Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 4: Thiên phú thuế biến




Hạ Thiên Tinh trở lại phủ tổng thống, đầu tiên đi nhìn Hạ Đại Bạch, cùng cậu bé nói qua tình huống, tắm rửa xong tiếp tục chuẩn bị khảo hạch ngày kia của mình. Chỉ còn lại thời gian một ngày. Cô muốn đi thư phòng tìm tư liệu. Thời điểm đẩy cửa đi vào, trong thư phòng lại vẫn lượng nhất trản đăng, cô ngạc nhiên thấy anh đang ở đó.

Bạch Dạ Kình.

Thân mình cao to tựa vào trên giá sách hình trứng, cầm trong tay một quyển sách. Ngọn đèn tỏ khắp xuống dưới, một vòng kim sắc quang bao phủ ở trên người anh. Hạ Thiên Tinh không nghĩ tới anh sẽ ở đây. Trước kia rất khó nhìn thấy anh một lần, mấy ngày gần đây anh nhưng thật ra thường xuyên ở nhà.

“Tổng thống tiên sinh.” Cô đành tiếp đón, tận lực không suy nghĩ thêm nữa chuyện tối hôm qua hai người bọn họ thiếu chút nữa lau súng bóp cò. Bạch Dạ Kình chính là miễn cưỡng nâng mắt, dò xét liếc mắt một cái, môi mỏng mím nhanh, không nói chuyện. Sau đó lại cúi đầu, tiếp tục xem thư trên tay.

Hạ Thiên Tinh cũng xem là thói quen. Dù sao thái độ anh vẫn lạnh băng như vậy. Bất quá, là sai thấy sao? Cảm giác, cảm xúc của tổng thống tiên sinh hôm nay tựa hồ cũng không khá lắm. Hạ Thiên Tinh đơn giản liền vượt qua anh, cẩn thận tìm quyển sách mình muốn dùng. Theo giá sách rút vài quyển, nhưng là, còn lại một quyển phía trên đỉnh đầu. Cô không muốn dùng cây thang, trải qua chuyện lần trước bị ngã nay cô vẫn còn nhớ! Cố gắng kiễng mũi chân, lại như thế nào đều không thể với đến. Cô cau mày, đang buồn bực, phía sau, một bóng đen đột nhiên bao phủ xuống. Tâmcô nhảy dựng lên, lòng rắn chắc đã nhích lại gần, dán phía sau lưng của cô.

Tiện đà……Cánh tay dài, lướt qua cô, dễ dàng đem quyển sách kia rút ra. Đầu ngón tay của anh, vô tình chạm qua tay của cô. Nhiệt độ chạm nhau, trong lòng cô rối loạn một chút. Theo bản năng quay đầu, anh chính là vẫn cúi đầu, một cái chớp mắt, môi hai người cách có không đến một tấc. Lông mi của cô, cơ hồ đều chạm trên chóp mũi của anh. Anh ánh mắt sắc thâm trầm. Hô hấp của cô lập tức liền dồn dập, thân mình theo bản năng lại dựa sát vào giá sách, bản năng muốn cùng anh bảo trì khoảng cách an toàn, bởi vì…… Người đàn ông này, quá nguy hiểm. Chỉ liếc mắt một cái, liền khả năng lại sa vào, không thể tự thoát ra được. Nhưng là, phía sau là anh, phía trước là giá sách, động tác của cô bất quá chính là phí công.

“Hắn thế nào?” Bạch Dạ Kình đột nhiên hỏi.

Hạ Thiên Tinh nghĩ đến anh lại lui ra phía sau từng bước, nhưng là, không có. Anh tay cầm sách, tay còn lại để trên giá sách, phủ thân, xem cô. Thân hình anh cao lớn, tư thế như vậy, làm cho cô cảm thấy cảm giác áp bách rất nặng nề. Suy nghĩ có chút loạn, chỉ lúng ta lúng túng hỏi: “Ai thế nào?”

“Đối tượng xem mắt của cô.” Thời điểm nói lời này, thanh âm của anh có chút thanh lương, nhưng trên mặt lại không hiện ra nhiều cảm xúc.

Cô sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ biết chuyện mình đi xem mắt. Xem bộ dáng chắc là Hạ Đại Bạch nói.

Tay cô chỉ đặt ở trên giá sách, nhẹ nhàng khụ một tiếng, hàm hồ nói: “Ừm…… Còn rất tốt a……”

“Tính tiếp tục phát triển?” Anh nhìn chằm chằm cái ót của cô, thanh âm thấp hơn chút, ngay cả mình cũng không phát giác ra.

“Đối phương còn rất tốt, cho nên…… Tiếp xúc trước đi.”

Bạch Dạ Kình liếc mắt cô một cái, sau lại lui từng bước. Hơi thở của anh thối lui, cảm giác áp bách cũng đi theo thối lui không ít, Hạ Thiên Tinh cuối cùng mới thở phào nhẹ nhỏm.

Quay đầu. Anh đem quyển sách kia đưa cho cô, ánh mắt sâu nặng lườm cô liếc mắt một cái, “Hiện tại lại không thích Hứa Nham?”

“Anh ấy?”

Nhắc tới Hứa Nham, Hạ Thiên Tinh trong lòng còn thoáng có chút mất mát. Kia dù sao cũng là mối tình đầu. Trên mặt lại lắc đầu, “Năm năm trước, lúc tôi mang thai Đại Bạch, cũng đã xong. Bây giờ còn nói chuyện gì?”

