Máu Lạnh

Chương 16




Yên lặng.

Không biết điều gì thức tỉnh nàng.

Mắt tiệp thật dài đầu tiên là nhẹ chớp, rồi sau đó chậm rãi, không tiếng động mở ra. Con ngươi trong như nước có mờ mịt cùng hoảng hốt, tầm mắt nàng lờ mờ không phân biệt được thực tế và mơ.

Sức nóng trên tay tràn tới toàn thân, sốt cao liên tục mấy ngày mấy đêm chỉ làm cho nàng càng suy yếu. Nàng giống như đã mơ thấy rất nhiều, từng giấc mơ đều có thân ảnh Kim Lẫm.

Cách giường không xa có một ô cửa sổ.

Ngoài cửa sổ tuyết lặng lẽ rơi xuống, giống như một đóa hoa nhưng là một đóa hoa héo úa.

Toàn thân U Lan mềm yếu không có một tia sức lực. Tầm mắt mông lung của nàng lướt qua trong phòng, một lúc lâu sau mới phát hiện trong căn phòng đá không chỉ có một mình nàng.

Cách đó vài thước có một bàn đá rộng lớn. Ánh nến trên bàn chiếu sáng những quyển sách da cừu, mười ngón tay ngăm đen có lực mở quyển sách, thỉnh thoảng phát ra những tiếng sột soạt, một đôi mắt đen nhánh được ánh nến chiếu sáng đang xem văn thư, xử lý những chuyện phức tạp.

Đây là mơ sao?

Nàng tham lam nhìn Kim Lẫm ở trước bàn, thậm chí không nỡ nháy mắt.

Cho dù, là mơ cũng tốt.

Chỉ cần nhìn thấy Kim Lẫm, có thể lẳng lặng ngắm nhìn hắn như thế, đối với nàng bây giờ mà nói cũng là một giấc mơ xa xỉ đẹp đến cực điểm. Chỉ có ở trong mơ, hắn mới là hắn năm đó, khi giữa bọn họ không có những hiểu lầm kia, những nước mắt kia, cùng đau lòng kia.

Dưới ánh nến, gương mặt đẹp mắt kia lóe lên những mảng sáng mảng tối. Nàng miễn cưỡng, hơi rướn thân thể, muôn nhích tới gần chút ít, nhìn nam nhân yêu thương nhìn cẩn thận hơn.

Thân thể mềm yếu lại không cho phép nàng di động. Hai tay của nàng thậm chí truyền đến từng trận đau, nàng cúi đầu, mờ mịt nhìn hai tay băng bó, trí nhớ từng giọt từng giọt trở lại, nàng từ từ nhớ lại những tranh đoạt, la mắng, vây xem, vết bỏng.

Thì ra đây không phải là mơ sao? Nàng chẳng qua là đau đến bất tỉnh .

U Lan lại nhìn về phía cạnh bàn lần nữa.

Đúng rồi, đó cũng không phải mơ.

Kim Lẫm trong mơ không có vẻ mặt nguội lạnh như thế; Kim Lẫm trong mơ không có vết sẹo nơi thái dương kia; Kim Lẫm trong mơ xương mũi cũng sẽ không cong như vậy, giống như là bị người đánh. Kim Lẫm trong giấc mơ của nàng trong mắt có ôn nhu thật sâu, luôn vuốt cái trán của nàng, dùng cặp mắt đẹp kia nhìn nàng mỉm cười…

Nước mắt ấm áp lặng lẽ trợt xuống má phấn, nàng nhưng vẫn mở to mắt không nỡ nhắm lại. Nếu nhắm mắt lại, nàng lập tức sẽ không nhìn thấy hắn.

Dưới ánh nến, hình ảnh lay động.

U Lan nhớ tới từng chút từng chút trong nham động.

Trong nháy mắt nayfm thời gian dường như ngừng trôi. Hắn cùng nàng như chưa từng rời đi, ở mảnh trời nhỏ bí mật riêng tư này vẫn cất dấu tình yêu say đắm chỉ thuộc bọn họ…

Bỗng dưng, cặp mắt đen kia nâng lên, giống như đã sớm phát hiện nàng im lặng nhìn chăm chú, yên lặng nhìn nàng.

Thực tế dời non lấp bể tiến đên bất ngờ tàn phá sự yên lặng nàng dựng lên. Nàng co nhanh hai vai, gương mặt tái nhợt khiếp đảm nhìn hắn, cứng nhắc đợi những lời nói ác ý của hắn lần nữa.

Sau ta, còn có bao nhiêu nam nhân ngủ qua ngươi?

Nhớ tới lời lên án của Kim Lẫm, nàng không nhịn được mà nao núng.

Quan Tĩnh cũng thật hy sinh, chịu để muội muội của mình làm kỹ nữ làm mồi nhử. Mà ngươi, lại càng trung thành khiến ta kinh ngạc, lại nguyện ý vì nước vong thân

Ngươi không biết chuyện?

Tin tưởng? Ngươi không xứng để nói hai chữ này!

