Màu Nắng Màu Mưa

Chương 1




Khi Colin lảo đảo ra khỏi bụi cây bu-lô và thấy Tabitha ngồi dưới mưa, đang ôm người kị mã đã ngã xuống trên lòng cô, anh khuỵu gối, không còn khả năng đứng vững nữa. Anh có lẽ sẽ vẫn cứ quỳ như thế mãi, tê liệt vì sốc và choáng váng, nếu cô không ngẩng đầu lên và nhìn anh bằng ánh mắt van lơn. Những giọt nước mắt chảy dọc xuống hai má cô, hòa vào trong mưa.

Anh lết đến gần hơn. Não anh từ từ hoạt động trở lại và khi anh đưa tay để vén cái mũ trùm khỏi cơ thể đang nằm bất động, anh sợ một dòng suối những lọn tóc đen nhánh sẽ bung ra.

Nhưng Chauncey mới là người nằm trong lòng Tabitha, khuôn mặt hồng hào của cậu giờ tái nhợt trong giấc ngủ triền miên. Cô phủi một lọn tóc ra khỏi đôi mắt vô hồn của cậu bằng một bàn tay lấm máu.

“Em chỉ vừa đến đường dốc kia khi em nghe thấy cậu ấy đến. Em nghĩ cậu ấy đến để cảnh bảo em.” Giọng cô vừa nhẹ nhàng vừa ngập ngừng và sau khi đã trải qua quá nhiều đêm trên những chiến trường đẫm máu, Colin nhận ra đó là sự rối trí vì choáng váng. Anh nhức nhối muốn chạm vào cô, nhưng biết điều tốt nhất anh có thể làm là cứ để cô nói. “Em đã mệt vì cứ chạy lòng vòng và ngã ngựa suốt, cho nên em quyết định dắt ngựa đi một đoạn. Đây thật sự không phải lỗi của nó. Nó là một con ngựa tốt, chỉ không thích sấm lắm thôi.”

Colin nhìn lên và thấy một con ngựa hồng đang kiên nhẫn đứng đợi cách đó một khoảng, ngó lơ con chiến mã của Lyssandra đang cố gắng gây sự chú ý với nó.

Mặc dù mũi tên nhô ra từ lưng Chauncey buột Tabitha phải ôm cậu trong một tư thế không tự nhiên, cô vẫn ru cậu trong hai cánh tay cô. “Em đã bắt cậu ấy đưa em tới lâu đài MacDuff, anh biết rồi đó. Cậu ấy đã cầu xin em ở lại ngôi nhà tranh và nghe lời anh, nhưng em cứ nghĩ chuyện đó sẽ là một cuộc phiêu lưu vĩ đại. Một cuộc chơi. Em đã không nhận ra chúng ta đang trong cuộc chiến sống còn. Nếu em đã biết, thì cậu ấy có thể vẫn còn sống. Giờ thì cậu ấy sẽ không bao giờ còn cãi lời mẹ cậu ấy được nữa hay đánh kiếm giả với bạn cậu ấy hay hôn một cô gái vắt sữa xinh xắn hay—“

“Tabitha…” Colin mong mỏi nhận lấy cái gánh nặng tội lỗi và đau đớn của cô trên đôi vai anh, nhưng anh biết đó là một gánh nặng mà cô sẽ một mực chịu đựng một mình.

Khi ánh mắt cô dừng trên ngực anh, Colin không thể chịu được khi thấy tia hy vọng thắp sáng mắt cô. “Bùa hộ mệnh, anh Colin! Đưa em bùa hộ mệnh!”

Anh tháo sợi dây chuyền và thả rơi nó vào bàn tay cô đang xòe ra. Anh có thể nói với cô rằng một số phép màu chỉ có thể được thực hiện dưới bàn tay của Chúa, nhưng sợ rằng cô sẽ phải tự mình khám phá ra điều đó.

Cô nhắm mắt lại, đôi môi cử động trong một bài kinh cầu nguyện tha thiết. Cuối cùng sau một lúc cô mở mắt ra, những giọt nước mắt lại long lanh trên hàng lông mi cô và xác Chauncey vẫn nằm bất động trong lòng cô. “Em đã ước. Em đã ước bằng tất cả trái tim cho cậu ấy lại hít thở. Phép thuật để làm gì nếu nó không thể biến điều ước thành sự thật?”

Sự cay đắng bao phủ mắt cô. Cô vung tay và ném viên ngọc đi thật xa.

