Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 4




Chớm lòng thương trộm,

hay còn gọi khi yêu người tình hóa Tây Thi

Thường nhật xá nhân và hoàng đế thường một tấc cũng không rời, còn Tất Tử Hạo càng làm vượt trội hơn là ở cùng chỗ với hoàng đế nữa – Nhậm Thiên xuất thân từ quân ngũ nên dáng người khỏe mạnh, vả lại hắn cũng biết Phương Quý Bắc lâu hơn Tất Tử Hạo nên cũng dang xa chút, không cần gần anh lắm làm gì.

Có lẽ nên nói người hiểu hoàng đế nhất chính là thường nhật xá nhân thì hơn. Thường nhật xá nhân ngồi trong góc quan sát rồi ghi chép lại nhất cử nhất động của đối phương, chỉ biết nhìn mỗi thiên tử, mắt chẳng màn đến bất cứ ai hay thứ gì xung quanh. Đồng thời từ trước giờ thường nhật xá nhân luôn là người bàng quang. Bổn phận họ chỉ viết những gì tai nghe mắt thấy, không cần quan tâm điều gì. Nhưng ngày đó, thường nhật xá nhân của hoàng đế khai quốc Đại Nhạc Phương Quý Bắc lại tỏ ra năng lực khác biệt.

“Hoàng thượng, cần cân nhắc nhiều hơn đến chuyện quan lại chứ!” Khổng Chi Cao thừa dịp tới phiên Nhậm Thiên thay ca mà vào cung để bàn chuyện hôm trước với anh. “Mấy cái phiền phức kia thì không nói, nhưng mối phiền nhất chính là tên Tất Tử Hạo kia! Hoàng thượng phải biết hắn là cựu thần của triều trước, không thể tin được.”

“Cựu thần triều trước thì quan hệ gì chứ?” Phương Quý Bắc nghiêng đầu nhìn Khổng Chi Cao, “Lão Khổng, ngươi có nhớ là chúng ta đánh giết tới kinh thành không phải để đoạt thiên hạ không? Nếu gặp được người biết trị quốc tốt thì ta sẽ không do dự tặng vị trí này cho hắn luôn.”

“Nhưng nếu những kẻ của triều trước biết trị quốc tốt thì Hoàng thượng cần gì phải khởi nghĩa? Rồi sao lại có bao nhiêu người tình nguyện đòi theo ngươi chứ?” Khổng Chi Cao mếu máo cười, “Ngươi còn không hiểu sao? Đối với một số người thì trong mắt họ, hoàng đế là quan trọng nhất chứ không phải quốc gia và bá tánh.” Đương nhiên là Phương Quý Bắc biết. Chẳng qua anh cố chấp chứ không phải là kẻ ngốc.

“Quan trọng nhất là dân chúng, chẳng phải làm công báo là vì dân chúng đó sao? Có phiền toái gì chứ?” Phương Quý Bắc quay trở lại đề tài trước.

“Chỉ cần nắm công báo trong tay, chúng ta có thể khống chế phần đông xu thế nhân gian. Nhưng Hoàng thượng à, nếu những kẻ khác cũng muốn lợi dụng nó thì làm sao đây?” Khổng Chi Cao lắc đầu, “Vả lại, tên Tất Tử Hạo kia đòi cầm bút viết thì Hoàng thượng lại cho hắn. Chỉ sợ hắn sẽ biến công báo ra như ý riêng… Nếu hắn có ý đồ thì càng khó giải quyết hơn…”

“Sao mà hắn có rảnh thì giờ, lão Khổng suy nghĩ nhiều quá rồi.” Phương Quý Bắc cười mà nói. “Hơn nữa, ta thật sự muốn những người khác biết đến công báo này, thế nên ta sẽ không cho người trong cung chép mà mướn người bên ngoài cung làm. Ngươi không cần lo quá.”

Khổng Chi Cao thở phào nhẹ nhõm, “Hôm qua rõ ràng là Tất Tử Hạo lấy lui làm tiến, ta còn tưởng ngươi không nghĩ ngợi gì mà cho hắn quyền quản lý công báo chứ…”

“Lúc đầu khi tính làm công báo ta đã khẳng định sẽ nhắm vào người có ăn học, tốt nhất cứ viết những quan điểm bất đồng, nhưng cần chút đạo lý tí.” Phương Quý Bắc nói, “Nhưng ta tính sau này, không chỉ giới trí thức đọc công báo mà cả người không biết chữ cũng có thể nghe người khác đọc nó. Tất Tử Hạo hoàn toàn không biết cuộc sống ngoài cung ra sao thì hắn không quản lý công báo được.”

Khổng Chi Cao nghe anh nói vậy, suy ngẫm một hồi thì ánh mắt lóe lên. “Hoàng thượng quả nhiên là hoàng thượng, suy nghĩ rất sâu xa. Ta có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.” Phương Quý Bắc được hắn khen nịnh thì mặt hơi đỏ bừng, “Chủ ý này là do Tiểu Tất đưa ra, ta chỉ nói theo ý của hắn thôi.”

“Ngay từ đầu ta đã biết đi theo ngươi khẳng định là không sai.” Khổng Chi Cao tươi cười, “Công báo do Tất Tử Hạo đề cử thì khẳng định, mở rộng ảnh hưởng cũng là mục đích của hắn. Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ được tới dân trí bá tánh… Ngươi nghĩ sẽ có sự cố gì xảy ra không?”

Phương Quý Bắc nghiêng đầu suy nghĩ, “Sẽ có chút khó khăn, nhưng dù sao ta thấy vẫn có nhiều điểm lợi.” Từ trước đến giờ, Khổng Chi Cao biết trực giác của Phương Quý Bắc cực kỳ chuẩn xác, thế nên hắn có chút xíu so bì trong lòng.

“Giờ chuyện cụ thể là cần phiền ngươi tìm người kìa.” Phương Quý Bắc nhăn mặt, “Vấn đề của chúng ta là thiếu nhân tài, nhất là người biết viết văn. Lão Khổng ngươi đã bận bù đầu bù cổ rồi mà còn giao thêm việc cho ngươi thì…”

“Ngươi khách khí gì nữa. Trước khi khởi nghĩa, đâu phải chỉ mình ngươi lập lời thề.” Khổng Chi Cao vỗ vỗ mặt bàn, “Tất cả có cơm ăn áo mặc là tốt rồi… Lúc đó chúng ta nghĩ chuyện này rất đơn giản, giờ có mệt nhọc thì cũng phải làm.” Nếu trời không cứu người thì người tự cứu mình vậy. Nếu quan không cứu dân thì dân đành cầm binh khí lên. Còn có rất nhiều người đang chờ bọn họ.

