Thật tình thì từ lúc bắt đầu
đến bây giờ Vu Nhai cảm thấy Tiểu Mỹ không bình thường. Gì mà 'thích
ngươi rồi, chúng ta đều là con lai', cảm giác thật là kỳ lạ. Hay tính
cách Tiểu Mỹ thay đổi, hoặc tự mình cắt bỏ ký ức? Nhưng không thể nào,
lúc trước Hắc Lâm Tư Nhi còn lôi Vu Nhai ra uy hiếp Tiểu Mỹ đồng ý hẹn
hò.
Chẳng lẽ Tiểu Mỹ muốn kích thích đám thanh niên? Tuy khả năng này rất
lớn nhưng không cần thiết nắm tay hắn trước mắt bao người, hoặc chọc đám
thanh niên đến giết hắn? Rất có thể, tuy nhiên hắn đóng vai Mộc Nguy
đâu có thù oán gì với Tiểu Mỹ?
Hay thật sự bị phát hiện thân phận, nàng biết hắn là Vu Nhai?
Vu Nhai không biết tính cách của Tiểu Mỹ trở nên cực đoan. Không thù? Ánh mắt nhìn chằm chằm đó đủ gây thù.
Trong khi Vu Nhai rối rắm su yđoán thì Tiểu Mỹ bỗng xoay người lại, nàng vẫn cười, nụ cười làm người lạnh gáy.
- Này Mộc Nguy, ngươi tự chặt tay hay để ta chặt giúp? Ngươi tự móc mắt ra hay ta giúp ngươi?
Vu Nhai chớp mắt lia. Sao bỗng nhiên biến thành thế này? Chết tiệt, hay
Tiểu Mỹ không chịu nổi hãm hại đã bị rối loạn thần kinh? Cha nó, Cổ Duệ
chi dân đáng chết, phải diệt tộc bọn chúng!
Vu Nhai bản năng hỏi:
- Công chúa đang nói cái gì?
Tiểu Mỹ cười ma quỷ:
- Ngươi nghĩ tav thật sự thích ngươi sao? Con lai người và thần hay Cổ
Duệ chi dân thì liên quan gì ta? Ngươi nghĩ những gì ngươi biểu hiện đủ
để ta thích ngươi? Buồn cười, ta rõ ràng bản chất của ngươi là gì.
Tiểu Mỹ không còn vẻ đáng yêu lúc ở chung cùng đám người Vu Nhai, Dạ Tình, nàng thật sự muốn giết người.
- Trên thế giới này chỉ một nam nhân được phép nhìn ta như vậy, chỉ một nam nhân có thể nắm tay ta.
- Lúc trước ngươi nhìn ta bằng ánh mắt háo sắc, vậy ta muốn cặp mắt của ngươi. Ngươi nắm tay ta, nên ta muốn chặt tay ngươi.
Vu Nhai ngẩn người, khó tin há hốc mồm, các cảm xúc phức tạp trào dâng
trong lòng hắn. Hốc mắt Vu Nhai ướt nước, nam nhi có lệ không dễ rơi cái
con khỉ! Bị cảm động chẳng lẽ không thể khóc? Vậy là động vật máu lạnh.
Tiểu Mỹ trở nên cực đoan nhưng đó là Vu Nhai, có nữ nhân như vậy làm trượng phu còn cầu gì nữa?
Có lẽ vì Tiểu Mỹ nghẹn quá lâu nên nàng muốn trút hết cảm xúc ra, Mộc Nguy trở thành đối tượng đó.
- Như thế nào? Có phải bị tổn thương rất nhiều? Liên quan gì ta! Có phải
thấy chênh lệch sau khi biểu hiện tốt vẫn bị từ chối? Đó là do ngươi bỉ
ổi, ánh mắt của ngươi . . . A!
Tuy Mộc Nguy đã là cường giả số một thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc nhưng
vẫn là kẻ yếu dễ bị nắm bắt, tùy tiện xoa nắn. Mộc Nguy vẫn không thể
đứng ngang hàng với các hoàng tử.
Tiểu Mỹ nói đến đây bỗng bị người ôm chặt.
Vu Nhai không kiềm được muốn ôm Tiểu Mỹ rồi mãi mãi không buông tay, hắn nói tiếp lời nàng:
- Bây giờ toàn thân ta chạm vào nàng, vậy hãy lấy hết người ta đi.
Vu Nhai không chú ý nghe câu sau, không biết Tiểu Mỹ nói cái gì.
- Ngươi muốn chết!
Vu Nhai trở về giọng nói cũ:
- Nếu nàng muốn mưu sát chồng thì hãy ra tay đi, lần trước nàng dùng báu
vật Ngọc Nữ tộc tấn công ta một lần. Có phải hễ nàng gặp ta mà không
đánh ta là bứt rứt?
Giọng Vu Nhai khàn khàn, vì khi ôm hắn gồng sức rất dữ, hắn không muốn
buông tay nữa. Lần trước Tiểu Mỹ dùng báu vật Ngọc Nữ tộc làm Vu Nhai
buộc phải thả tay ra, hắn không có cách nào liều lĩnh. Có lẽ làm như vậy
giữ được mạng sống, nhưng như thế là không nam nhân, lần này Vu Nhai
kiên quyết không buông tay.