Khóc cũng là một trong những thủ đoạn của ngươi.

Ngươi tưởng niệm tư vị thay ta ấm giường?

Một câu lại một câu lên án, nhục nhã, cũng tổn thương nàng thật sâu. Có những đêm, nàng thậm chí vì nhớ lại những lời nói ác ý Kim Lẫm từng nói mà thức tỉnh từ trong mơ.

Khi hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới bên giường, U Lan quay đầu đi, không để cho hắn nhìn thấy nước mắt trong mắt nàng, yếu ớt đến mức không cách nào tiếp nhận những hiểu lầm ác độc của hắn nữa.

Nhưng, Kim Lẫm chỉ đứng bên giường, ngắm nhìn nàng, một câu cũng không nói.

Yên lặng.

Trong nhà đá, chỉ có hắn cùng hô hấp của nàng.

Vết thương làm cho U Lan suy yếu không thôi, thanh tỉnh ngắn ngủi đã hao tổn của nàng không ít thể lực. Nàng vì mệt mỏi mà chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng lại cảnh giác mở ra.

Kim Lẫm còn đang ở bên giường.

Hắn sẽ nói gì?

Hắn sẽ làm gì?

Nàng thấp thỏm chờ đợi, thần trí lại càng lúc càng mông lung.

Mắt tiệp thật dài nhắm lại, lại mở ra, rồi sau đó nhắm lại lần nữa, sau khi lập lại mấy lần, mệt mỏi cắn nuốt thanh tỉnh, mắt của nàng trầm nặng đến mức không cách nào mở ra nữa.

Trong nháy mắt trước khi đi vào trong mộng, nàng phảng phất cảm nhận được có một bàn tay to chậm rãi, nhẹ nhàng, thậm chí khẽ run chạm tới trán của nàng. Trong cử chỉ kia chỉ có ôn nhu thuần túy.

Nàng thở dài trong mộng.

Đây chính là mơ sao?

Chỉ có cảnh trong mơ, Kim Lẫm mới có thể chạm tới chậm rãi như thế, ôn nhu như thế…

Nước mắt lại lần nữa từ khóe mắt chảy xuống, ngón tay ôn nhu kia nhẹ nhàng, lau nó đi.

………………….

Mấy ngày sau, U Lan cuối cùng cũng không còn ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ nữa. Thời gian thanh tỉnh nhiều hơn, lúc này nàng mới phát hiện tình cảnh của mình có biến hóa vô cùng lớn.

Nàng được an trí ở trong một gian nhà đá, ngủ trên giường lớn mềm mại, chẳng những không cần lao động mà ngay cả ba bữa cơm cũng có người hầu hạ, đại phu lại thỉnh thoảng đến đây ngó nhìn vết thương của nàng, tùy thời sẽ bốc thuốc cho nàng, giữ vết thương sạch sẻ, chỉ sợ nàng sẽ nhiễm trùng mà phát sốt lần nữa.

Lúc trước, Ba Na chỉ huy nàng lao động, cũng thành người chuyên trách chiếu cố nàng.

Ba bữa cơm bưng đến trước mắt không còn là thịt khô nguội lạnh mà là cháo thịt thơm nồng. Thấy nàng sức ăn kém, Ba Na còn không chịu hết hy vọng, cố gắng muốn nàng ăn nhiều chút ít để mau khôi phục.

U Lan không rõ những vết thương này tại sao lại khiến những đại ngộ nàng từng chịu thay đổi nhiều như thế. Ba Na chỉ nói cho nàng tất cả đều là an bài của Kim Lẫm.

Kim Lẫm.

Nam nhân nàng yêu thương.

Là nam nhận hiểu lầm nàng, hận nàng.

Trong lòng U Lan cực kỳ thấp thỏm, không rõ như vậy là bắt đầu của một sự hành hạ khác, hay giữa bọn họ có phải thật sự xuất hiện sự chuyển biến?

Mấy đêm sau nàng mới nhìn thấy Kim Lẫm.

Hắn dẫn tộc nhân đi săn thú, lúc thắng lợi trở về, tiếng thông báo trầm thấp truyền khắp cả thảo nguyên. Các nữ nhân cao hứng phấn chấn nhận những con mồi kia, bận bịu đi đồ nấu ăn cùng xử lý, các nam nhân còn lại vây quanh đống lửa uống rượu, lớn tiếng xôn xao thảo luận những tình huống mạo hiểm trên đường săn thú.

Trong đại sảnh ầm ầm, tiếng người ầm ỹ ngay cả trong nhà đá cũng có thể nghe rõ ràng.

U Lan đã ngủ bị thanh âm đánh thức. Nàng nửa mê nửa tỉnh nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, giọng nói Ba Na đè thấp, còn có một giọng nói trầm thấp, khàn khàn nam tính.

Nàng bỗng dưng tỉnh lại.

Đó là thanh âm của Kim Lẫm!