Khi Colin dịu dàng đỡ lấy cơ thể cứng đờ của Chauncey từ tay cô, cô không phản đối mà chỉ ngồi đó với miệng ép vào đầu gối, cả người đu đưa trong cơn mưa.

Cuối cùng Tabitha đứng lên sau một khoảng thời gian dài như cả ngàn thu, cô cảm giác như thể cô vừa mới tỉnh dậy sau một cơn mê. Cơn bão đã tạnh, chuyển thành một trận mưa rào mờ ảo đủ dịu dàng để chữa lành những vết thương nham nhở do cơn bão để lại. Cô không thấy Colin đâu cả, nhưng cô có thể nghe thấy nhịp đá gõ vào nhau đều đặn ở đâu đó trong khu rừng.

Cô đi theo âm thanh đó, đẩy một cành tuyết tùng sang bên và thấy anh đang đặt những hòn đá lên một ngôi mộ nông. Từ hai cánh tay lấm lem bùn đất và móng tay bám bụi của anh, cô biết mặc dù không có xẻng, anh vẫn xoay sở đào được một cái huyệt trên mặt đất đặc sệt bùn.

Anh khóc mà không hề hổ thẹn, không có những tiếng nức nở hay thậm chí là một sự thay đổi trên nét mặt, chỉ một dòng sông nước mắt như vô tận chảy xuống má. Cô nhận ra mình đã quá ích kỷ khi chỉ chăm chăm vào nỗi đau của mình mà không một lần nghĩ tới nỗi đau của anh. Tabitha bắt đầu thu nhặt những hòn đá để vào váy cô. Họ cùng nhau làm việc cho đến khi ngôi mộ mộc mạc được lấp kín, rồi sụm người ngồi xuống nền đất, lấm lem và kiệt lực.

Colin chà chà lên mắt anh, để lại những vệt bụi đất. “Cứ như anh đang chôn tất cả họ. Cha anh. Blythe. Regan. Ngay cả mẹ ruột của anh, người đã chết từ khi anh chỉ là một cậu bé.”

Tabitha tựa đầu vào vai anh. “Nhiều người sẽ gục ngã dưới gánh nặng của một mất mát to lớn như thế.”

Anh khum lấy cổ họng cô và xoay mặt cô về phía anh, mắt anh sáng lấp lánh. “Anh chưa từng biết một nỗi đau nào buốt nhói như khi anh nghĩ em đã ngã xuống dưới mũi tên đó. Thậm chí trong một khắc anh tin chính Lyssa mới là người nằm chết trong vòng tay em, tất cả những gì anh cảm thấy là sự nhẹ nhõm bởi vì đó không phải là em.”

Nếu lời thú tội của anh đã không lấy đi hơi thở của cô, cô có lẽ đã trách anh vì dám thốt lên một điều kinh khủng như thế. Nhưng cô chỉ có thể ngây người nhìn lên anh cho đến khi anh khép mắt cô bằng cách hôn lên hai mi mắt.

Khi đôi môi kiếm tìm của anh tan chảy bên môi cô, anh bồng cô lên trong tay. Anh mang cô đi qua khu rừng và đặt cô lên một cái giường bằng dương xỉ, bầu trời là mái che duy nhất của họ. Tabitha biết cô nên thấy ngại vì sự hấp tấp vụng về khi họ kéo giật quần áo của nhau, nhưng cô cũng háo hức muốn cảm nhận cơn mưa mù sương trên làn da mình như anh. Muốn nó rửa đi đất bụi và máu và dấu vết của cái chết.

Giờ cô đã hiểu tại sao người dân của Colin lại vội nắm bắt niềm vui cuộc sống của họ đến thế. Trong một thế giới không có sự chăm sóc tiền sản hay vắc-xin hay cảnh sát hay thuốc kháng sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể là thời khắc cuối đời của họ. Mặc dù những vệt hằn Colin để lại trên thịt da cô có cảm giác như sẽ được khắc vào đó mãi mãi, cô vẫn biết chúng sẽ cũng như những khoảnh khắc họ có cùng nhau, đều quá ngắn ngủi.

Họ tiếc thương cái chết của Chauncey, nhưng tôn vinh sự sống trong khía cạnh cốt lõi căn bản nhất. Họ không chỉ dành cho nhau sự an ủi, mà còn là một sự khẳng định, dịu dàng, nguyên sơ không thể nói thành lời. Quẳng tất cả sự dè dặt vào gió, Tabitha hạ thấp đầu và tôn sùng anh với miệng cô, ngây ngất trong quyền năng đen tối và niềm đam mê của sự kết hợp thần bí. Anh quấn hai tay vào tóc cô và rên rỉ tên cô như đó là lời nguyện cầu tha thiết nhất của anh.

