộn tóc của cô ta và chẻ cô ta ra từ mông cho đếncuống họng.”

Sabrina bồn chồn hất những ngọn tóc quăn trang nhã của mình ra sau gáy. ”Bà kể tiếp đi.”

“Được,” bà ta tuyên bố một cách tự hào. “Angus luôn nói rằng tôi có thể rạch cuống họng của một người đàn ông và thằng ngu ấy không hề biết điều đó cho tới khi hắn đến trước cổng địa ngục.”

“Tôi rất tiếc về chuyện của Angus. Morgan nói với tôi rằng hai người rất gần gũi.”

Eve nhún vai, cái kiểu đa đáp lại không mấy nhiệt tình của bà ta nhắc Sabrina nhớ đến Morgan nhiều hơn nàng mong muốn. ”Ông ấy chết cũng như lúc ông ấy còn sống. Bởi một lưỡi dao.”

“Nhưng bởi lưỡi dao của ai?” Sabrina êm ái thách thức.

Nàng giật mình khi Eve quét một ngón tay chai sần dọc theo má nàng, cử chỉ của bà ta dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên. “Thật xinh đẹp. Thật mượt mà. Đúng kiểu Morgan thích hả? Làn da mịn màng. Giọng nói êm dịu. Giống hệt như mẹ của cô phải không? Giống hệt nàng Beth quý báu của Angus ấy.”

Đôi mắt của Eve như phủ làn khói mơ hồ và Sabrina bắt đầu nghi ngờ lý do thực sự khiến người đàn bà này căm thù thị tộc Cameron. Trái ngược hoàn toàn với những thứ cảm xúc hỗn độn đang dội thẳng vào nàng. Tức giận trước sự vô tình của Angus. Thương cảm cho Eve thời son trẻ - quê mùa, tàn tật, bị ép phải sống dưới cái bóng của quý bà tuyệt đẹp mà Angus cầu hôn thất bại.

Nhưng trước khi nàng có thể cất lời, gương mặt của Eve đã rắn lại. ”Có phải cậu ta còn băn khoăn để lên giường với cô không, cô gái? Morgan giống cha cậu ta hơn cậu ta muốn thừa nhận. Cậu ta thà héohon vì những vì cậu ta không thể có được còn hơn thỏa mãn bản thân với những vì trong tầm tay của cậu ta. Sau tất cả, cô chẳng là gì ngoại trừ thứ đồ giả nhợt nhạt thay thế cho người đàn bà mà cả hai bố concậu ta đều muốn.”

Sabrina sợ hãi giật lùi về phía sau, tuyệt vọng trốn tránh khỏi những điều chế nhạo lấp đầy trong đôi mắt của Eve. Đôi mắt của bà ta dường như nhìn thấu tận cùng tâm can của nàng, đâm sâu vào nơi u tối nhất và những nỗi kinh hoàng thầm kín nhất của nàng. “Bà đang nói gì thế?”

“Tôi nói quá nhiều rồi. Cô sẽ nhận ra sớm thôi.” Lòng thương hại còn khủng khiếp hơn cả sự khinh thường bập bùng xuyên suốt đôi mắt của bà ta. “Đừng trao trái tim cho cậu ta, cô gái. Cậu ta sẽ chỉ trảlại nó cho cô thôi, từng mảnh một, cho đến khi điều đó dày vò cô cho đến chết.” Rồi bà ta khập khiễng bước đi, cái chân tàn phế lê lết trên những phiến đá gồ ghề.

Sabrina nhìn chằm chằm theo sau bà ta, những lời khó hiểu cứ váng vất trong đầu nàng. Nàng không hề quên rằng Eve và Ranald là hai người MacDonnell duy nhất rõ ràng đã vắng mặt khỏi đại sảnh khi Angus bị giết. Liệu nàng có dám chia sẻ sự nghi ngờ của nàng với Morgan không? Liệu anh có tin nàng, hay anh sẽ buộc tội nàng đang cố gắng tìm một người giơ đầu chịu báng để làm trong sạch cái tên Cameron? Nàng thở dài. Đơn giản là còn quá sớm để mạo hiểm tình cảm mong manh giữa hai người với những lời buộc tội. Nàng thấy ghê tởm việc một lần nữa để ranh giới thù hằn của hai thị tộc len giữa vào những trái tim bị chia cắt của hai người.

