Màu Nắng Màu Mưa

Chương 17




Sabrina thầm cảm ơn chiếc mũ trùm đầu đã che chở cho mình. Chỉ cần nàng liếc nhìn sang bên trái, nàng sẽ nhìn thấy xác ướp Angus đang nảy lên xuống, cái xác được xếp đặt trên yên ngựa mô phỏng theo những người kị sĩ, thật quái dị. Còn nếu nàng quay đầusang bên phải, nàng sẽ trở thành tâm điểm cho những cái nhìn và tiếng cười nhạo báng của những tên thành viên thị tộc Morgan trơ trẽn. Vì vậy nàng nhìn chằm chằm về phía trước, cố giữ yên đôi mắt của mình trên con đường nhỏ hep và quanh co dẫn đến vùngđất nhà MacDonnell, ôm chặt Pugsley đang ngủ giống như tấm bùa hộ mệnh dể đối phó với bóng đêm ảm đạm cùng sự im lặng như đá của Morgan.

Cái lạnh thấu xương tràn ra từ màn sương dày đặc trong khu rừng, những vệt khói sương lặng lẽ trườn như rắn, len lỏi vào châm chích đôi chân nàng. Nàng lấy lại dũng khí nhìn vào Angus,và cảm thấy biết ơn họ khi đã cưỡi ngựa theo hướng gió thổi từ ông ta.Mặc dù thân hình nhỏ bé, nhưng dường như ông ta đã làm được một điều lớn lao hơn cảcuộc sống của mình. Bây giờ tấm vải liệm nghi thức kẻ sọc vuông của ông ta trông thật nhỏ bé và tàn tạ. Sabrina nhận ra cảnh vật ở đây thật thê lương, người đội mũ trùm dẫn đầu đoàn người như một ngươi đầy tớ đã phục vụ ông ta ở bữa tiệc lớn đầy rủi ro.

Đoán được sự hiếu kì của nàng, anh xoay chiếc yên ngựa của mình, nhìn nàng gườm gườm với ánh mắt không che giấu được qua chiếc khăn quàng. Nàng nhìn chằm chặp vào bàn tay to lớn của anh đang cầm dây cương.

Những tiếng túc túc của đàn gà và kêu rống rầu rĩ của đám gia súc phá vỡ sự im lặng giữa hai người, nàng thốt ra những từ dầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ. “Cha tôi sẽ sắpxếp cho ông ấy một lễ an táng thích đáng nếu anh yêu cầu”

“Tôi sẽ không để ông ấy chôn xác ở đất nhà Cameron đâu,” Morgan đáp lại.

“Tôi không nghĩ ông ấy sẽ để tâm đâu. Anh có nhớ ông ấy không?” nàng e dè, vẻ mặtyếu ớt của cha vẫn còn rõ rệt trong trí nhớ của cô.

Thêm một lần nhún vai khắc nghiệt. “Nếu nhà Cameron không giết ông ta thì rượu Whisky sẽ làm.”

Biết mình đang ở thế yếu, Sabrina cố nén một lời biện hộ cho gia đình mình. “Đấy là lí do anh không uống rượu sao?”

“Whisky làm tôi nổi cáu.”

“Thật khó để có thể chấp nhận tính hoang dã của anh.” Nàng thì thào trong hơi thở của mình. Nếu Morgan cáu kỉnh thêm nữa, cuộc đối thoại sẽ giống như nàng đang trò chuyện với một hòn đá vậy.

Một người nhà MacDonnell ngồi trên con ngựa bẩn thỉu của anh ta giống như một con bò mập mạp lôi kéo sự chú ý của hai người. “Cậu trông hơi xanh đấy, Morgan. Một đêm khắc nghiệt phải không?”

“Đúng rồi,nhưng cô dâu của cậu ta trông vẫn hồng hào chán”. Một người khác xen vào. “Cậu không bị ốm đấy chứ? Đứa con gái ma quỷ đó đã hút hết máu trong người cậu ra ngoài rồi phải không?”

“Với cái miệng như vậy, tôi đánh cá không chỉ là máu của cậu ta...”