Khi cả người anh run rẩy bên giới hạn bùng nổ, anh kéo môi cô đến với anh và đẩy lưỡi anh vào miệng cô, hôn cô như thể anh có thể hôn mãi không ngừng. Cô chà vú lên ngực anh với sự buông thả nghịch ngợm, trong lòng cảm giác thật phi thường vì người đàn ông tuyệt diệu với cái cằm bướng bỉnh và đôi mắt hổ nâu vàng này là của cô để mà chiếm giữ.

Và cô chiếm lấy anh, trượt chân cưỡi lên người anh với sự uyển chuyển còn hơn tất cả những gì cô từng thể hiện trong lớp học múa ba-lê. Cả cơ thể cô run rẩy vì thích thú khi hai bàn tay to lớn của anh xòe rộng trên hông cô, đẩy cô xuống cho đến khi cô nhận hết tất cả chiều dài và sự to lớn của anh bên trong cô.

Lần này chẳng có đau đớn, chỉ có khoái cảm. Một khoái cảm dữ dội và thấm thía đến mức những giọt nước mắt mới chớm long lanh trong mắt cô. Nhưng đó là những giọt nước mắt gột rửa, và khi Colin hôn lên chúng, cô bắt đầu di chuyển cho đến khi mọi thứ tan biến vào hư không ngoại trừ sự va chạm khúc khuỷu của da thịt họ.

Nhưng Colin vẫn còn nhớ đưa tay vào giữa họ để vuốt ve cái nụ nhỏ nhạy cảm bên trên nơi cơ thể họ kết nối với nhau, cho đến khi những cơn rùng mình chấn động của sự mê đắm tinh tế nối tiếp nhau cuốn cô đi.

Khi tiếng hét ngây ngất của anh vọng qua khu rừng, cô ngửa đầu ra sau trong niềm hân hoan. Cô, Tabitha Lennox, người đã giữ những cái bánh xe hỗ trợ trên xe đạp của cô cho đến tận lúc cô mười hai tuổi, đã dám cưỡi một con rồng.

Lúc Tabitha thức giấc, cô đang nằm khỏa thân trên một cái giường dương xỉ. Cô che mắt vì mặt trời chói lòa, cố gắng đoán xem cô đã ngủ bao lâu. Những giọt mưa vẫn lấp lánh như kim cương trên các lá cỏ. Cô ngồi dậy và mò mẫm xung quanh tìm bộ váy của mình, cảm giác như một nàng tiên nghịch ngợm bị một người phàm quyến rũ. Cô lắc đầu hài hước, nghĩ điều ngược lại mới là thật. Không có người đàn ông nào với thể lực như Colin lại có thể là người phàm được.

Cô tìm thấy bộ váy ẩm đang được treo trên cành cây gần đó. Cô mặc nó vào, nhưng chỉ đến khi những ngón tay cô chạm lướt lên vùng xương ức cô mới nhớ lại mình đã quẳng bùa hộ mệnh vào màn sương. Một cơn hối tiếc day dứt khiến cô đau nhói.

Dù có giá trị hay không, bùa hộ mệnh vẫn là vật gia truyền duy nhất mà cô nhận được từ mẹ.

“Anh tin em ngủ ngon phải không?”

Cô quay ngoắt lại và thấy Colin xuất hiện từ những bóng cây rừng lốm đốm. Cái nhếch môi khêu gợi của anh có lẽ đã không làm trái tim cô đập nhanh hơn nếu ký ức về tất cả nhừng điều tuyệt vời từ đôi môi đó không quá rõ rệt trong đầu cô đến thế. Với mái tóc rối và quai hàm lún phún râu, anh trông cực kỳ quyến rũ. Và nguy hiểm. Nhất là vì anh đang chùi máu trên thanh gươm của anh bằng nhúm vải từng là váy lót của cô.

Cô biết cô nên thấy sợ vì dấu hiệu máu đổ, nhưng thay vì thế cô lại cảm thấy một sự hài lòng man rợ. “Có phải đó là máu của một tên tay sai của Brisbane không?”

Anh dắt gươm vào thắt lưng, vẻ mặt dữ tợn. “Không phải người của Brisbane. Mà của MacDuff.”

Cau mày, Tabitha ôm tay ngang hông để khỏi rùng mình. “Em không hiểu. Tại sao MacDuff lại cố giết em chứ?”