Hai người thảo luận kỹ thêm mấy chi tiết. Dù sao đây cũng là chuyện vô tiền lệ, mà hai người thì không hiểu gì về phương diện này. Đại Nhạc vừa mới dựng lên nên không có văn nhân nho sĩ. Mà chuyện này không thể tiến cử loại tiểu nhân trục lợi nên thật rất khó xử lý.

“Phải rồi, không phải lão Khổng ngươi là cử nhân gì đó hay sao? Sao ngươi không tự viết đi?” Anh nghĩ tới đây thì sực nhớ điều nghi hoặc của mình, “Ta nhớ ngươi viết văn cũng tốt mà. Trước đây mấy cái thảo phạt gì đó của nghĩa quân đều do chính ngươi viết.”

Khổng Chi Cao cười khổ, “Ta là cử nhân thi trượt nhiều lần. Tại Hoàng thượng không biết chữ nên không hiểu, ta căn bản không viết ra được loại văn chương sâu xa tinh tế đó. Nếu viết được thì ta đâu có nghèo túng ở Dĩnh Châu mà đã làm quan rồi.”

“Ờ ha…” Phương Quý Bắc gãi đầu. “Nói vậy ngươi không làm được, vậy ngươi thấy Tiểu Tất trẻ tuổi có nhiều tài đó, hắn có thể viết.”

“Chức vụ hắn là quan cầm bút, tất nhiên hắn có thể viết…” Khổng Chi Cao bị đụng chạm đến chỗ đau nên mặt tỏ ra khinh thường, “Hơn nữa hắn có tài gì? Lúc ngươi ở tuổi hắn, chuyện gì mà chưa từng gặp qua? Như hắn vậy chỉ làm thứ bình hoa vô dụng, bị ném ra ngoài cung không chừng chó nó tha đi, chưa từng chịu chút cực khổ nào…”

“Chẳng phải chưa từng chịu khổ tốt hơn sao?” Phương Quý Bắc ngắt lời hắn. “Lúc trước khi ta chịu khổ đã nghĩ, về sau khi có năng lực sẽ không để ai chịu khổ vậy nữa…”

Khổng Chi Cao cười, “Vận khí tên tiểu tử kia đúng là tốt… Phải rồi, nhắc mới nhớ, ngươi và hắn vẫn còn ở chung chỗ sao? Cái này… có tốt không? Ngươi cũng nên kiếm nương tử đi.” Sắc mặt Phương Quý Bắc hơi giật giật, trở nên khó coi, “Lão Khổng, ngươi nên biết…”

“Ngươi nên quên chuyện cũ đi.” Khổng Chi Cao thở dài, “Hiện giờ ngươi là hoàng đế, nên có hoàng hậu rồi sinh con đi. Ngươi ở chung với Tất Tử Hạo sẽ khiến người ta dị nghị đó.”

“Về sau hẵng tính…” Hiển nhiên Phương Quý Bắc không muốn bàn chuyện này. “Đứa nhỏ kia rất xinh đẹp, nếu không dẫn hắn theo bên mình ta sợ người ta sẽ ăn hiếp nó. Tâm tư hắn rất nặng nề, chắc trước đây đã chịu nhiều vất vả. Nếu ta biết được thì sẽ không để hắn chịu khổ nữa.”

Khổng Chi Cao nghe anh nói vậy thì không khuyên nữa mà nói sang chuyện khác. Nhậm Thiên là người thô kệch nên căn bản không theo kịp tốc độ nói chuyện của hai người. Hắn nghe họ nói một hồi thấy quá nhàm nên đã gục ngủ trên bàn từ đời nào.

Tuy bức tường đằng sau cái bàn rất dày, nhưng nếu áp sát tường sẽ nghe phong phanh được tiếng nói bên trong phòng. Sau khi hai người bàn luận xong thì tiếng nói dần chuyển thành tiếng chân vọng xa.

Ở một góc khuất của bức tường, chẳng biết từ đâu lộ ra một bóng người. Tướng mạo mỹ lệ khiến người khác phải thót mình, giờ đây biểu cảm người kia lại ngơ ngẩn.

“Ta… nhìn lầm rồi sao…?” Thanh âm cậu khẽ hỏi, mà nào có lời đáp trả.

οοο

Trong tình trạng thiếu hụt người tài, lần đầu tiên Đại Nhạc cho ra đời bản công báo lưu truyền rộng rãi trong dân chúng với cái tên rất đơn giản là ‘công báo Bán Nguyệt.’ – Vì thiếu người nên nửa tháng mới ra một lần là hay lắm rồi.

Có thể nói ‘công báo Bán Nguyệt’ là cách mới mẻ đầu tiên công khai phương thức trị quốc. Kỳ thật trước giờ, việc thay đổi triều đại chẳng qua là đổi niên hiệu hoàng đế chứ nội dung thực chất như cũ. Hiển nhiên triều đại này có phần khác biệt.

Trong tửu lâu có rất nhiều người ngồi chúm tụm nhau, trong số đó có một kẻ biết chữ nên rung đùi đắc ý đọc, “Đây là lời thánh nhân nói, rằng đạo bách tính là người vì người, không phân biệt giàu sang hay ti tiện trong chúng sinh…”

“Ngươi đọc sai rồi Cổ lão tam, cái gì không phân biệt giàu sang hay ti tiện chứ? Chẳng lẽ bọn ta và hoàng đế không có gì khác nhau sao?” Một hán tử hào phóng ngồi kế bên nghe thế, không nhịn nổi bèn lớn tiếng ngắt lời người kia. Chung quanh ai cũng cười rần lên khiến mặt Cổ lão tam đỏ bừng, “Sao mà ta đọc sai hả? Chữ ghi giấy trắng mực đen rành rành đây nè, các ngươi coi đi…”

“Nếu biết coi thì kiếm ngươi đọc làm gì nữa?” Một người bên cạnh nói.

“Cổ lão Tam, đám chúng ta gom tiền lại mời ngươi thì ngươi phải đọc cho ra hồn, đừng có lừa người khác chứ?” Hán tử hào phóng kia lại lên tiếng, “Nghe nói cuốn sách này bảo là hoàng đế muốn thâu người. Chỉ cần người có tay nghề tinh thông thì có thể tới hoàng cung thử việc, có thật không?”