Gạt nỗi lo không dứt của nàng sang một bên, nàng tiếp tục thực hiện bổn phận của mình.

Khi Sabrina bước chân vào đại sảnh đầy khói, nàng cố gắng kiềm chế thôi thúc chà xát hai tay với nhau trước viễn cảnh hân hoan phía trước. Homer đã làm nàng nảy ra một ý tưởng. Nếu Circe đã bỏ bùa để biến những người đàn ông thành những chú lợn, tại sao nàng không thể sử dụng chính sức mê hoặc đặc biệt của nàng để biến những chú lợn thành những người đàn ông? Nhưng ngay cả Circe cũng từng gặp nhiều phải thách thức trước việc lựa chọn một nạn nhân từ cực kì nhiều kẻ tiềm năng ngọt ngào kia mà.

Nàng thấy chuyện tưởng tượng những cái đầu lợn khụt khịt, ủn ỉn nằm chềnh ềnh trên những đôi vairộng của những gã đàn ông ở thị tộc MacDonnell mới dễ dàng đến nực cười làm sao. Ba trong số họ đang túm tụm trước ngọn lửa để chơi xúc xắc. Khi một gã phà khói thuốc lá vào bộ tóc như thảm chùichân của bạn anh ta, một cuộc ẩu đả xảy ra. Ở một bàn khác, một cuộc đấu vật trên phần hông của một con nai kết thúc với một gã đập thẳng chiếc bình đựng whisky lên đầu của gã kia, hạ nốc ao gã kia một cách lạnh lùng.

Một tiếng cười rống lên từ chiếc bàn ở chính giữa kéo theo sự chú ý của nàng. Á à, thách thức đáng của cho mụ phù thủy vĩ đại đây rồi!

Chính là Ông Fergus MacDonnell, đang nốc rượu ừng ực và phun cả đống những lời tục tĩu, bàn tay cáu ghét của anh ta len lỏi vào vạt trên chiếc áo của một người đàn bà đang cười lích rích ngồi lọt thỏm trong lòng anh ta. Chiếc mũi hình củ hành bằng phẳng của anh ta có dáng nghiêng như lợn làm anh ta có vẻ cực kì phù hợp với ý định của nàng.

Sabrina nâng vạt váy và bước thận trọng trên những khúc xương và những vết ố biến màu đầy hăm dọa vương vãi trên sàn. Những người đàn ông khác ngồi ở bàn im lặng một cách khó nhọc trước sự hiện diện của nàng, nhưng Fergus đang quá mải bận rộn vuốt ve bầu ngực của cô gái để chú ý đến điều đó.Anh ta nghiêng chiếc bình trên môi, nắm lấy tay cầm bằng đất nung của nó như thể một chiếc nhẫn trên ngón tay út. Rượu trào qua hàm râu màu muối tiêu xuống những ngấn dày, chắc nịch trên cổ anh ta.

“Ối chà,” anh ta lẩm bẩm, liếc mắt dâm đãng về phía cô gái. “Không còn gì tuyệt hơn vào một ngày giá lạnh bằng một bình rượu và một cô bé ấp áp.”

Khi lời nhận xét thô thiển của anh ta thất bại trong việc nổ ra những tràng cười mà anh ta mong đợi, anh ta đập mạnh chiếc bình xuống bàn. “Thứ gì sà vào mấy người thế? Có đủ đàn bà lảng vảng quanh đây à?” Anh ta chúi mặt xuống vạt trên của cô gái. “Lần cuối tôi kiểm tra, đàn bà đều có hai bên.” Anh ta rú lên với lời nói đùa của chính mình.

Một trong những người bạn của anh ta hắng giọng. ”Ờ, Fergus này...”

Đã quá muộn. Sabrina vỗ nhẹ lên vai của Fergus. ”Thứ lỗi cho tôi vì đã làm ngắt quãng cuộc đàm luận hấp dẫn và thi vị về những giá trị của bộ ngực một người phụ nữ, thưa ông MacDonnell, nhưng tôi cần ông có mặt trong phòng ngủ của tôi.”

Những người chơi xúc xắc đang bâu tròn với nhau tạm nghỉ. Người đàn ông bị đánh bất tỉnh bởi bình rượu whisky run lên vì thích thú.