Colin nhún vai. “Có lẽ vì ông ta nghi ngờ chính em mới là người anh yêu chứ không phải con gái ông ta.”

Bên trong Tabitha thật tĩnh lặng, thậm chí cả những con chim dường như cũng đã ngừng hót. “Anh vừa nói gì?”

Môi Colin cong lên thành nụ cười nửa miệng âu yếm mà cô không bao giờ có thể cưỡng lại. “Anh yêu em.”

Kinh hãi, cô bịt một bàn tay lên miệng anh. “Đừng nói điều đó. Xin anh đừng nói điều đó.” Cô bỏ tay khỏi miệng anh và bước lùi lại, vặn vẹo hai bàn tay. “Ôi, lạy Chúa, giờ thì em đã làm gì thế này?”

Anh liếc ngang sang cô, hoàn toàn kinh ngạc vì phản ứng kì lạ của cô. “Tại sao em lại lo lắng thế, cô gái? Em chẳng làm gì hơn là giành được trái tim anh.”

“Trộm nó thì đúng hơn!” Cô điên cuồng đi vòng quanh anh. “Chẳng lẽ anh không nhận ra em đã làm gì sao? Nhất định em đã nói mê trong lúc ngủ. Em đã ước anh em yêu gần như từ khoảnh khắc đầu tiên em thấy anh, nhưng em chưa hề nói điều đó thành tiếng, em thề đấy.” Cô ngừng lại đủ lâu để kiểm tra trán anh có bị sốt hay không. “Ôi, tội nghiệp anh. Em xin lỗi.”

Colin cười to. “Ngược lại với những gì em tin, tiểu thư à, em chẳng yểm bùa chú gì lên anh hết. Chí ít thì không phải kiểu bùa chú mà em nghĩ.”

“Sao chứ, tất nhiên em đã yểm bùa anh rồi. Ôi, không,” cô lẩm bẩm. “Nếu anh bắt đầu hành động như Brent Vondervan khi mẹ em yểm bùa yêu lên cậu ta vào năm lớp bốn thì sao? Em đoán anh không thể đòi tặng em bánh sandwich phết bơ đậu phộng trong hộp đựng đồ ăn trưa của anh, nhưng anh có lẽ sẽ ngừng sai khiến em hay ngừng gắt gỏng cau có với em.” Cô rùng mình. “Em không thể chịu được nếu anh lịch sự đâu.”

Anh nắm lấy cổ tay cô, ngừng bàn tay vung vẫy không mục đích của cô lại, và buột cô phải nhìn anh. “Chuyện anh yêu em khó chấp nhận đến thế sao?”

Cô gật đầu. “Em e thẹn và vụng về và lúc nào cũng buột miệng nói hớ trước đám đông. Em nói lảm nhảm khi em lo lắng. Em giành hết mấy tấm chăn vì em đã quen ngủ một mình. Em ăn quá nhiều kem khi em bị căng thẳng thần kinh. Và khi em căng thẳng trước chu kỳ, em là một mụ phù thủy thứ thiệt.” Cô nhăn mặt. “À, không thì cũng cực kỳ cáu kỉnh. Em ghét tập thể dục và không bao giờ nhớ đậy nắp tuýp kem đánh răng lại sau khi đánh răng.” Anh vẫn không có vẻ bị thuyết phục thế là cô nói thêm, “Và em quá cao.” Cô nuốt đánh ực, càng lúc thấy càng khó mà đẩy những lời nói qua cục nghẹn trong cổ họng. “Làm sao anh có thể yêu em chứ?”

Anh ôm khuôn mặt cô giữa hai bàn tay, ngắm nhìn những đường nét trên đó như thể để khắc chúng vào trí nhớ. Tiếng cười nhẹ của anh hoàn toàn trái ngược với tia sáng thẫm lấp lánh trong mắt anh. “Làm sao anh lại không yêu em cho được?”

“Ồ…” tiếng thở dài thoát khỏi môi cô trong niềm hạnh phúc thật sự, nhưng Colin đã ở đó để đoạt lấy nó bằng môi anh.

“Tabitha?” anh thì thầm giữa những nụ hôn.

“Vâng,” cô thì thầm, bám riết lấy hai vai lực lưỡng của anh để không đổ sụp vào người anh.

“Gã Brent này là ai? Và một cái sandwich phết bơ đậu phộng là gì? Và một bác sĩ trị liệu và một bác sĩ nha khoa là cái gì? Tại sao người ta lại muốn phục vụ một căn phòng và kẻ quái nào đã dạy em cái bài hát tồi tệ mà em hát tối qua—cái bài làm cho em nghe như em đang thở khịt qua mũi đó?”