“Thì ra ngươi muốn nghe cái đó sao? Chờ tí, để ta mở trang đó ra…” Cổ lão Tam vội vàng lật cuốn sách, tìm được rồi thì đọc tiếp.

Trong góc tửu lâu có hai người đang ngồi. Một kẻ thô kệch như vừa tham gia quân ngũ, trong khi diện mạo người kia lại hết sức thanh tú như nữ tử. Hai người vừa ăn cơm vừa nghe người ta bàn luận. Người nhu mì kia khẽ nói, “Hoàng thượng…”

“Không phải bảo ra ngoài ngươi phải kêu ta là tứ ca sao?” Phương Quý Bắc nhắc nhở cậu.

“A, tứ ca…” Tất Tử Hạo thấy không được tự nhiên với cách xưng hô này nên gượng gạo nói, “Trên đường đi, chúng ta thấy có nhiều người đi về hướng hoàng cung rồi, không phải đến lúc về xử lý công chuyện sao?”

“Có lão Khổng ở đó thì sợ gì?” Phương Quý Bắc lắc đầu mà cười, “Tuy nhiều người nhưng có thể không dùng được bao nhiêu. Dù sao… giờ công báo Bán Nguyệt chủ yếu chỉ bán ở kinh thành thôi…” Ánh mắt Tất Tử Hạo ngợ ra, “Chẳng lẽ người còn muốn mang đến những nơi khác…”

“Tất nhiên rồi.” Phương Quý Bắc trả lời, “Có điều chuyện này không gấp gáp được… Rất nhiều chuyện không thể gấp…” Ánh mắt anh có vẻ thẫn ra, hiển nhiên đang suy nghĩ chuyện gì đó. Tất Tử Hạo đã quen chuyện anh thất thần đột xuất nên cậu cũng chẳng quấy rầy mà đưa mắt nhìn quanh.

Tuy Phương Quý Bắc bận rộn, nhưng chừng dăm mười ngày anh lại ra ngoài thành một chuyến để xem tình hình dân chúng. Mỗi lần đều có Tất Tử Hạo đi theo anh. Bây giờ Tất Tử Hạo không còn là đứa quê mùa thấy cái gì cũng mới lạ. Nếu bàn về dân tình thì cậu cũng nói được vài ba câu. Mặc kệ cậu có thừa nhận hay không nhưng phải công nhận sinh hoạt của dân trong kinh đã chuyển biến tốt hơn — Đương nhiên là về bá tánh thôi, còn kẻ làm quan thì có xu hướng xấu hơn.

Thời gian Đại Nhạc lập quốc không lâu. Trong cung, chuyện nông dân làm ra loại giống tốt còn chưa có bắt đầu, nhưng họ đã biết dùng những dụng cụ nông nghiệp. Phương Quý Bắc mở nội khố Đại Vi, dùng bạc của tiên đế mua dụng cụ làm rẫy cho nông dân nên tốc độ thu gặt mau cũng là dĩ nhiên. Thời gian cày cấy rút ngắn trong khi số thu hoạch thì bớt đi chuyện phí phạm, nên dẫn đến sản xuất lương thực tăng nhiều. Vốn lúa gạo của kinh thành thường không đủ, trước giờ đều dựa vào Hà Bắc chuyển lương thực đến. Thế mà một năm đổ lại đây không cần dựa vào những nơi khác cung cấp gạo thêm.

Cũng có nhiều mặt khác. Dù thời gian cấp bách nhưng những người ‘chuyên ngành giỏi nghiệp’ còn chưa nghiên cứu ra gì mới cả. Mà trong ba mươi sáu nghề dẳng dai thì kỹ năng giấu nghề là tuyệt đối, thế nên Phương Quý Bắc giữ những người đó rồi bồi dưỡng để moi ra nhiều kỹ năng bí truyền lành nghề, sau đó chia sẻ rộng rãi ra khắp dân chúng.

Về phần ngoài kinh… Các quan lớn hiện giờ ở biên giới và tuần phủ các nơi hầu như là người của nghĩa quân. Nghe nói lúc phát sinh biến động, tập thể dân chúng ở những vùng chưa rơi vào tay nghĩa quân lén lút chạy đến nhờ sự bảo hộ của nghĩa quân. Nghe nói thế là quá tốt rồi. Không có nhân tài nên kiếm được người dọc đường đều gom sạch hết.

Tất Tử Hạo cười lạnh trong thâm tâm để che khuất đi nỗi ủ rũ. Cùng là hoàng đế mà hành sự lại cách xa như trời với đất vậy. Một bên dùng hết tâm cơ đoạt quyền, từ khi lên ngôi đều dồn sức lực tranh đấu với quyền thần. Bên kia lại sơ sài không chút mưu tính, trong đầu chỉ chuyên tâm suy nghĩ làm sao cho bá tánh sống được tốt lành, còn bảo nếu có ai thích hợp hơn sẽ giao ngôi vua cho.

Có điều non nửa năm thì dân chúng cũng gần quên đi vua cũ. Còn vua mới dù bị nho sĩ ‘đại nghĩa’ phản đối, nhưng với dân gian thì tuy là vô tiền khoáng hậu nhưng cũng đủ khả năng đương nhiệm.

Nhưng đây chỉ là sự khởi đầu. Đợi đến khi xuân đến và mùa tiến cử nhân tài trổ ra, đợi khi khoa cử cho ra một đám thần tử mới, đợi cho Phương Quý Bắc càng mời được nhiều người tài cải tiến mọi phương diện..

Đợi khi đó, liệu ai còn nhớ hoàng đế Thừa Chiêu Bính Vưu xa xưa?

Tất Tử Hạo đọc rành sử sách nên hiểu rõ sau khi thay đổi triều đại, nếu hoàng đế đời sau không tốt hơn đời trước bao nhiêu thì dù triều đình viết sử có cố ý đổ bao nhiêu tội danh, dân chúng sĩ tử vẫn sẽ hướng về vua đời trước. Thế nhưng nếu vua đời sau đổi thay mạnh mẽ thì vua đời trước cần phải lược bỏ.

Rõ ràng là con người thô kệch, dốt đặc cán mai như thế, rõ ràng là…

“Tiểu Tất, Tiểu Tất?” Phương Quý Bắc đang réo Tất Tử Hạo hoàn hồn lại, thấy cậu không phản ứng gì anh còn huơ tay mấy cái.

