Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 14




Tần Hành Sơn mang một cặp kính mắt gọng vàng, bộ dáng nho nhã làm cho người ta cảm thấy hắn hẳn là một vị văn nhân mới đúng, nhưng là công việc của người này lại cùng người khác nói tương phản. Tần Hành Sơn là đại tổng tài của Tần gia, thân phận trên vạn người dưới một người không chỉ làm cho giá trị con người của anh ta tăng thêm, hơn nữa đồng thời những cô gái muốn làm vợ anh nhiều đến không liệt kê hết được.

Nhưng là, người này không phải như lời đồn đại là loại hoa hoa công tử, Thái Hiên Sinh cùng anh tiếp xúc như thế nhiều năm qua, Thái Hiên Sinh vẫn biết rõ người bạn này kỳ thật là một người si tình. Anh yêu cô gái so với hắn hơn 5 tuổi, là thâm gia năm đó có giao dịch cùng Tần gia. Nhưng là, mười năm phong thủy chuyển dời, cái gọi là thâm giao năm đó cũng không còn như dĩ vãng.

Hơn nữa một thế hệ mới bắt đầu của thâm gia còn cùng hắc đạo có quan hệ, cho nên làm cho thâm gia sau khi bị tra ra cùng hắc đạo có liên quan đến thuốc phiện, từ đó về sau suy sút không dậy nổi. Mà cô gái Tần Hành Sơn thích bởi vì biết gia tộc mình phía sau đen tối, từng cùng Tần Hành Sơn đưa ra lời chia tay, nhưng là sau cùng vẫn bị Tần Hành Sơn kiên trì theo đuổi, tình yêu trước sau như một không thay đổi làm cho cảm động, đồng ý cùng anh nắm tay, cùng đi đến già.

“Ha ha, tôi tìm cậu thật lâu, sao không ở phòng khách cùng mọi người nói chuyện phiếm, chạy đến bên ngoài hứng sương lạnh a!”. Tần Hành Sơn trên mặt mỉm cười tiêu sái đến gần Thái Hiên Sinh, đồng thời anh còn phát hiện có người khác ở đây.

“Anh họ, sao không thấy chị dâu đi cùng anh?”.

Thái Hiên Sinh chỉ nghe thấy thanh niên phía sau gọi Tần Hành Sơn một tiếng anh họ, không khỏi lập tức vạn phần kinh ngạc. Cậu chưa từng nghe Tần Hành Sơn nói qua mình có một người em họ, nay gặp được người này tự xưng em họ chính là cảm thấy giống như từ hư vô mà đi ra.

Tần Hành Sơn nghe được tiếng thanh niên kêu to, khẽ cười một tiếng: “Em họ, sao cậu lại ở nơi này? Không lẽ cậu cùng bạn tốt của anh giống nhau thích hứng sương ngoài trời lạnh?”.

“Hành Sơn, người này là em họ của cậu?” Thái Hiên Sinh vẻ mặt kinh ngạc chỉ thanh niên kia nhìn Tần Hành Sơn hỏi.

“Đúng vậy, Hiên Sinh. Tôi nhất định là quên nhắc với cậu tôi có một người em họ, ha ha. Giới thiệu với cậu một chút, đây là Tần Phát Huy em họ tôi.” Tần Hành Sơn hướng về phía trước vỗ lên vai em họ mình, rồi mới tiếp tục nói. “Em họ, đây chính là người bạn tốt anh vẫn nhắc với cậu Thái Hiên Sinh, là bạn tốt nhất của anh họ cậu, ha ha.” Tần Hành Sơn đêm nay tâm tình vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không có để ý đến hai người kia trong lúc đó sinh ra một tia mùi vị khói

Tần Phát Huy hướng anh họ mình gật gật đầu, rồi mới đi tới bên Thái Hiên Sinh vươn ra tay trái của mình, cung kính nói: “Chào anh, Thái Hiên Sinh”.

Nhìn người cùng trước đó khác biệt. Tần Phát Huy bộ dáng không giống với kẻ nơi nơi lưu tình, lúc này rất lễ phép hướng chính mình vươn tay trái, Thái Hiên Sinh có một loại ảo giác tựa hồ vừa rồi một màn nam nữ yêu đương vụng trộm kia chỉ là tưởng tượng, nhưng là Thái Hiên Sinh tin tưởng chính mắt mình nhìn thấy, bởi vậy cậu cảm thấy người thanh niên trước mắt này hẳn là một kẻ có vẻ giỏi tự mình ngụy trang thôi. “Xin chào, em họ của Tần Hành Sơn.” Không có bao nhiêu thêm do dự, hắn cũng tự mình vươn tay cùng đối phương nắm một chút.

“Ha ha, sao mấy người khách khí như vậy a!” Tần Hành Sơn hướng hai kẻ dở hơi cười ha ha cười phá lên, một tay vỗ vai Thái Hiên Sinh, nói: “Em họ này của tôi a, chính là kiểu người cực kỳ thẹn thùng khách khí. Cho nên a, Hiên Sinh cậu có thời gian thì giúp tôi chiếu cố nó nhiều một chút.”.

Không thể nào? Em họ của cậu thực thẹn thùng?! Thái Hiên Sinh nghe thấy Tần Hành Sơn giải thích, nhìn lại về phía kẻ mặt không chút thay đổi Tần Phát Huy kia, nhịn không được theo bản năng lộ ra một chút xem thường, không cần phải nói Tần Hành Sơn nhất định là bị em họ tốt này lừa gạt, xem ra gia khỏa trước mắt này chẳng những ngụy trang, còn ngụy trang thực thành công!