Fergus nóng lòng xoay trên chiếc ghế, gạt cái kẻ đang chiếm đóng trên lòng anh ta xuống sàn. “Tôi, cô gái? Cô cần tôi? Trong phòng ngủ của cô?”

Nàng mỉm cười ngọt ngào và xỉa ngón tay về phía anh ta. “Vô cùng cần.”

Trao cho những người đàn ông còn lại cái nhìn mở to kinh ngạc rõ ràng như muốn nói rằng Sao tôi lại may mắn một cách chết tiệt thế này? anh ta đút hai ngón tay cái vào cạp váy của anh ta rồi khệnh khạng theo sau nàng như một anh gà trống hăng máu chuẩn bị tấn công vào căn chuồng của các nàng gà mái.

Enid đã chuẩn bị phòng ngủ như Sabrina yêu cầu. Một bộ tách trà bằng sứ tinh xảo được đặt trên tấm khăn trải bàn diềm đăng ten Valencienne. Một ấm trà nóng đặt trên chiếc khăn lót cứng. Hơi nước tỏa ra nghi ngút từ chiếc vòi duyên dáng của nó.

“Thưa ông MacDonnell?” Sabrina chỉ về phía chiếc ghế gần nhất. Fergus hành động như thể anh ta không hề nghe thấy, nên nàng đành lặp lại.

Giật mình ngạc nhiên, anh ta cúi đầu bẽn lẽn. ”Không có ai từng gọi tôi là ông trước đây. Bạn bè tôi gọi tôi là Fergie, nhưng em có thể gọi tôi là anh yêu nếu em muốn.” Anh ta nháy mắt với nàng, nhưng do không có những lời khuyến khích từ những anh bạn thân thiết của anh ta, điệu bộ đó thiếu mất cái liếc mắt ý nghĩa vẫn thường kèm theo nó. Sabrina quan sát kĩ lưỡng hành động trơ trẽn của anh ta.

Anh ta ngồi ở mép ghế rồi ngó nghiêng xung quanh, rõ ràng hoàn toàn cảm thấy bị đe dọa bởi những bộ đồ trang trí yểu điệu trong phòng.

Sabrina rót cho anh ta một tách trà. “Ông có dùng đường không, thưa ông?”

“Không biết nữa,” anh ta thú nhận. “Tôi chưa từng uống trà. Rượu mạch nha luôn là đồ uống của tôi.”

Sabrina thả xuống ba miếng, ngờ rằng vị giác bị buộc phải làm việc quá sức của anh ta có thể đổi chiều vì tính cách ham khoái lạc của bản thân anh ta. Nàng đặt chiếc tách mỏng tang vào tay anh ta. Lòng bàn tay ửng đỏ của anh ta khiến nó thu nhỏ lại. Anh ta vội vàng húp một ngụm, rồi chun mũi trong cái vẻ nhăn nhó được giấu đi quá vụng về, Sabrina ẩn nụ cười của nàng sau một nhấp trà. Khi Fergus hạ tách trà xuống, bàn tay anh ta run lên dữ dội. Chiếc tách kêu lách cách trên đĩa; nước trà văng lung tung sang hai bên. Gương mặt rộng của anh ta đỏ bừng. Ánh mắt của anh ta phóng như bay về phía cánh cửa như muốn cố gắng tẩu thoát.

Sabrina nhìn chằm chằm, như thôi miên vào trong đôi mắt tròn nhỏ hằn những vằn đỏ của anh ta, rồi trông thấy nỗi sợ hãi nằm sâu trong chúng. Sự khám phá này khiến nàng choáng váng. Vì sao ư, cái người đàn ông lỗ mãng, ầm ĩ này hóa ra lại sợ đàn bà. Không, không phải sợ. Bị hóa đá! Anh ta đơn giản chọn cách giấu nỗi sợ hãi bên dưới những lời chế giễu thô bỉ và tai tiếng dâm đãng mà thôi. Thương cảm tuôn trào trong trái tim nàng.

Thừa hiểu rằng nàng đang nhận lấy một cơ hội khủng khiếp, nàng với tay qua chiếc bàn để chạm nhẹ vào bàn tay run rẩy của anh ta. “Sẽ ổn thôi mà, thưa ông MacDonnell. Không có gì phải lo lắng hết. Tôi thề tôi sẽ dịu dàng với ông.”