U Lan suy yếu mở mắt, đập vào mi mắt la Kim Lẫm mặc áo choàng da thú, trên vai còn phủ tuyết, dưới ánh nến bỏ áo choàng xuống. Ba Na đi lên phía trước, nhận lấy áo choàng, cẩn thận rũ sạch sẻ hết tuyết mới treo lên góc tường.

“Lẫm…”

Một âm thanh khẽ gọi khiến hắn toàn thân cứng đờ.

Một hồi lâu sau, Kim Lẫm mới xoay đầu lại, trong đôi mắt đen sâu trầm thu lại tất cả tâm tình, không tiết lộ chút nào.

Đối mặt với cái nhìn chăm chú của hắn, U Lan ngược lại chân tay luống cuống . Nàng cắn cắn môi, nhéo lấy da thú mềm mại, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía then treo áo choàng. Cây then mun vì sử dụng quanh năm mà đen nhánh, áo choàng rộng lớn vắt lên then, độ dài then cài vừa đúng giống như được đo lường mà tạo thành.

Nàng đột nhiên hiểu .

Đây là phòng của Kim Lẫm, tất cả trong phòng đều là vì hắn mà tạo thành, bao gồm cả giường lớn nàng đang nằm, chăn da thu mềm mại.

Thân thể mảnh khảnh khó khăn muốn chống lên. Nhưng nàng còn chưa vén da thú lên, Kim Lẫm đã mở miệng.

“Đừng động.”

“Ta không nên —— ta không nên —— lưu lại nơi này…” Nàng thấp giọng nói, có chút bối rối, khẩn cấp muốn xuống giường, đem cái giường này, căn phòng này, trả lại cho chính chủ.

Mày rậm nhíu chặt, hắn lần nữa mở miệng.

“Nằm lại đi.”

Kiên quyết tron tiếng nói kia làm cho U Lan không dám động đậy. Nàng không xác định rút tay chân về, một lần nữa nằm lại trên giường, đôi mắt đầy hoang mang.

Kim Lẫm hít sâu một hơi, giọng nói đạm mạc.”Con tin, đã chết thì không có giá trị.”

Chỉ là như vậy sao?

Chỉ có như vậy phải không?

Nàng cảm giác được nam nhân trước mắt có chút bất đồng. Mặc dù vẻ mặt vẫn nguội lạnh, lời nói vẫn đạm mạc, nhưng trong mắt hắn không còn nhuệ khí kinh người nữa.

Mơ hồ, nàng nhớ tới lúc trước khi lâm vào hôn mê, cảm xúc ôn nhu kia.

Đó là mộng sao?

Không phải là mộng sao?

Nàng khiếp đảm, sợ hãi của nàng vì một chút thay đổi của hắn, đảo mắt lập tức tan thành mây khói. Nàng mặc dù không rõ cái gì đã thay đổi Kim Lẫm. Nhưng lại không khắc chế được hy vọng đang dâng lên trong lòng.

“Lẫm, ta ——” nàng khua lên dũng khí mở miệng.

Hắn lại cắt đứt nàng.

“Ngươi tốt nhất nên im lặng, tính nhẫn nại của ta cũng chỉ có như vậy.” Hắn ngăn lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy.”Ngươi bây giờ chỉ cần tĩnh dương cho tốt, tránh cho từ nay về sau người khác mượn cớ, để cho người Nam Quốc nói Ưng tộc chúng ta ngược đãi con tin.” Hắn đưa lưng về phía nàng, không nhìn tới mặt của nàng, mắt của nàng.

Thanh âm ôn nhu lại giống như dây thường xuân, lặng lẽ lan tràn, vòng vòng quanh hắn.

“Được.” Nàng ôn thuần đáp ứng, nằm vào giường ấm áp, lẳng lặng đưa mắt nhìn tấm lưng rộng rãi của hắn, vừa lập tức nhớ lại, năm đó trong nham động, nàng tự tay xoa thuốc cho mỗi một vết thương trên tấm lưng trần của hắn…

Hồi ức khiến cho mặt nàng hiện lên nhàn nhạt đỏ bừng. Nàng cúi đầu xuống, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy dấu vết trong lòng bàn tay nàng.

Đôi mắt ưng.

Tay nhỏ bé trắng nõn sờ lên bộ ngực, lại phát hiện dây vàng bất ly thân đã sớm không cánh mà bay, ngay cả chiếc nhẫn trên sợi dây vàng cũng không có bóng dáng.

“Chiếc nhẫn của ta đâu?” Nàng vội vàng ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vẻ mặt bối rối, giống như thất lạc đồ vật so với tính mạng còn nặng hơn.

Kim Lẫm quay đầu lại, nhướng lông mày nhìn nàng.

“Đó là chiếc nhẫn của ta.” Hắn cường điệu.

“Nhưng, ngươi đã cho ta.” Kia là tín vật của hắn, trân bảo của nàng.

Con ngươi đen nhánh, lướt từ vết thương ở lòng bàn tay U Lan đến khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ lo lắng.

“Đó là ta…” Không cần cả cái này cũng cướp đi chứ.

Hắn lặng yên nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt màu đen co rút lại.