Cái nhìn đầy đe dọa của Morgan đủ làm người đàn ông ngừng nói ở giữa câu. Anh ta vàngười của mình thúc ngựa đi theo sự chỉ dẫn của người thủ lĩnh, họ vẫn thì thầm bàn tán. Những câu nói của họ vẫn tràn vào tai Sabrina.

“Tôi tin rằng đó là hành động trả thù cho cái chết của Angus, nhưng đó chỉ là một hànhđộng ngu ngốc. Tại sao ư, tôi thà săn đuổi bà què Eve còn hơn là ngủ với một đứaCameron!”

Sabrina cúi xuống lặng lẽ như một cái bóng khi những chuyện cũ tuôn ra từ những cái lưỡi giảo hoạt của người nhà Macdonell. Nàng chống chọi với những câu nói chỉ chực thét lên đang cào xé cổ họng. Pookah nhảy chồm lên bằng hai chân trước, nhưngMorgan điều khiển con ngựa chỉ với một cú kẹp đùi, làm con ngựa rùng mình dừng hẳn lại. Sabrina há hốc mồm khi nhìn thấy người hộ tống dữ tợn đi theo Angus đang đứng sững sừng trước một người Ê-cốt không may mắn nào đó.

Một tiếng rống vang lên, âm thanh ghê sợ ấy làm cô ớn lạnh ở sống lưng. “Eve què quặtsẽ cho mày một cái họng mới phải không?” Đôi mắt nhỏ và sáng của Fergus lướt nhẹ khi anh ta nhìn kĩ con dao găm han gỉ ấn vào cổ mình. “Tôi không muốn vậy đâu.”

Con dao xoắn lại; một dòng máu tuôn ra từ cổ của người đàn ông ”Có lẽ mày nên tự săn chính mình ấy.”

Giọng anh ta vỡ vụn. ”Nếu bà muốn thế.”

Người đó đứng hẳn dậy và nhấc mũ trùm đầu ra, tháo dây buộc tóc rồi giũ mái tóc dài.Sabrina giật nảy mình khi phát hiên đôi mắt xám xanh đó đang nhìn chằm chằm vào nàng. Đôi mắt của một người đàn bà. Mặc dù đáng sợ hơn vẫn là mối hận thù không lường trước được từ sâu trong lòng họ. Nó đem lại cho Fergus tội nghiệp một kết quả tai hại trong khi Sabrina như cứng cả người với hành động đó. Người đàn bà giắt con dao găm vào thắt lưng rồi lảo đảo bươc đến con ngựa của bà ta,.dáng đi của bà ta đã làm lộ ramột cái chân đi khập khiễng.

“Bà ta là ai thế??” Sabrina nói thầm.

“Thần hộ mệnh của tôi.” Một lời giải đáp có vẻ châm biếm từ giọng nói kiêu hãnh cua Morgan ”Eve là người đầy tớ trung thành của cha tôi. Bà ấy đã theo cha tôi từ rất lâu. Người nhà Macdonell không hào hứng với bất kì biểu hiện nào của sự yếu đuối. Họ không tha thứ cho những người què. Khi Eve còn là một thiếu nữ, thị tộc đã biểu quyết là đuổi bà ấy ra đi. Trước khi họ kịp ném đá vào người bà ấy thì cha tôi đã đứng ra bênh vực. Bà ấy đã như điên cuồng với nỗi đau kể từ khi ông ấy chết.”

Sabrina nuốt nước miếng. “Vậy nên bà ấy...”. Nếu như cô cũng là một kẻ hoang dã như họ, có lẽ Fergus đã tự cứa cổ mình thay vì đang ngượng ngập bò dậy như lúc này.

Sabrina không thể không nhìn chằm chằm khi Eve lê chân mình về phía con ngựa.Bà ta không giống bất kì người phụ nữ nào mà Sabrina từng biết. âm thanh nặng nề của chiếckèn đang đeo đằng sau yên ngựa nhắc nhở Sabrina nhớ lại khúc nhạc tuyệt diệu đã ám ảnh nàng trong buổi tối cuối cùng mà Morgan bị giam giữ. Có lẽ vẻ ngoài cứng rắn của Eve chỉ để che chắn cho trái tim của một người phụ nữ mà thôi.

