Mấy phút sau, Vu Nhai, Tiểu
Mỹ đến một chỗ không bóng người trong Thần Mộc thành. Xung quanh là dây
leo màu xanh, vì Thần Mộc thành là địa bàn của Thanh Mộc thần tộc nên
chỗ nào cũng có thực vật. Thành thị một màu xanh, có rất nhiều đất rừng
gì đó, phong cảnh tuyệt đẹp. Trước mắt Vu Nhai, Tiểu Mỹ là một địa điểm
du lịch.
Thần tộc khác cũng hay đến Thần Mộc thành tham quan, cộng với Cổ Duệ chi
dân tự xưng mình là thần nên nhiều chỗ được bồi dưỡng thơ mộng, có
thắng cảnh cũng không lạ. Hơn nữa nam và nữ cần có chỗ tình tự.
Vu Nhai cúi đầu nhìn Hắc Nguyệt công chúa bị hắn bồng bế, cười nói:
- Chỗ này không có người. Nào, chúng ta ôm nhau tiếp.
- Không, đừng mà. Ngươi lại định lừa ta, mỗi lần toàn là lừa ta xấu mặt!
Sau khi bị quấy rầy Tiểu Mỹ thoát khỏi cảm xúc khó tin và hạnh phúc,
nàng trở nên ngại ngùng. Tiểu Mỹ chưa quay về bộ dạng ngày nào, tức là
một chút mơ hồ. Tiểu Mỹ như thiếu nữ bình thường.
Vu Nhai vẫn ôm Tiểu Mỹ không buông, nói:
- Đó là vì nàng lừa ta trước, hơn nữa là ai từng nói cam tâm tình nguyện bị ta lừa?
- Nhưng . . . Nhưng cũng không thể lừa như vậy. Có ai như ngươi hại
người ta cho rằng phải hẹn hò với kẻ đáng bị móc mắt. Không sớm nhắc nhở
ta, báo hại người ta lo lắng.
Đầu óc Tiểu Mỹ rối loạn, cố gắng cãi lại:
- Đáng ghét nhất là để ngươi thấy bộ dạng Tiểu Mỹ dữ dằn, không đáng yêu. Có phải ta như vậy rất xấu không?
Vu Nhai cười to bảo:
- Đúng là xấu, nên Tiểu Mỹ mãi mãi giữ bộ dạng đáng yêu mới được.
Tiểu Mỹ đã trở về như xưa.
Vu Nhai nói tiếp:
- Nói vậy là Mộc Nguy là đáng bị móc mắt, còn ta thì có thể thoải mái xem?
Vu Nhai cười gian, không ngheTiểu Mỹ trả lời vấn đề, mắt nhìn chằm chằm
bộ ngực sữa. Mặt Tiểu Mỹ đỏ rực, nàng không giả bộ mơ hồ, không phong ấn
ký ức, không cách nào làm bộ như không thấy xấu hổ.
Tiểu Mỹ nhắm mắt lại, mặt nàng càng đỏ hơn. Vu Nhai tìm về cảm giác Tiểu Mỹ ngày nào, trong lòng ngọt đắng, cảm xúc mãnh liệt.
Nếu đã xúc động vậy hành động đi.
Vu Nhai cúi đầu, môi chạm môi.
Tiểu Mỹ khẽ rên, người mềm nhũn.
Tuy lúc trước hai người thường hay tiếp xúc mập mờ, nhưng khi ấy ký ức
của Tiểu Mỹ nửa ngủ nửa tỉnh, mơ hồ, không nhiều tình yêu nam nữ. Bây
giờ thì khác, vui sướng và cảm động đan xen, tình cảm bùng nổ.
Không biết qua bao lâu Vu Nhai, Tiểu Mỹ từ từ tách ra, hai người đối
diện nhau. Vu Nhai từ từ thả Tiểu Mỹ xuống, cùng nhau đi dạo trong Thần
Mộc thành phong cảnh xinh đẹp. Vu Nhai kể cho Tiểu Mỹ nghe những chuyện
sau khi nàng rời đi, không có nhiều kinh tâm động phách, là hắn không kể
mấy phần đó, hắn kể chuyện vui vẻ mà bình thản.
Nhưng Tiểu Mỹ biết rõ những trận đại chiến không đơn giản như Vu Nhai nói, nàng không vạch trần, cảm giác thế này rất tốt.
Mặc kệ thế nào siêu lừa đảo vẫn thói quen sáng tạo kỳ tích, mặt ngoài
hắn không đáng tin nhưng bên trong thì rất tin cậy. Khi Tiểu Mỹ nghe Vu
Nhai hắn làm sao vào mảnh đất bí ẩn thì biểu tình khó xem.
- Hừ! Còn bảo là đến vì ta, hóa ra là đánh bậy đánh bạ bị ném vào. Ngươi lại gạt người, lừa ta cảm động.
Vu Nhai không hề thấy xấu hổ, không có giác ngộ bị vạch trần lời nói dối, cười gian bảo:
- Đó cũng là vì chúng ta có duyên, ông trời thấy ta luôn không có cách
nào nên mới đưa ta vào, không thì tại sao ta tình cờ vào đây?