Nàng nhìn khuôn mặt nguội lạnh của hắn, không tiếng động khẩn cầu.

Hắn từng nghĩ tới lấy chiếc nhẫn đi nhưng chân tướng còn chưa sáng tỏ, còn có quá nhiều bí ẩn, hắn vẫn không thể quyết định nên đối đãi nàng thế nào.

“Ở đầu giường.” Hắn trầm giọng mở miệng.

Nàng bận rộn quay đầu, nhìn thấy chiếc nhẫn đen thui tỏa sáng dưới ánh nến.

U Lan vội vươn tay, đem chiếc nhẫn thu vào lòng bàn tay. Cho dù nó từng làm cho nàng bị phỏng, từng làm cho nàng rơi lệ, từng làm cho nàng thống khổ, nhưng vẫn không tổn hao gì tầm quan trọng của nó với nàng.

Cái nhẫn này là trân bảo của nàng.

Mừng rỡ trong mắt nàng làm cho hắn xúc động mở miệng.”Vì sao ngươi còn giữ nó?”

Con ngươi trong suốt đưa mắt nhìn hắn, giống như muốn nhìn vào trong lòng hắn.”Bởi vì, đây là ngươi để lại cho ta.” Nàng nhìn hắn, không có chút dấu diếm, đương nhiên, nhẹ giọng nói cho hắn biết: “Ta yêu ngươi. Cho nên, nó đối với ta mà nói nó rất trọng yếu.”

Ba chữ kia, khi hắn không đề phòng nhất, xông vào.

Kim Lẫm toàn thân cứng nhắc, đối mặt với lần đánh lén của sự ôn nhu nhất kiếp này, nhưng lại hoàn toàn không cách nào nhúc nhích. Ánh mắt của nàng, ôn nhu của nàng, lời nói của nàng, giống như nước mềm mại nhất, một giọt lại một giọt, cơ hồ muốn xuyên qua cái khóa cứng rắn trong lòng hắn.

Đánh lén thành công, nàng còn được voi đòi tiên. (Được voi đòi hai bà Trưng, hì hì)

Đôi mắt sợ hãi, rồi lại có chút chần chờ. Nàng thấp thỏm bất an, thử vươn tay, đầu ngón tay khẽ run, sờ nhẹ cổ tay hắn, vòng quanh vết sẹo xấu xí kia.

“Đây là ——”trong lòng nàng đau nhói, nói không ra tên tòa Luyện Ngục này.”Ngươi ở đây là… Khi đó… Lưu lại tổn thương sao?” Hắn đã bị loại hành hạ nào mới có thể lưu lại vết thương đáng sợ như thế?

Phản ứng của Kim Lẫm giống như bị nóng cháy. Hắn chợt rút tay ra, nhanh chóng rời khỏi cạnh giường, giống như tiểu nữ nhân nằm trên giường không phải mềm mại như nước, mà là một loại dã thú cắn nuốt hắn.

Nhưng trong chớp mắt hắn thối lui kia, rồi lại nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên vẻ bi thương. Hắn biết, hắn lại lần nữa tổn thương nàng.

Nhịn xuống suy nghĩ muốn trở lại bên người nàng, Kim Lẫm đột nhiên xoay người, sải bước rời khỏi nhà đá. Khi cửa bị đóng sầm, thân ảnh của hắn cũng biến mất trong tầm mắt nàng.

Dưới lầu còn ồn ào tiếng động. Trong nhà đá lại lặng lẽ không tiếng động.

Nhìn của đã đóng lại kia, nàng thu tay lại, đem chiếc nhẫn đã tìm lại được kia cầm chặt trong tay, đặt trước ngực.

Mặc dù hắn xoay người rời đi, nhưng hy vọng nho nhỏ cũng đang dâng lên trong lồng ngực.

Hắn trả chiếc nhẫn lại cho nàng.

Nàng nhắm mắt lại, an ủi chính mình.

Ít nhất, hắn đã trả chiếc nhẫn lại cho nàng…

…………….

Kim Lẫm đang kháng cự.

Hắn cảm thấy tựa như đang hãm sâu trong một cuộc chiến gian nan nhất. Hắn phải kháng cự, điều này xôn xao sôi trào trong lòng, cấp bách muốn chạm vào những khát vọng sâu xa; lại phải kháng cự, mỗi lần nhìn thấy nàng, không chút giấu diếm trong mắt nàng cơ hồ đủ để rút ra sự ôn nhu trong hắn.

Từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa bao giờ do dự không quyết.

Bồi hồi giữa yêu và hận cơ hồ ép hắn phát điên, tính tình táo bạo làm cho hắn giống như ác quỷ, gầm thét rống giận với mọi người. Yêu cùng hận, là một thanh đao hai lưỡi, mỗi một lần do dự giống như dùng đao chém trên người một vết thương.

Hắn nên hận nàng?

Hay nên yêu nàng?