Lúc ráng chiều vừa đổ xuống cũng là lúc cơn gió hung dữ từ phương Bắc tràn về, bầu trời xám xịt bắt đầu lắc rắc tuyết rơi, Morgan gắng kéo cả thân thể mệt nhoài vào phòng ăn. Anh đã dành cả ngày để vật lộn với đàn cừu của nhà Cameron, quây chúng vào một thung lũng hẹp đã được chuẩn bị làm nhà của chúng trong suốt mùa đông khắc nghiệt đang lại gần. Những bức tường đá sẽ che chở cho chúng khỏi thời tiết xấu nhất. Khi mùa xuân đến, chúng sẽ tự do chạy lang thang khắp những bãi thạch nam như một dấu hiệu về niềm hy vọng tươi mới cho sự thịnh vượng của thị tộc anh.

Anh chưa bao giờ mơ rằng lũ cừu có thể là những con vật ngu đần đến thế. Anh và người của anh rõ ràng đã phải dồn từng con một vào đó trước khi một con khác có thể thơ thẩn chạy đi.

Anh cởi chiếc áo choàng khỏi vai anh, thả nó xuống ngang thắt lưng. Những bắp thịt của anh rộn lên phản đối. Rên rỉ, anh vốc nước từ một chiếc thùng và để mặc làn nước mùa xuân mát lạnh bắn tung tóe trên mặt anh, vuốt mượt mái tóc ra sau khi làn nước êm dịu nhỏ xuống ngực anh. Không cần biết anh mệt thế nào, anh luôn luôn dừng lại để tắm rửa trước khi gặp Sabrina trong phòng ngủ của nàng. Qúa nhiều lần trong cuộc đời mình anh đã nghe thấy cụm từ “thằng MacDonnell thối tha, dơ dáy” rít lên sau lưng anh bởi không kẻ nào trong số đó đủ dũng cảm để quăng những lời đó trước mặt anh.

Khi anh vỗ cho khuôn mặt mình khô ráo, ánh mắt anh vụt liếc lên chiếc rầm nhà. Vui thích bởi biết Sabrina đang đợi anh vừa khiến anh hài lòng vừa làm anh lo sợ. Phòng ngủ của nàng đã trở thành nơi trú ẩn của anh sau nhiều giờ mệt mỏi bởi gầm lên ra lệnh cho những người đàn ông không hề quen thuộc với công việc của một ngày tử tế khiến họ lăn ra chợp mắt trên những chiếc xẻng và cây cọc của họ. Kì cục đủ rồi, đúng là không phải những câu chuyện của nàng là thứ anh mong mỏi, mà là giai điệu khuấy động trong giọng nói của nàng. Đó không phải là những trò chơi, mà là cuộc đấu trí của anh với nàng. Anh nghĩ rằng tìm thấy sự khuây khỏa và yên bình trong phòng ngủ của nàng chỉ để khám phá ra một thách thức khiến anh hồ hởi hơn khi tham gia những cuộc đấu như trước đây mà thôi.

Anh đứng thẳng người, co rúm lại khi một cơn đau thình lình xuất hiện trên vai anh. Có thể Sabrina sẽ dùng những ngón tay mềm mại của nàng để xoa dịu những bắp thịt của anh. Nàng vẫn chưa từ chối anh điều gì. Một nụ cười chợt đến trên gương mặt anh. Nếu anh tiếp tục chứng tỏ với nàng một gãMacDonnell hơn hơn nhiều một con quái vật đang động đực nàng có thể sẽ sớm mời anh đến giườngcủa nàng, không phải vì bố thí hay bổn phận, mà chỉ vì khao khát thôi. Lúc ấy anh sẽ có tất cả mọi lý do để trượt vào những tấm khăn trải giường mát lạnh và cặp đùi trắng như sữa của nàng rồi biến nàng thành của anh.