Vu Nhai biết dù bây giờ không đến thì một ngày nào đó hắn vẫn sẽ tới.
Tiểu Mỹ lại trợn trắng mắt:
- Hừ! Trong Thần Mộc thành cũng là trùng hợp, sao không thấy ngươi đi Thần Nguyệt thành tìm ta.
Tiểu Mỹ bó tay với thuyết trùng hợp của Vu Nhai. Nhưng như Vu Nhai nói,
đây chính là duyên phận, hoặc ông trời không nỡ thấy hai người chia ly,
cho bọn họ gặp nhau. Quan trọng là kẻ lừa đảo lại lừa được Tiểu Mỹ, lừa
nàng cảm động.
Vu Nhai la to oan uổng, hắn mới đến có hai ngày làm sao đi Thần Nguyệt thành tìm người?
Tiểu Mỹ sẽ không trách Vu Nhai, nàng chỉ cười mắng, liếc mắt đưa tình.
Tiểu Mỹ kể chuyện sau khi bị Hắc Nguyệt đại quản sự đưa về.
Tiểu Mỹ gặp phụ thân, nhưng hai người không có tình cảm gì. Phụ thân khá
cưng chiều nàng, giúp Tiểu Mỹ cải tạo huyết mạch, dạy nàng đủ loại lực
lượng Hắc Nguyệt thần tộc.
Tiểu Mỹ cô đơn, mỗi ngày chỉ có thể ở trong Thần Nguyệt thành tu luyện,
mong có ngày dùng lực lượng thay đổi tất cả. Tiểu Mỹ hầu như không đi
đâu, nàng cũng không muốn đi.
Người Hắc Nguyệt thần tộc không có nhiều hảo cảm với Tiểu Mỹ, chỉ thay
đổi bối cảnh máu lai, nàng là người từ ngoài đến. Nhìn Hắc Lâm Tư Nhi là
biết thái độ toàn độc đối với Tiểu Mỹ, chẳng qua ngại uy nghiêm của Hắc
Nguyệt thần vương nên không ai dám chống đối.
Tiểu Mỹ từng tham gia tiệc mừng một lần nhưng rất chán. Như lần này, nếu
không phải phụ thân thấy Tiểu Mỹ đơn độc, quyết xua nàng đi thì nàng
không muốn đi chút nào. Nhưng xem như Hắc Nguyệt thần vương làm chuyện
tốt, để nàng gặp Vu Nhai tại đây.
Tuyệt đối không thể để Hắc Nguyệt thần vương biết Tiểu Mỹ gặp Vu Nhai,
nếu không thần vương sẽ giết tới ngay, trực tiếp ra tay diệt hắn.
Tuy Hắc Nguyệt thần vương khá yêu thương Tiểu Mỹ nhưng điều đó xây dựng
trên cơ sở Cổ Duệ chi dân, nếu có gì trái ngược dù gã cưng chiều nữ nhi
cỡ nào cũng vẫn giết. Hắc Nguyệt thần vương sẽ không do dự, không để ý
cảm xúc của nữ nhi.
Nên lúc trước Hắc Lâm Tư Nhi uy hiếp, Tiểu Mỹ thỏa hiệp.
Nghe Tiểu Mỹ kể xong Vu Nhai siết chặt nắm đấm, nở nụ cười kiên quyết.
Vu Nhai không sợ, chỉ cần hắn nuốt đủ loại dược vật vào khiến huyền khí
đột phá đến cảnh giới thánh binh sư cao đẳng là hắn sẽ xông lên thánh
binh sư cao đoạn. Với cảm ngộ, sức chiến đấu của Vu Nhai dù thần vương
muốn giết hắn cũng khó khăn. Vu Nhai vẫn đang không ngừng tiến bộ.
Hai người vì đi vừa trò chuyện, nói việc của mình xong lại chuyển sang
Dạ Tình, Bắc Đẩu hành tỉnh, nói mãi không hết. Có Vu Nhai dẫn dắt, Tiểu
Mỹ dần hoạt bát hơn, phát triển theo chiều hướng mơ hồ.
Vu Nhai thấy buồn cười, lúc trước Tiểu Mỹ mơ hồ không hoàn toàn là giả
bộ, khi bị kích động nàng nâng cao tinh thần, tinh ranh. Khi có người
làm chỗ dựa, tâm tình vui vẻ là Tiểu Mỹ trở nên mơ hồ, không biết dây có
phải là bệnh tâm lý không?
Mặc kệ thế nào Vu Nhai thích Tiểu Mỹ như vậy, nàng muốn cưng chiều nàng.
Vu Nhai mở miệng nói:
- A? Bất giác đã đến đường cái, chúng ta tạm thời đừng quá nồng nhiệt,
nếu khiến vô số người khiêu chiến với ta thì không hay. Ai bảo công chúa
nhà ta quá đẹp làm chi?
Đi một hồi hai người đã đến đường cái. Vu Nhai, Tiểu Mỹ không biết đi
đâu, hoàn cảnh xung quanh không đập vào mắt họ, hai người chỉ thấy đối
phương.
Tiểu Mỹ cười nói:
- Nhưng Tiểu Mỹ vẫn muốn hơi kích thích vài người.