Lôi Trạch vượt qua sông Trầm Tinh không truyền đến bất kỳ tin tức nào. Kim Lẫm trở nên giống như bạo quân, nghiêm khắc mà chuyên chế, thậm chí thỉnh thoảng xùn đột cùng Kim Liệt. Nhưng ở trước mặt U Lan, hắn lại thành chết nhát.

Hắn không cách nào đối mặt với sự ôn nhu của nàng, thế là chỉ có thể trốn tránh. Hắn đem nhà đá tặng cho nàng, chính mình lại ở trong đại sảnh, mỗi đêm không phải xử lý chánh sự thì cũng dạo bước trước đống lửa, lo âu làm loạn đầu tóc, trong mắt tràn đầy tia máu.

Chẳng qua là, dù có phòng bị nghiêm mật đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ có nhược điểm.

Đêm hôm đó tuyết ngừng rơi, Kim Lẫm tâm hoảng ý loạn cuối cùng cũng không chống lại được thân thể mệt mỏi, ngồi trên chiếc ghế rộng rãi, bị sự buồn ngủ dụ dỗ nhắm hai mắt lại.

Trong lò đá, ngọn lửa tỏa ra.

Đêm khuya, một bóng người mảnh khảnh bước qua gạch đá bị ánh lửa chiếu sáng, xuyên qua đại sảnh không một bóng người, không tiếng động đi tới bên cạnh chiếc ghế.

Cơ hồ trong nháy mắt có người xuất hiện, Kim Lẫm lập tức tỉnh. Hai mắt của hắn vẫn đóng chặt, tay trái rủ xuống sau ghế cũng đã cầm chuôi đao.

Cho đến khi hắn ngửi thấy hương thơm này. Mùi hương kia nhẹ hơn hương hoa, cũng nhạt hơn hương hoa, nhưng so với hương hoa lại càng khiến người ta khó quên..

Toàn thân Kim Lẫm căng thẳng, ngay cả mắt nhắm chặt cũng nhạy cảm cảm thấy nàng tiến tới gần, nàng chần chờ, trên người nàng nhàn nhạt mùi thơm.

Đầu ngón ta không bị dính vết bỏng lặng lẽ thử sờ nhẹ tóc hắn, phát hiện hắn không phản ứng mới xác định hắn đã lâm ngủ sâu.

Ngón tay mềm mại có run rẩy rất nhỏ.

Mơn trớn cằm hắn, vai hắn, cánh tay hắn, cuối cùng đi tới cổ tay hắn, ở chỗ vết thương cũ dữ tợn bồi hồi không đi.

Nàng khẽ vuốt vết thương kia, thậm chí cúi đầu, trên vết thương của hắn ấn xuống nụ hôn của nàng. Vài giọt nước mắt nóng rơi trên da thịt của hắn.

Hắn muốn ngăn cản nàng, rồi lại không thể ra sức.

Nụ hôn ôn nhu rơi trên tóc hắn, giống như không muốn đánh thức, chỉ nhẹ nhàng phật qua. Hắn nghe được thanh âm của nàng.

“Tin tưởng ta…” Thanh âm kia rất thấp rất thấp, so với thiên quân vạn mã còn có lực hơn, chấn động thật sâu trái tim hắn, làm cho phòng bị của hắn sụp đổ.”Lẫm, ta yêu ngươi, tin tưởng ta…”

……………..

Mùa đông từ từ tích một lớp tuyết trằng thật sâu, U Lan cầm chiếc nhẫn, dùng sợi dây đỏ Ba Na đưa để đeo trở lại cần cổ.

Thái độ của mọi người đối với nàng cũng vì thái độ của Kim Lẫm mà thay đổi, trừ Ba Na vẫn sai bảo nàng như trước, đa số mọi người từ khinh bỉ lạnh lùng chuyển thành chút sợ hãi và né tránh, không dám khi dễ nàng nữa.

Trong những ngày kế tiếp, nàng ôm hy vọng trong ngực, cảm giác được Kim Lẫm từng giọt từng giọt mềm đi.

Khuôn mặt của hắn vẫn nguội lạnh, giọng nói vẫn xa cách. Nhưng trong mắt đen không còn hận ý đót người nữa, hắn không muốn tiếp nhận đụng chạm của nàng, rồi lại trong đêm khuya, khi cho là nàng đã ngủ say, lặng lẽ đi tới bên giường, không nói gì, cẩn thận, dùng ngón tay vuốt ve từng sợi tóc nàng.

Mỗi một đêm, nàng nghe tiếng thở dài.

Mỗi một đêm, nàng chờ đợi nụ hôn của hắn rơi xuống.

Mỗi một đêm, nàng chìm vào giấc ngủ trong nỗi thất vọng.

Giữa yêu và hận biên giới mơ hồ, bọn họ giống như có cơ hội nhận thức đối phương một lần nữa. Ban ngày, nàng nhìn hắn thống lĩnh Ưng tộc, chỉ huy mọi người, xử sự quả quyết, cặp mắt đen kia kiên định như thế, giống như đối với bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào, cũng không tồn tại nửa điểm nghi vấn.