“A!” Tất Tử Hạo giật mình, “Hoàng… Ưm, tứ ca vừa nói gì?”

“Ta nói chúng ta ăn uống xong thì nên tính tiền rồi đi thôi. Ngươi coi sắc mặt tiểu nhị khó coi lắm rồi kìa.” Phương Quý Bắc cười, “Hơn nữa, hôm nay ta dẫn ngươi ra ngoài cốt ý muốn cho ngươi xem phiên chợ mới mở. Lão Khổng nói phiên chợ đằng trước cửa Triều Thiên hết sức  náo nhiệt. Tuy buổi họp chợ lớn là vào mồng bảy nhưng thường thì thương gia và người ta đi rất đông, còn có gánh xiếc mãi võ sơn đông gì đó rồi khỉ giễu trò chơi và hình nộm bằng đường nữa. Ngươi có từng thấy chưa?”

Đương nhiên là cậu lắc đầu. Phương Quý Bắc sờ đầu cậu, “Tại ngươi cứ ở suốt trong hoàng cung nên cái gì cũng chưa thấy qua. Ngươi mới lớn mà đã ra dáng ông cụ non rồi. Tuổi ngươi giờ phải là lúc chạy chơi bát nháo mới phải…”

“Tứ ca, lúc bằng tuổi ta thì người đang làm gì vậy?” Tất Tử Hạo cứ mặc anh vuốt đầu mình. Ban đầu cậu thấy động tác đó vô cùng kỳ cục nên lòng lúc nào cũng đề phòng anh động thủ, giờ thì cậu đã quen với chuyện này.

Phương Quý Bắc ngẩn người ra. “Khi đó ta đã bị sung quân đi Dĩnh Châu rồi… tức là đi làm lao dịch này nọ ấy.” Anh ngập ngừng một hồi, song thoải mái trả lời nhẹ hẫng.

οοο

Các sĩ tử lên cơn phẫn nộ.

Tuy phần lớn sĩ tử đều có ý niệm vào triều mưu thân lập nghiệp nhưng không có nghĩa họ sẽ lấy lòng triều đình. Trái lại, đa phần họ đều có hứng thú đối nghịch mạnh mẽ với triều đình.

Có hứng thú, nhưng chiêu thức ấy của Phương Quý Bắc lại khiến họ khó lòng ứng phó – Ở nhân gian mà nói thì với tài năng và sự ảnh hưởng của họ, chẳng lẽ còn không đủ đối kháng với công báo Bán Nguyệt của Đại Nhạc sao? Đương khi họ không tìm được cách nào nêu ý kiến phản đối thích hợp thì Phương Quý Bắc đã đưa công cụ đắc lực tới trước mặt họ — Công báo Bán Nguyệt nhận được biết bao đóng góp ở mọi nơi. Chỉ cần bài văn đưa đến báo quán thì người phụ trách sẽ tuyển ra bản thích hợp nhất để đăng – Hoàng đế đã chấp thuận, chỉ cần viết hay thì bất kể ai, quan điểm thế nào bài văn cũng sẽ được đăng.

Như thế hỏi sao các sĩ tử không cuồng điên lên, xắn tay liều mạng viết bản thảo gởi đến. Chẳng chóng thì chày, báo quán mau mắn lâm vào tình trạng không đủ nhân lực nên đành cầu cứu trong cung. Đương nhiên Tất Tử Hạo phải ra tay giúp, thậm chí cả Phương Quý Bắc có mấy chữ học không ra hồn cũng đến giúp vui, tất cả chụm đầu vào cùng xem.

Phương Quý Bắc có mỗi yêu cầu thấp chủng là văn phải dễ hiểu với anh. Không phải là không có số văn đạt được điều kiện này, chỉ là số lượng bài rất ít, chất lượng cũng không bảo đảm được bao nhiêu. Tất Tử Hạo đành căng mắt đọc thêm mà tuyển trong đống còn lại ra những bài tương đối tốt.

Kế đến, công báo Bán Nguyệt gần như thành chỗ luận chiến. Kỳ thật ngay từ đầu, trận luận chiến này đã bất lợi với các sĩ tử. Dù Phương Quý Bắc vẫn khăng khăng báo quán không thể bất công, văn chương của quan điểm nào cũng phải đăng. Nhưng điều trở ngại thứ nhất là trình độ hành văn và cách dụng từ của Tất Tử Hạo thật ít kẻ đuổi theo được, cậu lại thấu hiểu sâu sắc thi sách thánh nhân nên gần như không ai trụ được hai hiệp dưới ngòi bút cậu. Trở ngại thứ hai, trận văn đấu này trên thực tế là giao cho dân chúng và những kẻ đọc sách bình bình tạm tạm quản lý. Đối với họ mà nói đương nhiên văn tự nội dung sâu sắc đều u mê rối rắm, văn vẻ khó thế tất nhiên họ không nhận ra được.

Thừa dịp các nho sinh dồn toàn lực vào trận luận chiến đó thì Phương Quý Bắc mở khoa thi. Khoa thi lần này rất khác với lần trước là còn mở cả khoa thi tạp – Khổng Chi Cao nói gọi khoa thi tạp không hay nên đổi tên gọi là khoa thi thuật. Khoa thị thuật mở rộng cửa cho tất cả, thời gian hạn định đều bỏ. Đồng thời Phương Quý Bắc hủy bỏ hết yêu cầu về giai cấp và học thức, tất cả dân chúng Đại Nhạc không phân cao thấp đều có thể dự thi.

Phương Quý Bắc thân bận bịu phải làm hết mọi chuyện nên mệt đừ rất mau. Hôm đó, anh thấy giám khảo đem niêm yết dán phần bài thi cuối cùng xong thì rệu cả người, thậm chí còn chịu ngồi kiệu hồi cung nữa.

Thật tình anh vất vả lắm. Dù anh không tinh tường chuyện văn chương nhưng khoa thi này là chuyện trước nay chưa từng có, tình huống và trình độ nổi bật thật nhiều đến khó tưởng tượng. Mà nhiều chuyện chỉ có thể dựa vào hoàng đế anh để giải quyết.