Tabitha ngửa ra sau để nhìn anh, nhận ra thời điểm đền tội đã đến. “Anh để tâm chú ý hơn em tưởng nhiều nhỉ.”

Anh gật đầu. “Anh không hiểu lắm những gì em nói, nhưng anh có nhớ.”

Cô miễn cưỡng rời khỏi vòng tay anh và ra dấu về phía một thân cây nằm ngang trên đất. “Có lẽ anh nên ngồi xuống trước đã.”

Anh làm theo, quan sát cô có hơi cảnh giác. Tabitha đi bách bộ quanh khoảng rừng trống, cố gắng tìm cách thích hợp nhất để bắt đầu. Mẹ cô đã luôn dạy cô rằng nếu có khi nào cô không tìm được lối đi, cô nên quay trở lại nơi cô thấy mình lần cuối.

Thế là cô làm theo.

Cô đưa Colin trở lại cái đêm tuyết rơi ở New York khi cô vô tình đi lang thang xa nhà. Mặc dù quá căng thẳng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô cũng thi thoảng nhìn trộm anh và thấy anh đang lắng nghe câu chuyện lan man của cô thật chăm chú, gương mặt anh cẩn trọng không biểu lộ điều gì. Cô đoán cô cũng có vẻ mặt đó khi xem đoạn băng video của mẹ và lần đầu tiên cô biết đến sự tồn tại của bùa hộ mệnh. Anh thậm chí còn xoay sở được một cái gật đầu lịch sự ở một vài điểm mấu chốt trong câu chuyện cô kể.

“Cho nên anh thấy đó,” cô kết thúc câu chuyện, mỉm cười rạng rỡ với anh, “có lẽ cái năng lực mà mọi người cứ gọi là ‘siêu nhiên’ của em chẳng qua chỉ là kết quả của ý thức con người phát triển đến mức tối đa hay một sự đột biến gene thôi. Bùa hộ mệnh chẳng qua chỉ là một tạo tác dẫn positron để tăng giá trị. Chẳng phải điều đó giúp anh cảm thấy khá hơn hay sao?”

Anh ngồi im lặng thật lâu đến mức Tabitha bắt đầu sốt ruột. Rồi anh cào một bàn tay qua mái tóc, làm nó bù xù không thể cứu vãn được. “Hay thật, tiểu thư à, em thật sự đã làm anh an lòng. Không phải anh đang yêu một phù thủy. Anh đang yêu một người điên.”

Cô chớp mắt nhìn anh tràn trề hy vọng. “Vậy có phải người điên thì dễ được xã hội chấp nhận hơn phù thủy?”

Anh đứng lên và đi lầm lũi về phía đối diện. “Nó không phải là khía cạnh chấp nhận hay không, mà là về sự thuận tiện. Phù thủy thì phải bị thiêu trên cọc. Còn anh chỉ cần nhốt em lại trong một nhà tu kín như những người phụ nữ mất trí khác là xong.”

Cô lắc đầu ái ngại. “Em đã sợ là anh sẽ tiếp nhận chuyện này không tốt mà. Đó là lí đo em đã không nói với anh sớm hơn.”

Anh quay phắt lại để há hốc nhìn cô. “Không tốt?” Giọng anh to lên thành tiếng rống. “Không tốt? Em nói với anh em đã đến nơi này bằng cuộc hành trình qua bảy trăm năm từ tương lai—“

“Bảy trăm sáu mươi sáu năm,” cô nhẹ nhàng chỉnh lại.

Cái quắc mặt giận dữ của anh có thể làm cỏ cháy xém. “—bảy trăm sáu mươi sáu năm từ tương lại và muốn anh tin vào một câu chuyện ngớ ngẩn như thế sao.”

“Brent Vondervan là một cậu bé mà em đã chết mê chết mệt vào năm học lớp bốn. Một cái sandwich là một lát thịt được kẹp giữa hai lát bánh mì được thái ra. Một bác sĩ trị liệu đưa ra những lời khuyên để chữa chứng rối loạn tâm thần và cảm xúc. Một bác sĩ nha khoa sử dụng rất nhiều dụng cụ bằng nhựa và kim loại để chỉnh những cái răng cong. Phục vụ phòng là cách thức anh gọi thức ăn trong một khách sạn đắt tiền. Cái bài hát tồi tệ đó là ‘Trái Tim Gian Dối Của Anh’ do Hank Williams sáng tác và thu âm, phát hành tại Nashville, Tennessee, năm 1953 và anh phải hát bằng âm mũi nếu không nó sẽ không phải là nhạc country authentic.”