Chỉ khi nhìn thấy nàng, kiên định trong đôi mắt đen mới buông lỏng, tiết lộ ra từng chút nhiệt liệt độ ấm nàng từng vô cùng quen thuộc. Cái nhìn chăm chú của nàng mỗi lần đều làm cho hắn vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng trong lơ đãng, nàng vẫn có thể phát hiện, tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi nàng.

Có chút gì đó từng giọt từng giọt biến mất trong mắt hắn. Đồng thời, cũng có chút gì đó từng giọt từng giọt sống lại trong mắt hắn.

U Lan khắc chế, không chủ động mở miệng, không chủ động đến gần hắn. Một đêm trước đó đã lâu, nàng từng chuồn ra khỏi nhà đá, thừa dịp hắn say ngủ, tựa vào bên tai hắn nói nhỏ hy vọng nàng thành khẩn nhất, cùng tình yêu say đắm không hối hận. Đêm ngày thứ hai, hắn lại rời khỏi đại sảnh, không bao giờ qua đêm ở đó nữa.

Hắn nghe thấy sao?

Hắn tỉnh sao?

Nàng thấp thỏm chờ mong, theo cuộc sống ngày từng ngày đi qua, từ trong cặp mắt đen kia nhìn thấy nhiều hơn ôn nhu nàng từng say mê.

Cho đến đêm hôm đó, khách không mời mà đến, xông vào nhà đá.

Người kia phá hủy mong đợi của nàng. Cũng phá hủy tất cả.

Khi bàn tay nặng nề dày cộp che trên miệng U Lan, nàng bị đánh thức từ trong giấc mộng. Trong nhà đá u ám không ánh sáng, nàng nhất thời nhìn không rõ là ai bịt miệng nàng.

“Yên lặng!” Thanh âm khàn khàn nói tiếng nói Nam Quốc, lúc trước nàng chưa bao giờ từng nghe qua.

U Lan giãy dụa, động tác người nọ lại càng nhanh hơn, dễ dàng lập tức chế trụ nàng.

“Tiểu thư, xin yên tâm, ta là người Nam Quốc.” Người nọ hạ giọng, dùng từ cung kính nhưng động tác lại lớn mật đến mức gần như mạo phạm. “Là trung đường phái ta tới.” Hắn nói nhỏ rồi mới dám buông tay.

Trung đường?

Ca ca?

U Lan nửa ngồi dậy, kinh ngạc nhìn nam nhân tùy tiện xông vào kia. Người nọ một thân áo đen, là y phục da thú bình thường Bắc Quốc, mũ trùm thấp, hai mắt lóe lên bất định.

“Ta tới cứu tiểu thư, mau, đi theo ta.” Hắn nói, không chút giải thích kéo cổ tay của nàng, làm cho nàng xuống giường, ngay cả giày cũng chưa đi, lập tức lảo đảo kéo nàng tới cửa phòng.

Không, nàng phải ở lại giải thích với Kim Lẫm, hắn thật vất vả mới mềm dịu hơn.

“Không, không, chờ một chút ——” nàng kinh hoảng nói: “Nhờ cậy ngươi, ta vẫn chưa thể đi! Ngươi buông —— “

Hắn đột nhiên che miệng của nàng, lo lắng nói: “Tiểu thư, ngươi nhỏ giọng một chút, nếu bị người ta phát hiện, chúng ta nhất định phải chết!”

Giật mình người này nếu bị phát hiện, tùy thời sẽ bị giết chết, nàng không khỏi yên tĩnh lại, nhưng người này lại lần nữa đem theo nàng đi ra ngoài.

“Không, chờ một chút —— ngươi buông ——” nàng nhỏ giọng cự tuyệt, dùng sức giãy dụa nhưng không thoát khỏi được sức lực cường đại của nam nhân, thân thể xinh xắn bị cứng rắn kéo ra khỏi nhà đá.

Trong đem lạnh, hơi lạnh thấm người.

U Lan chỉ mặc áo đơn, ngay cả giày cũng không đi đã bị một đường kéo xuống. Lạnh lẽo chạm mặt làm cho nàng lạnh run, đầu ngón tay cùng hai chân đều giống như đã đông cứng.

“Ta không thể đi, ngươi trở về, một mình ngươi trở về là được rồi ——” nàng lo lắng nhắc lại, nhanh chóng muốn thuyết phục người nam nhân này.”Đây tất cả đều là hiểu lầm, Kim Lẫm chỉ là hiểu lầm ta, ta phải lưu lại, đợi đến khi hiểu lầm hóa giải ——” nàng không thể đi, nếu bây giờ rời đi, sự chờ đợi, cố gắng của nàng đều hóa thành hư ảo.

Nam nhân lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Hắn nhìn khắp nơi, vì sự giãy dụa của nàng mà trong mắt hiện lên nồng đậm không kiên nhẫn.

Đêm tối, bao phủ tòa thành này.

U Lan lại giãy dụa, nam nhân kia quay đầu lại, trơpcs khi nàng mở miệng lộ ra nụ cười trấn an, nhẹ giọng nói cho nàng biết.