Tất Tử Hạo kiên trì theo sát anh, tay cầm bút ghi lại từng cử động và lời nói cho đến khi Phương Quý Bắc nói không nói ra tiếng, hành động cũng trở nên hết sức chậm chạp. Nhiều lần cậu khuyên anh nghỉ ngơi mà anh lại bắt cậu đi ngủ. Cậu và Nhậm Thiên hai người cùng theo gót Phương Quý Bắc đến cuối cùng đều mệt rã. So sánh hai người họ với Phương Quý Bắc thì cũng đủ biết tình huống ra sao rồi.

Phương Quý Bắc cho Nhậm Thiên về nghỉ ngơi, rồi tự gọi kiệu cùng Tất Tử Hạo quay về cung – là cùng ngồi chung kiệu với nhau. Phương Quý Bắc chưa bao giờ ngồi kiệu, lúc gấp gáp nên thấy hai người ngồi sẽ tiện hơn. Đương nhiên Tất Tử Hạo nói mình cưỡi ngựa là được, kết quả bị Phương Quý Bắc lôi một mạch vào kiệu.

Anh cho gọi kiệu là vì nghĩ cho thân thể yếu đuối của Tất Tử Hạo, cấp bậc cậu không cao. Phương Quý Bắc lại quen thói tiết kiệm tiền mà bên trong kiệu thật sự không rộng rãi chi, anh nửa dựa nửa nằm mãi chẳng được, nghĩ ngợi một hồi thì choàng tay ôm lấy Tất Tử Hạo vào lòng. Thân hình Tất Tử Hạo gầy gạc nên không có nặng nề gì cho Phương Quý Bắc. Cậu bị Phương Quý Bắc ôm rất ư không tự nhiên nhưng lại không dám nhúc nhích. Trong không gian nhỏ hẹp còn mỗi tiếng thở của hai người. Một trong hai hơi thở dần dần đều đặn, thì ra Phương Quý Bắc đã ngủ thiếp đi. Tất Tử Hạo chậm rãi quay đầu sang bên thì thấy gương mặt anh.

Cả đời cậu đã thấy qua biết bao bộ mặt, nhưng chỉ có người này là khác biệt. Khi mới gặp thì dáng anh hùng dũng đầy máu lạnh vô tình, trước khi đăng cơ thái độ anh cứ chần chứ, sau khi làm hoàng đế lại không giống người khác. Khi anh nghiêm nghị đứng thì khiến người ta không dám nhìn trực diện, nhưng phần lớn tính anh hiền lành nên thật không hợp với diện mạo đó. Lúc giao tiếp với dân chúng ngoài cung, anh nói chuyện rôm rả với cả lão thái thái điếc tai nữa.

Nhưng khi ngủ anh lại có bộ dáng vô hại thế này. Khuôn mặt rất bình lặng, làn mi hơi nhíu lại, đôi mắt thì thâm mấy quầng do mỏi mệt mấy ngày qua.

“Vì sao ta muốn quan sát tình hình chứ? Lại muốn nhìn ngươi cai trị quốc gia này ra thể nào, hơn nữa ta có lòng tin ngươi sẽ trị quốc rất tốt… Rõ ràng ngươi là tên ngu xuẩn như thế…” Đôi môi nõn mịn khẽ mấp máy.

Thậm chí vì nhìn bộ dáng cao hứng của ngươi mà ta ra tay giải quyết vấn đề cho ngươi… Thường nhật xá nhân phải là cái bóng không quan tâm gì, nhưng hiện giờ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Lúc cậu còn đang băn khoăn thì kiệu đã dừng trước hoàng cung. Tất Tử Hạo vén rèm lên bảo kiệu phu đi thẳng vào tẩm cung, không cần quấy rầy Phương Quý Bắc. Thật tình Phương Quý Bắc ngủ như chết, đến khi thị vệ cẩn thận dìu ra kiệu thì anh mới tỉnh dậy, sau đó tự về tẩm cung rồi ngã ịch xuống giường ngủ tiếp.

“Hoàng thượng, người chờ tí hẵng ngủ tiếp.” Tất Tử Hạo ngăn anh rồi quay sang dặn dò thị vệ mấy câu, đợi họ đi rồi mới đến giường kéo chăn giúp Phương Quý Bắc, “Người nói nhiều như vậy mà cứ đi ngủ, sợ qua đêm thức dậy giọng sẽ khàn hơn đó…”

Phương Quý Bắc buồn ngủ đến trịch mi, ngơ ngáo nhìn cậu rồi gật đầu. Bỗng nhiên Tất Tử Hạo thấy hơi ngẩn ngơ, chẳng hiểu sao tim mình lại đập dồn dập. Cậu nuốt nước miếng mà thấy cuống họng khô khốc.

“Tất xá nhân, nước mật ong mà ngươi dặn đây…” Một câu nói đánh tan bầu không khí quái dị, Tất Tử Hạo hoàn hồn cầm chén mật ong đưa đến trước mặt Phương Quý Bắc.

Mi mắt anh chỉ hé được chút tí, tóm lại là buồn ngủ quá mạng nên chén nước trước mắt cũng không biết đón lấy. Tất Tử Hạo đành quỳ thỏm trước giường, dùng cái muỗng nhỏ múc đưa đến miệng, “Hoàng thượng, mở miệng ra…”

Phương Quý Bắc ngoan ngoãn mở miệng ra, cái muỗng bạc chạm môi anh ánh màu nước mật ong. Không hiểu sao lòng Tất Tử Hạo thấy rộn rạo, chăm chăm nhìn đôi môi không có gì là xinh đẹp của Phương Quý Bắc. Cậu theo bản năng rướn người tới đút anh trong khi tâm tư chẳng biết đã chạy nơi nào. Mãi đến khi Phương Quý Bắc nhấp được kha khá, đầu lưỡi liếm láp môi mà không hề há miệng, xong khép mắt ngủ luôn.

Tất Tử Hạo bị động tác liếm đó làm giật mình nên run tay, ngón tay quét qua môi anh.



Kỳ thật lúc đó hai người về đến nơi trời vẫn còn chiều, Phương Quý Bắc ngủ chừng sáu canh giờ, đến khi thức dậy thì vẫn chưa sáng hẳn. Với lại trước khi đi, hiển nhiên Tất Tử Hạo không có mệt đừ hay gồng mình thức trắng mấy đêm như anh. Nhưng trước khi ngủ, Tất Tử Hạo nhìn chằm chằm Phương Quý Bắc cũng phải một canh giờ nên hai người gần như dậy cùng lúc.