Nhìn chòng chọc vào Sabrina, Eve nhổ nước bọt vào nền đất, rồi lật mu bàn tay chùi miệng trong điệu bộ rõ ràng là khinh miệt. Bà ta thúc ngựa cho phi nước kiệu nhỏ. Bà ta và người bạn quái dị của bà ta biến mất ở ngã rẽ đằng trước, tan biến thành những màu sắc nhạt nhòa nơi cuối con đường. Tim Sabrina như chùng xuống. Nơi đó sẽ có thêmnhững người MacDonnell, họ lại tiếp tục nguyền rủa nàng vì cái chết của người thủ lĩnh.

Sabrina bắt đầu tự hỏi liệu nàng có thể sống qua khỏi ngày hôm nay để nhìn thấy bình minh không. Đêm nay, tại nơi này, sẽ chẳng có ai ngó ngàng gì đến nàng nếu nàng khóc thét lên.

Không ai ngoại trừ Enid. Khi Morgan thúc Pookah di chuyển, một tiếng cười khúc khích nhắc nhở nàng rằng Enid đang ở cách nàng khá xa. Người chị họ của nàng đang ngồi vắt vẻo trên chiếc xe chở đồ cùng với Ranald. Theo nhịp chiếc xe lăn trên đường đá, vai của họ lại đụng vào nhau, họ thích thú cất lên những tiếng cười giòn tan trong trẻo. Đôi má xanh xao thường ngày của Enid hồng lên như thể một người phụ nữ tinh quái nào đó đã tống cho cô một miếng mứt hồng lén lút đem ra từ bếp của nhà Cameron vậy.

Sabrina phát hiện ra Pugsley đã thức dậy và thể hiện sự lo lắng cho nàng bằng cách gặm gặm những ngón tay của Morgan. ”Chó con xấu tính,” nàng mắng nó, nhìn Morgan bìnhthản rút những ngón tay ra khỏi miệng con chó.

“Cứ để nó nghịch.” Morgan vuốt ve những nếp gấp mềm của lớp da dưới cằm con chó. “Tôi phát hiện ra động vật là người bạn tốt hơn khối người đấy.”

Nàng dứt ánh mắt của mình ra khỏi Fergus, vừa đang hát nghêu ngao một bài hát cao nguyên, vừa gỡ dần chiếc khăn quàng cổ mà chắc hẳn chẳng làm anh ta bớt bực mình được chút nào. ”Cứ nhìn những người quanh anh thì biết...” nàng dài giọng, rồi đột nhiên rùn xuống vì nhận ra giọng nói cao ngạo của chính mẹ nàng.

Như cộng hưởng với nỗi lòng đeo đá của nàng, bầu trời thả xuống một màn mưa xám xịt nặng nề, làm chậm chuyến đi của họ lúc đó đang hướng tới con dốc nguy hiểm. Gió lùa những hạt nước lạnh như băng vào mặt nàng. Hơi lạnh không mất nhiều thời gian đểluồn qua những sợi vải mỏng manh của chiếc áo kiểu cách nàng đang mặc. Run rẩy, nàng nép mình vào Morgan, thấy dễ chịu với hơi ấm tỏa ra từ người anh.

“Ngồi thẳng lên”. Anh ta nạt nàng.

Sabrina lập tức ngồi ngay ngắn, cảm thấy xấu hổ khi đã yếu mềm dựa vào nguời anh ta cho sự bình yên trong chốc lát. Nhưng thay vì trách mắng nàng, anh ta gỡ ra một đoạn áo choàng len dài và quàng nó qua đầu cả hai người, tạo thành một cái lều ấm cúng che chở cho họ trong cơn mưa. Pugsley khụt khịt tán thành.

Morgan xoay người nàng lại và nàng thấy mình xích lại gần, nép vào bộ ngưc trần trụi của anh. Không thể cưỡng lại, nàng áp má mình vào bộ ngực ấm áp ấy. Ngực của cha và các anh nàng đều có lông. Nhưng ngực Morgan thì lại không có lông, da ngực anh căng và nóng ấm như khi nàng vuốt tay lên vải. Con ngựa đi lắc lư như tạo thành những nhịp ru ngủ, Sabrina càng lúc càng cảm thấy mình không cưỡng lại được nhịp tim nhẹ nhàng của Morgan ở nơi tai nàng đang áp lên.