Colin ngồi xuống thân cây đổ lần nữa, phịch xuống thật mạnh khiến anh gần như ngã trượt mông ra sau. “Vậy chuyện đó là thật, phải không?” anh nói khản đặc. “Em không phải người ở thời đại này, mà ở thời đại khác. Em không thuộc về nơi này.”

Tabitha chưa bao giờ nghĩ anh sẽ trông bị chấn động đến thế. Cô quỳ xuống giữa hai đầu gối anh, đặt hai bàn tay lên đùi anh, và ngước nhìn anh thật âu yếm. “Em thuộc về nơi nào có anh.”

“Nhưng cha mẹ của em… Nếu họ vẫn còn sống, nhất định họ sẽ nghĩ chỗ của em là ở cạnh họ.”

Cô cụp mắt xuống, băn khoăn vì sự lo lắng của anh. “Mẹ em là một người lãng mạn vô phương cứu chữa. Nếu bà có mặt ở đây lúc này, em chắc bà sẽ nói với em hãy nghe theo trái tim mình, thậm chí nếu điều đó đưa em đi xa bà.”

“Còn cha em?”

Cô bật cười. “Ông hẳn sẽ thoi vào mũi anh. Ông vẫn còn nghĩ em là con gái nhỏ của Daddy mà.”

“Có vẻ ông ấy là một người tốt,” Colin nâng cằm cô lên, buột cô phải gặp ánh mắt anh. “Em có thể sống trong sự bất an được không? Vì em sẽ không bao giờ biết được liệu họ có ở đâu đó trong tương lai và nhớ nhung, thương tiếc em như em sẽ thương tiếc họ nếu họ biệt tích vĩnh viễn?”

Câu trả lời không đến ngay trên môi cô như cô hy vọng, nhưng may mắn làm sao, Colin bị phân tâm bởi tiếng vó ngựa vang như sấm đang tiến lại gần. Khi con ngựa chậm lại và bước đi, sượt qua chỗ trốn của họ, họ lẻn ra sau một cây sồi khẳng khiu, sợ rằng những tên sát thủ khác của MacDuff đã đuổi đến nơi. Colin nắm chặt chuôi gươm của anh, nhưng sự căng thẳng trong cánh tay anh thả lỏng khi một giọng nữ véo von cất lên theo sau là một lời hằm hè mỉa mai tiếng Gallic.

“Nếu anh quẹo phải ở ngã ba như tôi đề nghị thay vì quẹo trái như thế này thì chúng ta đã có thể ở đây từ một tiếng trước.”

“Cô là một kẻ hay cằn nhằn còn tệ hơn con ngựa mắc dịch này. Ghìm cái lưỡi của cô lại, cô kia, nếu không tôi sẽ ghìm nó giùm cô.”

“Tôi thách anh thử đấy.”

Sự im lặng đón chào câu thách thức báo điềm gở đó. Colin kéo Tabitha đến một khoảng trống trong đám cây bụi. “Tốt nhất là chúng ta nên bảo đảm họ không giết nhau. Em cũng đã biết rõ Arjon và Lyssandra không có cảm tình với nhau.”

Hàm Colin thả rơi khi họ tiến ra từ bụi dương xỉ để thấy bạn và vị hôn thê của anh đang quấn lấy nhau trong một nụ hôn say đắm. Một con ngựa ra vẻ chán ngán đứng ở cách đó vài feet, lười nhác phe phẩy đuôi.

Tabitha hích Colin. “Cứ nghĩ họ sẽ làm gì nếu họ có cảm tình với nhau mà xem.”

Khi nghe thấy giọng cô, Arjon và Lyssandra dứt khỏi nụ hôn với một cái giật mình tội lỗi. Hai má mịn màng của Lyssandra phớt hồng, đôi mắt cô gái sáng long lanh. Tabitha biết vẻ mặt đó quá rõ. Hẳn gương mặt cô cũng đã thể hiện vẻ mặt đó chỉ một vài phút trước. Cô nén một nụ cười khi cô để ý thấy Lyssandra hếch cái cằm thanh tú lên và dũng cảm gặp ánh mắt họ, còn Arjon thì đưa cánh tay lên để che chở cho cô tiểu thư xinh đẹp của anh ta.

“A, vị hôn phu của em đây rồi,” anh ta nói. “Cậu có thể thách đấu thương với tôi nếu cậu muốn, Ravenshaw, nhưng tôi phải có cô ấy.”