“Cổ họng Hoàng thượng có đỡ không? Ta đi lấy nước mật ong nữa nha?” Tất Tử Hạo mở miệng nói rồi tự giật mình – Giọng cậu cũng khàn đục như bị tắt tiếng.

“Tiểu Tất, giọng của ngươi…” Phương Quý Bắc lên tiếng thì thấy giọng mình khá hơn nhiều, hoàn toàn không còn tiếng khàn đục đêm trước. “Ngươi chỉ lo cho ta mà không lo cho bản thân vậy chứ?”

“Khụ… Giọng ta không có sao, buổi sáng là vậy đó bình thường lắm. Nói mấy câu sẽ khỏe ngay.” Muốn nói kiên quyết mà thực tình không nổi, huống chi cậu cũng không muốn thừa nhận mình nhìn người ta đến khô miệng khô hầu.

Phương Quý Bắc thì không nghĩ ngợi nhiều, nghe tiếng cậu khá hơn thì thấy yên lòng, bèn đứng dậy muốn đi làm việc tiếp. Tất Tử Hạo vội níu anh lại, “Trời vẫn còn sớm. Mấy ngày nay Hoàng thượng đã mệt nhọc quá độ rồi, cứ ngủ thêm chút đi.”

Phương Quý Bắc nhìn sắc trời bên ngoài thì quả còn sớm, bèn bật cười, “Xem ra người cũng lớn tuổi rồi, đâu có phải ra chiến trường chém giết mấy ngày không ngủ đâu mà mệt tới vậy…”

“So với lao động thì nhọc lòng còn mệt hơn, đấy là chuyện bình thường.” Tất Tử Hạo trả lời, đoạn nhổm người đắp chăn lại cho Phương Quý Bắc, “Hoàng thượng đã mệt vậy còn muốn dậy sớm, tưởng mình làm bằng sắt sao?”

Phương Quý Bắc nghe lời nên nằm trên giường, mắt thao tháo nhìn Tất Tử Hạo, hoàn toàn không có buồn ngủ gì. Tất Tử Hạo bị anh nhìn đến chột dạ, “Người mau ngủ đi, nghỉ ngơi vài ngày đã, kế đến còn bận rộn hơn đó.”

“Ngủ không được…” Phương Quý Bắc vô tội vạ nói. “Ngủ nhiều quá nên hết mệt rồi.”

“Vậy người cứ nói chuyện một lát, đợi trời sáng hẳn hãy ra khỏi giường.”

Phương Quý Bắc nhìn cậu trực diện không biết nên nói gì. Tất Tử Hạo gượng người nên lên tiếng, “Hoàng thượng đang suy nghĩ gì thì cứ nói đi.”

“Ta đang nghĩ, khoa thi lần này không tìm được người cho bộ Hình nên không có khảo phương diện này. Những người trong bộ Lại thuộc xử án cũng không được rõ ràng, căn bản không trông cậy vào họ được…”

“Hoàng thượng, ta muốn người nghỉ ngơi chứ không phải bảo người tiếp tục hao tâm tổn trí nghĩ chuyện đó!” Cậu ngắt lời anh, “Nói chuyện thư giãn chút đi, giả tỉ như chuyện vui khi hoàng thượng còn trẻ chẳng hạn…”

”Chuyện vui sao…” Anh thầm thì với đôi mắt xa xăm, “Khi ta còn là học trò ở võ quán nhà họ Hầu, ta đi với Tiểu Hồng là lúc ta rất vui…” Bộ dáng anh luôn quê mùa nên chưa khi nào biểu lộ ra nét mặt như thế. Cậu nhìn anh từ một bên mà chẳng hiểu sao thấy lòng bồn chồn.

Tuy khách sáo hỏi thôi, nhưng Phương Quý Bắc thật tình kể ra làm cậu rất mất hứng. Cậu lẳng lặng nghe anh kể hoàn cảnh gia đình trước đây bần cùng đến thế nào, cũng may anh có thể lực nên đến giúp việc ở võ quán. Quán chủ chỉ có một người con gái, lão thấy anh có thiên phú nên dù trong quán có nhiều huynh đệ nhưng lại muốn anh ở rể để kế thừa võ quán. Vốn anh và con gái của nhà họ Hầu là hai đứa thanh mai trúc mã hồn nhiên, thế là được đính ước như thế.

Nhưng trên đời này dù muốn hay không, chuyện tốt đẹp luôn có tai họa kèm theo.

“Chuyện kế đến thì cực kỳ đơn giản. Tri phủ công tử vừa mắt Tiểu Hồng nên đã cướp cô ấy đi. Hầu bá phụ đi cáo quan thì bị tống vào ngục, chết không minh bạch. Sau đó ta…” Anh còn ráng cười mà kể tiếp, “Ta biết có tranh cũng uổng công, nên thừa dịp đêm khuya bèn lẻn vào trong phủ giết cha con hắn, nhưng Tiểu Hồng…”

Nụ cười vốn ảm đạm của anh giờ ngưng trọng trên môi, “Cô ấy đã tự sát… Bọn chúng nói lúc cô ấy sắp chết còn ráng gọi tên ta. Ta… lại không cách nào cứu cô ấy được…”

Tất Tử Hạo rúng động.

Tuy đó là chuyện xưa trước khi Thừa Chiêu Đế lên ngôi nhưng cậu cũng có nghe. Cậu nhớ rõ hung thủ kia hình như là…

“Vốn giết người thì đền mạng, nhưng tri phủ kế nhiệm lại có thù hận với tên tri phủ tiền nhiệm. Hơn nữa có rất nhiều hương thân phụ lão đứng ra cầu xin cho ta, thậm chí còn cho tiền ta thỉnh trạng sư danh tiếng. Mà phần lớn trạng sư không phải người tốt, tên trạng sư đó cũng không có danh tiếng tốt lành gì, nhưng lại cãi giúp ta thành ra sung quân…”

Nói đến đây ánh mắt anh rũ xuống, “Trước khi ta đi, hắn nói một câu mà ta nhớ đến bây giờ. Hắn nói, mạng ta lượm lại được là nhờ luật pháp của Đại Vi. Nếu không nhờ điều lệ hết sức mơ hồ thì ta sẽ không thể bị sung quân cho xong chuyện. Nếu không phải dân chúng không ai hiểu luật pháp thì bọn trạng sư kia cũng không có tiếng tăm như thế. Đương nhiên, nếu không phải luật pháp có mắt như mù, quan lại bao che cho nhau thì Tiểu Hồng và Hầu bá phụ cũng sẽ không chết oan…”

Anh bỏ lửng câu nói mà thừ người ra. Tất Tử Hạo nhìn vẻ mặt của anh mà cảm thấy xót lòng.