Nàng thức dậy vài giờ sau đó và nhận ra mình đang được bế, người bế nàng đang sải những bước dài dẫn đến căn phòng của anh ta. Bàn tay trống rỗng của nàng vung vẩy trong không trung. ”Pugsley?” nàng lầm bầm nói mà không mở mắt, sợ rằng nàng đã đánh rơi nó chỗ nào đó trên con đường dài. Giọng nói của Morgan ồm ồm bên tai nàng. “Con chó của cô vẫn khỏe. Môt người của chúng tôi đã tìm cho tên nhãi ranh nhỏ bé ấy một cái gì đó để ăn”.

Nàng nhăn mày một cách tinh quái rồi lầm bầm điều gì đó không rõ ràng trong hơi thở của mình.

Morgan cười thầm. “Không, cô gái. Tôi không để anh ta ăn thịt nó đâu. Chúng tôi chỉ ăn thịt người thôi.”

“Thế thì tôi đỡ lo rồi,” nàng nói, tựa vào vai anh giống như một con thú con ngái ngủ.

Morgan biết nếu nàng nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng trên mặt anh ngay bây giờ thì nụ cười ngây thơ của nàng cũng sẽ biến mất. Tay anh vòng quanh người nàng, cảm nhậnthân thể mềm mại của nàng đang áp lên ngực. Anh bước chậm lại, biết rằng càng nhanh đến căn phòng đó, nàng sẽ nhanh chóng tỉnh ngộ và nhận ra anh không đáng để nàng tin tưởng. Nhưng khi họ đi qua dưới bóng của một cái cổng vòm đã vỡ, mắt nàng chớp chớp ngỡ ngàng. Morgan gồng người lên, chờ đợi những cái hỉnh mũi lên mặt của cô bé nhà Cameron trước ngôi nhà của anh.

Ánh mắt của Sabrina ngước dần lên cao. Cao, rồi cao hơn nữa. Cuối cùng, nó dừng lại trước những bờ tường đổ vỡ của lâu đài MacDonnell.

Một nét cười như thiên thần hiện ra trên gương mặt nàng. “Ôi, chúa ơi,” nàng thì thào. “Tuyệt thật.”

“Đùng giễu tôi,” anh gầm lên. “Tôi không được học hành nhưng tôi cũng không phải là thằng ngốc đâu.”

Nàng nháy mắt với anh như thể nàng vừa đánh thức một tên yêu tinh lỗ mãng, rồi nàng quay trở lại nhìn chăm chú vào lâu đài. “Có lẽ là không ngốc nhưng thật sự mù quáng.”

Morgan đã nghĩ rằng anh sẽ không thể nào ghen tị và ích kỉ như một khối đá, nhưng anhđã lầm. Anh biết điều gì sẽ đến với anh nếu nàng nhìn anh với ánh mắt khát khao cháybỏng. Và điều đó cũng sẽ đến với nàng. Anh nhìn trừng trừng vào lâu đài đổ nát, muốn liều mạng để biết cái gì đã đặt những ngôi sao vào bầu trời xanh biếc trong mắt nàng.

Màn đêm buông xuống và mưa tan ra thành những làn sương mờ ảo, phủ lên bóng hình xù xì của tòa lâu đài.

Anh đoán rằng nàng cũng sẽ nhanh chóng bị đánh gục bởi sương lạnh và mỏi mệt, cũng như lúc nàng đã mất cảnh giác với kẻ lạ mặt bí hiểm với ánh trăng khi ở thư phòng của mẹ nàng. Sau này nàng sẽ nhìn thấy những dây thường xuân bám đầy trên bức tường đổ nát, trên mái trần đổ sụp, với những vết đạn đại bác mà tổ tiên Cameron của nàng gây ra. Từng ngày, từng ngày, nàng sẽ nhìn thấy cái mà anh luôn luôn phải đối mặt - sự đổ nát thê thảm hàng thế kỉ, bị tàn phá bởi chiến tranh và thời gian.

Rồi nàng cũng sẽ cười vào sự lãng mạn điên rồ của mình và nhận ra sự thực về tòa lâu đài, cũng như người chủ của nó, đang ôm vào lòng quá nhiều sai lầm mà sống qua ngày.