“Tiểu thư, trung đường cũng tới. Ngài ấy đang đợi phía trước.” Hắn hạ giọng, khẩn trương nói cho nàng biết. “Ngươi phải biết, nơi này đối với trung đường có bao nhiêu nguy hiểm, xin ngài ngàn vạn lần chớ có lên tiếng, tránh bại lộ hành tung trung đường.”

Nàng quả nhiên ngừng giãy dụa.

Ca ca tới?

Đôi mắt trong đơn thuần hiện lên kích động cùng lo lắng.

Chỉ cần ca ca tới, vậy thì đại biểu tất cả hiểu lầm đều sẽ hóa giải. Kim Lẫm sẽ biết rõ nàng không phản bội hắn, hắn sẽ biết tát cả những gì nàng nói đều là sự thật.

Nhưng nàng cũng lo lắng, một khi hai người gặp mặt sẽ sinh ra xung đột kịch liệt. Nam Bắc hai nước tích lũy quá nhiều cừu hận, nam nhân nàng yêu nhất cùng ca ca nàng yêu nhất sẽ giết đối phương hay vì nàng mà nắm tay giảng hòa.

Suy nghĩ rối loạn, nàng trong đầu nấn ná.

Bóng đêm càng sâu, nàng bị giật đi về phía trước, không một chút chú ý phía sau cửa sổ trong nhà đá đang có một đôi mắt đen bốc hỏa, thật chặt theo dõi nàng, trơ mắt nhìn nàng cùng người áo đen kia càng đi càng xa.

Gần cửa thành có một cỗ xe đang đợi, bề ngoài thọat nhìn như lữ nhân cực kỳ bình thường. Cỗ xe như vậy, lữ nhân như vậy mỗi ngày ra vào thành không biết đến bao nhiêu. Thủ vệ có lẽ nhất thời khinh thường mới có cơ hội để người này lợi dụng trà trộn vào.

“Ca ca của ta ở đâu?” U Lan nhẹ hỏi, mơ hồ cảm thấy sống lưng tê dại, trong lòng thấp thỏm không dứt.

“Đang ở trong xe.” Người kia nói.

Quá mức lo lắng cho an nguy của Quan Tĩnh, lại quá mức muốn biết, tất cả rốt cuộc là chuyện gì, nàng nhất thời đã quên phải để ý, lập tức dưới sự giúp đỡ của nam nhân kia, cẩn thận tiêu sái bước lên xe. Trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn, cần nhận được đáp án từ chính miệng Quan Tĩnh.

Kim Lẫm đứng ở cửa sổ nhà đá, tận mắt nhìn thấy thân ảnh xinh xắn kia không chút phản kháng đi tới cỗ xe. Cho dù khoảng cách xa như thế, trong đêm khuya, tầm mắt sắc bén của hắn vẫn có thể nhìn thấy trên khuôn mặt mỹ lên kia tràn đầy chờ đợi cùng lo lắng.

Nàng muốn chạy trốn .

Sau khi nàng nói với hắn những lời đó, nàng lại cam tâm tình nguyện nam nhân Nam Quốc phái tới kia, cũng không quay đầu lại chạy trốn.

Lẫm, tin tưởng ta.

Tiếng nói ôn nhu kia còn quanh quẩn bên tai hắn.

Nàng là vô tội như vậy, nhu nhược như vậy, thậm chí đã rơi lệ dùng thanh âm ôn nhu nhất nói với hắn.

Bởi vì, đây là ngươi để lại cho ta.

Kim Lẫm ngẩng đầu lên, hai khớp vai nhô lên, hai tay siết chặt khung cửa sổ, cho đến khi khung gỗ cứng rắn nát bấy dưới tay hắn.

Ta yêu ngươi. Cho nên, đối với ta mà nói nó rất trọng yếu.

Hắn nhắm chặt mắt, cắn chặt hàm răng, giống như đang tiếp nhận đau đớn kịch liệt nhất.

Ta yêu ngươi.

Nàng nói.

Ta yêu ngươi.

Nàng nói.

Ta yêu ngươi.

Nàng nói như thế…

Kim Lẫm phát tiếng gầm thét như dã thú, thanh âm chấn động cả tòa thành.

Giả dối.

Giả dối.

Giả dối.

Tất cả đều là giả dối.

Nữ nhân này lại lừa gại hắn lần nữa!

“Đóng cổng thành!” Kim Lẫm gầm thét, nắm thủ bóp nát khung cửa sổ. Hắn xoay người rút đao ra, giống như dã thú khát máu, hai mắt đỏ ngầu, từ cửa sổ nhảy xuống.

Cả tòa thành xao động, các nam nhân cầm lấy vũ khí, cầm lấy cây đuốc, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Tiếng bước chân rầm rập cùng tiếng nam nhân quát tháo khiến cho mặt đất cũng hơi chấn động.

U Lan bước vào trong xe, còn đang lục lọi trong bóng tối, đầu tiên nàng thấp giọng gọi mấy tiếng, nhưng đều không được đáp lại, chỉ có thể đi tới trước mấy bước, cho đến khi hai tay của nàng đụng vào tường gỗ của xe.