Nhích tới gần Arjon, Lyssandra chớp mắt nhìn lên Colin một cách đáng yêu. Anh vẫn còn đang trong giai đoạn hồi phục từ cơn choáng váng của anh. “Em chưa bao giờ có ý định làm tan nát trái tim anh. Nhưng bây giờ cuối cùng em đã tìm thấy tình yêu chân chính của em, em chỉ có thể cầu nguyện anh sẽ tìm thấy can đảm để bước tiếp.”

Arjon nheo mắt nhìn bạn mình, cố gắng xoay sở để gửi một thông điệp gấp, nhưng Colin không hề nhận thấy. Anh có lẽ sẽ cứ đứng như trời trồng ở đó với cái miệng cứ há ra như thế nếu Tabitha không thọt cùi chỏ vào sườn anh.

Anh ho, rồi đằng hắng như để kiềm nén một tiếng cười. Chỉ có Tabitha là đứng đủ gần để thấy tia sáng hài hước trong mắt anh. “Đó sẽ là một sự dằn vặt cô đơn, cô gái, nhưng anh nghĩ trái tim tan nát của mình sẽ lành lại thôi. Theo thời gian. Rất nhiều thời gian,” anh cộc cằn nói thêm. Anh sải bước qua khoảng rừng thưa và đến bóp tay Arjon.

“Chúc mừng cậu, anh bạn. Cậu đã giành được một trong những trái tim cao quý nhất trong toàn cõi Scotland.” Arjon nhăn nhó khi anh xiết chặt xương anh ta. “Nếu cậu mà dám làm tan nát trái tim cô ấy, cậu sẽ chết với tôi.”

Anh chàng Norman giật bàn tay lại và vỗ lên trái tim anh ta. “Đừng lo! Những ngày tháng thất tình của tôi đã chấm dứt rồi. Tôi không hề nhận ra điều đó cho đến khi tôi ôm cô ấy vùng vằng trong vòng tay tôi, cô ấy cố gắng cắn tôi và tôi phải hôn cô ấy để ngăn những tiếng hét của cô ấy, nhưng tôi chỉ chờ đợi cái thời cơ mà cô nhóc này trở thành phụ nữ thôi.”

Lyssandra chớp chớp mi mắt vào anh ta. “Tất cả những người phụ nữ mà anh cần.”

“Ý của anh cũng thế,” Arjon trả lời, gần như thủ thỉ dỗ dành.

Tabitha đảo tròn mắt. “Tôi đã nghĩ hai người khinh miệt nhau chứ.”

“Tôi còn lựa chọn nào nữa?” Arjon hỏi. “Tôi đã khao khát Lyssa trong trái tim dấu kín của tôi, nhưng tôi biết cô ấy thuộc về Colin và không bao giờ có thể thuộc về tôi.”

“Cho nên anh ấy đã sốt sắng nặn óc ra cách để làm em ghét anh ấy—bỏ nhện lên giường em này, lấy mấy con búp bê của em làm đích bắn cung này, gọi em bằng những cái tên đáng ghét nữa.”

Arjon ấn một nụ hôn nồng nhiệt lên tay cô gái. “Hãy xem đó là những lời âu yếm, cô nàng đanh đá đáng yêu của anh.”

Đến lượt Colin đảo tròn mắt. “Hai người đang làm gì ở đây?”

“Tìm hai người,” Arjon trả lời. Anh ta trao đổi một cái nhìn với Lyssandra. “Hình như Brisbane và MacDuff thông đồng với nhau. Bọn họ đã liên kết cũng được một thời gian rồi.”

Gương mặt Colin bất động như chết. “Đã bao lâu?”

Chẳng có cách nào Arjon có thể giảm nhẹ cú sốc này. “Từ trước khi có cuộc vây hãm. Lyssa đã nghe lỏm được cha cô ấy và người của Brisbane bàn kế hoạch tống khứ cậu và chia sẻ đất đai của cậu. MacDuff đã ký một bản hôn ước dâng Lyssa cho Roger.”

Lyssandra đặt một bàn tay lên cánh tay Colin. “Em chẳng biết gì về sự bội bạc của ông ấy, anh Colin, em thề. Em cầu mong anh tin em.”

Tabitha chưa bao giờ yêu anh nhiều như lúc này khi anh dịu dàng bọc lấy bàn tay Lyssandra trong tay anh, thậm chí còn nặn ra được một nụ cười gượng ép. “Tất nhiên anh tin em. Chính em mới là người bị đối xử bất công còn hơn anh. Sự phản bội của cha em hẳn phải làm em rất tổn thương.”