οοο

Phương Quý Bắc đợi người khỏe hơn lại dậy xử lý công vụ tiếp. Mấy ngày nay anh chỉ chú tâm vào khoa thi nên bỏ bê những chuyện khác.

“Thân thể ngươi còn yếu, cứ nghỉ ngơi một ngày đi. Hôm nay để Nhậm Thiên theo ta được rồi.” Trời vừa hừng sáng, Phương Quý Bắc đã ngăn Tất Tử Hạo theo vào triều, “Bây giờ còn sớm, ngươi cứ ngủ đi. Nghỉ thêm mấy ngày nữa cũng còn được.”

Phương Quý Bắc lo lắng cho Tất Tử Hạo như em trai mình. Tuy trong nhà anh là con thứ tư, nhưng ba anh em kia thì chỉ một người còn sống. Mà tướng tá anh khỏe mạnh hơn hẳn nên anh luôn là người lo lắng lại cho anh em trong nhà. Sau đó đến võ quán, cái gì anh cũng làm nên thành ra thói quen chăm sóc cho người khác.

Tất Tử Hạo định ra khỏi giường đi theo Phương Quý Bắc nhưng chưa gì đã bị anh nhấn nằm xuống lại. Thân thể cậu có cảm giác khá kỳ quái. Cậu nuốt nước bọt cái ực, dõi mắt nhìn anh tém chăn gọn gàng cho mình xong mới đi.

Bình minh rõ ràng lạnh lẽo như thế, mà sao… người lại nóng thế này…

Nghi vấn ấy cũng chẳng tồn tại lâu, vì khi thiếu người đó rồi thì tẩm cung trở lại không khí hâm hẩm của nó. Trong cung chỉ còn Tất Tử Hạo nằm trên giường, lăn qua lóc lại làm cái chuyện mà không tiện kể cho người ngoài nghe.

“Rõ ràng cái tên đó cũng có nhu cầu còn bày đặt cự tuyệt, không kiếm cung nữ hay phi tử gì đó. Chẳng lẽ hắn nặng lòng chung thủy với Tiểu Hồng kia đến thế? Không biết người ta đã chết bao nhiêu năm rồi, hắn còn nhớ mãi không quên sao?” Tất Tử Hạo xử lý dục vọng thường xuyên lên cơn gần đây xong thì lầm bầm mấy câu, sau đó đứng dậy.

Một khi không có Phương Quý Bắc trong tẩm cung, nơi này trở nên quạnh quẽ rất nhanh khiến người thấy khó chịu. Cậu rửa mặt chải đầu xong thì ngồi vào bàn, nhưng lại cảm thấy rảnh rang. Cậu bèn cầm bản ghi chú hằng ngày lên, vừa đọc mà vừa khúc khích cười. Không hiểu sao ban đầu cậu lại cho rằng cái tên kia là loại người giỏi ngụy tạo chứ? Rõ ràng anh nghĩ gì đều hiện trắng ra trên mặt, bụng nghĩ sao thì miệng nói đó. Đúng là ngu ngốc mà.

Sự thông minh của anh không hiện ra trong chuyện đấu đá hục hặc với nhau mà biểu hiện ở việc cố gắng học tập, biểu hiện trong sự dốc lòng cai quản con đường quan tước để dân chúng được nhờ đôi phần. Anh không lo chuyện làm cách nào đoạt được quyền lực, phải ra sao mới ngồi ghế cho vững hay cách nào cân bằng thế lực trong triều đình… Anh chẳng cần bận tâm những điều đó. Vì chỉ cần anh vẫn là anh thì sẽ có rất nhiều người ủng hộ, chẳng hạn như Khổng Chi Cao và Nhậm Thiên.

Hiển nhiên Khổng Chi Cao hoàn toàn xứng đáng với chức vụ thừa tướng. Chẳng những hắn cân bằng thế lực của hai bên mới cũ rất tốt mà còn kiểm soát binh quyền rất giỏi. Hơn nữa, hắn không cho phép bất cứ ai độc tài độc đoán trong triều, thậm chí kể cả hắn.

Còn Nhậm Thiên kia dù văn chương kém cỏi nhưng võ nghệ lại khá, tính cảnh giác cũng rất cao. Xem ra căn bản hắn kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ Phương Quý Bắc. Hai người họ thật sự là một nắm bên ngoài, một quản bên trong lo lắng chu toàn cho Phương Quý Bắc. Tất Tử Hạo nghĩ đến đây thì bỗng thấy buồn bực, bèn cầm giấy bút mà hì hục viết ngoáy trút giận cả buổi.

“Hừ, có gì đặc biệt chứ? Kẻ có thể viết lách và soạn bài thi cho hắn còn không phải chỉ mình ta sao?” Cậu lẩm bẩm hừ cho một câu.

Cậu chẳng hề phát hiện tâm tình mình rất ư quái dị, càng chẳng biết đầu óc mình chỉ nghĩ đến chuyện liên quan đến Phương Quý Bắc. Mỗi sắc mặt và biểu tình của anh đều hiện ra trong lòng, hình ảnh cuối cùng lại là biểu tình khi anh kể chuyện xưa cho cậu nghe.

“Muốn khảo luật pháp sao…? Tuy ta không có kinh nghiệm xử án, nhưng ta thuộc nằm lòng những tốt xấu của luật pháp các triều đại. Dù sao trong thời gian ngắn sẽ không mở khoa thi nữa, vậy sẽ có thời gian soạn đề rồi?”

Tất Tử Hạo liền thấy hưng phấn, lấy tờ giấy khác ra cắm mặt viết. Cậu vừa viết vừa suy ngẫm, liệu tên kia sẽ có biểu tình thế nào đây? Chắc hắn sẽ vui mừng lắm. Giờ cái tên đó cũng biết được kha khá chữ rồi, để cho hắn ta xem thì… Cậu nghĩ đến nụ cười của tên ngu ngốc kia thì khóe môi cứ nhếch mỉm cười.