Trong cỗ xe này, ngoại trừ nàng không còn ai khác!

Nàng kinh ngạc mà hoang mang, đang muốn xoay người đi ra ngoài đã nghe được tiếng rống giận như sấm kia. Tiếng gầm rú kia thê lương đến mức gần như thảm thiết, nàng nghe được mà sợ hãi cả kinh.

Tiếp theo, ánh lửa sáng lên, các nam nhân gầm thét rống giận, bao vây cả cỗ xe.

“Xuống dưới!”

“Ngươi là ai?”

“Bắt sống, phải hỏi rõ ràng!”

Các nam nhân gầm thét, vũ khí trong tay lấp loáng trong ngọn lửa. Người Nam Quốc tham sống thấy có chuyện lập tức mặc kệ U Lan, chỉ mong có thể giữ được mạng nhỏ.

Hắn nhảy xuống xe, giang tay chém ra một đao, muốn tạo đường máu thoát thân.

Tiếng gầm thét lớn mang một sát ý rất lớn từ phía sau tiến tới gần, hắn chỉ có thể xoay người, căng da đầu đón công kích.

Ngân quang lóe lên.

Một đao, một đao, lại một đao.

Nam nhân trừng lớn hai mắt, lại ngay cả một chiêu cũng không ngăn được. Khuôn mặt hắn hoảng sợ, vẻ mặt nhăn nhó, trơ mắt nhìn cánh tay của mình, thân thể của mình, dưới đao của nam nhân có ánh mắt như lửa, một khối lại một khối gọt rơi.

Một đao cuối cùng bổ về phía cổ của hắn.

Rầm!

Một cái đầu rơi xuống đất, lăn lộn trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ kia giống như không thể tin được trên đời có đao pháp nhanh như thế, ngoan tuyệt như thế.

Kim Lẫm đứng trong vũng máu, vẻ mặt như điên.

Bốn phía yên lặng, mọi người cầm đuốc nhìn thi thể tứ tán cùng tộc trưởng hai mắt đỏ ngầu. Hắn bước qua máu tươi, đi tới bên cạnh xe, một tay giật xuống mành che của xe.

Gương mặt có vẻ nhu nhược, mỹ lệ, chọc người thương xót hiện ra trong ngọn lửa, vô tội mà mờ mịt nhìn hắn.

“Lẫm?” Nàng vươn tay, hoang mang và khiếp đảm, không rõ đã xảy ra chuyện gì.”Ngươi xảy ra chuyện gì?” Xảy ra chuyện gì? Vẻ mặt thật đáng sợ. (xin lỗi, để ta bộc phát một chút, ức chế quá. A~~~~~ Ghét nhất những con ngu mà ngây thơ như thế này, nghĩ mọi việc quá đơn giản. Chết đi, chết đi, chết đi. Xong rùi. Ta không có mong Lan tỷ chết nữa. A~~~~ Nhưng mà vẫn tức, đọc vẫn bực, ta mà ở đây sẽ xông lên tát cho tỷ một phát đê thông cái não đặc kia)

Kim Lẫm nhìn nàng.

Chính là khuôn mặt này!

Chính là thanh âm này!

Vẻ mặt như thế này!

Kim Lẫm giật giật môi, lộ ra nụ cười lạnh dữ tợn.

Buồn cười a buồn cười, hắn thế nhưng lại bị nữ nhân này lừa!

Lửa giận đốt cháy lồng ngực hắn, giống như muốn ở đó đốt thành một khoảng trống rỗng, thứ gì đó rất nhiều lần nảy sinh đều bị lửa giận đốt sạch, toàn bộ hóa thành tro bụi. Hắn nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, khi lồng ngực đang đau nhức còn có thể lộ ra mỉm cười. (thật là thông cảm với anh khi vởi nói chuyện với người như Lan tỷ, chưa tức hộc máu chết coi như trời còn thương xót)

“Thiếu chút nữa, đúng không?” Hắn vươn tay nắm bả vai của nàng, không chút lưu tình kéo nàng tới trước mặt.

“Chỉ thiếu chút xíu nữa ——” hắn đặt trên môi nàng, khàn giọng nói, nụ cười quỷ dị đến mức làm cho người phát rét.

Thiếu chút nữa hắn sẽ tin nàng!

Thiếu chút nữa nàng sẽ đùa bỡn hắn!

Thiếu chút nữa, nàng sẽ chạy mất!

“Muốn đi, không dễ dàng như vậy!”

Kim Lẫm phẫn hận nắm nàng lên đặt trên đầu vai, giống như khiêng hàng hóa, không quay đầu lại hướng nhà đá đi tới, để lại các tộc nhân vây quanh đứng tại chỗ hai mắt nhìn nhau.

Bông tuyết không tiếng động rơi xuống, bao trùm trên thi thể lả tả, cũng hòa tan vết máu đầy đất.

Đó là một năm kia, một đêm lạnh nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.