Cô gái gật đầu, quệt một giọt nước mắt trên má. “Ông ấy đã nói những điều cực kỳ gớm ghuốc.”

Arjon ôm cô gái vào vòng tay, sự âu yếm dịu dàng của anh ta đoan chắc với Tabitha rằng câu nói về sự chung thủy của anh ta là thật lòng. “Nếu tôi đã không ngăn cô ấy lại trong hành lang bên ngoài phòng khách của cha cô ấy thì cô gái ngốc nghếch này đã tự mình cưỡi ngựa đến cảnh báo cho hai người về những tên sát thủ của MacDuff.”

Tabitha lo lắng nhìn quanh, mỗi cái bóng đột nhiên trở thành một mối nguy. “Có bao nhiêu người ngoài kia?”

Arjon gác tay lên chuôi gươm anh ta, nụ cười toét miệng thật lạnh lẽo. “Đã ít hơn ba tên.”

“Tính là bốn đi,” Colin nói.

Arjon cau mày. “Chúng tôi đã cử Chauncey lấy chiến mã của Lyssandra đi theo lối này. Hai người có thấy cậu ta không?”

Colin gật đầu dứt khoát. “Đã thấy và đã chôn cậu ta. Cậu ta đã trúng một mũi tên nhắm cho Tabitha.”

Họ cùng chia sẻ một khoảng thời gian im lặng u ám để tưởng nhớ chàng trai dũng cảm trước khi Lyssandra chuyển ánh mắt bối rối sang Tabitha. “Người của Brisbane đã nói chủ hắn muốn chị phải còn sống. Hắn có vẻ rất lo lắng khi cha em bảo rằng chị sắp phải chết. Cứ như hắn sợ mạng sống của hắn sẽ đi đứt nếu hắn không mang được chị về vậy.”

Tabitha trao đổi một cái nhìn bất an với Colin. Sự chú ý của Brisbane chắc chắn không phải thứ cô muốn thu hút. “Anh có nghĩ hắn đã đoán được…”

Colin gật đầu. “Có khả năng lắm. Roger luôn là một tên khốn gian xảo.”

Anh sải bước tới bìa rừng và đứng xoay lưng lại phía họ, tay chống trên hông. Tabitha muốn đến bên anh, nhưng biết anh cần chút khoảng cách để tiếp thu tất cả những điều anh vừa mới nghe được trong một thời gian quá ngắn.

Arjon cũng không thoải mái với sự im lặng trầm tư của Colin hơn gì cô. “Nếu cậu đã quyết tâm sẽ truy tầm Brisbane, tôi nghĩ làm liều cũng chả sao vì chúng ta chẳng còn trông cậy vào quân tiếp viện của MacDuff được nữa.”

Colin xoay người lại đối diện với anh ta. “Cậu nên đưa Lyssa đi trước khi MacDuff nhận ra hai người đã biến mất. Đi thật xa nơi này chừng nào cậu dám. Đây không phải cuộc chiến của cậu.”

Arjon cười toe. “Cậu biết tôi không thể nào cưỡng lại một trường hợp vô phương mà. Cậu nghĩ làm thế nào mà tôi lại có mặt ở cuộc Thập Tự Chinh chứ?” Anh ta trở nên nghiêm túc. “Nếu đây là cuộc chiến của cậu, bạn tôi à, thì nó cũng là cuộc chiến của tôi.”

“Và của em nữa,” Lyssandra thêm vào, bước về phía trước.

Colin quan sát họ trong một lúc lâu trước khi gật đầu. “Trường hợp này có lẽ không vô phương cứu chữa như cậu nghĩ đâu. Tôi có một thứ vũ khí mà Brisbane không bao giờ sánh được.”

Tabitha đứng như trời trồng khi Colin đi tới. Anh đưa tay vào trong áo và tháo một sợi dây chuyền mảnh mà anh đã lặn lội đi tìm và sửa lại trong khi cô còn đang ngủ. Cô không bị mê hoặc bởi ánh lấp lánh của viên ngọc bằng ánh sáng âu yếm trong đôi mắt Colin khi anh tròng sợi dây qua đầu cô cho đến khi viên ngọc đáp trên trái tim cô.

Arjon nhướng một lông mày đa nghi lên. “Và cái thứ vũ khí đó là gì?”

Colin chạm một nụ hôn lên má cô khi anh xoay cô lại đối diện với họ. “Cô phù thủy xinh đẹp nhất trong giới đạo Cơ đốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.