Nhìn thời tiết càng ngày càng lạnh, Tần Hành Sơn lập tức hướng bọn họ đưa ra đề nghị trở về, hai người kia cũng đồng thời gật đầu đồng ý. Tần Hành Sơn đi ở đằng trước, Thái Hiên Sinh cùng Tần Phát Huy đi ở phía sau.

“Nếu anh dám nói ra chuyện đêm nay, cẩn thận tôi không khách khí với anh!” Không biết đi ở phía sau mình bao lâu Tần Phát Huy bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh mình, hung tợn nhỏ giọng nói lời uy hiếp Thái Hiên Sinh.

“Xin yên tâm, tôi đối với loại chuyện này hoàn toàn không có thói quen hứng thú nơi nơi nói lung tung.” Thái Hiên Sinh liếc mắt Tần Phát Huy bên cạnh một cái, mang theo ánh mắt khinh miệt mở miệng phản bác. Xem ra gia khỏa này ngoại trừ thực thành công ngụy trang ở trước mặt Tần Hành Sơn, còn tại trước mặt mỗi người Tần gia ngụy trang thành một thiếu niên tốt.

“Anh –––” Tần Phát Huy thật không ngờ bạn tốt của anh họ căn bản không sợ hãi uy hiếp của mình, còn dùng vẻ mặt bình yên cùng mình phản bác. Rất lớn gan, không sai. “Dù sao anh cẩn thận tôi một chút!” Lại bỏ thêm một lời uy hiếp, bước chân nhanh hơn quay trở về phòng khách.

Thái Hiên Sinh thấy động tác của gia khỏa kia, ngữ khí giống như trẻ con, không khỏi xúc động muốn cười trộm. Lắc lắc đầu lập tức trở về trong đám đông.

“Bác sỹ Thái, bệnh nhân phòng bệnh 301 giống như lại phát tác.” Một y sỹ tuổi còn trẻ rất lễ phép tiêu sái đến trước mặt Thái Hiên Sinh, vẻ mặt lo lắng nhìn vị bác sỹ nổi danh bệnh viện này hy vọng hắn có thể giúp nàng giải quyết vấn đề.

Sau đêm đó, Thái Hiên Sinh tiếp tục cuộc sống vội vàng bận rộn ở bệnh viện, thân là một vị bác sĩ danh dự không tồi ở bệnh viện này, cậu sâu sắc hiểu được tầm quan trọng của cứu trị bệnh nhân. Cậu lập tức theo y tá đi vào phòng bệnh 301, trên một cái giường bệnh nhân toàn thân động kinh không ngừng ở trên giường chấn động.

Thái Hiên Sinh lập tức giúp bệnh nhân này cởi bỏ áo, cổ tay áo, làm cho đường hô hấp thông, tựa đầu, thân thể hướng một bên, để ngừa nước miếng, tràn vào làm ngộp thở. Rồi mới ngẩng đầu hỏi y tá trước mặt “Hắn hôm nay ăn cái gì lung tung?”

Y tá lập tức hồi đáp: “Không có a, hắn hôm nay chưa ăn cái gì, đột nhiên bị như vậy.”

Cẩn thận quan sát bệnh nhân này thời điểm phát tác làm sao co rúm, Thái Hiên Sinh lập tức kêu y tá lấy thuốc lại tiêm cho bệnh nhân, đợi lát sau bệnh nhân thân thể chậm rãi không còn kịch liệt động kinh toàn thân.

Bệnh nhân này trước đó bởi vì tai nạn xe cộ phải vào bệnh viện, Thái Hiên Sinh sau khi trải qua quan sát cảm thấy bệnh nhân này có thể là thời điểm tai nạn xe cộ não tổn thương sinh ra động kinh toàn thân, rồi hắn cùng y tá giải thích một phen, mới yên tâm rời đi.

“Hello Bác sỹ tốt ”.Vừa đi ra khỏi phòng bệnh Thái Hiên Sinh đã nghe thấy một tiếng vui cười, ngẩng đầu chỉ thấy một người.

“Cậu sao lại ở chỗ này, Tử Minh.” Thái Hiên Sinh thực kinh ngạc Hứa Tử Minh thật lâu không thấy xuất hiện trước mặt mình, dù sao cách lần tụ hội trước đã nhiều năm, anh cũng chưa cùng những người khác liên hệ lại. Cho nên thời điểm Hứa Tử Minh xuất hiện trước mặt anh, khó tránh khỏi kinh ngạc.

Hứa Tử Minh lấy tay che mũi, nhìn bốn phía vẻ chán ghét, “Cậu nghĩ rằng tôi nguyện ý tới nơi này sao? Mùi vị nơi này thật khó chịu!” Mùi thuốc ở bệnh viện sẽ chỉ làm cho hắn có cảm giác muốn nôn mửa, muốn sớm rời đi nơi này hắn vội vàng cầm thư mời trong tay đưa cho Thái Hiên Sinh, “Này đây là trưởng lão bảo tôi giao cho cậu.”

Thái Hiên Sinh tiếp nhận thư mời liếc hứa Tử Minh một cái, mở miệng nói: “Không phải cách lần tụ hội tới còn một thời gian sao? Sao trưởng lão hiện tại lại … bọn họ tụ tập cùng một chỗ?”

Hứa Tử Minh đối với vấn đề của Thái Hiên Sinh chính là nhún nhún vai, khoát hai tay, vẻ mặt biểu lộ bộ dáng không biết. “Không còn sớm, tôi phải đi, bác sỹ làm việc tốt ” Vỗ nhẹ bả vai Thái Hiên Sinh, liền xoay người bước đi.

Thái Hiên Sinh mặt không chút thay đổi ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú thư mời trong tay một lúc, đem thư bỏ vào túi trước áo, rồi mới xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.