Người Morgan trở nên nóng bỏng và thở khó nhọc hơn trước suy nghĩ ấy, đập rộn ràng trước viễn cảnh trong đầu anh. Anh nhắm chặt mắt, cho phép bản thân vài khoảnh khắc để thưởng thức quyền lựcnguyên sơ của ảo ảnh hấp dẫn ấy. Một cú sốc khiến anh nảy lên khi một cánh tay trần vòng quanh thắt lưng anh. Những móng tay bẩn thỉu, sứt mẻ cào lên khoảng bụng trần của anh. Một bàn tay khác trườn dọc theo đùi anh lên phía trên để mò mẫm một cách thô lỗ dưới áo choàng của anh. Mái tóc dài cù vào lưng anh.

“Alwyn,” anh lầm bầm.

“Vâng, Morgan. Em là Alwyn xinh đẹp của mình anh đây.” Một tiếng gù thích thú thoát ra khỏi cô ta. “Anh đã sẵn sàng rồi này. Nhưng anh luôn như vậy mà, phải không tình yêu của em?”

Né tránh những ngón tay dai dẳng của cô ta, anh ngó xung quanh. Anh có thể ngửi thấy dấu vết của người đàn ông khác trên người cô ta. Nó khiến thèm muốn của anh trong lúc mơ mộng ban nãy xẹp xuống còn nhanh hơn cả bị dội một gáo nước lạnh.

Cô ta đã kéo vạt váy của cô ta lên cao. Anh kéo chúng xuống. ”Tôi nghĩ tôi nên giải thích, cô gái. Cô không thể đi lang thang trong tình trạng không mặc đồ lót vào mọi lúc tôi bước vào một căn phòng được. Nó không đúng đắn. Giờ tôi đã có vợ rồi.”

“Anh cứ tiếp tục đi Morgan. Anh biết em không mặc đồ lót mà.” Cô ta đuổi theo anh như một con mèo hoang to lớn, vàng khè, khiến anh lùi dần về phía thùng nước và ép bộ ngực màu mỡ của mình vàongực anh. “Thời điểm này gần như hoàn hảo. Cô vợ quý báu của anh sẽ không phá rối chúng ta đâu. Nếu cô ta có thể giải trí với người đàn ông khác trong phòng ngủ của cô ta, thì có gì hại nếu chúng ta lén có một chút vui vẻ cho anh với em nào.”

“Người đàn ông khác?”

Dấu hiệu đáng ngại trong giọng của Morgan khiến Alwyn cẩn trọng lùi lại. “Phải. Em tưởng anh biết. Evenói với em anh ta đã ở trong đó hàng giờ liền rồi.”

“Hàng giờ?” Một màn máu đỏ phủ lên đôi mắt của Morgan. Hai tai anh nổ lùng đùng.

Alwyn lùi ra xa, đôi mắt cô ta mở lớn trong báo động. Chính cái tính yêu đương nhăng nhít của cô ta chưa bao giờ thành vấn đề với Morgan. Làm sao cô ta lại nghi ngờ cô vợ bé nhỏ, mặt-khỉ của anh có thể kích động thứ gì đó như cơn giận dữ chứ?

Morgan không giận dữ. Anh điên cuồng. Bước thoăn thắt với chiếc áo choàng kéo lê theo mình, anh đẩyAlwyn sang một bên rồi lao thẳng vào trong đại sảnh. Khói thuốc và sự im lặng lơ lửng trong căn phòng rộng lớn, cả hai đều dầy đặc đến mức có thể chém bằng một chiếc rìu. Lạy Chúa! Có phải tất cả bọn họ đều tin rằng anh đã bị cắm sừng bởi cô dâu Cameron của anh không?

Ánh mắt của bọn họ chúi về phía ngọn lửa, di di bàn chân họ, hoặc tu hết whisky trong cốc của họ. Không một người nào nhìn thẳng vào mắt anh. Chỉ duy nhất Eve dám nâng chiếc cốc mẻ của bà ta lêntrong điệu bộ chúc mừng nhạo báng.

Khi anh băng qua đại sảnh, Morgan gắng làm chậm lại những bước dài của anh thành những bước cókhoảnh cách đàng hoàng hơn, cảm giác rõ ràng những tia nhìn của họ đang khoan sâu vào trong làn da bị phơi bày của anh.

Đằng sau anh, những lời đánh cuộc thì thào điên cuồng nổ ra và những tiếng suỵt khe khẽ khi người của anh suy đoán anh sẽ bóp cổ cô vợ loăng loàn của anh hay sẽ ghim thẳng một viên đạn vào trái tim đen tối bé nhỏ của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.