Sabrina vòng tay qua gáy anh, nghịch nghịch mái tóc đẫm sương một cách uể oải. “Tôi buồn ngủ quá. Anh sẽ đưa tôi lên giường ngủ chứ, Morgan?”

Anh nhìn nàng, thoáng bối rối vì đã không lường trước tình huống này, lòng thầm nguyền rủa Dougal Cameron đã làm cho anh giống như một tên trộm tham lam với người vợ củachính mình. Môi anh cong lên khi nghĩ đến niềm kiêu hãnh của người cha đã mất. Liệu anh có nên đưa nàng lên giường, trút bỏ quần áo và thực hiện nghĩa vụ của một người chồng trước khi nàng nhận ra hậu quả tai hại từ lời yêu cầu vô hại của nàng không? Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nhưng nếu anh làm nàng ngạc nhiên vào sáng mai, có lẽ anh sẽ xóa tan được nghi ngờ của nàng bằng những cử chỉ chăm sóc khéo léo hơn là dùng sức mạnh.

Giọng cười thô tục của người cha tràn qua tâm tư của Morgan. Máu của người MacDonnell sẽ đổ, con trai ta. Con không thể chiến đấu lại nó mãi được. Anh và nàng chắc chắn xứng đáng được tận hưởng đêm nay, không còn MacDonell hay Cameron, chỉ như một người đàn ông và một người phụ nữ đi tìm kiếm hạnh phúc.

“Phải rồi, bé con,” Morgan thì thầm. “Tôi sẽ đưa cô lên giường ngủ. Nếu như cô muốn vậy.”

“Cảm ơn anh,” nàng nói mơ hồ, ngả đầu lên ngực anh.

“Để dành nó đến sáng mai,” anh trả lời, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. “Rồi cả hai ta sẽ biết tôi có xứng đáng với lời cảm ơn của cô hay không.”

* * *

Ôm cô dâu trong vòng tay của mình, Morgan sải chân bước dọc theo hành lang tối tăm của lâu đài MacDonnell. Có lẽ anh sẽ chạy nếu không sợ sẽ khiến cho Sabrina tỉnh giấc và trở nên cảnh giác hơn. Mặc dù hành lang rất tối tăm nhưng anh vẫn không chùn bước. Anh biết chính xác nơi nào thì phải cúi xuống để tránh một cái xà đổ, hoặc lúc nào thì phải bước qua một cây cột đá, những nơi mà một người đàn ông khác hoàn toàn có thể sảy chân và ngã lăn ra.

Giờ thì anh đang bước trên đường dốc, gần như anh phải bước đi theo đà lao của con dốc, anh quyết định sẽ nắm lấy khoái lạc mà anh có thể tận hưởng. Anh muốn có Sabrina Cameron trước khi anh quá già dể biết ham muốn nghĩa là gì. Tối nay anh sẽ chiếm đoạt nàng mà không cần biết cái giá mà cả hai người phải trả.

Anh lưỡng lự trước khi đóng cửa buồng ngủ. Chắc chắn ngày mai sẽ đến sớm để rồi sỉ nhục anh, để bào chữa cho sự tha thứ của nàng với anh và nhắc nhở nàng về lời thề nàng đã lập trước đấng tối cao có sức mạnh ràng buộc hơn là những lời độc địa mà họ đã tuôn ra trong phiên tòa cha nàng đã triệu tập.

Đỡ lấy nàng chỉ bằng một cánh tay, Morgan vặn nắm đấm cửa. Cánh cửa hoen gỉ cọt kẹt chậm chạp mở ra. Một ngọn lửa bốc ám đầy khói than bùn xộc ra từ lò sưởi và anh thầmcảm tạ Eve.Ngay cả khi đang đau khổ thì bà vẫn không quên anh.

Anh đóng cánh cửa nhẹ nhàng và xoay người vừa kịp để nhìn thấy một cái đầu tóc vàng hoe đang ngồi ở trên giường.

“Morgan, tình yêu của em, em cứ nghĩ rằng anh sẽ không đến cơ đấy!”

Anh không bao giờ tính đến tình huống này, Morgan chán chường thầm nghĩ khi cúi xuống để thấy vợ anh đang chớp mắt nhìn lên anh, đôi mắt của nàng sáng quắc và đầycảnh giác y như một con cú nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.