Mà Phương Quý Bắc vui mừng thiệt. Anh mòn trắng con mắt lùng kiếm người tài trong triều, lại không nghĩ tới người rành luật pháp các triều đại đang ở cạnh mình. Anh cao hứng tới mức ngu ngốc cũng lên một bậc, toe toét cười hồn nhiên như đứa con nít. Khổ nỗi Tất Tử Hạo thấy khuôn mặt tầm thường như bèo của anh tươi cười lại ngây thừ cả người.

“Tiểu Tất, thật tình là cái gì ngươi cũng rành hết. Ngươi lợi hại quá.” Phương Quý Bắc mừng rỡ đến độ ôm Tất Tử Hạo một cái, rồi ngồi xuống nghiên cứu bản thảo cậu vừa viết ra.

“Ta chỉ thuộc lòng những luật pháp của các triều đại trước thôi, chứ không có phần các vụ án…”

Phương Quý Bắc thở dài ngắt lời cậu, “Nghe nói triều đình cũ có vị Tề thượng thư xử án như thần, tinh thông làu làu luật pháp các triều đại. Ông ta còn có kinh nghiệm xử án dày dặn và rất công chính nghiêm minh.”

Tất Tử Hạo ngớ người.

Phương Quý Bắc lại lắc đầu, “Ông ta bị sung quân trước ta rất lâu. Ta có cho người đi kiếm ông ta, hiện giờ họ vẫn đang tìm kiếm. Mà dù kiếm được thì ông ta có chịu quay về không vẫn là một chuyện khác. Tiểu Tất, ngươi cũng biết tiền triều không còn bao nhiêu đại thần có bản lĩnh nữa. Bọn họ nếu không phải tự sát hy sinh cho đất nước thì cũng ẩn cư miền thôn quê, hết người rồi… Ngoại trừ ngươi ra, những đại thần của triều trước không ai tình nguyện giúp sức cho ta. Cái bọn họ tính toán là làm sao chiếm lại quyền lực, rồi lừa gạt bọn dân đen không hiểu gì là chúng ta. Chúng chỉ muốn phục hồi lại tiền triều y như trước.”

Cậu nắm lấy bả vai anh, “Hoàng thượng, kỳ thi này sẽ tuyển được một số người giúp ích cho Hoàng thượng. Ta… cũng sẽ giúp người nữa.”

Phương Quý Bắc khẽ cười, “Tiểu Tất, ta giết nhiều người như vậy, còn bức tử hoàng đế của Đại Vi nữa. Ngươi không hận ta sao?” Tất Tử Hạo kinh động trong lòng, nhất thời vô vàn suy nghĩ nháng qua khiến cậu sững sờ.

Trái tim nhuốm hoảng hốt trong khi lòng lại khó chịu. Nhưng hốt hoảng là do cậu sợ anh không xem mình là người thân cận, mà khó chịu là bực bội sự hoài nghi của anh. Dù trí óc cậu đã quen tính toán phản ứng nào sẽ dẫn đến hậu quả ra sao, nhưng xúc cảm rối ren đang làm rối tâm trí cậu. “Hoàng thượng, người chưa hề tin tưởng ta sao?” Bất chợt, câu nói cậu thốt ra lại nhuộm đầy ngữ khí tổn thương.

Phương Quý Bắc chộp lấy bả vai cậu, “Tiểu Tất, trong hoàng cung thực sự phức tạp, có lẽ ngươi phải học cách che dấu tâm tư bảo vệ mình khi sống trong đây. Nhưng ngươi không có kinh nghiệm sống, nên dù có khéo che thì ý hận vẫn hiện rõ trên mặt. Ngươi không che dấu được sát ý đó.”

Ban đầu đúng là cậu muốn giết anh, nhưng bây giờ thì… Tất Tử Hạo cắn môi lặng im, để mặc cho lời nói của Phương Quý Bắc lướt bên tai.

“Tiểu Tất, nhất định ngươi đã sống bên Thừa Chiêu Đế rất lâu. Ngươi có hận ta thì cũng không có gì lạ, ta cũng không thấy ngươi có gì sai. Ta chỉ mong, dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ không liên lụy đến dân chúng.” Phương Quý Bắc nhìn cậu xong thì chậm rãi đứng lên. “Tất Tử Hạo, ta phong ngươi làm phó tướng, hãy bàn mọi chi dùng của ngươi với Ngô Tam Tỉnh đi. Giờ chi tiêu của triều đình còn eo hẹp nên không thể cho ngươi phủ mới được. Ngươi cứ chọn một phủ của mấy đại thần trước đã sung công đi, thấy sao hả?”

Vẻ mặt cậu đổi sắc, “Hoàng thượng sợ ta hãm hại người sao?” Cậu vừa dứt lời đã biết là ngu xuẩn. Quyền lực của phó tướng lớn đến dường nào, dù muốn đề phòng người ta cũng không dùng cách kỳ cục này.

“Tiểu Tất, ngươi rất lợi hại, thậm chí hơn cả Ngô Tam Tỉnh và lão Khổng nữa.” Phương Quý Bắc lắc đầu, “Để ngươi giữ chức thường nhật xá nhân nhỏ bé này thật quá ư bạc đãi nhân tài rồi.”

Tất Tử Hạo không có phản ứng gì.

“Dù ngươi không cần quỳ xuống khấu tạ hoàng ân thì cũng nên dạ một tiếng chứ?” Anh thấy cậu thế thì lên tiếng.

“Không cần.” Cậu lắc đầu, song vẫn ngước lên nhìn anh. “Ta không cần ra cung, không cần cái chức phó tướng đó. Ta…”

Ta phải ở cạnh ngươi mà xem từng đường đi nước bước của ngươi, nhìn xem quốc gia này sẽ có thay đổi gì trong tay ngươi.

“Ngươi không muốn ra ngoài cung cũng không sao. Nếu ngươi chịu ở lại tẩm cung thì cũng tốt, tiết kiệm được chút bạc.” Phương Quý Bắc trả lời. “Nhưng nhất định ngươi phải làm chức phó tướng, vậy sẽ tiện cho hai ta. Ngươi không cần cực khổ chuyện ghi chép nữa.”

“Không được.” Tất Tử Hạo vẫn lắc đầu quầy quậy. “Cùng lắm là kiêm nhiệm chứ ta tuyệt không bỏ chức thường nhật xá nhân đâu!”

Phương Quý Bắc suy ngẫm, “Được rồi, vậy phó tướng kiêm thường nhật xá nhân đi…”

“Sai rồi, là thường nhật xá nhân kiêm phó tướng mới phải!” Tất Tử Hạo ngắt lời anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.