Anh hừ một tiếng, “Cô thay lòng đổi dạ nhưng thật ra rất nhanh. Mấy ngày trước cũng bởi vì hắn cùng tôi tính sổ, hiện tại tiêu sái như vậy.”

Hạ Thiên Tinh 囧 hạ, “Ngày đó là uống rượu, về sau sẽ không.”

“Đúng rồi.” Cô nhớ tới một sự kiện, do dự, mới thử thăm dò hỏi: “Anh cùng Tống tiểu thư…… Ngài thật sự sẽ lấy Tống tiểu thư sao?”

Bạch Dạ Kình soi mói nhìn cô liếc mắt một cái, Hạ Thiên Tinh sợ anh hiểu lầm, vội vàng xua tay giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn tìm hiểu sinh hoạt cá nhân ý tứ của anh…… Tôi chỉ là muốn hiểu biết một chút, các ngươi đại khái khi nào thì kết hôn…… Các ngươi muốn kết hôn, tôi đến lúc đó nhất định phải chuyển đi ra ngoài, ngài sớm một chút nói cho tôi biết, tôi cũng chuẩn bị tâm lý.”

Mi tâm anh nhăn lại, tựa hồ là rất không thích giải thích này của cô, bước hướng ngoài thư phòng đi ra. Hạ Thiên Tinh theo bản năng đuổi kịp từng bước, thanh âm lành lạnh của anh của truyền đến, “Ở đây tôi không cho cô chuyển đi ra ngoài trước đó, cô làm sao cũng không thể đi!”

Nói đến đây, anh lại xoay người lại, thật mạnh nhìn cô liếc mắt một cái, “Cũng không cho phép cô cùng đối tượng xem mầt của cô kết hôn!”

“…… Vì sao nha?” Hạ Thiên Tinh hoàn toàn không rõ. Quy định này không khỏi cũng quá bá đạo chứ!

“Không có vì sao. Tôi nói không cho phép chính là không cho phép!”

“……”

…………………………

Hạ Thiên Tinh luôn luôn nghĩ buổi tối hôm kia tổng thống đại nhân gọi hai cái là ’ không cho phép ’, như thế nào cũng tưởng tưởng cũng không rõ.

“Vị Ương, cậu…… Nếu có người đàn ông ở cùng với cậu, mạc danh kỳ diệu nói không muốn cậu chuyển đi ra ngoài, cậu cảm thấy sẽ là bởi vì sao?” Trong phòng nghỉ, Hạ Thiên Tinh uống cà phê, hỏi Trì Vị Ương.

“Khả năng có người gánh vác tiền thuê nhà, tiện nghi?”

“……” Hạ Thiên Tinh trở mình cái xem thường, “Vậy anh ta nếu còn cùng cậu, không cho phép cậu cùng đối tượng xem mắt kết hôn thì sao?”

“Này còn phải hỏi tớ?” Lúc này, đổi lại là Trì Vị Ương cho cô cái nhìn xem thường, “Nếu người đàn ông nào cùng cậu nói lời này, không cần nghĩ, người ta chính là thích cậu! Thích cậu, đương nhiên sẽ không cho cậu chuyển đi ra ngoài, không hy vọng cậu gả cho người khác. Loại sự tình này còn hỏi?”

“Thích?” Hạ Thiên Tinh sợ run chớp mắt.

Bạch Dạ Kình sẽ thích chính mình? Ngẫm lại, lại nhanh xua tay.

“Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Anh ta không có khả năng sẽ thích của tớ”

Trì Vị Ương ngửi được một tia khác thường, buông cà phê lại nói, “Thiên Tinh, căn bản cậu cùng người nào ở chung sao? Cậu, người phụ nữ này, cư nhiên một chút cũng không có cho tớ biết! Khó trách cậu chết sống không chịu mời tớ tới nhà cậu, nguyên lai cậu dấu đàn ông cho mình a!”

“Không phải a, không phải như cậu nghĩ đâu……”

“Đó là thế nào?” Trì Vị Ương hai tay vòng ngực, nhìn chằm chằm cô, “Nói xem, đối phương là loại người nào? Suất hay không suất, cao hay không cao, phú hay không giàu? Hừ, cậu muốn ngay cả tớ cũng dám gạt, hậu quả nhưng là tự chịu nha!”

Hạ Thiên Tinh lỡ miệng nói, trong lúc nhất thời thật đúng là không biết nên giải thích như thế nào. Vắt hết óc nghĩ, tầm mắt bị tivi trong phòng nghỉ trên vách tường cướp đi mất.

Bọn họ ở bộ ngoại giao, mỗi ngày đều truyền phát tin tối đúng lúc tin tức chính trị. Mà giờ khắc này, một cái tin tức trọng đại truyền bá, nhảy đến trên màn ảnh, lập tức liền cướp đi hô hấp của Hạ Thiên Tinh.

Trên đài, cũng đúng vẻ mặt ngưng trọng, “Hiện tại sắp thông báo một tin tức, ngay tại 2 phút trước, quảng trường Bạch Vũ đột nhiên xuất hiện tình huống nổ mạnh, theo thông tin, văn phòng tổng thống đã bị liên lụy, tổng thống tiên sinh khả năng đã ở bị thương. Trừ lần đó ra, còn có phần đông dân chúng đã bị ảnh hưởng, tình huống thương vong cụ thể, sẽ được tiếp tục thông báo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.