Giọng Vu Nhai khàn khàn nói:
- Chẳng lẽ nàng đã quên? Nàng tin tưởng có ngày Vu đại ca sẽ đến cứu
nàng. Bây giờ Vu đại ca tới rồi, vẫn lấy thân phận siêu lừa đảo. Tiểu Mỹ
đáng yêu, nàng lại bị ta lừa, ha ha.
Tiểu Mỹ nghe câu nói đầu tiên đã cứng người, cơ thể run rẩy. Tiểu Mỹ
không dám tin lỗ tai nghe thấy sự thật, bàn tay muôn giết người trở nên
mềm nhũn. Tiểu Mỹ không chịu tin, nàng định đẩy nam nhân này ra nhưng
nghe Vu Nhai nói câu thứ hai, những lời nàng nói lúc rời khỏi Vu đại ca
siêu lừa đảo.
Tim Tiểu Mỹ đập nhanh, nàng khẽ nói:
- Ta . . . Ta . . . ta không tin!
Tiểu Mỹ vẫn không tin, hoặc nên nói là nàng không dám tin. Sao có thể?
Sao Vu đại ca có thể xuất hiện ở đây vào lúc này? Sao Vu đại ca có thể
biến thành Mộc Nguy?
Giữa hai người cách biệt quá lớn, Tiểu Mỹ không liên tưởng được, ngạc niên khiến nàng khó tin.
Vu Nhai không buông tay, nói tiếp:
- Tấm thuẫn của nàng, ta còn nợ nàng chưa rèn xong.
Vu Nhai dứt lời, Tiểu Mỹ run run.
- Tham Lang doanh, thiếu nữ bị ta nhìn lén khi tắm. Lạc Uyên hoang
nguyên, thiếu nữ đánh xỉu Thanh Giác tê. Phản nghịch chi cốc, thiếu nữ
cùng Dạ Tình bị trói trên cây. Thanh Man tiểu thành, thiếu nữ ta đòi thù
lao sợi dây chuèn mới chịu dạy nàng rèn. Kiếm Sơn hùng quan, thiếu nữ
bị Vệ Vi Vi ăn hiếp. Thức tỉnh Ngọc Nữ tộc, thiếu nữ cõng tấm thuẫn to .
. .
Vu Nhai không ngừng lặp lại dĩ vang, hắn nói một câu là Tiểu Mỹ nằm
trong ngực hắn sẽ run một chút. Vô số ký ức không ngừng ùa về trong lòng
hai người.
Vu Nhai nhẹ vuốt sợi dây chuyền hình giọt nước, nói:
- Cuối cùng ta mới biết thiếu nữ đáng yếu là kẻ lừa đảo, cuối cùng nàng
dùng một nụ hôn lừa một nam nhân, dùng thuật thủy phược khiến nam nhân
không thể nhúc nhích. Một mình nàng chạy đi làm công chúa thần tộc cao
cao tại thượng.
- Cuối cùng của cuối cùng, nàng dùng sợi dây chuyền xinh đẹp này lừa nam
nhân kia, vì người giữ dây chuyền là lão công của nàng. Nam nhân ngớ
ngẩn nhớ nàng rồi lại không thể gặp.
Tiểu Mỹ khóc sướt mướt, nàng muốn phản bác nhưng không nói nên lời, vì
nàng đã nghẹn ngào. Tiểu Mỹ không người kẻ lừa đảo thật sự đến, ở trước
mặt nhiều cường giả trẻ thần tộc giành được cơ hội hẹn hò với nàng.
Trong đầu Tiểu Mỹ rối loạn, nàng không biết nên nói cái gì.
Từ khi thấy sợi dây chuyền là Tiểu Mỹ khẳng định nam nhân này đúng thật là siêu lừa đảo kia, người nàng ngày nhớ đêm mong.
Vu Nhai kên quyết nói:
- Nhưng Vu lão công thiếu nàng rất nhiều, hắn phải đến, hoàn mỹ chế tạo
tấm thuẫn kia. Một tấm thuẫn khiến mọi người trên đời không thể phá vỡ,
không, dù là thần cũng không thể.
Thần cũng không thể phá tấm thuẫn, thần không cách nào tách hai người ra, đó mới là tấm thuẫn mạnh nhất trần đời.
- Ừm!
Cảm xúc xoay vòng cuối cùng thành tiếng thở dài, thanh âm nhẹ hẫng nhưng
kiên quyết. Khoảnh khắc này đã không cần nhiều lời, bởi vì trái tim
liền nhau. Hai người ôm siết nhau, mãi mãi không bao giờ tách ra.
- Cha nó, có người đến. Chúng ta tìm chỗ khác ôm nhau đến sông cạn đá mòn đi!
Vu Nhai, Tiểu Mỹ phải tách ra, vì cửa hông không thể nào mãi mãi không
có người. Nếu bị người ta thấy cảm xúc hai người mừng mừng tủi tủi chẳng
biết sẽ tưởng tượng điều gì, không chừng bị nghi ngờ.
Vu Nhai nói xong không chờ Tiểu Mỹ kịp phản ứng đã nhấc bổng nàng lên.
Phong chi thánh đạo thêm vào không gian thánh đạo nhanh chóng vọt ra,
vèo một tiếng Vu Nhai, Tiểu Mỹ biến mất gần cự long điện.